Phần 78
Cô Hằng không đi về phía bàn làm việc mà ngồi xuống cái ghế salon, cô gác chân nọ sang chân kia, tà váy vàng chanh cẩn thận phủ lên trước đùi che đi toàn bộ phần háng, chỉ hơi lồ lộ một chút bẹn đùi phía dưới mà thôi:
– Có thật là cậu không lấy đồ gì của trường không?
Nghĩa đứng thẳng người lên, nghiêm trang như bộ đội đứng trước chỉ huy:
– Em không lấy gì, không tin cô có thể kiểm tra.
Nói xong Nghĩa giơ hai tay ra hai bên.
Cô Hằng không tin, soi một lượt từ trên xuống dưới, cái quần Nghĩa đang mặc là quần lao động rộng thùng thình nên cô Hằng chưa thể phán đoán được độ to nhỏ của báu vật gắn trên háng.
– Tôi không tin. Cậu cởi áo ra xem có giấu gì bên trong người không?
Nghĩa há hốc mồm nhìn vào cô hiệu phó, không biết là cô nói thật hay nói đùa. Thấy cô khẽ liếm môi một cái, đầu lưỡi đỏ hỏn thò ra một chút như con rắn thò đầu ra khỏi hang, hành động này thật là kỳ lạ:
– Em không cởi đâu, em ngại lắm, nếu cô không tin thì cô phải tự kiểm tra.
Thế thì còn gì bằng. Giờ bắt cậu thanh niên này cởi áo ra ngay trong phòng thì có phần thô quá, Hằng từ từ đổi tư thế đứng dậy, cô theo hướng phát ra mùi tình mà bước tới:
– “Giữa ban ngày ban mặt, lại lén lén lút lút nhìn vào lớp học”, nói đến đây Hằng lấy hai tay ốp vào nách Nghĩa rồi vuốt một đường từ trên nách xuống tới tận thắt lưng. Cô đang làm đúng các động tác kiểm tra an ninh mỗi lần qua sân bay.
Nghĩa rùng mình một cái, cậu hơi nhồn nhột uốn éo theo cái vuốt của cô Hằng:
– “Gặp cán bộ nhà trường thì ấp a ấp úng như gà mắc tóc, có tật giật mình”, Hằng làm lại động tác vừa rồi nhưng thay đổi vị trí tay, lần này một tay đặt sau tay, một tay đặt trước cổ họng cô đưa xuống đến đúng thắt lưng rồi dừng lại.
Là đàn ông đang tuổi ăn tuổi nhớn, tuổi hưng phấn, chẳng thể trách Nghĩa được. Mấy cái vuốt vừa rồi của cô cán bộ nhà trường quá đủ để buồi Nghĩa cửng tếu lên, cứng ngắc nóng hổi trong quần. Cũng may cái quần dài lại có sịp nên không bị lộ ra mấy, chứ nếu không thì có mà ngượng chết. Hy vọng là cô hiệu phó chỉ kiểm tra phần trên rồi cho đi.
Nhưng đời đâu phải như ý muốn.
Cô Hằng sau khi vuốt vài đường cơ bản ở phần trên người thì dừng lại một chút, môi cắn môi nhưng mũi thì ra sức hít hà, mùi đàn ông đã đậm rồi, nay lại ở trong phòng kín lại càng nồng nàn hơn, hình như cô Hằng thấy háng mình mát mát thì phải. Cô nhạy lắm.
– “Em đi được chưa?”, Nghĩa hy vọng màn kiểm tra đến đây là hết.
– “Chưa, đã xong đâu”, Hằng bớt đi cái giọng nghiêm trang bởi vì giọng nói của cô đang bị lồn bên dưới tác động phần nào.
– “Nhỡ đâu giấu cái gì ở bên dưới thì sao? Phải kiểm tra kỹ”, Hằng lại đặt tay lên hai bên hông Nghĩa, kéo một đường xuống đến tận đầu gối, qua túi quần chỉ thấy có cái điện thoại nhỏ nhỏ, làm vậy cho có thủ tục thôi chứ chẳng ai giấu được một thứ gì ở phần hông cả.
Nghĩa xuýt chút nữa thì nhảy tót lên, bàn tay mũm mĩm mềm mại ấy vừa lướt qua hông, cách trung tâm háng có vài phân thôi.
Hằng tiếp tục, vừa nói vừa làm: “Tôi phải có trách nhiệm bảo vệ tài sản của nhà trường”, Hằng đặt một tay lên sau lưng quần rồi theo mông vuốt xuống, cô xuýt chút nữa thì không kiểm soát được hành động của mình mà bóp vào mông Nghĩa một cái, vì nó rất nhiều thịt nhưng lại rất săn chắc.
Lần tiếp sau này, tay Hằng có chút run rẩy bởi đích đến của nó là bộ phận cuối cùng cần kiểm tra, không thể bỏ qua được.
Hằng vừa nói để biện minh cho hành động của mình, cô đặt một tay trên mặt của thắt lưng da rồi từ từ kéo xuống: “Rất có thể cậu giấu ở những nơi nhạy cảm. Tôi…”, Hằng không thể nói tiếp được, cô há hốc mồm thở hổn hển bởi bàn tay cô đang ôm trọn dương vật Nghĩa, trong nhất thời cô còn chưa thể hình dung nổi vật mình đang tóm trong tay là cái gì, có phải là dương vật đàn ông hay là một cái chày giã cua, nhà trường thì không thể có vật này được. Nhất là nó lại nóng hôi hổi, mặc dù chỉ sờ qua ngoài quần thôi nhưng tay như bị phỏng.
Hằng rụt tay lại ngay lập tức, không thể tiếp tục chạm thêm nữa bởi đôi chân cô run lẩy bẩy, một cơn cực khoái nhẹ làm nước ở trong bướm trào ra, vậy là cái quần lót trắng vừa mới thay ướt sũng, không biết quần ngoài có bị ướt theo không.
Còn Nghĩa có chút hụt hẫng vì bị bóp dái dở chừng, đến nước này cậu muốn cô hiệu phó xinh đẹp kia kiểm tra kỹ lưỡng hơn một chút. Nếu không tin khi kiểm tra bên ngoài thế này thì có thể yêu cầu cậu cởi hẳn quần ra cũng được. Con cu to đùng ở bên trong cứng như muốn xé quần sịp chui ra ngoài. Nếu giờ được giải phóng chắc nó phải hùng dũng lắm.
Thấy cô cán bộ nhà trường hơn lun run từng bước lùi ngồi phịch xuống ghế salon, Nghĩa cũng đoán trong đầu cô đang nghĩ gì, cô vừa bị cái gì. Cái dạng khuôn mặt đỏ ửng, mồ hôi lấm tấm trên trán mặc dù trời là mùa đông, ngực phập phồng, cánh mũi bay lượn nở to ra kia đã nhiều lần cậu nhìn thấy cô Cẩm Tú và Thủy Tiên rồi, lúc họ lên cơn sướng.
– “Cô có kiểm tra nữa không ạ?”, Nghĩa bạo dạn trêu.
Hằng một tay ôm ngực vì nó cứ vồng lên rồi xẹp xuống không ngừng, một tay che miệng vì há hốc sợ cậu thanh niên nhìn thấy cuống họng, một thoáng sợ sệt khi cố tưởng tượng ra kích thước của cái vật mình vừa mới sờ vào, nếu so với buồi của tên học sinh lớp 12A vừa mới tối hôm qua làm như vô tình cho cô nhìn thấy trên webcam thì như của đứa trẻ sơ sinh so với người trưởng thành. Nuốt một ngụm nước bọt thật to, cô Hằng nói vừa nói vừa thở:
– Thôi đủ rồi. Không cần kiểm tra nữa.
– “Vậy em về được chưa ạ?”, Nghĩa mặc dù có chút tiếc nuối với màn kiểm tra dở chừng này nhưng cũng sốt ruột muốn về với chị.
Đâu phải đơn giản thế là xong được, hôm nay đến đây là đủ nhưng còn hôm khác nữa chứ, chẳng người thợ săn nào vừa bẫy được con mồi lại đi gỡ ra cho nó thoát luôn cả. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô ngồi thẳng dậy, chân trái gác lên đùi chân phải, lấy tay vuốt vuốt tà áo phủ lên trên đùi nhằm cố gắng giấu giếm háng mình đang rỏ nước:
– Giờ tôi hỏi cậu đây. Cậu là ai? Tại sao cậu lại có mặt trong trường. Có biết đây là giờ học không?
Nghĩa không dám ngồi xuống, cậu cứ đứng mà trả lời:
– Thưa cô, em là thợ lao động. Em được chú Thi cai thầu thuê xúc gạch vỡ lên xe chở đi. Em vừa hết giờ làm buổi sáng, đang định đi về thì gặp cô đấy ạ.
À, thì ra là thợ lao động. Việc này Hằng nắm được bởi chuyện phá cái nhà cũ để cải tạo cả khu đất ấy thành một cái sân vận động mini phục vụ các em học sinh là do chính tay cô phụ trách. Cô cũng đứng tên trên hợp đồng nhận thầu với cái ông tên Thi này:
– Thế sao từ nãy không nói?
Nghĩa đưa tay lên gãi gáy, ấp úng nói:
– Em chưa kịp nói thì bị cô áp giải lên đây.
Hằng nở nụ cười cầu hòa, cô đúng là bị cái lồn áp chế cái não:
– Hì hì hì, làm gì mà dùng từ “áp giải”, ghê chết đi được ấy. Thế cậu là lao động tự do à?
– Vâng ạ.
Lần này Hằng nở nụ cười bí hiểm mà chỉ những người từng trải lắm mới hiểu ý nghĩa của nó:
– Hè hè hè! Tức là những việc lẻ tẻ cậu đều nhận làm phải không?
– Vâng ạ!
– Hi hi hi! Thôi được rồi, cho tôi số điện thoại, lần sau trường có việc gì tôi gọi cho.
– ‘Vâng ạ’, Nghĩa đáp xong thì rút điện thoại trong túi quần ra nói tiếp: ‘Cô đọc số cho em, em nháy lại cho ạ?’
– 0912… 96… 69… 96. Đấy cậu nháy qua đây.
Khi tiếng điện thoại trên bàn làm việc của cô Hằng vang lên thì Nghĩa tắt máy:
– Thế thôi, em xin phép cô em về ạ.
Hằng không dám đứng dậy, sợ lộ ra một số chỗ nhạy cảm, như vậy sẽ rất mất mặt. Cô cứ ngồi im mà gật đầu:
– Ừ, về đi.
Khi Nghĩa đóng cửa, Hằng mới thở dài một cái một cái, chân buông lỏng banh ra hai bên. Hằng vén cái vạt áo dài sang một bên rồi cúi gằm mặt xuống nhìn vào đũng quần. Cô đỏ dừ mặt tự than một mình: “Mẹ kiếp, có thế mà cũng sướng được mới tài chứ, mình dâm quá đi”.
Rồi cô với tay lấy cái điện thoại, nhìn vào số gọi nhỡ vừa rồi, định lưu vào máy thì chợt nhớ ra: “Thôi chết, quên không hỏi tên cậu ta rồi. Lưu là gì bây giờ nhỉ?”. Ngẫm nghĩ một hồi, Hằng lưu vào máy với cái tên vừa lóe lên trong đầu: ‘Cu To’.
Nghĩa đi ra khỏi phòng, vừa đi cậu vừa lưu tên số điện thoại toàn 69 với cả 96 là: “Co hieu pho”.
…
Nghĩa gấp quyển sách lại nhìn chị Nhài, chị ngồi im suốt từ nãy đến giờ ở sát trong cùng nhìn Nghĩa đọc sách về kinh tế học. Chẳng biết chị có hiểu gì không nhưng cách nhìn của chị chăm chú lắm, giống như hồi xưa Nghĩa bắt đầu vào lớp 1, chị cứ ngồi cạnh canh em học:
– “Sao chị không ngủ đi?”, Nghĩa hỏi mặc dù biết chị chẳng thể trả lời.
Chị lại nhìn vào đôi môi Nghĩa chăm chú lắng nghe, cứ im im vậy không phản ứng gì.
Nghĩa bắt đầu nói chuyện với chị, lời độc thoại một mình:
– Chị còn nhớ không? Hình như lúc ấy em chỉ 5 tuổi thôi, em chưa đi học lớp 1. Có một lần vào buổi trưa, em trốn mẹ, trốn chị đi ra đồng bên trong đê bắt cá với tụi bạn cùng xóm. Lúc em về bị mẹ lấy cái que bé xíu đánh. Mẹ bắt em nằm sấp xuống giường. Chị sợ em bị đòn đau nên chị nhảy lên người em, chìa mông chị ra cho mẹ đánh, chị còn la toáng lên với mẹ: “Mẹ đừng đánh em Nghĩa, là tại con cho em ấy đi chơi, mẹ đánh con đi. Con chịu đòn thay em”. Mẹ thấy hai chị em thương nhau như vậy nên nguôi giận mà chỉ phát nhẹ một cái rồi tha.
– Rồi em vào lớp 1, mới hôm đầu tiên đi học về, chị thấy mặt em tím bầm, chị gặng hỏi em bị làm sao. Lúc đó em vừa khóc vừa mách chị: “Em bị bọn thằng Dũng trong đê bắt nạt, chúng nó chê mình là dân bãi nên hùa nhau đánh em”. Chưa bao giờ em thấy mặt chị dữ tợn như lúc ấy vì từ trước đến giờ chị rất hiền, chị chẳng nói to với ai bao giờ. Ấy thế nhưng lúc nhìn thấy em bị đánh, chị chạy một mạch đến tận nhà thằng Dũng, vừa gặp nó chị đã đè nó ra đánh cho một trận rồi còn mách bố mẹ nó nữa.
Chị Nhài nhìn Nghĩa không chớp mắt:
Nghĩa kể tiếp:
– Em vẫn nhớ như in mỗi lần chị nấu cơm, chị đều vùi một củ khoai tây, hoặc củ khoai lang vào trong bếp. Đến khi khoai chín mùi thơm lừng, vỏ cháy đen xì thì chị cởi ra rồi gọi em vào ăn. Bắt em ăn luôn trong bếp vì sợ mẹ phát hiện. Em cầm củ khoai còn nóng rãy trên tay vừa thổi phì phì vừa ném lên ném xuống cho nó nguội nhanh. Em bóc lớp vỏ cháy bên ngoài rồi ăn lấy ăn để, ăn xong còn lấy ngón tay đen xì quệt lên mặt chị, chị lại đánh yêu em rồi đuổi em chạy vòng vòng quanh giếng.
– Rồi lúc chị lớn, mỗi buổi tối đều có vài anh chàng đến chơi để tán chị, chị toàn bắt em ra nói chuyện với mấy anh rồi trốn đi sang nhà hàng xóm chơi. Báo hại em không học được bài, phải học đến tận khuya mới xong. Mỗi lần như vậy chị lại phải đền em bằng một củ khoai nướng.
– Ngày chị bỏ đi, chị có biết em buồn thế nào không? Cả tháng trời em cứ đứng ở trên đê ngóng chị về. Nhưng càng đợi càng không thấy. Mãi em mới quen. Em chỉ mong đến Tết để gặp chị, mặc dù chị chỉ đưa quà Tết rồi lại đi ngay, nhưng đối với em giây phút ngắn ngủi gặp chị nó quý giá biết chừng nào. Từ giờ trở đi, em sẽ không để chị rời xa em nữa đâu. Chị em mình có thế nào cũng ở bên nhau hết.
– À chị này, khi nào chị khỏi bệnh, em học xong nghề, chị em mình cùng nhau về quê nhé. Em sẽ trồng cây ở toàn bộ đất bãi quê mình, em trồng toàn những cây cao sản, năng xuất cao, hiệu quả kinh tế. Quê mình sẽ không phải khổ như bây giờ nữa đâu chị ạ. Chị cứ tin ở em. Em chắc chắn sẽ làm được điều đó. Không đâu bằng quê hương mình chị nhỉ? Chị có nhớ quê không? Em nhớ lắm, lúc nào em cũng nhớ nhà hết.
– Chị nhanh nhanh lành bệnh đi nhé, em đưa chị về quê thăm mẹ, thăm bố. Bố yếu lắm rồi chị ạ, chẳng biết là có qua được năm nay không. Em thương bố lắm nhưng chẳng biết làm thế nào cả, chỉ biết cố gắng làm ăn để có tiền cho mẹ chữa bệnh cho bố được tí nào hay tí ấy thôi.
Màn đêm chứng kiến những lời kể chuyện của Nghĩa dành cho chị. Chẳng biết chị có hiểu gì không? Chỉ thấy chị chăm chú lắng nghe lắm, chẳng cựa quậy, chẳng động đậy, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng chớp chớp phản ứng lại mà thôi. Rất có thể, một góc nào đó trong sâu thẳm tâm hồn bắt đầu lay động.
…
Chập tối một ngày nọ, Nghĩa vừa đi làm về được một lúc, đang tranh thủ nấu cơm trong bếp thì ở ngoài cổng có tiếng gọi:
– Nghĩa ơi, có nhà không?
Nghĩa rửa tay qua loa rồi chạy ra ngoài xem ai gọi. Chưa đến nơi đã nhận ra là anh Tiến chủ nhà. Mở cổng nhìn xuống đứa con gái của anh, bé Chích Bông ôm chân anh Tiến nen nét phía sau:
– Anh Tiến ạ, chú chào Chích Bông nhé. Anh vào nhà đi ạ.
– Uh, anh đến thu tiền nhà.
Hôm nay cũng là dịp đầu tháng, bố con anh Tiến theo lệ đến thu tiền nhà.
Nghĩa đi đầu tiên, theo sau là bố con anh Tiến.
Vừa vào đến nhà, chưa kịp nói câu gì thì cả anh Tiến và bé Chích Bông đều ngây người ra nhìn người con gái có mái tóc dài mượt mà đen láy ngồi im bất động ở mép giường. Đến Nghĩa cũng không biết tại sao vừa gặp chị Nhài mà bố con anh Tiến lại có hành động kỳ lạ như vậy. Phải đến cả phút sau, cả hai bố con mới cùng đồng thanh phá tan không gian im lặng như tờ:
– Mẹ!!!
– Huệ!!!
Còn chị Nhài không nhìn anh Tiến mà nhìn chằm chằm vào bé Chích Bông, đôi mắt chị rung rung sáng ngời, miệng chị há to ra muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra tiếng.