Phần 13
Quán Động Đào Nguyên… khoảng 8h00 tối…
Không biết bữa nay quán được tổ đãi hay do lâu lâu ăn hên một bữa mà khách khứa đông nghẹt. Tất cả các bàn đều có người ngồi, dàn đào trong quán không còn ai rảnh để tiếp nếu như có khách mới vô. Tụi con Xuân Hà, Trúc Giang, Tâm Anh đứa nào cũng phải tiếp một lần 2, 3 bàn… cứ ngồi bàn này một chút thì lại đứng lên chạy qua bàn kia. Nhìn tụi nó lăng xăng còn hơn ca sĩ chạy show hội chợ nữa.
Con nhỏ Hồng Thư đang ngồi tiếp mấy ông khách trẩu tre giang hồ xóm đầu nhuộm vàng khè, tai xỏ khuyên, mặc quần hip hop, mang dép doctor fake… ở cái bàn sát cổng quán thì thấy có hai ông khách khật khà khật khưỡng đi vào sau khi ông ngồi trước quờ quạng một lúc mới dựng được cái chống xe. Đó là loại xe cub 81 kim vàng giọt lệ nổi tiếng một thời về độ bền cũng như vẻ thời trang. Sau bao thăng trầm biến đổi của thời cuộc mà bây giờ nhan sắc anh ấy tả tơi tàn tạ theo năm tháng, chỗ bung vè chỗ tét bửng chỗ sút ốc vít… cái yên xe là loại yên đơn, chỉ người cầm lái mới ngồi yên nệm còn phía sau gắn cái yên sắt loại lớn để chở hàng cho thuận tiện.
Con Thư nhìn hai ông khách, khẽ lắc đầu. Lúc mới vô đây làm nó cứ tưởng chỉ có mấy ông trẻ tuổi mới ham hố gái gú chứ nó đâu ngờ nhiều ông tuổi đã thuộc hàng thất thập cổ lai hy nhưng độ máu thì bố cháu cũng xin thua.
– Dạ… hai ông cần gì ạ! Hai ông uống cafe hay…
Con Thư nhìn quanh không thấy đứa nào rảnh nên lật đật chạy ra, vừa cúi đầu chào khách vừa lễ phép hỏi.
Trước mặt nó là hai ông khách một già một trẻ. Ông khách trẻ là người cầm lái hồi nãy nhìn mặt cũng đã ngoài 50 nhưng tạng người mập mạp nên da mặt cũng căng bóng, là kiểu người mày râu nhẵn nhụi có điều thì áo quần không được bảnh bao. Ông ta mặc cái quần short kaki màu kem đã bạc màu và dính đầy vết bẩn, chiếc áo thun cá sấu cũng đã tơi tả theo thời gian, chân mang đôi dép tổ ong huyền thoại một thời.
Còn ông khách kia nhìn lớn tuổi hơn, cũng chạc sáu mấy bảy mươi tướng người dong dỏng cao, mái tóc muối tiêu mà tiêu ít hơn muối. Tuy lớn tuổi nhưng nhìn ông ta vẫn khỏe mạnh tráng kiện đúng kiểu một lão nông lực điền. Ông này mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nước biển nhưng do dầm mưa dãi nắng lâu ngày nên nước biển cũng bốc hơi, giờ chỉ còn lại một màu bàng bạc xanh lơ. Ổng mặc cái quần tây đã cũ, ống quần thì nhăn nheo vì lâu ngày không ủi còn chân thì mang dép lào cũng huyền thoại không khác gì đôi tổ ong kia.
Nghe con Thư chạy ra hỏi “hai ông cần gì…” ngay lập tức ông khách già nhướng mắt nhìn nó rồi cất giọng lè nhè:
– Hươiiiii… ông cái gì mà ông… hic… cưng kiếm cho tụi anh chỗ để ngồi nhậu chứ… hic… cà phê cà pháo gì…
Nói chưa dứt lời thì ổng đã thò tay ngắt gò má con Thư 1 cái làm nó hoảng hồn thụt lùi lại mấy bước rồi lè lưỡi nhìn ông khách trước mặt. Nó tự nhủ “bà cố nội cha ơi… ổng già đáng tuổi ông ngoại mình mà xưng anh kêu mình bằng cưng ngọt xớt dzị trời… ớn ăn thiệt…”
– Dạ hai ông… à hai aaaanh muốn nhậu hả? Để connn… ủa quên… để em đi kêu chị chủ quán hỏi còn chỗ không nha!
Nhìn 2 ông khách đã chân thấp chân cao bộ tấn không còn vững vàng thì con Thư nó biết hai cha đã nhậu nhẹt ở đâu rồi mới vô đây. Giờ vô tìm gái thôi chứ nhậu nhẹt gì nữa. Mà cỡ mấy ổng thì nó phải vô kêu chị hai Thủy Tiên chứ kêu nó tiếp thì… no never!
– Chị Hai ơi chị Hai… chị Hai ơi…
Đang ngồi trong quầy coi quán với lướt facebook, nghe con Thư kêu bài hãi Thủy Tiên liền đứng dậy ngó đầu ra:
– Có cái gì mà mày la như cháy nhà vậy Thư?
– Dạ… có khách chị…
Rồi nó vừa đứng thở hổn hển vừa thuật lại yêu cầu của mấy ông khách nhưng vẫn không quên tả mấy ổng từ đầu đến chân… cứ như nó là học sinh đang làm bài tập làm văn còn Thủy Tiên là cô giáo đang khảo bài vậy.
– Thôi được rồi… em ra tiếp khách đi. Hai ổng để chị lo!
Nói rồi Thủy Tiên đưa tay lên vuốt lại mái tóc cho gọn gàng, kéo vạt áo chỉnh vạt váy cho ngay ngắn rồi bước ra.
– Dạ… hai anh muốn nhậu bia hay rượu đế… uống mồi tươi hay mồi khô để em chuẩn bị…
Nhìn hai ông khách chân cẳng đứng hết vững, cà xịt cà lụi Thủy Tiên cũng oải chè đậu, già cả xỉn say không về nhà với vợ con còn đi gái gú. Tuy trong bụng không thích những loại đàn ông như vậy nhưng bên ngoài cô ả vẫn cười nói vui vẻ, anh em ngọt xớt. Bởi vì chính những người khách như vầy mới là nguồn thu nhập chính của quán chứ bán nước nôi lời lãi có bao nhiêu. Mấy cha này mà xỉn rồi thì moi tiền mấy chả dễ ợt.
– Cưng cho anh… một thùng bia lon. Còn mồi thì lấy mồi tươi… mồi khô tụi này nhai hổng nổi…
Nghe bà chủ quán hỏi, ông khách trẻ lập tức lên tiếng mặc kệ ông anh già đứng kế bên ngó trân trân.
– Vậy hai anh đi theo em!
Thủy Tiên liền quay người đi vô trong rồi mở cửa phòng karaoke số 4 là phòng vip chỗ quán cô để hai ổng vô ngồi. Cô bật máy lên rồi đưa micro cho hai ổng cho đúng thủ tục chứ cô cũng biết giờ này có cha nào còn thấy đường nữa đâu mà hát với hò.
– Dạ 2 anh ngồi chơi đợi em vô trong chuẩn bị nha!
Nói rồi Thủy Tiên nhanh chân bước ra ngoài. Lúc này ông khách già mới lên tiếng:
– Ê Ba Gà… sao mày không kêu nó lấy rượu đế đi… uống bia no thấy mồ! Mà sao không kêu mồi khô mà kêu mồi tươi chi zậy??
Nghe xong ông khách trẻ, tức Ba Gà, buột miệng cười ha hả:
– Anh Dậu ơi là anh Dậu… đã vô đây ai mà uống rượu đế… phải uống bia thì mới là dân chơi! Còn mồi tươi là mồi thịt sống… tức là em út đó cha!
Thì ra ông khách lớn tuổi kia không phải ai khác mà chính là ông Dậu ba chồng của Mỹ Hạnh.
Mấy hôm nay vườn trái cây chín rộ, tới mùa thu hoạch nên ông Dậu kêu thương lái tới coi rồi bán mão cả vườn cho người ta tự thu hoạch. Đối với những người trồng cây ăn trái như ông Dậu thường có hai hình thức mua bán: Bán ký và bán mão. Bán ký thì chủ vườn tự hái rồi mới cân bán cho thương lái… còn bán mão thì thương lái nhìn vào lượng trái cây trong vườn mà định giá cả khu vườn. Đối với hình thức bán mão thì chủ vườn không phải tốn công gì hết vì sau khi mua rồi thì thương lái tự thu hoạch còn chủ vườn chỉ nhận tiền rồi nằm nhịp giò nhâm nhi ly chuối hột mở radio nghe các nghệ sĩ hát tân cổ giao duyên.
Năm nay ông Dậu không bán ký như mấy năm trước vì phần lớn tuổi, phần không có người hái phụ… thằng Sơn thì không có ở nhà… bà Mẹo đàn bà cũng không giúp được gì nhiều… cho nên ông bán mão luôn cả vườn cho người ta tự hái tự cân. Bán mão thường ít tiền hơn là bán ký nhưng bù lại đỡ tốn công leo trèo chọc ngoáy. Mà thôi vậy cũng được rồi. Cả khu vườn bán mão cũng mấy chục triệu chứ đâu phải ít.
Cầm cọc tiền gần chục triệu do thương lái tạm ứng trước, ông Dậu bỏ mặc cho tụi nó làm gì với khu vườn thì làm miễn đừng chặt hết mấy cái cây trong đó là được… rồi xách đít đi lơn tơn lên quán thằng Ba Gà kiếm độ nhậu.
Ba Gà tên thật là Tèo, vì ổng thứ 3 lại làm nghề bán gà nên ai cũng kêu Ba Gà chứ không kêu tên theo tục danh. Nhà Ba Gà vừa bán gà sống vừa bán cháo gà, gỏi gà cho khách xung quanh xóm ăn nhậu lai rai.
Lúc ông Dậu lên tới quán này thì Ba Gà đã đi giao gà cho khách không có ở nhà. Tầm 2, 3 giờ chiều nên quán cũng vắng không có khách khứa gì. Ông Dậu ngồi nhâm nhi một mình gần nửa xị gò đen thì thằng cha Ba Gà về tới. Hai ông một già một trẻ ngồi cắt nửa vầng trăng với nhau rồi tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện có thực cho đến chuyện mà mấy ổng tự suy diễn ra… nhìn rất tâm đầu ý hợp, người ngoài nhìn vào tưởng đâu là Bá Nha với Tử Kỳ.
Sau khi ngà ngà say, ông Ba Gà giọng nhừa nhựa như kẹo dừa mới đổ vào khuôn, kề tai ông Dậu thủ thỉ:
– Giờ tui với anh đi kiếm quán khác nhậu tiếp… kiếm quán nào có em út cho nó đấm bóp mát xa chứ ở nhà nhìn con gà mái dầu hoài ớn quá…
Ba Gà miệng nói mà mắt liếc nhìn con “gà mái dầu” đang lui cui rửa ráy dọn dẹp phía trong. Ông Dậu cười lớn:
– Mày dám kêu vợ mày là con gà mái dầu hả? Để tao kêu nó…
Ông Dậu chưa nói hết câu thì tay Ba Gà đã bịt miệng ổng lại:
– Thôi cha! Nói tùm lum lát nó biết là khỏi đi bây giờ!
– Nhưng tao đâu biết quán nào mà đi…
Ông Dậu nhìn tay bạn nhậu, mặt héo queo. Ba Gà cười ha hả:
– Vụ đó anh cứ để tui lo. Anh tối ngày chỉ biết vườn cây với con sò già ở nhà… chứ làm gì biết được mùi vị hàu non. Bữa nay để tui dẫn anh đi khám phá một bữa cho biết mùi đời!
Ba Gà nói xong thì đứng dậy bước vô trong nhà lấy cái nón kết đội lên đầu rồi dắt xe máy ra. Hai ông lúc này ông nào ông nấy cũng tưng tưng hết rồi… Ba Gà cầm tay lái chở ông Dậu nhằm hướng quán Động Đào Nguyên mà siết hết ga hết số.
– Bia bọt của mấy anh đây…
Thủy Tiên cắt đứt dòng tâm sự loài chim biển của 2 ông khách bằng 1 nụ cười tươi rói như hoa sói sau khi kêu con Xuân Hà bỏ lên bàn 2 ly đá, 1 đĩa khô mực nướng cùng 1 đĩa đậu phộng rang muối làm mồi đưa cay. Con Hà sau khi đặt dưới chân bàn thùng bia 333 với xô đá lạnh cắt sẵn từng cục hình chữ nhật vừa vặn bỏ vào ly rồi lui ra ngoài. Cái bàn nó đang tiếp khách vẫn chưa về nên nó không thể bỏ được.
Thủy Tiên cúi xuống lấy lên 2 lon bia bật nắp kêu “bốc… xìiii” rồi rót mỗi lon vào 1 ly, chừa mỗi lon một nửa lượng bia trong đó, cô cầm lên dâng tận miệng 2 ông khách miệng đon đả:
– Em mời 2 anh…
Với con mắt nhà nghề tinh hơn cú vọ, mới nghía qua Thủy Tiên đã biết ai là chủ xị của bữa tiệc nên cô nàng khép nép ngồi kế bên ông Dậu, chiếc váy ngắn ôm sát bắp đùi để lộ đôi chân trắng trẻo mịn màng. Phía trên chiếc áo khoét cổ sâu lấp ló đôi gò bồng căng mẩy mà chiếc áo ngực nhỏ xíu không che hết. Ông Dậu liếc nhìn Thủy Tiên rồi nuốt cái ực, không biết nuốt bia hay nuốt thứ khác gì khác.
– Hai anh ơi… giờ quán em hết đào rồi. Mấy anh vừa hát vừa uống lai rai đợi chút xíu nha!
Thủy Tiên vừa nói vừa nhìn phản ứng của 2 ông khách. Bình thường mấy ông khách kiểu này uống mà không có gái là mấy ổng bỏ về liền, máu dâm đã đâm tới não rồi còn cha nào muốn chờ đợi nữa.
– Quán hết đào… vậy còn bà chủ đây làm chi!
Ba Gà nghe Thủy Tiên nói liền chồm qua người ông Dậu, vì ổng ngồi giữa, rồi lấy tay nựng mặt Thủy Tiên giọng điệu cợt nhả trêu tình.
Thủy Tiên trố mắt nhìn 2 ông khách, trong lòng có chút phân vân. Đã lâu lắm rồi cô ả không tiếp khách nữa, chỉ để tụi em út nó làm. Hơn nữa Hải Sơn cũng không cho cô ra tiếp. Tuy nhiên mấy hôm nay hắn đi công chuyện ở đâu mà chưa thấy vác mặt về. Cô kêu hắn đi Đồng Nai kiếm con Cát Phượng từ bữa thứ hai mà bữa nay thứ sáu chưa thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả. Ba bốn ngày không làm tình với Hải Sơn khiến cô cảm thấy bức bối khó chịu, tuy đã xài dụng cụ hỗ trợ mỗi đêm nhưng nó không đủ làm cô thỏa mãn. Hơn nữa nhìn qua thì cô biết mấy ông khách thế này chịu chi dữ lắm, chỉ cần biết chiều mấy ổng.
– Nhưng… bà chủ thì… giá cao lắm nha mấy anh!
Sau khi do dự suy tính Thủy Tiên quyết định chính tay cô sẽ tiếp đón 2 ông khách này nên ngọt nhạt đưa đẩy.
Nghe Thủy Tiên nói xong ông Dậu lấy tay đặt lên đùi cô ả vuốt ve phần da thịt mát lạnh, miệng cười khề khà như một tay chơi thứ thiệt:
– Cưng yên tâm đi… chỉ cần chiều tụi này thật tốt… rồi muốn bao nhiêu cũng được…
Nói chưa dứt tiếng thì ông đã ngã dụi vào người Thủy Tiên, cái miệng hôi rượu nồng nặc cùng chòm râu tua tủa như kẽm gai cắm ngay vào bộ ngực vun tròn của cô ả làm thằng nhỏ trong quần ông Dậu từ từ phồng to lên. Cái mùi thơm da thịt đàn bà xen lẫn mùi phấn son thoang thoảng khiến Ông Dậu chợt thấy thèm thuồng quá. Ngồi gần Thủy Tiên trong đầu ông Dậu chợt nhớ đến Mỹ Hạnh, đứa con dâu xinh đẹp mà ông đang ngấp nghé tìm cách phô dâm trước mặt nó. Từ vóc dáng đến tuổi tác, đến cách ăn mặc sành điệu 2 đứa y chang nhau, đứa nào cũng ngon lành tươi mát hơn hẳn bà vợ già của ông ở nhà.
– Ý đừng… nhột em… anh… hihi!
Thủy Tiên miệng cười ỏn ẻn, tay xô ông Dậu ngồi thẳng lên vì lúc dụi đầu vào ngực cô thằng chả không quên thè lưỡi liếm 1 đường ngang cổ để chào sân.