Phần 91
Chiều 29 Tết, Nhài cùng với bố con anh Tiến đi chơi ở các khu phố cổ Hà Nội. Chuyện này giờ cũng trở nên quen thuộc đối với Nhài. Cứ cách vài hôm là anh Tiến lại đón cô ở shop với lý do là Chích Bông nhớ “mẹ”. Những lần đầu còn có phần nào đó hơi ngượng ngùng, nhưng khi đã quen rồi thì nó trở nên không thể thiếu được. Trong tâm thâm Nhài, anh Tiến như một ngụm nước ấm trong trời đông giá rét, làm cho cô cảm thấy vững dạ và bình an, thêm phần tin yêu vào cuộc sống sau những gì mà mình đã trải qua. Còn hơn thế nữa chính là Chích Bông, gần bên đứa bé, Nhài có cảm giác như chính con gái của mình ở một nơi rất xa nào đó đang gần gũi kề bên.
Chiều nay, ngoài việc đi chơi với bé Chích Bông, Nhài cũng tranh thủ mua sắm một ít quà về quê. Hai chị em tối hôm qua đã gấp xong đồ, dự định là chiều tối nay sẽ đi xe máy về. Sáng nay Nhài vẫn phải làm những công việc cuối cùng ở shop rồi đóng cửa nghỉ Tết. Nghĩa và Thủy Tiên cũng đang đi mua đồ.
Đang đi trên phố Hàng Mã với đủ các thứ đồ trang trí trong ngày Tết đủ màu lấp lánh, Chích Bông ngồi giữa luôn miệng reo hò chỉ trỏ thì bỗng anh Tiến tạt xe vào lề đường vì điện thoại di động trong túi quần anh rung lên.
Anh ngạc nhiên khi trên màn hình điện thoại là chữ: “Nghĩa thuê nhà”. Cách đây hơn 1 tiếng đồng hồ hai em vừa mới gặp nhau ở shop quần áo rồi chia ra từng cặp đi sắm Tết cơ mà. Anh ngó ra đằng sau nhìn Nhài:
– Ơ, là Nghĩa gọi này Nhài.
Nhài vẫn chưa có di động, nếu khi cô ở shop thì Nghĩa muốn gọi cô sẽ gọi cho Thủy Tiên, còn nếu cô đi chơi cùng bố con Chích Bông thì sẽ gọi cho anh Tiến. Có một sự lo lắng nào đó mơ hồ khi Nghĩa lại gọi cho anh Tiến lúc này. Khi mà vừa mới đây thôi hai chị em còn gặp nhau:
– Anh nghe máy đi. Không biết có chuyện gì.
Anh Tiến bấm nút nghe:
– Anh đây Nghĩa.
Ở đầu dây bên kia, giọng Nghĩa thảng thốt:
– Chị Nhài có ở cùng anh không ạ?
– Có, anh chị đang…
Nghĩa cướp lời:
– Anh đưa máy cho chị hộ em với.
Anh Tiến đưa máy điện thoại ra phía sau cho Nhài:
– Nghĩa muốn nói chuyện với em.
Nhài nhanh tay đón lấy máy điện thoại của anh Tiến, cô lo lắng đưa lên tai:
– Chị đây Nghĩa.
Vừa nghe thấy giọng chị, Nghĩa thật chậm rãi nói vì không muốn chị bị sốc:
– Chị… bình… tĩnh… Nghe… em nói này. Bố… Bố… Bố… mất rồi.
Nhài hoảng hốt không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, từ “bố” mà Nghĩa dùng chắc chắn là bố Bừng chứ không phải là ông bố đẻ vì Nhài vẫn gọi người ấy là “chú Lãm”. Cô bật khóc bước hẳn xuống xe máy trong ánh mắt ngơ ngác của bố con anh Tiến:
– Em bảo sao? Bố bị làm sao?
– Mẹ nhờ người gọi lên cho em. Báo là bố… vừa mới mất xong. Giờ chị em mình phải về ngay lập tức. Chị đang ở đâu?
Nhài một tay ôm miệng, mắt nhìn anh Tiến đỏ hoe:
– Chị đang ở gần shop. Giờ chị về nhà ngay đây.
Nghĩa nói nhanh rồi cúp máy:
– Vâng, em đợi chị ở nhà rồi chị em mình về quê.
Nhài đưa lại máy cho anh Tiến, cô sụt sịt khóc, vậy là cô không kịp về nhà nhìn bố lần cuối như lời mẹ dặn rồi. Với cô, bố Bừng tuy không phải là người cha đẻ, nhưng coi cô không khác là con đẻ của mình.
Anh Tiến thấy Nhài khóc liền lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì vậy em?
Nhài ngồi lại lên xe rồi giục anh:
– Anh đưa em về nhà trọ luôn đi ạ. Em phải về quê gấp. Bố em vừa mất.
…
Hai chiếc xe máy đi thật nhanh rồi đỗ xịch ở sân nhà cũng là lúc trời vừa tối. Chị Nhài ngồi sau xe anh Tiến còn Nghĩa chở Thủy Tiên. Rất đông người đã có mặt ở nhà Nghĩa rồi. Mọi người nhìn thấy hai chị em con ông Bừng về thì hô vang lên thương cảm:
– Hai chị em nó về rồi!
Nhài và Nghĩa cùng rảo vào trong nhà, vượt qua cái quan tài trống để chuẩn bị đều cho lễ nhập quan và phát tang, chỉ chờ hai chị em về. Hai đứa trẻ mất cha mếu máo, nước mắt ròng ròng:
– Bố ơi! Bố ơi! Sao không đợi chúng con về. Hu hu hu!!! Bố ơi.
Vào đến trong buồng, cô Tươi khóc rống lên khi nhìn thấy hai đứa con:
– Ối anh Bừng ơi, các con về rồi này. Sao anh đi vội thế không chờ các con hả anh ơi.
Những người hàng xóm láng giềng xúm đông vào cánh cửa buồng nhìn vào phía bên trong. Nơi ấy, một gia đình đã mất đi một thành viên.
Cô Tươi ôm rịt lấy con gái:
– Nhài ơi! Bố mất rồi. Bố mong gặp con lắm đấy. Nhài ơi…
Nhài lật tờ báo che mặt bố mà nhìn vào khuôn mặt teo tóp của ông rồi khóc rống lên:
– Hu hu hu! Bố ơi, con gái của bố về rồi đây. Sao bố đi vội thế không chờ con về bố ơi.
Vậy đấy, ông Bừng đã ra đi. Xét ở một góc độ nào đó là sự giải thoát, đã hơn 1 năm nay ông sống mà như người đã chết, sống trong cái chết dần chết mòn.
…
Trong tiếng kèn tiếng trống thê lương của đám nhạc hiếu, Nghĩa mặc áo xô, đầu đội vòng rơm, chống gậy cúi đầu cúi đầu cảm ơn từng đoàn người là các cơ quan, đoàn thể, chính quyền địa phương, họ hàng nội ngoại gần xa, bà con hàng xóm láng giềng đến phúng viếng cha mình.
Phía sau hương án là quan tài màu đỏ có phủ một lớp khăn vàng. Trên mặt quan tài đặt bát hương quả trứng và chục cây nến. Ở phía bên sườn, cô Tươi mặc khăn xô trắng toát rũ rượi khóc chồng. Bừng, chồng cô ra đi vào một ngày cuối năm, không nói được một lời nào, chỉ nấc lên vài cái rồi lịm hẳn. Lúc anh mất, cô ở bên cạnh và kịp nhận ra điều mà anh tiếc nuối nhất khi chết chính là không được nhìn thấy mặt các con lần cuối, ánh mắt mở to của anh báo cho cô biết điều đó.
Bên cạnh cô Tươi là Nhài, Nhài đã khóc để lả cả đi chỉ chực ngất bất kỳ lúc nào làm Thủy Tiên ở bên cạnh cứ phải ôm ghì lấy chị vì sợ chị chuội sang một bên. Chiều nay lúc cô và Nghĩa đang đi mua sắm Tết thì nhận được điện thoại báo hiếu sự, ngay lập tức cô đã theo hai chị em Nghĩa về đây, chỉ kịp nhắn cho mẹ cái tin ngắn gọn báo sự việc.
Ở bên ngoài, anh Tiến ngồi ở một cái bàn uống nước ôm Chích Bông đang thiêm thiếp ngủ trong lòng. Cũng như Thủy Tiên, sau khi biết việc. Anh quyết định về cùng Nhài luôn để xem có giúp được gì thì giúp trong những có việc như thế này.
Nhà Nghĩa neo người, họ hàng nội ngoại cũng ít, thế nên những việc tang như thế này đa phần đều nhờ bà con hàng xóm láng giềng. Họ kéo đến rất đông, mỗi người một chân, một tay, kẻ thì dựng rạp, người thì nấu nước, người thì kê ghế. Đông người nên mọi việc cũng đâu vào đấy.
Những việc chính liên quan đến thủ tục, phong tục địa phương một tay chú Lãm đảm nhiệm. Chú không nói nhiều, chỉ làm thôi, như một người trong gia đình, nghĩa tử là nghĩa tận mà.
Trong số những người đang bưng ấm tích nước đi rót nước mời những người đến phúng viếng có chị Mận. Anh Cung đang ở phía sau nhà cùng một số người khác phụ trách nấu vài món ăn đơn giản cho người nhà và đám nhạc hiếu.
Không chỉ có chị Mận rót nước, còn có cả Trang, cô “bạn gái” đầu tiên của Nghĩa. Trang sang đây từ chiều, từ lúc mà chị em Nghĩa chưa về nhà cơ. Cô đã nghỉ Tết từ cách đây mấy hôm. Cũng chưa nói chuyện với Nghĩa được câu nào.
Chiều hôm sau, 30 Tết. Ông Bừng về nơi đất lạnh. Kết thúc một cuộc đời. Cũng là kết thúc một năm.