Hôm nay nó có hẹn, 1 cuộc hẹn bất ngờ nó không nghĩ tới, nó phân vân không biết có nên đi hay không thì vợ nó khuyên nó đi. Cô ấy tốt thật, không ghen tuông mà còn bao dung,b nó hạnh phúc vì lấy được cố ấy làm vợ
Sáng hôm đó, nó xin nghỉ làm, ăn vận chỉnh tề rồi đi đến chỗ hẹn. Vẫn nơi đó, quang cảnh tuy thay đổi chút ít nhưng vẫn là nó, nơi có khá nhiều kỉ miện trong thời sinh viên với nó. Bước vào quán, lên chỗ cũ, quán hôm nay khá vắng không có nhiều người, giờ này giờ đi làm, đi học hết mà. Bước lên lầu, nó nhìn thấy em, em đây rồi, vẫn là em của nó ngày nào, cô gái xinh đẹp, năng động, người mà nó đã từng rất yêu, ngay cả bây giờ nó vẫn còn yêu em. Kể từ lần đó, đã gần 2 năm nó chưa gặp lại em, có thể ai đó đã kể cho em mọi chuyện lần đó, lần nó đã khuyên em rời xa nó, mãi mãi.( Đính chính là em ở đây không phải chị trinh đâu). Đi về phía em, em vẫn ngồi đó, hôm nay em mặc 1 chiếc váy trắng dài, áo phông trắng, giày trắng, chỉ có mái tóc vẫn đen tuyền. Nó đứng sau lưng em, em ngồi thẫn thờ 1 mình, không nói gì cả. Nó tần ngần không biết có nên xuất hiện lúc này không. Bất giác, e quay đầu lại, e nhìn nó trân trân, ánh mắt xoáy thẳng vào nó, như muốn hỏi tội nó, nó luôn sợ ánh mắt đó. Lặng bước về phía chiến ghế đối diện, nó ngồi xuống, nhất thời, em và nó chẳng nói gì. Không phải vì không có gì để nói, có quá nhiều điều nó muốn hỏi em. 2 Năm qua em làm gì? Ở đâu? Có sống tốt không??.. Hàng vạn câu hỏi nó muốn hỏi em. Nhưng nó vẫn im lặng, cả em cũng thế thà rằng em đánh nó, chửi nó thì tốt, nhưng em vẫn im lặng. Có thể sau 2 năm đi xa, rời bỏ bóng hình nó, khi quay về em biết nó vẫn sống, có thể em rất hận nó vì sao năm ấy lại rời bỏ em. Nó không muốn vậy, nếu năm đó nó không rời bỏ em, rồi biết đâu nó không qua khỏi, có thể em sẽ đau khổ hơn hàng ngàn lần. đó là điều tối kị nó không nghĩ tới. Nên nó đành phải rời xa em. Nhưng ông trời trớ trêu là nó vẫn sống, ông quả thật tài tình.
Thấy mãi im như này không phải cách hay, nó mở lời:
– Em đến lâu chưa.
Em vẫn nhìn nó trân trân, ánh mắt căm hờn. Bỗng em bật khóc, em òa khóc trước mặt nó, nức nở. Có lẽ do sự uất ức, buồn tủi, kìm nén bấy lâu nay, lại thêm cả nó nữa. Em khóc ở đó, bên này nó cũng chẳng vui được, bước sang chỗ em, ngồi xuống, nó ôm em vào lòng, em của nó vẫn vậy, vẫn mái tóc ấy, mùi hương ấy, chỉ khác là ngày ấy em nhí nhảnh bây giờ lại đang khóc sướt mướt trong lòng nó. Nó ôm em, ban đầu, em cố đẩy nó ra, nhưng nó quyết không buông, em đấm thụi thụi vào lưng nó, nó chỉ thấy thương em, vì sao 1 cô gái xinh đẹp, tương lai rạng sáng như em lại đang khóc, vì nó chăng. Nó không rõ điều đó, chỉ biết là lúc nãy nhìn em khóc, nó cũng đau lắm, chẳng thể nào mà thờ ơ được. Nó tự cảm thấy lúc đó nó có tội, tội lớn, tại sao lừa em, tại sao khi ổn định không nói sự thật cho em. Có thể lúc đó, em sẽ bất chấp mọi thứ để về với nó, nhưng còn tương lai của em thì sao, vả lại khi qua khỏi, nó đã định với vợ bây giờ, nếu em biết thì vợ nó sẽ thế nào. Lúc đó, cho dù em có về hay không nó vẫn sẽ lấy vợ nó, đã lỡ rồi.
Em thôi không, chỉ sụt sùi, dụi đầu vào ngực nó, ôm chặt lấy nó như sợ nó đi mất vậy. Nó định gỡ em ra vì có mấy người nhìn rồi, em lại ôm nó chặt hơn, thủ thỉ:
– Để yên em ôm tí nào, anh ác lắm
Giọng em đã có vẻ trở lại bình thường. Tốt rồi, hết khóc rồi, như vậy trước đã.
– Anh ác lắm, đồ tồi, huhu- trời, lại khóc nữa
– Nín đi em, a biết anh sai rồi.
– Tại sao, tại sao chứ, tại sao anh lại không cho em biết chứ. Huhu
– Là anh không tốt, nín đi em- nó vuốt đầu em, tay vẫn ôm em. Bất giác em ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhòa đỏ, em hôn nó, 1 nụ hôn nhẹ nó cũng cảm nhận được sự hi vọng của em.
– Đi với em,em nói với chị ấy rồi, hôm nay anh là của em.- Nói rồi em kéo tay nó đi ra nó chỉ kịp bảo chủ quán gửi xe nhờ, nó với chủ quán đã quá thân quen rồi. Nó dắt xe em ra, trèo lên xe, em ôm chặt lấy nó. Xe lướt đi về con đường phía trước.
Chúc các đồng râm vui vẻ, skt win rồi.
Nắng tháng 8 đã dịu bớt phần nào cái nóng, nhưng không có nghĩa là nó không nóng, nắng này mà phơi da ra ngoài 1lúc thì…… Chung quy là vẫn nóng kinh khủng, chẳng ai lại muốn phơi mình ngoài cái trời này. Người vội vã, tham gia giao thông nhanh, nhanh chóng tìm nơi trú ngụ. Các bà cô thì trùm kín từ đầu tới chân. Như 1 ninja thực thụ vậy, nhất mấy bà đi lead thì. Ninja lead là có thật )
Hè nóng này nên cách ăn mặc của mọi người cũng thay. Con trai thì cởi trần là max, không nói làm gì. Nhưng với con gái thì khác, dám cá rằng trong box này nhiều thanh niên yêu mùa hè lắm, nếu mà biết ông nào sáng chế ra cái quần short cho bọn con gái thì chắc chẳng ngại ngần mà nhảy vào ôm hôn đâu Hehe. Chẳng phải lấy ví dụ cô gái nào đâu xa, ngay chị nó cũng đang làm quả 15cm đây. Chân đã dài còn trắng khoe ra này thì bọn trai nổ mắt chết tươi. Nó nhìn quen rồi nhưng không phản ứng lắm, nhưng cũng có vài thằng quanh đó nhìn chị chằm chằm, nó không thích điều này.
– Đã bảo bao lần rồi, nói em thì ngon sao không xem mình, cái này mặc nhà thì được chứ đâu phải cái mặc ra đường- nó hơi gắt, thực sự nó không thích chị hở hang, dù như này là bình thường với người khác trong mắt nó, nhưng với chị thì khác , nó không muốn mấy ánh mắt săm soi vào chị nó.
– Hihi, chị biết rồi- chị líu ríu, biết là nó không thích rồi, tưd trước tới giờ vẫn vậy sao còn mặc- tại nóng với lười thay, mà ra ngay đây chứ có đi đâu xa đâu
– Thế không phải ra đường à, xem bọn nók chảy dãi dai dài kìa
– Biể rồi, xin lỗi rồi mà, hứ, cõng chị- chị đánh nhẹ nó dồi leo lên lưng nó. Nó đỡ chị lên lưng. Trước giờ là thế, chị mỏi chân muốn nó cõng nó luôn sẵn sàng.
Đưa bà cô nặng 53kg này đi hết quãng đường hơn 200m, với 1 thằng gầy còm như nó quả là khó, nhưng quen rồi. Đã thế vừa đi còn bấu véo các kiểu. Bắt nó hộ tống vào tận trong nhà. Thơm chụt nó cái rồi chạy biến lên lầu. Còn nó xuống bếp nấu bữa trưa, theo lịch trình thì sẽ thịt luộc và canh rau, easy nấu. Định bắt tay vào nấu thì trên có tiếng vọng xuống:
– Đã nấu dở rồi để đấy chị nấu cho
Đù, đang đinj trổ tài thì bị ngăn, nó chui vào buống tắm rửa tay, đi lên phòng khách xem tv thì vẫn chưa thấy xuống, ra khép cửa nhà lại thì chị chạy từ trên lầu xuống. Hmm tả sao ta. Chị vẫn chiếc quần 15 cm đó, nhưng áo khác, áo phông trắng, nhưng có lỗ, lỗ như tổ ong ý, 1 cái bằng đầu tăm nhưng chi chít, thành ra mặc như không mặc, mà quan trọng hơn là chị không mặc áo trong. Nhìn được cái gì thì các thím tự hiểu. Nó bảo:
– Ăn mặc thế không sợ người ta nhìn thấy à.
– Người ta nào cơ, có mội chị với em đâu còn ai nữa, hihi- mặt chị tỉnh rụi, vừa nói vừa cười, nói xong chạy biến xuống bếp.
Lắc đầu ngao ngán, nó cũng kê, nhìn quen rồi. Tin rằng bất kì thanh niên nào nhìn thấy thì đều phọt máu chết tươi trừ nó ra, không phải là nó chán, mà là chị như thế quen r .Nếu có bác nào hỏi là chị không ngại à. xin thưa chắc là không. Nó cũng từng hỏi chị rồi, chị bảo là:
– Chỉ có em với chị, em nhìn rồi thì ngại chi nữa? Mà bộ không thích à.
Thích bỏ mẹ ra ấy chứ, thế nhưng chị mặc thế vẫn chưa là gì. Tầm 2 tháng trước đó, tức là lúc ý nó đang chuẩn bị thi đại học. Nước rút lắm r, nó học cũng khá, nhưng thế chưa đủ. Nó cầm phải ôn tập thêm, nhưng đi ôn lớp thì lại mất kinh phí không rẻ. Lúc đó, chị biết nên đã bảo nó ra nhà chị, chị sẽ ôn cho nó. Hay r, được ở gần chị thì tốt quá, lại được chị ôn cho, đỡ mất phí. Nó ra nhà chị, xin phép bố mẹ thì đồng ý rồi, ở nhà chị 1 tuần. Cả tuần đó nó về nhà có 2-3 lần. Ra nhà chị, cả tuần ý có mỗi chị và nó. Ông thiên ở hà nội, bố mẹ chị thì đi du lịch, vậy là có mỗi 2 đứa, cũng được. Ngày hôm đầu thì chưa ôn, chị lại dẫn nó đi chơi các kiểu. Tối đó nó với chị giao hoan( làm gì tự biết, nói ở trên r, không phải xọac). Hôm sau bắt đầu ôn, vì trời lúc ý khá nóng lên nó cần quạt, còn chị…………………. Chỉ mặc mỗi cái quần đùi cũn cỡn, không mặc áo, đóng kín cửa chạy nhông nhông trong nhà. Ngồi ôn cho nó mà 2 quả ý lúc trước mắt thì hỏi làm sau nó tập trung được. Đã thế cứ nhông nhông trước mặt. Nói không nghe cắn răng chịu đựng, qua kiếp này, tu hành chính quả, qua nỗi khổ bị yêu tinh hành hạ. Cả tuần ý chỉ khi nào ra ngoài mới mặc quần dài với áo, hoặc khi có ai đến nhà, chứ khi chỉ 2 chị em thì lại cởi “trần”. Dám cá là các ông sẽ chết tức tưởi, không cho làm gì. Chỉ cái bổ mặt hoi. Chị nó là thế, khi riêng tư thì thì vô tư lắm, mặc như không mặc, nói như không nói, có như không có( phần này hại não nhá).