Phần 8
Đi được một đoạn, tên già nhất trong đám dừng lại nói nhỏ với một thủ hạ rồi chỉ tay ra đường. Tên này nhăn nhó đi ngược trở ra. Thế là toi, hắn phải ra ngoài canh chừng chứ không được vào trong như mấy đàn anh. Biết vậy khi nãy đừng chỉ cho cả đám thấy làm gì. Hắn vừa đi vừa ấm ức nhưng cũng phải cắn răng chịu thôi, thân phận lính mới chỉ biết cúi đầu chấp nhận. Càng tiến lại gần chỗ Nhi và Bin, mùi nước hoa xuôi theo làn gió thoang thoảng thơm ngọt kích thích khứu giác những gã lưu manh. Khi đã tiếp cận con mồi, đám đông tản ra vây quanh đôi trai gái đang say đắm trong nụ hôn yêu đương.
– Ôi thật là một cô em xinh đẹp – Một giọng nói vang rền trong đêm thanh vắng khiến hai kẻ đang âu yếm giật thót tim.
Bin như từ chín tầng mây bị đày thẳng xuống địa ngục, rất nhanh chóng anh nhận ra tình thế nguy hiểm đang đối mặt. Anh đưa mắt nhìn ra đường lớn, con đường mà thường ngày vẫn tấp nập người qua lại nhưng hôm nay vắng hoe. Con đường thân thuộc ấy giờ bỗng dưng cách xa vời vợi.
– Không cần phải ngóng, thằng đệ của tao nó đang ở ngoài canh chừng rồi. Cứ yên tâm nhé bé cưng – Tên đầu hói vuốt má Nhi khiến nàng sợ hãi run rẩy nép sát vào Bin.
Tên vừa lên tiếng ước chừng 40 tuổi có nước da sạm đen và đôi mắt trốn sâu dưới hàng chân mày rậm như hai con sâu róm, khuôn mặt ấy toát lên vẻ độc ác đặc trưng. Những thứ trên người hắn đều mắc tiền không ai sánh kịp, đặc biệt là sợi dây chuyền vàng to như sợi xích chó, cánh tay phải thì chi chít hình xăm. Phong thái và cách giao tiếp với những tên khác đủ biết gã này là tên cầm đầu. Những tên đàn em còn lại đều nhỏ tuổi hơn hắn và trên người cũng có rất nhiều hình xăm. Đứa thì đầu trọc, đứa để tóc bờm ngựa, đứa lại để đầu đinh ba phân… Chỉ cần nhìn đám người đầu trâu mặt ngựa ấy cũng đủ chết khiếp vì sợ.
– Mình đi thôi Nhi.
– Ha ha… Mày có thể đi nhưng phải để con bé này lại.
– Xin các ông tha cho chúng tôi.
Bin khúm núm van xin nhưng thần sắc bọn chúng chẳng có chút thay đổi, vẫn ánh mắt của loài dã thú đang thèm khát con mồi. Bin dắt tay Nhi toan bỏ chạy thì một cú đấm trời giáng từ sau bổ tới khiến anh choáng váng ngã quỵ. Hai tên lưu manh lao vào bẻ tay Bin ngược ra sau. Bin cố vùng vẫy nhưng toàn bộ sức lực đã để lại ở kho hàng. Anh đau đớn nhận ra sai lầm chết người của mình, lòng ngập tràn ân hận nhưng đã không còn cơ hội nào nữa.
Anh hận bản thân đã cố làm quá sức để đến nỗi không còn lấy một chút sức tàn chống đỡ, hận đã không nghe lời Nhi về nhà từ sớm, hận số phận nghiệt ngã một lần nữa ập xuống cuộc đời mình và Nhi. Trong cơn mơ màng khi đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, anh nghe giọng Nhi khóc thảm thiết van xin khi bị bọn khốn lôi xềnh xệch trên cỏ.
– Con xin các ông tha cho con. Con có tiền, có xe, các ông cứ lấy đi, làm ơn tha cho hai đứa con được về. Chúng con chỉ là những kẻ lam lũ hèn mọn, xin làm ơn…
– Kìa bé cưng, sao lại hèn mọn? Cưng đẹp lắm.
Những tràng cười thối tha vang lên như những nhát dao xuyên thấu trái tim Bin. Anh cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm hai tên đồ tể.
– Thằng này coi bặm trợn như hộ pháp mà yếu xìu mềm nhũn như đàn bà tụi bay ơi. Ha ha… – Hai con thú đang khóa tay Bin nhe hàm răng vẩu cười sặc sụa.
– Vậy là nó không đủ khả năng làm cho em sướng được rồi, để tụi anh giúp cho.
Thằng cầm đầu vừa dứt lời thì bốn thuộc hạ của hắn xốc Nhi ra gần bờ sông, nơi đó mặt đất hơi xuôi xuống phía sông như một thung lũng nên từ ngoài đường lớn nhìn vào sẽ không thấy gì cả. Nhi giãy giụa đạp chân trúng mặt một tên nhưng ngay sau đó đã bị chúng khống chế rất gọn ghẽ. Đôi giày vải văng mỗi chiếc một nơi. Hai tên giữ hai cánh tay Nhi, hai tên khác nắm chân nàng dạng ra hai bên. Nhi bị đè ngửa xuống thảm cỏ trong tư thế bị căng ra bốn góc. Nàng bật khóc thảm thiết không ngớt van xin. Ở phía xa Bin liên tục gào thét dập đầu van lạy bọn giang hồ nhưng chúng không thèm đếm xỉa, có chăng những lời cầu khẩn của đôi trẻ càng khiến chúng thêm khát máu.
– Ôi mẹ ơi, chỉ mới có thế này thôi mà đã phê quá rồi, tao thèm lắm rồi tụi bây ơi.
Tên cầm đầu ra dấu cho thằng đàn em khác chạy đến khom người bò lom khom trên cỏ để bốn thằng kia nhấc Nhi nằm ngửa trên lưng hắn. Thằng già khốn nạn bấy giờ mới tiến đến giữa hai chân Nhi quỳ xuống úp mặt vô háng nàng hít một hơi. Nhi vùng vẫy trong tiếng khóc xé lòng, nàng cố uốn duỗi hạ thể né tránh nhưng không thể thoát khỏi đôi tay khỏe mạnh của gã độc ác đang bợ mông Nhi nhấc lên.
– Trời ơi, đúng là lồn gái tơ có khác, thơm quá đi mất.
– Ông ơi tha cho chúng tôi, tôi có tài sản rất nhiều, tôi sẽ giao hết cho các ông… – Bốp, một cái tát chát chúa tiếp tục khiến Bin mờ mắt, anh lắc đầu cố trấn tĩnh rồi lại gào khóc van xin – Tôi xin các người, xin ban bố chút lòng nhân từ, tôi lạy các người mà…
Phía đối diện với Bin gần mép sông, chiếc quần thun legging của Nhi đã bị thằng già khốn nạn kéo tuột khỏi người, toàn bộ hạ thể của cô gái mới lớn phơi ngồn ngồn trước những cặp mắt thú vật. Mảnh quần lót bé xíu Nhi mặc cho đêm nay không ngoài mục đích khiêu khích Bin khi về nhà thì giờ đây đã trở thành nguồn gốc của tội lỗi, nó đang khiến cho những con thú quanh nàng phải long mắt nhìn chằm chằm đầy phấn khích.
– Trời ơi, bé biết chọn xì líp quá. Đẹp tuyệt vời. Mảnh vải ren nhỏ xíu che đậy hững hờ mớ lông non còn chưa mọc đủ. Tao chết, tao chết tụi bay ơi… – Thằng già đập đập cái trán vào chỗ nhô cao giữa háng.
– Bú lồn nó liền đi đại ca rồi tới tụi em, em thèm quá rồi.
– Ha ha… món ngon phải ăn từ từ chứ mày. Nhìn lồn bé qua lớp ren mỏng mà anh chỉ muốn nhai ngấu nghiến ngay thôi. Ui thơm… thơm… Hít hít…
Thằng súc vật vô liêm sỉ vùi mặt vào đùi non của Nhi liếm ngược từ đầu gối lên tới khe háng. Nàng từng mơ đến giây phút dâng hiến tấm thân ngà ngọc cho Bin, đó hẳn là thời khắc đẹp nhất đời mình nhưng trời ơi giờ đây bọn chó má đê tiện đang chà đạp ước mơ bình dị đó. Hắn vừa lướt đầu lưỡi nhè nhẹ vừa hít hà trong cơn dâm dật thú tính.
Càng tiến tới gần vùng cấm, những sợi lông non tơ phất phơ vờn vũ trên bản mặt dày như mo cau, khều khều lên chiếc mũi trâu to như hai lỗ cống. Mùi âm hộ gái tơ thơm nồng khiến hắn muốn ngất xỉu vì mê mẩn. Nhi co duỗi tìm cách đạp vào mặt hắn nhưng làm sao thắng nổi những tên hộ pháp đang giữ chặt hai chân mình. Càng cố vùng vẫy thì gọng kìm càng siết chặt đau buốt cả tay chân. Ông trời ơi sao trừng phạt con đến mức này. Nhi gào lên trong tuyệt vọng, đau đớn nhận ra mình không còn cơ hội dâng tấm thân trong trắng cho Bin nữa.
Tiếng khóc của Nhi khác gì ngàn mũi tên cắm sâu vào lồng ngực. Bin giãy giụa đến kiệt sức trong gọng kìm của kẻ ác, hận bản thân đã không đủ dũng mãnh bảo vệ người yêu. Nhi ơi, anh đáng chết, anh chết mất… anh chết mất thôi Nhi ơi… Bin gục xuống không dám nhìn cảnh người con gái anh yêu bị giày vò hành hạ. Nhưng lũ súc sinh độc ác nắm tóc anh giật ngược ra sau bắt phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng.
Ngọn đèn đường đâu đó vừa bật lên, ánh sáng hắt vào như để soi rõ thêm cảnh vật. Tên cầm đầu vừa xé toạc chiếc quần lót bé xíu, mảnh vải duy nhất còn lại che đậy nơi quý giá nhất của người con gái đang độ xuân thì. Trong tư thế nằm ngửa trên lưng một thằng khác, hai đùi bị xé rộng khiến cho chiếc âm hộ thần tiên của Nhi phơi ra lồ lộ.
Tên khốn ấy quỳ gối nâng mông nàng lên úp mặt vào đó hôn lấy hôn để. Nhi uốn éo hạ thể tìm lối thoát một cách tội nghiệp nhưng mặt mũi gã thú vật cứ đeo bám không rời một khắc nào, cứ như miệng lưỡi của hắn được dán keo vào âm hộ của Nhi. Hắn hít hà thật sâu như đang ngửi một mùi thơm từ lọ nước hoa mắc tiền. Đối với hắn đó là thứ thơm tho quý giá mà lần đầu hắn được thưởng thức.
Hắn đã chơi không biết bao nhiêu em trẻ đẹp nhưng tất cả đều tự nguyện dâng hiến để đổi lấy chút vật chất từ hắn ban bố. Trong tất cả những kẻ ấy không hề có một đóa hoa trinh nguyên mà chỉ là những cái màng thủng lỗ. Chính vì thế mà hôm nay hắn càng thích thú khi đích thân khai phá một kiệt tác của tạo hóa còn đang rất nguyên sơ. Lần đầu trong cuộc đời giang hồ khát máu chưa bao giờ được nếm mùi vị trinh nữ.
Làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội để được bú liếm thỏa thích khối thịt mũm mĩm đỏ hồng thơm tho này được. Hắn quá thèm khát chiếc âm hộ tươi mới của Ngọc Nhi chẳng khác gì loài linh cẩu bị bỏ đói lâu ngày. Hắn vồ vập tách hai cái mép chín mọng trong sự phản kháng tuyệt vọng của Nhi, một màu đỏ hồng sạch sẽ lộ ra khiến cho con thú càng thêm say mồi. Hắn nhấn mũi vào khe âm hộ hít sâu lần nữa rồi thè lưỡi liếm một đường vào khe suối thần tiên. Nhi run rẩy khóc ngất lên, nàng cố gồng người bắn thẳng một luồng nước tiểu vào mặt tên biến thái. Hắn không thấy xấu hổ mà há miệng hứng lấy rồi phun phèo phèo.
– Ngay cả nước đái của người đẹp cũng ngon nữa. Ôi tao thích, tao thích quá…
– Đại ca ơi tụi em nứng lắm rồi…
– Từ từ, để anh mày khám phá cái đã.
Đợi cho dòng nước vàng vàng ngưng chảy, hắn đưa lưỡi liếm tới tấp vào khe âm hộ rồi hả miệng ngậm trọn hai mép căng phồng mà nút. Hắn nút như con chó đói sữa, như con heo bú vú heo mẹ, vừa bẩn thỉu vừa thú vật không còn gì để nói. Cái đầu hói chỉ có vành tóc mọc xung quanh liên tục nghiêng qua nghiêng lại, gục lên gục xuống, miệng hả lớn nhai nhai như đang ăn ngấu nghiến miếng thịt sống.
Phía trên, hai thằng giữ tay Nhi cũng đã vén được áo nàng lên cao để tranh thủ nhào nặn cặp nhũ hoa non tơ. Bọn khốn nạn thích thú vùi dập trong tiếng kêu gào thảm thiết của nạn nhân. Không có nỗi đau nào lớn cho bằng chứng kiến cảnh này, Bin không ngớt van xin nhưng không mảy may động đến chút lòng nhân từ vì bọn chúng làm gì có thứ đó.
Trái lại, Bin liên tiếp lãnh những cú đấm hiểm ác vào thẳng lồng ngực. Đã có lúc anh ngỡ mình không chịu nỗi sắp ngất đi nhưng anh phải cố gượng dậy tiếp tục kêu gào, mong có ai đó đi ngang nghe thấy. Mặt sông chợt gợn sóng, gió rít vù vù bên tai, những áng mây đen nối tiếp nhau kéo về ngã ba sông chứng kiến cảnh thê lương này. Ước gì có một luồng sét đánh thẳng vào lũ thú vật, ước gì Bin có thể chết ngay lúc này, ước gì… ước gì… Bin vật vã trong ân hận ngút trời khi biết rằng mình không còn một cơ hội nào nữa. Anh hại em mất rồi Nhi ơi, anh muốn chết, anh muốn chết ngay bây giờ Nhi ơi!!!
Vài giọt mưa đã bắt đầu lất phất trong gió đêm lạnh lẽo. Làn gió nhẫn tâm cuốn phăng đi tiếng gào khóc bi thảm của đôi trai gái gặp nạn. Tên cầm đầu đã cởi bỏ quần áo, cái vòi truyền giống của hắn xóc ngược lên to lù lù trông thật kinh tởm và bỉ ổi. Hắn đứng giữa háng Nhi cầm cặc rê dọc khe của nàng rồi nhấn vào. Nhi run bắn người cố uốn né hạ thể nhưng đã bị hai tay hắn bấu chặt vào đùi bầm tím. Đầu cặc lù lù tách rộng cặp mép âm hộ lún vào. Nhi khóc ré lên đau đớn xé lòng.
– Thả tao ra lũ khốn nạn, trời tru đất diệt chúng mày…
– Lồn em đẹp quá, chuẩn bị sướng nhé bé cưng…
Tên cầm đầu tiếp tục đẩy mông tới trước, từng centimet cái vòi thối tha trườn vào hang sâu bó khít. Một màng mỏng chắn ngang đường tiến, thằng súc sinh quay sang nhìn đám đàn em cười khanh khách.
– Màng trinh tụi bây ơi! Nó cản đường tao rồi nè, phải làm sao đây…
– Đụ đi đại ca, nhìn hai mép lồn ngậm chặt con cặc của đại ca mà tụi em muốn phọt ra rồi.
– Đụ nó đi…
– Chơi mạnh vô đại ca…
– Tất nhiên anh mày phải chơi chứ.
Bất ngờ, gã súc vật nhấp một phát thật mạnh, con cặc khốn nạn của hắn sỗ sàng đâm xọc vào cơ thể Nhi mất hút. Nhi rú lên đau đớn tột cùng, da thịt rách toạc tuôn trào những dòng máu trinh nguyên nhỏ giọt xuống thảm cỏ.
– Đã… đã quá… Ah… Lồn zin bót quá tụi bây ơi. Sướng… ôi sướng…
Tên khốn nạn vừa tru tréo trong cơn dâm dật vừa nhấp lia lịa vào Nhi mặc cho nàng gào khóc thê thảm. Đau đớn khi da thịt bị xé rách, tan nát cõi lòng khi người yêu phải chứng kiến cảnh đày đọa này. Nhi ước gì có thể chết ngay lúc này để không phải chịu đựng thêm sự hãm hiếp tàn độc của bọn chúng. Háng Nhi bị hai tên côn đồ banh rộng để thằng cầm đầu đứng giữa nhấp vào phành phạch.
Dương vật to lù lù của hắn cứ đâm thọc vào cơ thể nàng không chút thương hoa tiếc ngọc, cặp dái lòng thòng đong đưa vỗ vào da thịt Ngọc Nhi chẳng khác gì con heo nọc đang phối giống, kinh tởm đến nôn mửa. Nhi càng vùng vẫy kêu gào càng mau chóng đuối sức. Tứ chi rã nát không còn phản kháng mạnh mẽ như lúc đầu. Mỗi cử động đều đem đến cho nàng những đau đớn thấu trời. Hạ thể của Nhi đã tan nát trong sự vùi dập tơi bời. Nàng lơ mơ chìm vào mê sảng nhưng miệng vẫn không ngớt thều thào.
– Cố chạy thoát… chạy đi anh… chạy đi…
Bin khóc đến không còn nước mắt khi nhìn thấy máu tuôn từ giữa hai chân Ngọc Nhi. Tên khốn nạn nắc rất lâu và bền bỉ rồi cuối cùng cũng đến lúc hắn trân mình rú lên như con chó bị cắt cổ. Cái thứ xấu xa của hắn giương nòng phọt ra những dòng khí trắng đục bầy nhầy vào sâu trong cung cấm người con gái xấu số. Cả người hắn run lên giật giật mấy cái liền, giống như khi người ta được đi tiểu sau nhiều giờ cố nín.
Vì cặc chưa kịp teo lại nhưng tiếc cái lỗ quá bót nên hắn ra sức dập tiếp dù đã rất đuối sức. Đối với hắn đây là cơ hội mà chưa chắc gì có được lần thứ hai. Hắn tiếp tục dập ầm ầm trong máu me hòa lẫn tinh dịch. Đến khi rút ra thì thứ hỗn hợp nhớp nhúa ấy dính đầy trên đoạn gân to lù lù. Hắn lặc lè lết đi trên bãi cỏ bị giẫm nát, ra dấu cho đứa khác vào thế.
Đúng là lũ khốn nạn, Bin gào lên cố gom hết sức lực vùng vẫy thoát khỏi hai thằng đồ tể. Chưa kịp lao đến tên cầm đầu thì bốn thằng đang giữ Nhi phát hoảng buông nàng để cùng hợp sức bắt Bin lại. Thằng cầm đầu lúc này đã rũ rượi lắm rồi vì nắc liên tục cả nửa giờ đồng hồ, hắn để nguyên người ngợm trần truồng, máu me tèm lem khu háng ngồi bệt xuống bãi cỏ thều thào.
– Trói nó lại, tụi mày hưởng nhanh rồi đi. Đụ má… chưa bao giờ tao được đụ sướng như hôm nay.
Bọn đàn em của hắn hối hả trói Bin vào gốc cây rồi thay nhau hãm hiếp Nhi. Người con gái đáng thương kia không còn sức để vùng vẫy, cũng không còn nước mắt khóc cho thân phận hẩm hiu. Nàng đã buông xuôi trong hơi thở lụi tàn. Lũ chó sói lao vào xâu xé nàng không thương tiếc. Manh áo mỏng bị xé toạc, cặp vú non tơ bị chúng thay nhau nhào nặn rồi cắn ngấu nghiến đến dập nát. Trong lúc một thằng hùng hục vào háng thì thằng khác bóp miệng nhét cái giống đực của hắn vào khiến Nhi ngạt thở.
– Chết người, làm ơn… chết người, có ai không… cứu… cứu…
Bốp, một cái tát trời giáng khiến mặt Bin sưng vù. Một tên nào đó lao đến lấy quần lót của Nhi nhét vào miệng Bin, giờ thì anh chỉ còn có thể giãy giụa dưới gốc cây với giọng ư ử trong cổ họng.
Ngoài bờ sông, lũ súc vật vẫn miệt mài thay nhau vùi dập Nhi rồi rút ra bắn khí vào miệng nàng. Chỉ một lát sau, khuôn mặt thánh thiện yêu kiều đã chuyển sang tím tái, cơ thể nàng co giật đòi hỏi không khí nhưng đường vào hai lá phổi đã bị tinh dịch của lũ khốn trám kín. Chúng vẫn tiếp tục bơm thứ bẩn thỉu ấy vào miệng mặc cho nạn nhân đang trong cơn hấp hối.
Bin bấn loạn tột cùng, cố dùng lưỡi tống cái vật đang nhét trong miệng ra nhưng không được. Anh ra sức nhai cho nó nát vụn để phun khỏi miệng. Anh cố nhai, nhai mãi… nhai mãi… đến khi quai hàm đờ đẫn… cuối cùng chiếc quần lót cũng nát thành từng mảnh. Anh phun ra tiếp tục gào lên kêu cứu. Giữa trời đêm, tiếng kêu thảm thiết ấy đã không còn ý nghĩa vì bị giông gió phớt lờ.
– Tụi bây đụ lâu quá vậy? Xong chưa? Rút thôi, sắp mưa lớn rồi.
– Xong rồi đại ca. Lồn nó đã quá, ước gì nứng nhanh để đụ cái nữa.
– Thôi, vậy là đủ rồi. Nát tươm còn gì nữa mà chơi.
Bọn súc sinh mặc lại quần áo rồi hối hả rời đi. Tuy ánh sáng đèn đường hắt vào khá mờ nhạt nhưng Bin vẫn nhìn rõ từng bộ mặt thú vật. Nền trời tối đen vằn vện những ánh sét, mưa lất phất kèm theo gió lạnh cắt da. Trong tiếng gió rít, Bin còn nghe thấy giọng bọn chúng hả hê bàn tán.
– Hôm nay không ngờ thị sát địa bàn mới lại bắt trúng bò lạc. Đại ca chơi được gái tơ kiểu này gặp vận may rồi.
– Ha ha… đúng vậy.
– Đúng đó đại ca, chuyến này coi như đã thuận lòng trời, địa bàn nhất định sẽ được mở rộng.
– Khặc khặc… mày nói đúng lắm – Tên cầm đầu ngửa cổ cười như bị sặc nước – Ngày mai về tới, tao sẽ mở tiệc. Cho tụi bây ăn nhậu và chơi đĩ bét nhè ngay trong đại bản doanh.
– Hoan hô…
Sấm chớp liên hồi trút xuống cơn mưa khủng khiếp. Nhi nằm bất động trên thảm cỏ co giật ngày một yếu dần. Nước mưa té tát dội lên thân thể lõa lồ cuốn theo dòng máu đỏ thắm lớn dần trên bãi cỏ. Bin cố vùng vẫy, cuối cùng đã tháo được sợi dây trói một cách cẩu thả rồi lao đến nâng Nhi dậy. Anh khiếp đảm nhận ra họng nàng đầy nghẹt tinh dịch. Bin cạy miệng Nhi vỗ cho chất nhầy trôi ra nhưng nó đã đi sâu vào cổ họng. Anh ngậm miệng nàng nút mạnh cố rút thứ bẩn thỉu ấy ra phun phù phù xuống cỏ. Mùi tinh khí tanh tưởi xộc lên tận óc kinh tởm vô cùng. Bin ra sức hô hấp cho Nhi, vừa thổi hơi vừa đè ngực trong run sợ và hoảng loạn.
– Nhi ơi, tỉnh lại đi em. Cố gắng thở đi… thở đi… Anh Bin đây… thở đi em… thở… đi… thở… th… ở… th… ở… th… ở…
Nhi đã hoàn toàn bất động trong cơn mưa trắng trời dội xối xả lên khuôn mặt xanh mét. Đôi mắt thơ ngây vẫn mở to trân trối nhìn lên nền trời tối đen vằn vện ánh chớp. Bin gục xuống xác Nhi thét lên như loài mãnh thú trọng thương.
– Ngọc Nhi…
Ôm xác nàng trong tay, Bin đau đớn không tin đã mất nhau mãi mãi. Mới vài giờ trước còn âu yếm mặn nồng trong vòng tay với bao ước hẹn về cuộc hôn nhân nồng đượm, vậy mà giờ đây nàng nằm đó, chỉ còn lại một cái xác không hồn. Bin đã cưu mang Nhi cả thời thơ ấu, nuôi nấng yêu thương và sung sướng nhìn nàng trưởng thành từng ngày. Nàng là một đóa hoa ngát hương, là một báu vật mà số kiếp đen đủi ban tặng cho Bin như một ân huệ.
Trong anh vốn dĩ đã hình thành tình cảm của một người cha, một người anh, và giờ đây là một người tình. Làm sao Bin có thể chịu đựng nỗi sự mất mát to lớn này. Số phận thật tàn nhẫn khi dồn tất cả những nỗi đau lớn nhất của thế gian bắt Bin phải gánh lấy. Anh ngửa mặt nhìn trời cao gào thét đến lạc giọng.
– Ông trời ơi sao ông độc ác với chúng tôi? Ông đã mang Nhi đến, sao lại nỡ cướp cô ấy khỏi tay tôi khi mọi thứ chỉ mới bắt đầu… – Bin gục xuống siết chặt thân xác lạnh ngắt – Nhi ơi… làm sao anh có thể sống nổi được nữa, anh chết mất, chết mất Nhi ơi…
Cũng tại nơi này, Nhi đã từng nằm trên người Bin âu yếm trao anh tiếng yêu nhưng anh đã ngăn lại. Hơn bao giờ hết, Bin khát khao muốn được nghe trọn vẹn lời tỏ tình đêm ấy, nhưng hỡi ôi còn đâu nữa, mãi mãi không còn nữa người con gái nhỏ nhắn thích cuộn tròn trong lòng anh, mãi mãi xa rồi hơi ấm nồng nàn khi trao nhau cái ôm siết chặt.
Mười năm trước, cũng vì cố bán thêm vài tờ vé số để suýt phải mất mạng vì đói và lạnh. Trời ơi, sao hôm ấy Bin không chết quách đi cho xong, như thế thì cuộc đời Nhi đã rẽ sang một hướng khác, sẽ tránh được thảm kịch của hôm nay. Nhi từng trách Bin tự ti hèn mọn, khuyên anh phải cố gắng sống mạnh mẽ để bảo bọc đời nàng. Bin có làm được không?
Không hề. Ân hận ư? Giờ ân hận có ý nghĩa gì nữa? Từng lời âu yếm của nàng vẫn vang vọng bên tai. Mới lúc chiều, nàng đã bảo anh đừng cố tham việc. Nếu nghe theo thì đâu phải kiệt sức để đến nỗi không thể chống trả với bọn côn đồ. Bình thường sức Bin có thể quật ngã ba tên to khỏe để cầm cự đợi khi có người đến cứu. Nhưng sự việc đã không đi theo hướng mà lẽ ra nó nên như thế. Và ai đã ép nàng đến đây trong đêm khuya vắng vẻ. Lại là Bin ư? Đúng thế. Chính mày chứ không ai khác, thằng tồi tệ Trần Bin. Một lần nữa mày đã không nghe lời người con gái đáng thương đó, mày đã tiếp tay cho lũ độc ác giết chết nàng mất rồi…
Bin ôm đầu gục xuống, tất cả là do mình mà ra. Anh hốt hoảng nhận ra chính mình là nhân tố then chốt hội tụ với muôn vàn những nhân tố khác giết nàng. Trong cơn mưa, Bin loạng choạng trên mặt cỏ nghiêng nghiêng sũng nước tiến ra phía đường lớn, đơn độc giữa đêm gào lên thất thanh.
– Có ai không??? Cứu… cứu với… Có ai không… Làm ơn…
Bin ôm mặt quỳ xuống, quằn quại trong niềm đau ngút trời. Như đêm mưa khi cố bán thêm vé số, mọi cánh cửa đã đóng kín, không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu xé lòng. Mưa vẫn trút nước, cơn mưa thịnh nộ trong tiếng sấm vang rền như giọng quan tòa phán quyết. Thất thểu đứng dậy trong tuyệt vọng cùng cực, Bin bì bõm lê bước trên thảm cỏ ngập nước trở lại bên xác Nhi. Cởi chiếc áo phong phanh đắp lên thân xác lõa lồ, Bin ôm nàng trong tay nghe cõi lòng tan nát.
– Mười năm trước cũng trong cơn mưa, anh ôm em vào lòng ru cho em ngủ. Mười năm sau cơn mưa đó đã trở lại trừng phạt anh thật tàn nhẫn. Anh ôm em đây, lần cuối cùng anh ôm em vào lòng. Ngủ đi em… – Nước mắt giàn giụa hòa cùng nước mưa mặn đắng – … ngủ cho quên hết số kiếp đen đủi mà anh đã trót gieo vào đời em. Đau đớn quá Nhi ơi!!!
Bin siết chặt Nhi vào lòng khóc đến đứt từng đoạn ruột. Thẫn thờ ngồi ôm xác nàng hàng giờ mặc tình cho nỗi đau gặm nhấm linh hồn. Cơn mưa ngớt rồi lại tiếp tục trút xuống như đang ra sức nhấn chìm mọi thứ. Gắng chút sức tàn còn lại, Bin bế nàng trên hai cánh tay run run đi về phía dòng sông chảy xiết.
– Được rồi, nếu các người đã muốn thế… – Bin lảo đảo bước đi như kẻ vô hồn – Anh sẽ không để em lại một mình. Từ bây giờ, không ai có thể chia cắt hai đứa mình được nữa. Đợi anh… đợi anh theo với…
Bin lê bước trên rìa cỏ, sức nặng của hai người khiến cho đôi chân loạng choạng sụp xuống mép sông. Anh vẫn vô hồn bước đi, nước dâng lên đầu gối, Bin rút chân khỏi lớp bùn tiến dần ra xa… nước ngập qua khỏi đùi, tiếp tục dâng đến thắt lưng… rồi đến ngực… Dòng nước lạnh ngắt đang dần phủ lấy thân xác người con gái bạc mệnh. Một lần nữa cuộc đời cay nghiệt đã chối bỏ hai số phận hẩm hiu.
Nước mắt đã ngừng chảy trên khuôn mặt tái nhợt vô hồn. Thật bất hạnh khi Bin đã chạm đến nơi tận cùng của nỗi đau, để lại trong anh một khoảng không vô nghĩa. Đưa đôi mắt thất thần nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy, từng bước chân vẫn nặng nề nhưng kiên định. Phủ kín nền trời đen ngòn, cơn mưa vần vũ trong tiếng sấm sét liên hồi như ai đó trên kia đang phẫn nộ giữa trời đêm…