Phần 3
Trong lúc Mỹ Hạnh còn đang ú ớ thì hắn thò tay xuống dưới, mò mẫm cái mu rồi dùng một ngón tay móc móc vào cái khe tình sưng mộng ướt đẫm. Cái ngón tay ấy sau một thoáng lảng vảng ngoài cửa hàng thì từ từ đút vào trong, rút ra nhè nhẹ xong lại thục vào, một ngón rồi hai ngón, hết thục lại ngoáy. Mấy ngón tay nhám nhúa sần sùi cọ vào thành âm đạo làm Mỹ Hạnh sung sướng run lẩy bẩy, dâm thủy cô tuôn ra dầm dề nhòe nhoẹt.
– Sơn ơi… chết… chi… ịii…
Mấy ngón tay hắn móc ngoáy trong âm đạo chẳng mấy chốc đưa Mỹ Hạnh lên tận đỉnh Vu Sơn. Chính cô cũng bất ngờ khi hắn mới dạo đầu mà cô đã “ra” rồi. Cũng phải thôi, cả tháng trời tẩm bổ đủ thứ chất dinh dưỡng nhưng không có chỗ xả thì làm sao cô chịu nổi khi hắn kích thích mãnh liệt như thế.
Biết Mỹ Hạnh đã nứng lắm rồi, cái mu sưng vều lên vì máu huyết đã dồn hết vào đó, mà cô nàng lại vừa xuất khí âm đạo ồ ạt trên mấy ngón tay, thứ chất lỏng trắng đục lợn cợn những tinh túy của người phụ nữ vừa trải qua giây phút thăng hoa, Hải Sơn rút dương vật ra khỏi miệng Mỹ Hạnh rồi thụt lùi lại phía sau, bạnh hai chân ra rồi cầm củ chuối quẹt lên quẹt xuống dọc theo cái khe ướt rượt, ấn ấn vào cửa động rồi ưỡn mông đẩy thẳng vào. Mỹ Hạnh rên rỉ:
– Ứm… ơ… ơ… uiiii…
Phút chốc toàn bộ dương vật của hắn đã bị âm đạo cô nuốt chửng, nó nong cái lỗ chật ních lên. Mỹ Hạnh cảm thấy nó to hơn hẳn của chồng mình, lại gân guốc cong cớn chứ không thẳng tưng trơn láng như anh Minh. Mà sao lạ quá, cái dương vật ấy làm như có cái gì đó nổi lên cồm cộm, mỗi lần rút ra thụt vào cô thấy như có mấy hạt gì sần sùi miết mạnh vào thành tử cung làm cô vừa đau vừa sướng. Cô đâu biết rằng sở dĩ như vậy là bởi hắn có găm bi trên cây hàng, những ba viên bằng hạt đậu phộng nổi cộm có thể nhìn thấy rõ rệt bằng mắt thường kể cả lúc không cương cứng. Mà cô không biết cũng phải, từ nãy giờ cô có cầm nó trong tay đâu, lúc Hải Sơn nhét vào miệng thì cô cũng há miệng ra chứ không ngậm nó nên không cảm nhận được.
Còn bây giờ hắn đang ” làm ” cô, cái của nợ cứng ngắc càng làm mấy viên bi nổi lên rõ rệt, đâm cú nào thiếu điều xốn xang cái đó. Mỹ Hạnh tự biết mình có máu dâm, cái dâm của một người trầm tính như cô người ta gọi là dâm ngầm, mà phàm nhưng ai dâm ngầm khi lâm trận thường rất dẻo dai bền bỉ, bao nhiêu cũng không đủ, cỡ nào cũng tiếp được hết. Lấy Phúc Minh cô chưa bao giờ được thỏa mãn trong ân ái, cảm giác thiếu thốn nhiều lúc khiến cô cáu gắt với đồng nghiệp, nhân viên trong công ty. Từ sâu thẳm trong lòng cô vẫn đang chờ đợi một điều gì đó thật khác biệt. Cô không muốn phản bội chồng nhưng cũng không muốn mình cứ mãi làm kẻ ăn mày khoái lạc. Nhớ lúc mới quen Phúc Minh và lần đầu về nhà anh, cô đã bị Hải Sơn trổ mòi dâm dê nhưng sao cô lại thấy thích chứ không ghét hắn. Lần đầu tiên cô được một kẻ khác giới khơi gợi dục tình mà đầu óc cứ lâng lâng. Lúc hắn vuốt ve núm vú cô đã thấy rợn người mà bên dưới thì nước nhờn ứa ra thấm vào đáy quần lót làm cô ngứa ngáy khó chịu. Nhiều đêm cô cứ nghĩ về hắn, không biết gần gũi hắn sẽ như thế nào, hắn có gì đặc biệt không hay cũng chỉ như ông chồng làm ăn chẳng ra ngô ra khoai của mình. Từ trong tư tưởng cô đã có ý muốn ” ngoại tình ” với hắn nhưng ngoài mặt cứ tỏ vẻ rất ghét để hắn tránh xa cô, vì cô chỉ muốn ngoại tình tư tưởng thôi chứ không phải như thế này.
Ngay lúc đó Hải Sơn đứng lên, kéo Mỹ Hạnh dậy, xoay người cô quay lưng lại với hắn, xong ấn vai ra hiệu cô khum xuống. Mỹ Hạnh chiều hắn, cúi thấp đầu và chìa mông ra. Hải Sơn ngồi thụp xuống banh mông cô ra liếm láp vào cái khe mấy lượt…
Rồi đứng lên cầm dương vật đâm vào cái “ót”…
Từ phía sau hắn đâm phầm phập vào mông cô, cái kiểu doggy làm dương vật hắn cắm vào người Mỹ Hạnh sâu hết cỡ, tiếng da thịt va vào nhau bôm bốp, bạch bạch, tiếng Mỹ Hạnh rên “ứm ưm… ứm ưm…” mỗi khi hắn ấn sâu dương vật để cái đầu rùa chọc thẳng vào đáy tử cung càng làm hắn nứng tợn, những cú nắc cứ tăng dần nhịp điệu, mỗi khi đâm vào hắn lại đẩy người cô về phía trước, hai bầu vú đong đưa thỗn thện.
Chợt hắn đổi tư thế khác, đẩy cô nằm ngửa ra rồi vạch chân đút vào kiểu truyền thống, hai chân Mỹ Hạnh dang rộng ra đón nhận những cú nắc liên hoàn, cô sung sướng đến rụng rời tay chân khi biết hắn sắp xuất tinh, cái dương vật cứ đâm sầm sập vào háng mà mấy viên bi cứ mơn trớn vách tử cung làm cô ngất ngây, trong đầu cảm giác bồng bềnh như ngồi trên mây… lơ lửng… lơ lửng. Rồi cô thấy trong người như có một ngọn sóng triều cứ dâng lên, dâng lên… trước khi đổ sập vào bờ cát. Cô biết mình sắp lên đỉnh, cảm giác sung sướng chưa bao giờ cô được hưởng, hai tay bấu chặt vai Hải Sơn, giọng cô lạc đi, hổn hển:
– Ra… ra ngoài dùm chị… á aaa…
Mỹ Hạnh mới vừa thều thào định nhắc Hải Sơn đừng bắn vào trong vì cô đang thời kỳ nguy hiểm nhưng không kịp nữa rồi, từng dòng tinh khí kẹo sệt, trắng đục từ đầu rùa cứ ọc ra xuyên thẳng vào tử cung, hòa với chất dịch âm đạo mà cô vừa xuất tạo thành một hợp chất nhầy nhụa nhớt nhát, đầy ứ trong người. Hải Sơn rút kiếm ra, đưa lên miệng Mỹ Hạnh ra hiệu cho cô bú nhưng Mỹ Hạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy vậy hắn cầm dương vật chọc chọc vào vú cô, đưa mặt sát vào mặt cô định hôn môi nhưng Mỹ Hạnh bất ngờ xô mạnh hắn ra và ngồi dậy chạy thẳng về phòng, Hải Sơn cũng không đuổi theo vì bấy nhiêu là quá đủ rồi. Hắn trần truồng đi về phòng, trên môi nở nụ cười thật nham nhở.
Mỹ Hạnh sau trận cụp lạc mây mưa bỗng như người từ trên thiên đàng vừa rơi xuống đất, cảm giác tội lỗi lại tràn ngập trong lòng, cô thấy hối hận vì đã ” làm ” chuyện ấy với hắn, mà làm một cách ” nhiệt tình ” nữa mới khổ, phải chi cô chống cự quyết liệt hơn thì mọi chuyện có khi đã khác. Nhưng nói gì thì nói, bữa nay hắn đã làm cô sướng rụng rời ngây ngất, cô lên đỉnh những hai lần, cái mà đã hơn 5 năm từ ngày lấy Phúc Minh cô chưa từng biết tới. So với chồng, hôm nay hắn đã quần cô hết ga hết số.
Mỹ Hạnh định về phòng riêng nhưng cô sợ làm kinh động giấc ngủ của Phúc Minh nên quyết định sang phòng con gái ngủ. Nhìn xuống dưới chân, Mỹ Hạnh nhận ra cái đống hổ lốn chảy dài hai bên đùi, cô cởi luôn chiếc váy ngủ đang mặc nhanh chóng lau sạch sẽ rồi vứt luôn vào thùng rác trong góc phòng, mở tủ lấy bộ quần áo khác thay vào rồi leo lên ôm con. Mỹ Hạnh không dám đi xuống dưới nhà để rửa ráy vì sợ hắn lại ở đó thì nguy, còn phòng bé Linh thì không có toilet riêng, chỉ phòng 2 vợ chồng mới có.
Thôi kệ – cô tặc lưỡi – để vậy ngủ sáng dậy tắm rửa sớm cũng được. Nghĩ tới đó cô an tâm nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ chắc giờ này anh Minh đã ngủ say, rồi nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ vì khá mệt sau pha chinh chiến.
Nhưng Mỹ Hạnh đâu thể ngờ rằng, ở bên kia, Phúc Minh chồng cô không phải đang ngủ say mà là bị thằng em khốn nạn đánh cho ngất xỉu!
… Bạn đang đọc truyện Hương nồng trong gió tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-ngoai-tinh-huong-nong-trong-gio.html
Sáng nay chủ nhật nên ông Dậu dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi vệ sinh cá nhân xong và làm vài động tác thể dục cho giãn gân giãn cốt, ông lại chiếc bàn đá trước hiên rót ly trà nóng đưa lên miệng hớp một ngụm rồi khà một tiếng rõ to ra chiều sảng khoái. Đoạn ông ngồi xuống với tay lấy gói thuốc lá hiệu bastos thủng thẳng châm lửa, kéo một hơi dài rồi nhả ra từng đụn khói trắng vào khoảng không trước mặt. Ông Dậu không có thói quen uống cà phê sáng như người khác, thay vào đó là một ấm trà thật nóng và đậm đặc kèm theo một điếu thuốc. Trà thì sáng nào bà Mẹo vợ ông cũng chờ khi nào thấy ông bước chân xuống giường mới thủng thẳng đi pha, vì ông còn con cà con kê rồi mới uống, còn thuốc thì thằng Minh con ông mua sẵn một lần năm bảy cây, hút khi nào hết thì mua tiếp. Nó có ý mua Jet hay 555 nhưng ông không chịu, bảo tao hút ” bát tô ” quen rồi. Thằng Sơn hay đùa ” anh Hai mua thuốc kiểu này dượng hút móm mỏ cũng không hết “. Cái thằng ăn nói bỗ bã quen thói nhưng không phải có ý hỗn hào gì. ” Móm mỏ ” là kiểu nói đùa, miêu tả động tác lúc hút thuốc phải rít vô một hơi mới nhả khói ra. Ý nó là thằng Minh mua nhiều hút hoài không hết, còn mỗi lần bà Mẹo hỏi còn thuốc không để tui kêu thằng Minh gửi về thì ông cười tủm tỉm rồi trả lời gọn hơ: Binh thiên!
Ông Dậu năm nay đã bước vào tuổi sáu lăm nhưng vẫn còn khỏe mạnh lắm. Từ nhỏ ông đã quen với khoảng ruộng khúc sông con trâu cái cuốc nên không cần tập thể dục nhiều cũng nở nang rắn chắc. Do công việc đồng áng suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời nên nước da ông đen sạm, mái tóc ngả màu muối tiêu nhưng tiêu thì ít hơn muối. Vài năm gần đây thấy ông đã lớn tuổi nên Phúc Minh không cho ông làm ruộng nữa mà cho người khác thuê. Thằng Sơn gạ bán quách đi nhưng ông chưa chịu, dù sao cũng ruộng đất ông bà để lại bán coi sao đặng.
Tuy không làm ruộng nhưng bù lại ông có mảnh vườn mấy hecta trồng đủ loại cây trái nằm sát bờ sông. Lúc trước ông chỉ ra xịt thuốc bón phân làm cỏ bắt sâu một lúc rồi về nhà nghỉ ngơi, nhưng dạo này ăn trộm nhiều quá nên ông dựng cái chòi cặp mé sông để tiện chăm sóc vườn tược. Cả ngày ông ở ngoài vườn lọ mọ đến tối mới vô nhà.
Bà Mẹo vợ ông năm nay bốn tám nhưng nhìn mặt còn khá trẻ, dáng người hơi mập nhưng không đến mức như mấy võ sĩ sumo của nhật mà chỉ tầm năm mấy sáu mươi ký đổ lại. Bà Mẹo có nước da bánh mật chứ không trắng trẻo như tụi con gái mới lớn bây giờ. Điểm ăn tiền nhất ở bà Mẹo là hay cười, có lẽ vì cười nhiều nên trông bà trẻ hơn tuổi thật của mình.
Bà Mẹo là má Hải Sơn còn Phúc Minh là con ông Dậu mặc dù hai người là anh em với nhau. Đó là kiểu anh em đứa con ông thằng con bà. Sở dĩ như vậy là vì ông bà rổ rá cạp lại chứ trước kia ai cũng có gia đình riêng hết. Má Phúc Minh qua đời một thời gian sau ông mới rước bà về. Còn bà Mẹo trước khi về ở với ông Dậu cũng có một đời chồng, sinh được đứa con là thằng Sơn. Chồng bà thuộc dạng gia trưởng nên tính cách vũ phu hung bạo, mỗi lần ăn nhậu say xỉn thường kiếm cớ đánh đập vợ con, mà lại rất mê gái gú. Năm thằng Sơn lên mười tuổi ông bỏ nhà theo mẹ nào giá chồng tận đâu Bình Long, Bình Phước rồi lập nghiệp ở luôn trên đó, không biết còn sống hay đã chết mà mười mấy năm không thấy vác mặt về.
Bà Mẹo làm nghề buôn bán chứ không làm ruộng vườn như ông Dậu. Nhà bà có quán cháo lòng bán buổi sáng cho dân địa phương cùng một ít khách vãng lai, buổi trưa và chiều bán đồ nhậu, mồi màng chủ yếu là khô mực cá đuối… và một tiệm tạp hóa nhỏ. Mấy cha trong xóm hay kéo tới kêu có tô cháo cùng xị rượu mà ngồi dần lân có khi cả ngày mới chịu xách đít ra về. Tuy vậy chưa bao giờ bà Mẹo tỏ ra khó chịu hay gắt gỏng mà lúc nào cũng tươi cười đon đả, quán xá mà không có ai vô, ngồi ngáp ruồi không thì có nước ngủ gục.
Còn chuyện bà “quen” ông Dậu thì là câu chuyện cách đây cũng mười năm, lúc thằng Sơn mười lăm tuổi, bây giờ nó hai lăm. Bữa đó ông Dậu cùng mấy người bạn tới ăn nhậu ngồi miết tận sáu bảy giờ tối mới tàn cuộc. Ai cũng tỉnh bơ chỉ mình ông Dậu là quắc cần câu, nằm gục tại bàn không còn biết trời trăng mây nước gì nữa. Mấy ông bạn người xốc nách kẻ lôi chân cũng không thể nào khiến cho ông Dậu tỉnh táo lại.
– Hay chị cho ổng ngủ nhờ bữa nay chứ say quá rồi chắc về không nổi quá.
Một ông vừa nhìn bà Mẹo vừa đề nghị.
– Ý… đâu được, nhà có mình tui đàn bà con gái sao cho ổng ngủ lại được?
Ông khác cười giả lả:
– Chị cho ổng mượn chiếc chiếu nằm ngoài quán nè, có vô nhà đâu mà sợ.
Bà Mẹo lắc đầu:
– Lỡ ổng trúng gió rồi ngủm làm sao mấy cha?
– Ổng khỏe lắm, trời đánh không chết được đâu, chị đừng lo!
Mấy ông bạn cười ha hả.
Bà Mẹo hết nhìn ông Dậu lại ngó mấy người bạn ổng, đang phân vân không biết xử trí thế nào thì một ông lên tiếng:
– Quyết định vậy đi nghen, sáng mai tụi này rước ổng sớm.
Rồi kéo nhau ra về.
Bà Mẹo tặc lưỡi “đô yếu thì uống ít thôi, ai biểu ham hố chi rồi rũ rượi như xác chết”.
Dọn dẹp quán xong bà Mẹo đi tắm rửa rồi vô nhà đóng cửa lấy số sách ra ngồi tính tiền chợ búa lời lãi trong ngày. Loay hoay cả buổi mới xong. Định đi ngủ thì sực nhớ ông Dậu nằm chèo queo ngoài quán. Sợ đêm hôm muỗi mồng nên bà lấy mùng mền chiếu gối thằng Sơn đem ra cho ổng mượn đỡ. Nó thì đi miết có đêm nào ở nhà.
Lúc trở ra, bà thấy ông Dậu nằm co quắp dưới đất nhìn tội tội làm sao. Chắc ổng buồn vì vợ mất nên mới uống say bí tỉ. Bà cúi xuống lay lay ông Dậu định kêu ổng lấy mùng giăng cho khỏi muỗi thì giật mình vì người ông Dậu lạnh ngắt.
“Thôi chết, chắc trúng gió rồi, khổ quá!”
Bà lay mạnh một hồi sau ông Dậu mới uể oải mở mắt ra vẻ rất mệt không còn chút sức lực nào.
– Thôi ông vô giường thằng Sơn mà nằm, nằm đây có gì khổ tui lắm. Vô đó tui cạo gió dùm cho chứ ông trúng gió rồi kìa.
Ông Dậu “ờ… ờ” mấy tiếng rồi cố gắng ngồi dậy loạng choạng bước đi. Bà Mẹo sợ ông ngã nên vội đưa tay ra đỡ rồi dìu ông vào nhà. Khóa cửa cẩn thận xong, bà Mẹo lấy chai dầu xanh hiệu con Ó với tấm thẻ bài inox lại chỗ giường thằng Sơn.
– Ông cởi áo ra đi, để tui cạo gió dùm cho.
Vừa nói bà vừa ngồi xuống cạnh giường rồi xoay vô đỡ ông Dậu ngồi dậy. Bà vừa khom xuống thì bất ngờ ông Dậu nắm cánh tay kéo mạnh làm bà ngã dài nằm đè lên người ông, tay kia vòng qua ôm chặt tấm lưng mềm mại.
– Ớ ơ… cái ông này…
Bà Mẹo hoảng hốt kêu lên, chưa hết câu thì ông Dậu đã lật bà nằm ngửa ra giường rồi nằm đè lên trên, cái miệng tham lam cứ nhằm vùng da trên nhạy cảm trên cổ mà cắn cắn còn tay phải đưa đi du lịch thám hiểm khắp người bà Mẹo…
Chỉ mấy phút sau, trong không gian tĩnh mịch của màn đêm người ta chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích, xen lẫn tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của hai con người đã từ lâu thiếu vắng cảm giác hương nồng lửa đượm mưa Sở mây Tần.
Kể từ hôm đó người ta thấy ông Dậu thường xuyên có mặt tại quán bà Mẹo, lăng xăng bưng bê dọn dẹp như người một nhà. Lúc đầu thiên hạ còn bàn tán, nói ra nói vào nhưng dần dà thấy hai người gần như công khai quan hệ nên không ai nói gì nữa. Đời nó ngộ vậy đó:
‘Lén lút thì móc thì bươi…
Công khai thì lại cười cười ngoảnh đi’.
Ba tháng sau, ông Dậu làm mâm cơm mời bà con lối xóm tới ăn nhậu rồi giới thiệu bà Mẹo với mọi người. Sau bữa tiệc, bà Mẹo với thằng Sơn dọn tới ở chung nhà ông Dậu luôn, nhà cũ thì kêu người bán.
Trong cách xưng hô hằng ngày, Hải Sơn kêu ông Dậu là dượng còn Phúc Minh gọi bà Mẹo là dì. Hai ông bà thì mặc kệ tụi nó kêu cũng được miễn đừng phản đối là tốt rồi. Phúc Minh thì nghĩ ” thôi hai ông bà đã lớn tuổi, nay về hủ hỉ với nhau cho có bầu có bạn vậy cũng tốt, con chăm cha không bằng bà chăm ông “, còn Hải Sơn thì nói ” sao cũng được, chỉ cần ông Dậu không vũ phu gia trưởng như ba nó là nó ủng hộ liền.
Từ khi bà Mẹo theo chồng, ông Dậu mở cho bà cái quán nhỏ để bán cháo lòng buổi sáng, xong rồi dọn dẹp nghỉ ngơi chứ không bán đồ nhậu phải quần quật cả ngày như trước, cũng không bán tạp hóa.
“Bà giờ là gái đã có chồng phải dành thời gian chăm sóc gia đình nữa chứ…”
Ông Dậu ngày nào cũng nói vậy để nhắc nhở bà về bổn phận làm vợ làm mẹ.
– Hứ, ở đó mà chăm sóc gia đình, chăm sóc ông thì có!
Nghe bà nhấn mạnh chữ ” chăm sóc “… ông Dậu quay lại cười hề hề, mặt tỏ vẻ khoái chí. Ai chứ bà là bà rành ông quá mà, cái gì cái chứ ” cái kia ” phải đều đều mỗi ngày mới chịu. Gớm lắm, cứ hùng hục như thanh niên mới lớn, mà có khi thanh niên mới lớn cũng chẳng theo kịp ổng. Rồi bà nhớ lại cái hôm ông giả vờ say để ở lại nhà bà, diễn kịch tài tình còn hơn diễn viên Hô Ly Cút đến mức bà cũng bị lừa, nhưng là một cú lừa ngọt ngào và êm ái.
… Bạn đang đọc truyện Hương nồng trong gió tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-ngoai-tinh-huong-nong-trong-gio.html
– Chừng nào sắp nhỏ về chơi vậy má thằng Sơn?
Ông Dậu lên tiếng hỏi khi thấy bà Mẹo tất tả xách giỏ đi chợ sớm, ra sạp thịt heo để lấy lòng, gan, tim, cật… về nấu cháo bán.
– Chắc tầm trưa trưa à, tui điện cho con Hạnh nghe nó nói vậy. Thôi ông ở nhà coi nhà, tui đi chợ à.
– Bà nói xong là quay ngoắt đi luôn ra cổng chứ không chờ nghe ông Dậu trả lời. Tính bà là vậy, cái gì cũng nhanh lẹ mau mắn chứ không cà rịt cà tang, kể cả việc lấy chồng!
Còn ông Dậu nghe vợ nói vậy cũng “ờ” một tiếng cho có rồi đứng lên đi tìm cái giỏ xách với cây sào, định bụng lát nữa ra vườn hái mớ trái cây loại ngon để dành cho con bé Trúc Linh – cháu nội ông – nó là nó mê món này dữ lắm.