Phần 84
Các bạn có biết tại sao chàng trai của chúng ta hơn một năm trong nghề lao động tự do có cái gì ấn tượng nhất đối với khách hàng không? Đó chính là đúng hẹn.
Đúng 15 phút sau, Nghĩa đã có mặt ở cổng trường. Lúc này trời cũng bắt đầu nhá nhem tối mặc dù về mặt thời gian mà nói chỉ mới có hơn 5h chiều một tẹo, tại sao lại vậy? Vì các cụ nhà ta thường nói: “Đêm tháng 3 chưa địt đã sáng, ngày tháng 10 chưa đánh răng đã tối”. Giờ đang là mùa đông mà.
Chưa chạm cổng trường mà Nghĩa đã thấy lấp loáng bóng của cô hiệu phó mũm mĩm đi qua đi lại giống như một thiếu phụ chờ chồng. Ở cái bốt bảo vệ, ông bảo vệ già lấy làm khó hiểu tại sao hết giờ học rồi, học sinh và các giáo viên khác đã về cả mà cô hiệu phó phụ trách mảng hành chính vẫn còn ở đây.
– “Em chào cô!”, Nghĩa ta lễ phép vừa chào vừa nhìn cô hiệu phó. Không biết cô thích mặc áo dài hay là yêu cầu của nhà trường bắt buộc phải mặc. Hôm nay cô không mặc bộ áo dài màu vàng chanh giống hôm đầu Nghĩa gặp mà thay vào đó là chiếc áo dài màu phớt hồng. Cả hai bộ áo dài này có một điểm chung đấy là cái quần đều màu trắng. Tất nhiên, cô cũng khoác thêm bên ngoài một cái khoác vì trời cũng khá lạnh.
Vừa nhìn thấy Nghĩa, cô hiệu phó Lê Thị Mộng Hằng của chúng ta mắt sáng bừng lên như một con mèo vừa nhìn thấy bát mỡ lợn, cô không dám biểu lộ sự vui mừng của mình ra mặt vì sợ ông bảo vệ nghi ngờ cô đang dửng mỡ nhìn thấy giai trẻ, và hơn nữa, cô cũng sợ “bát mỡ lợn” tan chảy mà quay đầu chạy mất thì phí hoài công sức. Để chuẩn bị cho cuộc gặp này, cô cũng phải dày công khổ tứ lắm chứ bộ.
Xem nào, cô phải làm đề xuất nhà trường thay nguyên một lớp bàn ghế học sinh mặc dù nó chưa phải là cũ lắm, chỉ có vài cái bị gãy chân vì mấy bạn nam đùa nghịch đè mấy bạn nữ ra chơi trò hiếp dâm giả nhưng chắc làm thật quá nên chân ghế mới bị gãy. Chưa hết đâu, bàn ghế được chuyển về chiều nay, đám học sinh nam cũng tranh nhau giành phần bưng bê vì muốn được ở gần cô hiệu phó đặng dòm được gì thì dòm, nhưng cô ôn tồn lắc mông quăng vú đánh mắt mà nhẹ nhàng bảo: “Không phải việc của chúng mày”. Thế đấy, khuôn mặt cô nghiêm trang nhưng đám lông mày rậm rạp thì hơi giật giật một chút:
– Vào làm nhanh lên để tôi còn về.
Nghĩa tắt máy chiếc Wave tàu thần thánh của mình rồi dắt bộ qua một chiếc cổng nhỏ cạnh bốt bảo vệ, định dắt sâu vào bên trong nhưng cô hiệu phó chỉ tay vào chỗ ngay cạnh phòng bảo vệ và nói:
– Cậu để xe ở đây luôn, tí lấy về cho tiện.
Xong cô nói với vào trong phòng bảo vệ qua cái ô kính nhỏ:
– Chú trông xe này cẩn thận, tối rồi trộm cắp nhiều lắm đấy.
Ông bảo vệ chừng hơn 60 tuổi một chút thấy cô hiệu phó nói chuyện trực tiếp với mình thì ra vẻ mừng lắm. Nhiều lần ông cũng định bắt chuyện với cô nhưng đâu có được, thân làm bảo vệ đâu thể bằng vai phải lứa với cán bộ trong ban giám hiệu. Ông bắt chuyện cũng chẳng phải là để xin để xỏ cái gì đâu, chỉ là để xiên thôi. Nhiều lúc rảnh rỗi ông cũng vắt tay lên trán tự hỏi mình một câu, ở cái trường cấp III này ngoài phụ nữ và đàn bà ra thì có ai là không muốn ‘xiên’ cô hiệu phó này không?
Đám học sinh choai choai cu vừa mở mắt thì đương nhiên rồi, các thầy thì chắc chắn luôn, từ thầy trẻ tới thầy sắp về hưu, và cuối cùng là tổ bảo vệ 5 người của ông, tất cả đều nhìn cô hiệu phó này với ánh mắt cú vọ hết. Nhưng ông không thể biết được, đã ai ‘xiên’ được chưa? Ấy thế nên ông cứ suy nghĩ mãi.
– Vâng, cô giáo cứ yên tâm. Tôi sẽ cắm… chốt ở đây. Không mất xe đâu mà lo.
Cô hiệu phó không thèm trả lời ông bảo vệ, cô quay lưng đi thẳng vào sâu trong trường, ánh mắt không quên liếc qua cu cậu làm thuê như ngầm nói: “Mang cu theo chị!”.
Nghĩa cởi bỏ chiếc áo khoác vắt lên tay lái xe máy rồi bám theo đít cô hiệu phó, cậu hơi co ro một chút vì trời lạnh nhưng làm nhiều nên biết, chỉ một lát nữa thôi khi vào việc nhất định mồ hôi sẽ chảy ra, mặc áo khoác sẽ rất vướng víu và bất tiện.
Không giống như hôm trước, quãng đường từ phòng bảo vệ vào đến bên trong dài nhưng Nghĩa vẫn chưa thể biết được cô hiệu phó mặc quần lót màu gì và loại nào. Cái áo khoác mùa đông dài xuống đến tận giữa đùi đã che đi mất phần mông đít rồi. Tiếc rẻ lắm nhưng biết làm sao được. Nghĩa có xấu không khi cứ dòm trộm đít đàn bà, xấu nhưng không đến nỗi xa. Là đàn ông đứa nào chẳng thế, có nghiêm túc bằng Phật đi chăng nữa nhưng đứng sau đít đàn bà thì cũng tìm mông mà dòm thôi.
Đến cửa một phòng học ngay tại tầng 1 của khu lớp học, trên cửa lớp có ghi đề biển “Lớp 12A”, cô Hằng kéo cảnh cửa ra rồi chỉ vào bên trong:
– Cậu chuyển hết số bàn ghế này ra nhà kho ở cạnh khu hiệu bộ. Sau đó chuyển lại bàn ghế mới vào đây. Sắp xếp lại cho ngay ngắn.
Nghĩa nhìn về phía nhà kho theo hướng tay chỉ của cô hiệu phó, lại nhìn vào trong lớp học, có khoảng độ 3 chục bộ bàn ghế. Ghế thì không nói làm gì, hai tay cái cái ngon ơ, nhưng bàn thì có vẻ nặng, phải gồng mình đưa lên vai mà vác mới được. Cậu ước lượng thời gian:
– Vâng, cô yên tâm. Em làm một loáng là xong.
Không có thói quen ngả giá trước nên Nghĩa không đả động gì đến chuyện công xá, cậu tin là cô hiệu phó này không đến nỗi ki bo đâu, nhìn người cô thì biết, phì nhiêu thế cơ mà.
Cô Hằng mỉm cười giấu ánh mắt liếc xuống phần háng của Nghĩa một cái:
– Ừ, làm xong thì lên phòng tôi giả tiền công.
Nghĩa chờ cho cô hiệu phó khuất hẳn tầm mắt thì bắt tay ngay vào công việc, mỗi một chuyến vác bàn ghế cũ đi là một chuyến vác bàn ghế mới về. Nhịp nhàng, cần mẫn, chỉ chăm như một chú ong thợ.
…
Hằng đi đi lại lại trong phòng làm việc của mình, chiếc áo khoác cô đã cởi bỏ nằm vắt vẻo ở thành ghế salon. Không còn vẻ nghiêm túc như vừa rồi, Hằng đang phân vân không biết sẽ làm gì tiếp theo. Buổi này hôm nay cô đã chuẩn bị rất kỹ rồi, mục tiêu là phải tận mục sở thị xem cái vật nóng hổi khủng bố trong háng anh chàng ‘Cu to’ nó như thế nào.
Mấy ngày hôm nay, cô ngày không ăn nhiều, đêm không ngủ nhiều cũng chỉ vì sự tò mò, sự hào hứng và sự thôi thúc mãnh liệt phải khám phá, phải tận hưởng bằng được cái dương vật thanh niên trai tráng ấy. Nếu như hôm nọ, cô mạnh dạn một chút xíu nữa để nhìn thấy tận mắt, để chạm vào một cái thì có lẽ cũng không háo hức lắm muốn đi xa lắm đâu. Đằng này lại chỉ có chạm vào bề ngoài rồi mông lung phán đoán nó thế này, nó thế kia.
Ngồi xuống ghế, lại đứng lên, rồi lại ngồi xuống, Hằng đập đập hai tay vào nhau tự nhủ lòng: “Mình phải làm gì đây? Phải làm gì đây? Hằng ơi, nghĩ nhanh lên, cậu ta sắp lên rồi”.
Rồi cô đi một vòng trong căn phòng quen thuộc, miệng lẩm bẩm: “Hay là chỉ làm giống hôm nọ thôi rồi cho cậu ta về… Không, thế thì phí công mình mấy hôm nay lắm. Phải đi xa hơn… Nhưng xa đến mức nào… Chạm vào… Mút… bú… Hay xa nhất là… Địt? Trời ơi, mọi ngày mình thông minh lắm mà, quyết đoán lắm mà, sao hôm nay như thiếu nữ vậy?”
Hằng vỗ tay đồm độp vào trán mình để suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng rối như canh hẹ, cô lại líu ríu cái miệng mình tự nói: “Nhưng phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Không lẽ lại bảo cậu ta là: Chị nứng lắm, cho chị sờ buồi, cho chị bú buồi, cho chị địt đi? Như thế thô quá, cậu ta còn trẻ có khi bỏ chạy ra ngoài kia báo công an cũng nên? Mà chắc là không thể thế đâu, mười thằng choai thì cả mười thằng đều muốn làm tình với mình, cứ nhìn bọn học sinh trong cái trường này thì biết. Mình ngon mà. Với lại cậu ta hình như cũng soi mình thì phải, mỗi lần cậu ta đi đằng sau, đít mình nóng hổi à, linh cảm đàn bà cho mình biết cậu ta đang dòm đít mình, có thích thì cậu ta mới dòm chứ nhỉ? Mình phải tự tin lên. Thế phải làm như thế nào? Hay là mình hở hang một chút xem phản ứng thế nào? Nhưng áo dài thế này thì hở hang kiểu gì đây, không lẽ cởi mẹ nó quần ra mặc mỗi quần lót không thôi. Không được, như thế hóa bằng con điên tình à?”.
Hằng vẫn cứ lẩm bẩm như thế mãi, cân đo đong đếm, đặt lên đặt xuống tìm ra cách tối ưu nhất để đạt được mục đích của mình. Nhưng càng nghĩ càng rối, mà thời gian thì đâu có dài đâu. Ở nhà thì nghĩ kỹ rồi, đặt ra các tình huống rồi nhưng vào việc mới thấy, nó chưa đâu vào đâu cả.
Quả đúng như vậy, khi Hằng còn chưa nghĩ ra thì ở ngoài đã có tiếng gõ cửa:
– “Cộc cộc cộc”, Hằng giật bắn mình như đang ăn trộm gặp chủ nhà.
Cô đánh liều làm một hành động mà không có trong dự tính của cô, vừa làm cô vừa nói với ra bên ngoài:
– Chờ chút!
Xong việc, Hằng luống cuống chỉnh lại áo dài, kéo quần trắng lên cao một chút cho đũng quần vừa chạm vào háng, cô e hèm cái giọng để mình nghiêm túc hơn:
– Vào đi!
Nghĩa đẩy một cánh cửa bước vào, trên nắm tay cửa có một ghi chú nhỏ được in hoa đen trắng: “RA VÀO NHỚ ĐÓNG CỬA, XIN CẢM ƠN”. Đọc thấy dòng chữ đó, Nghĩa bước vào bên trong rồi đóng cánh cửa trở lại trong cái cười mỉm ưng thuận của cô hiệu phó:
– Làm xong chưa?
Nghĩa đứng thẳng người, ngăn cách giữa cậu và cô hiệu phó là cái bàn uống nước. Cậu nhìn về phía cô hiệu phó thì… tim đập thình thịch, buồi nhích lên phản ứng dữ dội. Ôi chu choa mạ ơi! Phần thân trên thì không nói làm gì, nhưng còn phần dưới, cô hiệu phó ngồi trên ghế salon, hai đầu gối song song, tà áo dài màu phớt hồng vắt sang một bên, háng cô hiệu phó đập vào mắt Nghĩa, vì đũng quẫn kéo sát háng nên cậu nhìn rõ hình thù của bướm cô hiệu phó, mờ mờ một màu đen xì, đen từ trên xuống dưới không bị hẫng, chứng tỏ một điều… cô không mặc quần lót.