Phần 1
Tôi tên Cảm Tình, năm nay bốn mươi ba tuổi, hiện tại sống ở thành phố miền tây nam bộ. Còn con dâu tôi tên là Vân Hi, năm nay hai mươi ba tuổi, hiện tại con bé sống với chồng mình tên là Hữu Phong, năm nay cũng hai mươi ba tuổi, tại thành phố lớn nhất miền nam.
Vợ tôi mất sớm khi con trai tôi Hữu Phong mới vừa lên bốn, thế là tôi với thằng bé sống cạnh cùng nhau cho tới nó trưởng thành và lấy vợ. Tôi cao một mét tám mươi mốt bằng với năm sinh 1981 của mình, thân hình thì cân đối và có chút cơ bắp hơn so với Hữu Phong con trai tôi, bởi tôi dù gì cũng lao động chân tay nhiều hơn và khả năng sinh tồn mạnh hơn để bảo vệ hai cha con cùng sống từ đó đến giờ, nên con trai tôi nó thấp hơn tôi một chút nhưng mà nó lại mập hơn tôi so với bề ngang của cơ thể.
Tôi cũng như bao người con trái khác sống ở miền tây nam bộ thời đó nên lấy vợ sớm lắm, còn vợ tôi thì nhỏ hơn tôi bốn tuổi, sinh năm 1985, tên là Vân Chi. Vợ tôi chỉ lớn hơn Hữu Phong con trai của chúng tôi chỉ có mười sáu tuổi trăng tròn, cô ấy là một hoa khôi của trường trung học phổ thông thời đó. Vân Chi học hết lớp mười một là nghỉ luôn, còn tôi thì vẫn còn học tiếp vì tôi đang là sinh viên năm nhất khoa nông nghiệp trường Đại học Cần Thơ.
Thời đó Cần Thơ là thành phố tỉnh lỵ chứ chưa được lên thành Cần Thơ cấp trung ương như bây giờ, nên dụng cụ trang bị học tập cho sinh viên thì không bằng hai thành phố lớn khác của quốc gia. Đường xá xe cộ thì xô bồ ngổn ngang lắm, bởi chưa có luật giao thông áp đặt vào thực tiễn nên mạnh ai nấy chạy à, thậm chí còn chạy xe ngược chiều nữa chứ!
Chúng tôi quen nhau vì hai đứa cùng quê An Giang, cùng tắm mát chung một dòng Sông Hậu hiền hòa ngọt dịu và cùng chung chí hướng, hướng về tương lai tươi đẹp cho quê hương tôi ở thời kỳ đổi mới. Con sông quê hương của chúng tôi nó uốn quanh qua từng dãi cù lao xanh rì, ở nơi đó bà con họ trồng rất nhiều hoa màu, ruộng lúa thì ít lắm, bởi đây là cồn cát được bồi lắng phù sa qua nhiều năm tháng tạo thành nên một cái cồn, rồi cũng được bàn tay khối óc lao động của bà con nên cái cồn ấy nó dần hình thành ra cái dãi cù lao xanh rì như ngày nay.
Dòng Sông Hậu là dòng sông chứa đựng và chứng kiến rất nhiều kỷ niệm, không phải chỉ riêng tôi với Vân Chi đâu mà còn rất nhiều những đôi tình nhân khác nữa.
‘Dòng sông soi bóng đôi ta…
Soi luôn ánh sáng, của bóng trăng ngà.
Dòng sông mát lạnh đậm đà…
Ngàn năm chung thủy, đậm đà Miền Nam.’
…
Đêm hôm nay, tôi ở một mình trong căn nhà rộng lớn cổ xưa, ngôi nhà này nó thuộc kiểu ngôi Đình thời vua chúa. Bởi nhà tuy to và rộng lớn nhưng nó không có lầu mà chỉ có nhiều phòng thôi, còn các cái trụ cột thì một màu đen tuyền tự nhiên của gỗ chứ không hề sơn phết, nó tựa như các phòng mà ai thích xem phim cổ trang của Trung Hoa Đại Lục thì sẽ hiểu rõ ngọn ngành à.
Tôi nhớ con trai với con dâu Vân Hi của tôi, bởi ngày hai đứa nó thành hôn tôi là Cha nhưng cũng không có mặt góp vui và nhận ly rượu mừng ngày cưới của con trai mình. Ngày lễ thành hôn của Hữu Phong – Vân Hi trùng với ngày tôi đi theo đoàn cán bộ Nông trường Sông Hậu, nay là Viện nghiên cứu lúa Đồng Bằng Sông Cửu Long đi qua bên Nhật Bạn học hỏi kinh nghiệm và giao lưu. Một phần là lỗi do tôi, do tôi nhớ nhầm tháng nên mới vậy. Tôi cứ nghĩ là ngày này tháng sau mới đến ngày thành hôn của con trai mình, bởi khi con trai tôi nó lên thành phố học và quen Vân Chi rồi hai đưa tự làm lễ cưới luôn chứ tôi không có xen vào, vì tôi đã tạo cho con trai Hữu Phong tôi biết sống tự lập từ thuở nhỏ, tôi chỉ là đứng bên ngoài hỗ trợ vật chất với điều kiện khi cần thiết. Tôi có mua một mảnh đất ở trên đó khi tôi còn là sinh viên Trường Đại học Cần thơ, lúc đó đất ở vùng ngoại ô trên này nó cũng có khác gì so với ở thành phố quê tôi đâu, bởi xung quanh nơi đây nó cũng toàn là ruộng lúa với rau muống, còn bên Thủ Thiêm thì toàn là dừa nước, đất thì bùn sình không à, chỉ ở quận trung tâm thì khá là khang trang thôi, nhưng nước sông Sài Gòn thì không ai dám tắm.
Do thấy đất rẻ nên tôi mới mua một vùng đất luôn chứ không phải là mảnh đất nữa, nếu nói ra thì mọi người sẽ nói là tôi bị khùng sao mua chi vùng đất lớn vậy, nó bằng diện tích của một xã(Phường) ngày nay chứ đâu có nhỏ. Tôi thấy đất thì rộng bao la mà dân thì ít ỏi, nên tôi mới kêu và năn nỉ họ đến đây sinh sống. Thứ nhất là họ sẽ cùng tôi xây dựng vùng đất này, thứ hai là cho con trai tôi đỡ sợ ma, bởi vì những hầm hố hay cái ao rau muống nó có cả cái đầu lâu và xương cốt của con người trong thời chiến ở chế độ cũ còn sót lại. Tôi không biết là ai? Họ là phe địch hay phe ta hay là kẻ thù đi chăng nữa thì tôi cũng mặc kệ. Bởi vì chiến tranh đã qua đi lâu rồi và người chết thì họ cũng đã chết rồi, nên tôi đã gom hài cốt mà tôi thấy chứ còn các hài cốt khác thì nó nằm đâu đó nữa trong vùng đất của tôi thì tôi không biết. Tôi để các xương cốt ấy tập chung một chỗ và lập một cái miếu thờ để vong linh của họ sẽ sớm siêu thoát về miền cực lạc.
Tôi sợ mấy người dân họ sẽ đập phá nên tôi để cái miếu thờ các vong linh ở gần với căn nhà của tôi, căn nhà này tuy ở thành phố nhưng tôi cũng xây bằng gỗ chứ không bằng cát đá hay xi – măng, vì phong thủy tôi là cây lựu mộc nên nhà thì tôi đều xây bằng gỗ hết. Những người dân mà tôi kêu đến ở đa phần là dân tứ xứ di cư thôi, tôi thấy họ bươn trải cuộc sống khó khăn nên mới cho họ nơi an cư ổn định để mà lập nghiệp. Thế nhưng khi tôi về lại căn nhà cổ xưa của tôi ở dưới quê thì trên này con trai tôi nó báo tin bằng bưu điện, lúc này con trai tôi còn quá nhỏ nên nó đâu biết gì, nó nói giọng run run trong cái điện thoại bàn ở bưu điện:
– Hu Hu… Tía ơi! Người ta đến đập nát ngôi miếu mà tía xây rồi ạ! Hu Hu… Con sợ lắm, vì đêm nào các vong linh ấy cứ báo mộng con hoài nên con sợ lắm… Tía ơi mau lên ở với con đi… Hu Hu…
– Ừm… Được rồi, tía lên liền đây!
Khi nghe con trai tôi gọi điện thì tôi lật đật vội vàng lấy xe ô tô thời Pháp mà chạy lên trên ấy. Tôi xuống bến phà Cần Thơ rồi qua phà Mỹ Thuận. Khi qua được con Sông Hậu với con Sông Tiền thì tôi cũng nhanh chóng về lại căn nhà mới trên thành phố, đến nơi tôi không ghé qua nhà mà đến trực tiếp Uỷ Ban Nhân Dân huyện luôn. Gặp cán bộ đứng đầu huyện thời đó tôi nói:
– Nếu đồng chí muốn xây dựng đổi mới đất nước thì tôi rất tán thành và sẵn sàng hiến dâng cả đất đai mà không cần nhà nước đền bù đâu, nhưng sao lại đem người đến phá vỡ ngôi miếu thờ của tôi cơ chứ? Hừm…
– Hả? Gì cơ? Để tôi khảo sát đã, sao cấp dưới của tôi lại báo là không có nhỉ? Nào anh đi theo cùng chúng tôi?
Thế là tôi với Chủ tịch huyện ngày ấy đến nơi hiện trường, khi tôi đến nhà thì bên hông gần nhà tôi thấy một ngôi miếu nó đập vỡ tan tành, mặt tôi đỏ ngầu lên, tôi quát:
– ĐÂY LÀ CÁI TỐT MẤY ÔNG LÀM ĐÓ HẢ? HỪM…
… Bạn đang đọc truyện Nàng dâu đô thành tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/08/truyen-sex-nang-dau-do-thanh.html
… Nhiều năm sau…
Thời gian ngày ấy đã qua nhanh như gió, còn việc lục đục năm đó tôi cũng cho qua đi không còn bận tâm gì nhiều nữa, bởi bây giờ Hữu Phong con trai tôi đã lớn lên hai mươi ba tuổi rồi, thằng bé ngày nào nay đã tốt nghiệp và lập gia đình. Trong đêm thanh vắng ở quê nhà tôi rất nhớ con trai Hữu Phong và nàng dâu Vân Hi của tôi lắm, bởi ngày thành hôn của tuổi nhỏ thì tôi là cha mà chẳng hề có mặt để nhận ly rượu mừng ngày cưới. Bởi vì do lỗi của tôi cứ đặt công việc lên hàng đầu nên việc cá nhân trọng đại của con trai tôi vô tâm quá, tôi cũng không biết xử lý thế nào vì cũng tại do bản thân tôi nhớ nhầm tháng cưới, cứ nghĩ là tháng sau không à…
… Hôm nay, bầu trời càng về đêm thì ánh sao đêm nó cũng càng mù tịt vì mây che khuất, tôi ngồi trên một chiếc võng ở hiên nhà ngói cổ xưa, gian nhà thì rất là rộng rãi, còn các trụ cột thì nó to và có một màu đen tuyền tự nhiên của gỗ chứ không hề có dấu hiệu sơn phết. Ở trong căn nhà cổ xưa này nó có rất nhiều phòng nhưng không có lầu cao, mỗi một phòng đều rất là rộng, nó rộng giống như trên truyền hình họ chiếu những tập phim cổ trang của Trung Hoa Đại Lục vậy, bởi nhà này tiền thân là thời quan vua chúa ngày xưa còn tồn tại lại.
Tôi nằm trên chiếc võng đu đưa qua lại thấy cũng buồn, vì chủ nhật buồn nhất là gặp phải đêm mưa thì càng gì nữa buồn hơn cho bằng. Tôi cầm chiếc điện thoại lên lướt web để tìm kiếm truyện người lớn để đọc để giải khuây, tôi tìm mãi thì cuối cùng cũng tìm được một trang web khá phong phú về thể loại, đầy đủ màu sắc và rất nhiều thành viên nam thanh nữ tú tham gia.
Mục đích của tôi là tìm đọc truyện sex nên tôi bỏ qua xem hình ảnh và phim trần truồng, bởi xem riết rồi cũng nhàm chán mà thôi. Tôi đăng ký thành viên xong xuôi thì tôi đọc rất nhiều truyện đủ thể loại làm tình, tôi lưu lại những kiến thức tình dục mà các thành viên viết truyện sex vào một tài liệu tình dục học của tôi, để sau này tôi còn có cái kiến thức để mà áp dụng và dùng trong thực tiễn với người phụ nữ mai sau. Nhưng mà từ “nhưng” nó cứ kéo dài, bởi tôi đâu có còn vợ hiền bên cạnh, Vân Chi đã mất khi Hữu Phong nó mới vừa lên bốn, bây giờ chỉ còn tôi với chính tôi mà thôi.
Sáng hôm sau, ngày thứ hai đầu tuần. Tôi chuẩn bị thay đồ để đi qua bên cái cù lao xanh, để tư vấn thêm cho bà con nơi đây về kiến thức trồng rau sạch. Tôi đang loay hoay thì ở ngoài cửa cổng giàn hoa thiên lý có một bóng dáng quen thuộc đứng lấp ló nhìn tôi, tuy cô gái ấy đeo khẩu trang nhưng tôi cũng nhận ra đây là Vân Hi nàng dâu xinh đẹp của tôi rồi, bởi con bé xinh nhất trần gian. Vân Hi gặp tôi thì réo gọi:
– A… Ba ba, ba ba ơi! Hi Hi…
Cho dù bị cái khẩu trang nó bịt kín miệng nhưng âm thanh phát ra của Vân Hi thì trong trẻo như chim sơn ca cất tiếng hót, tiếng hót ấy, âm thanh réo gọi nọ làm lòng tôi thêm xao động nhớ về hồi ức với Vân Chi vợ mình, nhưng mà tôi kịp bình tĩnh lại vì đây là Vân Hi con dâu yêu quý của tôi mà thôi. Tôi lật đật ra cánh cửa cổng được phủ đầy hoa thiên lý, tôi rón rén chứ chưa có hề vội vã thì bất chợt Vân Hi sà vào người tôi khi cánh cửa cổng vừa mới mở ra:
– A… Ba ba, con nhớ ba ba lắm! Hic Hic…
– Ưm… Sao vậy Vân Hi? Sao con lại khóc?
Con bé nó cứ khóc thúc thích, nó dụi mặt vào lòng ngực của tôi rồi bắt đầu rơi lệ như trời mưa đầu mùa của tháng sáu vậy: “Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt”. Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nên dùng bàn tay rung lắc thân hình Vân Hi mà nói:
– Thôi đừng khóc nữa, mít ướt quá rồi nhé! Lớn rồi mà! Hi Hi…
– Ưm… Con chưa lớn đâu nha! Hi Hi…
Vân Hi cứ nũng nịu dịu dàng thân người đung đưa vào lòng ngực của tôi, con bé cứ vặn vẹo làm tôi thêm khó chịu, bởi vì mùi hương thơm của nước hoa và cộng với mùi hương con gái của nàng dâu thì làm người cha chồng như tôi đây máu cứ nóng dần lên. Tôi cũng không muốn trễ hẹn với bà con bên cồn ấy và cũng không muốn day dưa ốm quấn quýt nhau với Vân Hi như vậy hoài thì nó rất nguy hiểm với người đàn ông đã lâu chưa chạm vào thân hình phụ nữ là tôi đây. Nên tôi đưa bàn tay níu giữ bờ vai Vân Hi mà nói nhỏ nhẹ:
– Vân Hi nè! Hay con đi cùng ba qua bên cái cù lao xanh đi! Còn chuyện này chúng mình để sau nhé! Được không nè?
– Dzạ được mà! Được mà! Hihihi…
Một tiếng sau, chúng tôi đã tới được cái cù lao xanh này. Tôi tháo dây an toàn cho Vân Hi, tôi tỉ mỉ từng động tác làm sao cho đừng có va chạm nhiều vô làn da của con bé. Khi tháo dây xong thì Vân Hi cùng tôi bước xuống xe ô tô bán tải, tôi dắt tay dìu con dâu đi đến mũi cồn này, bởi nơi đây có rất nhiều bà con họ đang hối hả chuẩn bị thu hoạch cải xà lách. Tôi nắm tay con dâu đi qua những luống cải xanh non mơn mởn, rẻ qua những hàng rau xanh rì mà tôi cứ tưởng tượng y như rằng tôi với con dâu đang đi tìm động hoa vàng trên thảm cỏ xanh vậy.
Hai cha con đi một chút thì đã tới chỗ bà con, tôi thấy họ vội vã thu hoạch nên không muốn làm phiền, thế là tôi lại tiếp tục dắt tay Vân Hi chuyển từ đi dạo sang thành đi tham quan thắng cảnh miền quê luôn. Khi đi đâu đó đi nữa thì Vân Hi vẫn thích câu tay tôi vào ngực mình, nhịp đi thì làm cánh tay tôi rung lắc nên có ít lần đã chạm vào bờ ngực của con bé, cách va chạm tuy nó vô tình nhưng cũng khiến hơi thơ tôi dồn dập. Vân Hi Thấy tôi thở ngắt quãng thì nói:
– Mà nè! Sao ba ba thở mạnh vậy? Hay ba ba mệt sao ta? Hi Hi…
– Ơ… Ba không có. Chỉ tại…
– Chỉ tại tay ba ba chạm vào ngực con đúng không nà? Hi Hi…
– Ưm… Hihihi…
Tôi cứng họng với con dâu lém lỉnh của mình nên chỉ biết ngân nga rồi mỉm cười, Vân Hi thấy vậy thì cứ ghẹo tôi mãi không thôi. Chúng tôi đi qua các luống cải xanh để đi vào đám bắp nó đang trổ cờ đồng loạt nhìn giống như những ngọn cờ đào bay lất phất trong gió thổi ở trên cao, còn ở giữa phần thân thì nó lú nhú mấy trái bắp non nhỏ nhắn nhìn ôi thật là xinh đến nao nức lòng người.
Tôi dìu dắt cô con dâu xinh tươi bé bỏng vào đám bắp đang trổ cờ ấy, tôi đưa tay ngắt một trái bắp non lên ướm thử xem hình dáng năm nay bắp thu hoạch vào dịp tháng nào, rồi tôi cũng bẻ một cành bông bắp để tặng cho Vân Hi. Nàng dâu vui ríu rít nhìn tôi hai đôi gò má ửng đỏ, mắt thì híp híp e thẹn nói:
– Ưm… Sao ba ba lại tặng con là hoa bắp chứ không phải là hoa hồng?
– Trời ạ! Hoa hồng thì để Hữu Phong chồng con tặng, còn ba chỉ tặng con là hoa đồng nội thôi nha!
– Ơ… Không chịu! Không chịu…
Vân Hi làm nũng với tôi, nhưng hai tay thì cũng nhận lấy cành hoa bắp của tôi trao cho. Tuy con bé hơi buồn vì lời nói của tôi có phần nghiêm nghị, tôi thấy vậy thì ghẹo lại nàng dâu mình:
– Thôi đừng buồn nữa. Ba sẽ tặng con hoa sen với hoa súng nhé! Còn hoa bắp này thì ba chỉ hái cho con xem mà thôi! Ưm… “Bựt bựt”…
– Ơ… Ba ba này! Ghẹo con nha…
Vân Hi mỉm tươi tươi tắn như hoa ban mai nở rộ, bởi con bé biết tôi nói là thật tình, vì phía trước mặt chúng tôi sắp đi tới là một cái ao sen ao súng đầy ắp những nụ hoa xinh. Tôi tiếp tục nắm tay nàng dâu Vân Hi đi về cái ao sen ấy, trên những lối chúng tôi đi thì có những đàn bướm ong nó bay dập dìu dù rằng đã gần mười giờ sáng còn đâu. Ong bướm bay chập chờn uốn lượn quanh thân hình của Vân Hi làm cho tôi liên tưởng tới nàng công chúa Hàm Hương trong phim cổ trang hay chiếu trên truyền hình ti vi mỗi buổi tối, nó thật là đẹp và tôn thêm vẻ kiêu sa của nàng dâu xinh đạp càng quyến rũ bội phần. Tôi thấy vậy thì ghẹo:
– Đó con thấy chưa Vân Hi! Bởi con đẹp quá nên ong bướm nó cứ vờn quanh mãi đấy!
– Dzạ! Chắc có lẽ vậy quá ba ba nhỉ?
Tôi nói xong thì cười tươi còn Vân Hi trả lời xong cũng cười tươi như hoa đua sắc thắm. Ở chỗ này gần với bờ Sông Hậu nên gió thổi mang làn nước mát rười rượi, tiếng động cơ của tàu thuyền ghe vỏ lải nó réo rắt như sáo diều thổi đồng sâu nghe thật là thích thú. Bất chợt có cô bán hàng rong trên thuyền gỗ nhỏ họ bật loa phát bài hát với phần mở đầu:
‘Hò ớ ớ ơ… Sông quê nước chảy đôi bờ…
Để anh chín dại mười khờ thương em…’
Câu hò thì làm tôi buồn tủi vì nhớ về Vân Chi người vợ hiền năm cũ, còn Vân Hi thì tôi không biết nhớ về ai mà tôi thoáng bắt gặp ánh mắt con bé từ vui bỗng trở nên rớm lệ.