Phần 2
Tiếng gió lùa qua tán lá hàng cổ thụ dọc con đường trước nhà tạo nên âm thanh xào xạc, một mùa mưa nữa lại đến. Kể từ sau đêm định mệnh, mỗi khi nghe tiếng gió rít, lòng Nhi lại thấy bồi hồi xúc động. Tình cảnh bi thương của đêm ấy như sống lại nguyên vẹn từ ký ức, nơi dưới mái hiên có hai đứa trẻ tưởng đã chết vì đói và lạnh. Nàng nhớ như in cảm giác ấm áp khi cuộn tròn trong vòng tay chở che của người con trai lớn hơn mình bảy tuổi, người đã lấy thân làm vách chắn để nước mưa không tạt vào đứa bé gái gầy nhom, mang đến cho nó một giấc ngủ êm đềm.
Hôm nay cũng tương tự như đêm đó, tuy không có bão nhưng cơn mưa nặng hạt đã xóa nhòa khung cảnh. Một cơn lốc thổi mạnh bẻ xiên những giọt mưa khiến ánh đèn đường lập lòe chao nghiêng. Đôi chim đậu câu đậu co ro trên sợi dây điện giữa cơn mưa tầm tã trông đáng thương làm sao, chúng là những kẻ không nhà. Hình ảnh đó có khác gì như Bin và Nhi trước đây.
Nhìn lại quá khứ mới thấy hiện tại là một món quà của Thượng đế. Nhưng vì sao ông ấy đã thương xót hai số phận hẩm hiu này mà còn bắt Bin của nàng phải làm lụng vất vả? Nàng cô đơn kề má vào cánh cửa lạnh ngắt để cố nhìn sâu cuối con đường mong bắt gặp một hình ảnh quen thuộc trên chiếc xe máy. Mưa ré nước vào người mang theo cái lạnh khiến Nhi liên tục rùng mình. Lòng chợt se thắt khi người mà nàng mong ngóng vẫn còn nhọc nhằn bươn chải ở đâu đó chưa kịp về.
…
Ban ngày Bin đi học cùng Nhi, chiều về đi làm đến 9 giờ tối. Vốn có tính tự lập từ nhỏ nên Bin rất năng động, chỉ cần là việc lương thiện thì dù có cực đến mấy vẫn nhận làm. Bin luôn nghĩ nó vẫn tốt hơn nhiều so với cảnh phải đi cả ngày mời từng tấm vé số. Đã nhiều lần Nhi muốn tìm việc gì đó để phụ giúp nhưng Bin không đồng ý mà bắt nàng phải chuyên tâm học hành.
Mặc dù Bin luôn muốn tốt cho Nhi nhưng sự bảo bọc đó khiến nàng thấy mình thật vô dụng. Từ khi số phận đẩy hai mảnh đời bất hạnh đến với nhau, Bin luôn là người gánh phần thiệt thòi. Đến nay khi cả hai đã trưởng thành thì sự thiệt thòi đó lại càng nhiều gấp bội. Bin cần mẫn kiếm từng đồng tiền ít ỏi bằng sức lao động chân chính trong khi Nhi chỉ ở nhà lo việc vặt vãnh, có lẽ nhờ thế mà làn da đen đúa thuở bé cũng dần trắng trẻo theo năm tháng. Không còn nữa hình ảnh đứa bé gái bẩn thỉu lam lũ, Nhi bây giờ đã trở thành cô tiểu thư xinh đẹp yêu kiều.
Mưa mỗi lúc một lớn như trút nước, tiếng sấm vang rền theo sau ánh chớp lóe sáng trên nền trời tối đen. Những ngón tay thon thả trắng hồng đan vào nhau đầy âu lo. Nhi quanh quẩn tù túng trong ngôi nhà mà nàng vẫn cô đơn mỗi ngày. Nhìn mâm cơm với thức ăn đã nguội lạnh khiến nàng thấy sự đóng góp của mình thật nhỏ nhoi so với những lo toan mà Bin phải gánh vác.
Chờ đợi trong mỏi mòn luôn khiến người ta tự nhát mình bằng những ý nghĩ đáng sợ. Sao hôm nay về trễ quá vậy? Đã thế gọi điện lại không nghe máy. Nhi đi đi lại lại như con rối, nàng gọi cho Bin lần nữa nhưng vẫn là tiếng đổ chuông chán ngắt mà không có giọng nói quen thuộc nào trả lời. Mười giờ đêm, nàng ngồi co ro trên bộ ghế salon trong phòng khách, cố gạt đi những ý nghĩ không hay để tiếp tục nuôi dưỡng sự kiên nhẫn.
Nàng chỉ biết thế thôi, chờ đợi một cách bị động. Cây kim giờ trên chiếc đồng hồ treo tường buồn bã nhích từng chút một. Mười một giờ khuya, cơn mưa không còn thịnh nộ mà chuyển thành rả rích kéo dài. Có tiếng xe máy dừng trước cổng. Nhi bật khỏi ghế chạy vội ra sân chẳng màng đến gió lốc rét buốt quét vào da thịt. Bin đang trùm chiếc áo mưa cánh dơi nhìn nàng bằng ánh mắt mệt mỏi.
– Ra đây làm gì, vào nhà đi ướt hết rồi kìa.
– Hôm nay anh làm ở đâu mà về trễ vậy? Em gọi mấy lần sao không nghe máy?
– Anh hai để điện thoại trong túi áo rồi treo trên tường. Hôm nay bốc hàng nhiều quá, cố làm cho xong để được nhận thêm tiền bồi dưỡng nên mới về trễ như vậy.
Bin chui đầu ra khỏi áo mưa giũ nước. Thật đau lòng, chỉ vì muốn có thêm chút tiền mà Bin phải còng lưng vác hàng giữa cơn mưa rét buốt. Tình cảnh này càng gợi cho nàng nhớ về đêm bão hãi hùng, cũng vì cố bán thêm vài chục tờ vé số kiếm tiền để rồi Bin phải chịu ướt lạnh cả một đêm. Nhi giận vì anh không biết giữ sức khỏe nhưng lại thương nhiều hơn vì lúc nào anh cũng chăm lo cho người khác mà quên bản thân mình.
Bin đẩy xe vào nhà dựng chống nghiêng, nước trên xe chảy ròng ròng loang dần trên nền gạch. Nhi vào trong lấy khăn thấm nước rồi đóng cửa tắt đèn phòng khách, tiếng mưa rả rích im bặt, trả lại không gian riêng tư đầy ấm cúng. Nhìn cả người Bin ướt mèm, nàng nghĩ ngay đến bản tính tiết kiệm thái quá của anh. Nhi cầm áo mưa lận ra xem rồi buông xuôi thở dài.
– Đã nói áo này rách rồi anh bỏ đi, tiếc làm gì để bây giờ ướt hết rồi nè – Bin che mũi hắt hơi – Thấy chưa, thế nào cũng bệnh cho coi.
– Quen rồi, không sao đâu. Nhà có gì ăn không Nhi?
– Dạ có, nhưng nguội hết rồi, để em hâm nóng lại.
– Khỏi, anh ăn nguội cũng được mà.
– Nguội lạnh nuốt làm sao nỗi. Anh đi tắm thay đồ rồi xuống ăn là vừa. Đi liền để nhiễm lạnh đó anh.
Bin tắm thật nhanh, chủ yếu để rửa trôi lớp nước trên người. Cả buổi tối anh cởi trần vác hàng trong mưa dầm gió lốc thì có khác gì đã tắm suốt mấy tiếng đồng hồ. Thay vì mặc bộ pijama được Nhi treo sẵn thì Bin lại để trần mặc mỗi chiếc quần đùi. Anh quá đói nên không màn chải chuốt gì cả, cứ để nguyên đầu tóc rối bù ướt nhẹp ngồi vào bàn ăn. Nước đọng trên từng lọn tóc nhỏ giọt xuống mặt bàn. Nhi nhìn Bin lắc đầu, nàng lấy cái khăn trong nhà tắm dưới gầm cầu thang mang ra đứng sau lưng lau tóc cho Bin.
– Anh đó, lần nào tắm cũng không chịu lau khô, cứ để như vậy bịnh làm sao? – Trông Nhi lúc này chẳng khác một bà chị chăm sóc cho cậu em lười biếng.
– Thì một lát nó cũng khô thôi mà.
– Hứ… vậy cũng nói được.
– Thôi kệ đi em, lau vậy kỹ rồi. Dọn cho anh ăn đi, đói quá.
Nhi mang thức ăn bày ra bàn và chợt ngượng ngùng khi ánh mắt vừa lướt qua những múi cơ trên khuôn ngực, đối với nàng đó là cả một kỳ quan.
– Người ta để sẵn đồ ấm không chịu mặc. Hôm nay trời rất lạnh, anh đã nhiễm nước cả buổi tối còn cởi trần nữa.
– Anh hai dầm mưa cả đêm tuy có hơi lạnh nhưng về đến nhà thì thấy ấm lắm, mặc áo làm gì mất công giặt.
– Lại nữa, em giặt chứ có bắt anh giặt đâu mà mất công. Không biết giữ gìn, tới lúc bình đừng có than.
– Sức anh trâu bò mà, hơi đâu em phải lo – Bin cầm đũa – Ăn với anh cho vui.
Nhi lắc đầu. Nàng chống tay ngồi nhìn Bin ăn như kẻ bị bỏ đói lâu ngày. Mái tóc rối bù ẩm ướt ấy vậy mà trông hay hay làm sao. Nó khiến cho khuôn mặt chàng thanh niên 24 tuổi thật phong trần bụi bặm. Nhi khẽ mỉm cười một mình.
– Làm gì nhìn dữ vậy? Chưa thấy trai đẹp bao giờ hả?
Bin nhe răng cười cợt trong vô thức nhưng lại khiến Nhi lúng túng như kẻ trộm bị bắt quả tang. Đúng là càng nhìn mới thấy Bin đẹp lắm, nét đẹp vững chãi của một thanh niên hừng hực sức trẻ, nét đẹp nam tính mạnh mẽ của một trụ cột gia đình. Trên khuôn mặt phúc hậu hiền lành ẩn chứa nét tự tin cương trực, điều mà đám bạn trai trong trường không ai có được. Nàng đang ở độ tuổi biết rung động trước những cảm xúc bất chợt, nó khiến Nhi thật khó lý giải với bản thân rằng điều gì đang ngự trị trong trái tim cô đơn như chính xuất thân của nàng.
– Anh ăn có ngon không? – Nhi mở lời để xua đi sự bối rối.
– Ngon lắm, em nấu mỗi ngày một tiến bộ. Há miệng anh đút nè.
– Ứ… – Nàng mím môi lắc đầu – Em ăn rồi, phần này chừa cho anh đó.
– Đã bảo hả miệng mà lại…
Nhi miễn cưỡng vâng lời. Đôi môi đỏ như son chồm tới đón lấy đũa thức ăn. Thật đầm ấm làm sao vì mỗi ngày được thấy Bin vui cười và ngon miệng. Có lẽ đó là điều duy nhất nàng có thể làm để mang lại niềm vui cho Bin, giúp anh có động lực đứng vững trước cuộc sống đầy khó khăn. Nhi muốn cống hiến nhiều hơn những gì mình có thể nhưng Bin quá cưng chiều không muốn nàng cực khổ. Những năm trước khi còn nhỏ, Nhi thấy như vậy thật tốt cho bản thân. Đến khi lớn lên, hiểu được sự hy sinh anh dành cho nàng thì niềm hạnh phúc kia đã chuyển dần thành nỗi ray rứt. Nàng muốn làm cái gì đó để chia sẻ với anh.
– Anh Bin nè, lần sau có về trễ phải báo em một tiếng. Biết người ta ở nhà lo lắm không?
– Xin lỗi, anh hai nôn nóng làm cho nhanh mà quên mất, tới khi xem điện thoại thì cũng đến lúc về nên thôi, tranh thủ đi cho lẹ.
– Anh bớt việc lại để về sớm nghỉ ngơi và chơi với em. Suốt từ chiều tới tối em ở nhà một mình, buồn lắm!
– Biết làm sao được, anh phải đi làm mới có tiền chứ?
– Chán… – Nhi yểu xìn – Hôm nào đi đâu chơi đi anh, quanh quẩn trong nhà hoài buồn muốn chết!
– Hay là lúc anh hai đi làm thì em đến nhà bạn chơi hoặc hẹn nhau chè cháo cho vui, em nhiều bạn lắm đúng không? Hoặc tìm một anh chàng nào đó làm tài xế để chở đi chơi càng hay.
– Xúi bậy hả? Em không thích! – Khuôn mặt có nét trẻ thơ cân cân thật ngộ nghĩnh – Nhưng mà nói người ta vậy anh có quen cô nào chưa? – Nhi chăm chú nhìn vào khuôn mặt đầy cá tính.
– Anh hai của em đã nghèo lại còn bất tài, ai mà thèm.
– Không tin, chắc là đang giấu nè!?
– Anh là con trai, chuyện bồ bịch từ từ tính, quan trọng là em. 17 tuổi rồi nhỏ gì nữa, kiếm người yêu dần là vừa. Được thì sang năm cưới luôn. Con gái lấy chồng sớm để còn ổn định tương lai.
Nhi và Bin học cùng trường nhưng khác lớp. Đó là trường dân lập dành cho những đối tượng không có điều kiện học theo chương trình của quốc gia. Sau khi kiểm tra trình độ thì họ xếp thành các lớp khác nhau. Bin học cao hơn Nhi đến bốn lớp, còn Nhi do lúc 7 tuổi vẫn chưa được học chữ nên nàng phải bắt đầu từ con số không đi lên. Lớp của nàng cũng có nhiều thành phần với những hoàn cảnh khác nhau nên độ tuổi cũng không đồng đều, có người lớn hơn đến mấy tuổi nhưng cũng có nhỏ hơn.
– Mà anh hai hỏi nè, ở lớp có anh nào để ý em chưa?
– Ờ… thì cũng có một anh hay lẽo đẽo theo đuôi – Nhi chống cằm nhìn xa xăm, khuôn mặt chợt đỏng đảnh thật đáng yêu – Người đó con nhà giàu, ngày nào cũng chạy theo sau cho đến khi em về tới nhà.
– Quen ai cũng được, miễn là người đàng hoàng thì anh hai không phản đối. Hôm nào mời chàng đó về nhà mình chơi cho anh biết mặt với.
– Ừ thì để coi sao cái đã.
– Nhưng mà có yêu đương gì thì cũng không được để ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính là học, nhớ nha? Anh no rồi, em dọn giúp anh. Hôm nay không có bài vở gì thì đi ngủ đi, khuya rồi đó tiểu thư.
– Nhắc hoài!
Nhi khoanh tay ngồi thừ một chỗ, nét mặt đang tươi tắn chợt phảng phất sự thất vọng. Nàng ghé mắt nhìn theo từng bước chân Bin lên cầu thang. Nàng muốn gọi anh lại để nói một điều gì đó nhưng bản thân lại không rõ mình thật sự muốn gì. Khi Bin đã khuất vào phòng riêng, Nhi khẽ nói với chính mình.
– Vậy mà cũng tin là thật nữa à!