Phần 5
Từ ngày ba thằng Sơn bỏ nhà đi theo vợ bé, một mình bà Mẹo gồng gánh nuôi con, lúc đó bà vẫn còn trẻ lắm, mới xấp xỉ bốn mươi chứ mấy. Đó là cái tuổi chín muồi của người phụ nữ với những khao khát đam mê cháy bỏng, những nhu cầu cơ bản rất cần được sẻ chia, đáp ứng. Vậy mà bà làm gì cũng thui thủi một mình, buổi tối nằm gác tay lên trán mà nước mắt cứ chảy dài xuống má.
Thằng Sơn lúc đó mới mười tuổi chưa làm được gì. Bà Mẹo thì làm nghề buôn bán nên khuya nào cũng dậy đi chợ sớm để đồ về nấu cháo bán, để thằng nhỏ ở nhà một mình không yên tâm nên gửi nó sang nhà em gái bà dưới thị trấn Hóc Môn. Em gái bà Mẹo tên Miền nhưng vì có nước da ngăm đen nên ở nhà hay kêu là Miên, kêu hoài thành chết tên luôn.
Bà Miên nhỏ hơn bà Mẹo 2 tuổi, năm nay bốn sáu, có chồng là tài xế xe khách đường dài. Vợ chồng bà có hai người con, một trai một gái đều có gia đình hết cả rồi.
Lúc mới lên ở nhà bà Miên, thằng Sơn chỉ quanh quẩn trong nhà, phụ bà những việc lặt vặt như coi nhà rửa chén quét sân. Bà có sạp trái cây ngoài chợ Hóc Môn, thỉnh thoảng cho nó ra vừa chơi vừa trông hàng để bà đi tám lúc vắng khách.
Ba năm sau, lúc hắn được 13 tuổi thì ông dượng cho hắn đi theo làm tài phụ, theo ông rong ruổi trên khắp các cung đường đất nước. Nói làm tài phụ cho sang chứ thực ra đem hắn theo cho vui và để sai vặt chứ hắn còn con nít đã biết làm gì đâu mà tài với xỉu. Nhưng cũng chính nhờ khoảng thời gian theo ông dượng xuôi ngược Bắc – Nam mà hắn đã tích lũy cho mình những mánh khóe và kinh nghiệm lọc lõi để làm vốn sống chuẩn bị bước chân vào đời, chủ yếu là lưu manh, côn đồ và láu cá.
Đến năm 15 tuổi hắn bị ông dượng trả về cho bà Mẹo vì lúc này đã rất cứng đầu, ngang bướng và khó dạy dỗ. Cái tuổi đang dậy thì cùng bản tính lì lợm khiến ” cái tôi ” của hắn bị đẩy lên tận mây xanh. Về nhà được hôm trước thì hôm sau đã lót tót theo đám du thủ du thực trong xóm ăn nhậu, đánh đấm, phá làng phá xóm. Bà Mẹo rất buồn phiền và cũng đã nhiều lần lúc la mắng khi khuyên lơn mà nó vẫn chứng nào tật đó, đến nỗi bà phải chép miệng than ” dạy bảo mày chẳng khác gì nước đổ lá môn”.
Thời gian trôi qua, quán xá bà Mẹo buôn bán ngày càng vắng khách. Phần vì có nhiều quán mới mọc lên xung quanh nên khách hàng cũng chia năm xẻ bảy, phần vì cái tính thằng Sơn ngổ ngáo hay kiếm chuyện với bà chòm xóm nên họ cũng không ưa gì hắn, thành ra cũng không còn ủng hộ bà Mẹo như trước nữa.
Một buổi tối nọ.
Thằng Sơn đi chơi đâu từ chập tảng sáng đến tối mịt vẫn chưa thấy về. Bà Mẹo gọi điện thì chỉ có tiếng “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau… tít tít…”
Vừa buồn chuyện làm ăn ế ẩm, vừa căm giận gã chồng bạc tình bạc nghĩa giờ lại thêm ông con trời ơi đất hỡi nên tâm trạng bà Mẹo càng thêm rối bời và tủi thân, muốn khóc mà nước mắt cứ chảy ngược vào trong. Đó là khoảng thời gian u ám nhất trong đời bà Mẹo.
Nỗi buồn cứ dâng lên mà không có ai để cùng sẻ chia bầu bạn nên bà Mẹo từ từ tìm đến với làm bạn với ly rượu chai cồn. Không cần bạn nhậu hay mồi màng gì cả, một mình bà có lúc ngồi thẫn thờ, có lúc cầm lon bia tu ừng ực, có lúc ôm mặt khóc rấm rứt. Xét cho cùng Bà Mẹo đâu phải thuộc dạng xấu xí hay tác tệ, nhan sắc tuy không thuộc tốp chim sa cá lặn, sắc nước hương trời nhưng cũng ưa nhìn quyến rũ, cộng với nét đẹp của “gái một con trông mòn con mắt” khiến cho biết bao gã đàn ông trong xóm thòm thèm chép miệng. Có nhiều ông khách tới lui mồi chài cưa cẩm nhưng bà vẫn khép cửa mình không đón nhận vì sợ lắm rồi những gã đàn ông hám của lạ chỉ muốn chơi qua đường với bà.
Uống đâu được non nửa lon 333 thì trước cửa có tiếng xe máy dừng lại, thằng Sơn bước xuống lảo đảo đi vô nhà. Nhìn cái dáng đi “chân nam đá chân xiêu” của hắn là bà Mẹo hắn đã uống bê xà lết rồi, giờ mà giảng đạo lý với hắn thì coi như cả xóm khỏi ngủ đêm nay. Thằng Sơn không nói không rằng đi một nước vô nhà, cởi phăng bộ đồ quăng xuống sàn rồi leo lên giường nằm ngáy khò khò. Hắn có tật nhậu ba mớ vô thì hay kiếm chuyện chứ uống say mèm vùi đầu ngủ say như chết.
Bà Mẹo ra đóng cửa rồi vô ngồi thêm một lúc, uống hết lon bia mới vô nằm. Lăn qua lăn lại mấy hồi mà vẫn chưa ngủ được, có lẽ lon bia vừa rồi làm bà cảm thấy bứt rứt. Trước giờ Bà Mẹo có biết ăn nhậu gì đâu, chỉ lúc buồn phiền như lúc này mới uống, mà uống có bấy nhiêu đã thấy tưng tưng rồi.
Trong trạng thái nửa say nửa tỉnh tâm trí lâng lâng, bà Mẹo chợt thấy “nhớ” chồng, nhớ những lần ái ân nồng thắm. Bà nhớ những cử chỉ vuốt ve âu yếm của ba thằng Sơn lúc mới yêu, những lần vồ vập lấy nhau lúc cao trào hoan lạc. Dòng ký ức gợi tình bỗng chốc khiến nhịp tim bà đập nhanh hơn, máu nóng dồn lên mặt nhiều hơn khiến bà cứ thấy phừng phừng, không biết do lon bia ban nãy hay là vì lý do nào khác. Rồi không hiểu từ đâu cái cảm giác khao khát mùi da thịt đàn ông lũ lượt kéo về làm bà thấy từng mạch máu trong người như căng ra, đôi gò bồng nhấp nhô theo từng nhịp thở còn phía dưới thì cô bé cứ tưng tức khó chịu.
Bà Mẹo khẽ đưa tay vào trong mền từ từ đưa xuống hạ thể rồi xoa nhè nhẹ phía ngoài quần, một cảm giác đê mê khó tả. Bà Mẹo xoa mỗi lúc một mạnh hơn, mấy ngón miết lên miết xuống cái khe đã ri rỉ nước nhờn, tay còn lại bà đặt lên ngực mình nhẹ nhàng vuốt ve đầu vú. Bỗng:
– Rầm!!
Bà Mẹo giật mình vì tiếng động lạ phát ra từ nhà trên nên lật đật đứng dậy vuốt sơ lại tóc tai quần áo rồi chạy lên. Cảnh tượng trước mắt làm bà há hốc mồm, tay ôm miệng thốt không thành tiếng. Thì ra thằng Sơn nằm ngủ lăn lộn thế nào mà từ trên giường rớt luôn xuống đất. Nhưng đó không phải là chuyện quan trọng, cái quan trọng là trên người thằng nhỏ không có mảnh vải, không biết ngủ mê hay thời tiết nóng nực mà ổng cởi luôn cái quần đùi duy nhất trên người quăng vô góc giường tự bao giờ.
– Cái thằng thiệt tình…
Bà Mẹo sau phút bối rối vì cái cảnh thằng Sơn nằm tô hô dưới đất thì cũng lẹ làng bước lại nắm cánh tay nó ráng sức lôi lên giường, ai ngờ vừa lật hắn nằm thẳng lên thì bà Mẹo lại một lần nữa ôm mặt vì xấu hổ: Giữa hai chân thằng Sơn cái dương vật vươn lên như cặc bần, cứng ngắc. Cái đầu rùa như đầu nấm rơm được máu bơm về căng ra bóng lưỡng, hai hòn ngọc săn lại mà trên đầu rùa nước nhờn cứ ứa ra từng giọt, từng giọt…
Trước tình huống đó, bà Mẹo đứng như trời trồng không biết làm gì, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua chín, hết nhìn bộ vũ khí lại ngó Thằng Sơn xem nó ngủ hay thức. Thấy thẳng nhỏ nằm im vẻ ngủ say nên ánh mắt bà lại từ từ hướng xuống dưới, dừng lại thật lâu trên quả đạn của thằng Sơn. Tuy mới mười lăm tuổi nhưng cơ thể hắn phát triển như thanh niên mười tám, hai mươi: Bờ vai rộng, khuôn mặt góc cạnh với những sợi ria mép mọc mờ mờ, bắp chân đã lún phún lông còn củ chuối thì rậm rì, đen kịt.
Bà Mẹo cứ đứng nhìn, ánh mắt nửa ngại ngùng nửa khao khát, dù biết như vậy là không nên, là tội lỗi nhưng bản năng thúc giục khiến bà không thể rời mắt, đôi chân nửa muốn bỏ chạy nửa muốn đứng yên mà ánh nhìn thì cứ lướt lên lướt xuống dọc theo quả đạn như thể muốn vuốt ve nựng nịu nó vậy. Thoáng chốc cặp mắt bà Mẹo bỗng trở nên long lanh, hơi thở dồn dập còn dưới âm hộ đáy quần lót đã ướt mem, rin rít.
Ngay lúc đó trong người bà xuất hiện hai dòng tư tưởng đại diện cho hai trường phái khác nhau, ồn ào tranh luận.
– “Muốn gì thì làm luôn đi!”
Thằng Ác nói.
– “Không được, nó là con mình, mình không thể…”
Thằng Thiện lắc đầu nguây nguẩy.
– “Không phải đã lâu không được chấm mút à… đã nghiện còn bày đặt ngại…”
Thằng Ác nhếch mép cười mỉa mai.
“Nhưng mà… nó là con…”
Thằng Thiện nói vẻ yểu xìu.
“Con thì đã sao… chỉ cần cảm thấy thoải mái cũng như không gây hại cho ai là được rồi, với lại từ xưa tới giờ cu với chim đâu có bà con gì với nhau mà bày đặt vẽ chuyện…”
Thằng Ác bật cười ha hả, vẻ đắc thắng.
Thằng Thiện đứng trù trừ không nói gì, những lời thằng Ác không phải không có lý. Nếu chuyện đó không gây đổ vỡ hạnh phúc gia đình của ai thì xét ra nó cũng đâu có lỗi gì. Nó chỉ như con người ta thưởng thức thêm một món ăn lạ miệng sau khi đã ngán cơm nhà mà thôi chứ có gì đâu.
Thấy thằng Thiện chừng như sắp đuối lý, thằng Ác định bồi thêm tuyệt chiêu cuối hạ gục đối phương thì thằng Sơn bỗng cựa mình, vung tay vung chân rồi nằm im ngủ tiếp.
– Chắc nó mớ…
Bà Mẹo nghĩ thầm rồi bước lại kéo cao tấm mền đắp cho con rồi quay lưng đi xuống nhà sau, cắt đứt sự ỏm tỏi của hai thằng khách bất đắc dĩ.
Đi một đoạn dường như có một sự thôi thúc vô hình nào đó, bà Mẹo quay đầu lại, nhìn về phía giường chỗ Hải Sơn đang nằm, mắt nhìn vào quả đạn hùng dũng hiên ngang của nó chĩa thẳng lên trời như sẵn sàng bắn phá những chiếc máy bay vô tình lọt vào tầm ngắm.
– “Thiệt… y chang thằng cha nó… bự hết biết à!”
Nghĩ tới đó bà Mẹo càng thấy lòng dạ xốn xang hơn, cảm giác rạo rực mỗi lúc một dâng lên. Nếu không cố gắng kìm nén chắc bà đã nhào tới mân mê quả dưa chuột nồng nỗng kia cho đã thèm rồi tới đâu thì tới.
Thằng Sơn vẫn nằm im không nhúc nhích.
– “Nó mà biết mình nhìn lén… chắc mình có nước độn thổ…”
Bà Mẹo thẹn thùa bụng bảo dạ, đầu quay lại rồi bước từng bước nhẹ nhàng đi về phòng. Lên giường bà kéo mền trùm cao đầu, cố gắng tìm đến giấc ngủ nhưng dù cố gắng đến đâu thì đầu óc vẫn tỉnh như bơ, người thì nóng ran, môi nghẹn đắng. Lon bia ban nãy chỉ làm bà hơi lâng lâng còn cảnh tượng vừa qua khiến bà cảm thấy hừng hực lửa lòng. Tới lúc này thì dù đầu óc không bảo. Tay bà Mẹo cũng tự giác đưa xuống đặt lên cái gò ô môi, mấy ngón tay vừa xoa vừa nắn.
– “Trời ơi… nứng…”
Bà Mẹo khẽ rên, tay thọc luôn vào bên trong, ngón trỏ miết lên miết xuống cái rãnh sâu đã nhòe nhoẹt ướt.
– Ke… é… éttttt…
Đang lim dim tận hưởng cảm giác phê pha thì một tiếng động nhỏ vang lên khiến bà giật nẩy mình như thể kẻ trộm bị chủ nhà bắt quả tang. Thôi chết, vừa rồi bà cứ mãi suy nghĩ lung tung mà quên khuấy việc khóa cửa phòng, giờ nó “vô” rồi, phải làm sao đây!?
Đúng là mê con cu thì mù con mắt mà, cái cửa chưa đóng vậy cũng không nhìn thấy!
Nghe tiếng chân bước vô nhè nhẹ, bà Mẹo lật đật rút tay ra, nằm nghiêng xoay mặt vô trong vách, lưng hướng ra ngoài nằm im giả vờ ngủ say, tim đập thình thịch. Ngay lúc đó bóng đen đứng lại bên giường hồi lâu, hơi rượu nồng nặc. Bà Mẹo nín thinh không dám nhúc nhích cục cựa gì.
Bỗng bà thấy tấm mền bị kéo sang một bên, một bàn tay chạm nhẹ vào đùi, vuốt ve mơn trớn rồi tiến lên quả mông tròn trịa, năm ngón tay tí toáy nhẹ nhàng cái mông nung núc thịt rồi kéo lên trên, luồn vào lưng quần theo cửa sau tiến vào vùng cấm địa. Bà Mẹo buổi tối mặc đồ bà ba ngủ cho thoải mái, bởi vậy cái quần lưng thun bây giờ thành ra phản chủ. Nó giãn hết cỡ như chào đón những vị khách quý ghé thăm và hân hoan thông báo nơi này có nhiều điều thú vị lắm nè mấy anh ơi…
Bàn tay kia lại kéo lên trên, lần qua lớp lưng quần lót mỏng manh, hướng xuống cái khe đẫm nước nhờn khều khều múi mít mọng nước. Một ngón tay men theo bờ môi nhỏ tiếng vào cửa động trơn tru rồi nhanh chóng bị nó nuốt chửng.
Bà Mẹo nãy giờ da gà da vịt nổi khắp người nhưng cũng ráng nằm im nhưng tới lúc ngón tay bên trong âm đạo cứ khua khoắng, thục ra thục vào thì bà chịu hết nổi, ngồi bật dậy.
– Mày làm gì vậy thằng mất dạy…
Vừa chửi bà vừa nắm bàn tay ông con lôi ra khỏi quần, kèm theo cái tát như trời giáng.
– “Bốp!”
Ngay từ khi nghe tiếng mở cửa bả đã biết là ai, vì trong nhà có ai ngoài thằng Sơn, nhưng bà chỉ nghĩ nó vô cùng lắm là rờ rẫm bên ngoài chứ có đâu lại cả gan dám mò mẫm luôn cái đó của bà. Đã nứng mà còn bị nó kích thích kiểu đó làm sao mà chịu nổi, không ngăn lại lát nữa biết đâu chính bà là người đè nó xuống cũng nên.
Đang ngon trớn tự nhiên bị ăn cái tát vào mặt nổ đom đóm, thằng Sơn như con thú hoang say mồi, nó nhào tới nằm đè lên người bà Mẹo, đầu gối chèn lên bụng còn bàn tay để thẳng vô âm hộ bóp mạnh.
– Trời ơi… con… đừng… đừng…
Bà Mẹo cong người lên, cố sức đẩy thằng nhỏ ra nhưng không được, nó khỏe quá. Bình thường nó đã to xác mà bây giờ đang lúc nó nổi điên thì sức phụ nữ như bà làm sao chống cự lại.
– Không được… tội lắm con ơi…
Mặc kệ bà Mẹo van nài xin xỏ, thằng Sơn nhanh như chớp lấy hai tay nắm lưng quần bà kéo thật mạnh xuống chân, lột ra quẳng xuống đất. Theo phản xạ bà Mẹo co hai chân lên, khép đùi lại để che chỗ kín đáo của người phụ nữ. Hăng máu, nó lấy tay banh hai đùi ra rồi lấy người nằm xuống giữa hai chân bà Mẹo, nhích dần lên trên.
– Trời ơi… con muốn làm gì…
Bà Mẹo hốt hoảng vì dương vật thằng Sơn ấn lên bụng khi nó nằm đè lên người bà, cứng như dùi cui và nóng hôi hổi.
– Má cho tui chịch một cái!
Thằng Sơn nói một câu ngắn gọn, thẳng toẹt khiến bà Mẹo sượng trân, cả người cứng đơ như bị điểm huyệt. Bà tưởng nó sẽ nói thế nào ai dè phang một câu làm bà chưng hửng, một câu như kiểu ra lệnh chứ không phải xin xỏ.
Thấy bà Mẹo nằm im, thằng Sơn liền thụt người xuống dưới một chút, thanh công cụ hỗ trợ của nó kéo dài từ trên bụng xuống âm đạo, quệt vào cái mu cong cớn làm bà giật nẩy lên. Chưa kịp cản ngăn thì nó đã cầm quả đạn chọc chọc phía ngoài lỗ âm đạo rồi ngã thẳng người về phía trước, đâm thẳng vào trong một cách dễ dàng.
– Ó… o… o ótttt!
Ngay lập tức dương vật thằng Sơn ngập sâu trong âm đạo bà Mẹo làm bà giật thót, người nhích lên như muốn kéo khúc thịt kia ra khỏi người nhưng không thể vì đã đụng tới đầu giường, mà hai tay thằng Sơn thì ôm hai vai bà kéo ghịt lại, phía dưới theo bản năng giống đực nó hết kéo ra lại thụt vào, vừa nắc phạch phạch vừa ngoáy mông cho dương vật xoay đều trong cái lỗ ướt mem.
– Đờ… ờ… đã… đã quá…
Bà Mẹo tới lúc này dường như không còn kiềm chế nổi nữa, hai chân quắp chặt hông thằng Sơn còn hai tay ôm đầu nó kéo xuống ngực, miệng rên ư ử… Thấy má nó bắt đầu hưởng ứng, nó càng tăng tốc, hẩy lia lịa cái dương vật vào tận trong cùng âm đạo. Biết nó sắp ra, bà Mẹo vội vàng đẩy người nó về phía sau nhưng không kịp, dòng tinh đặc quánh từ vòi rồng xịt thẳng vào trong người làm bà thấy âm ấm, tê tê.
Xuất tinh xong thằng Sơn nằm lật ngửa sang một bên, thở hổn hển. Không biết do quá hưng phấn hay do còn nhỏ tuổi, tích khí đầy bụng mà mọi việc chỉ diễn ra chưa tới năm phút kể từ khi nó mở cửa bước vào. Tuy chỉ có năm phút ngắn ngủi nhưng cũng đủ đưa bà Mẹo đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác. Bà như mảnh ruộng khô cằn đã lâu không ai cày xới bỗng chốc mưa lũ kéo về khiến thửa đất hồi sinh, nước nôi tràn trề căng đầy nhựa sống.
Tuy cái sướng vẫn còn đang âm ỉ trong hạ thể nhưng bà Mẹo cũng cố gắng chống tay ngồi dậy, với lấy cái quần mới bị nó lột hồi nãy kê dưới mông để hứng mớ tinh túy thằng Sơn phóng thích đang từ từ chảy ra, tràn xuống khe đít.
– “Trời ơi… nhiều thật…”
Bà Mẹo khẽ kêu lên, tay cầm cái quần lau lau nhỏ em rồi kéo cái mền như muốn che kín cơ thể đã trần truồng một nửa. Làm mặt nghiêm, bà quay sang thằng Sơn, nắm tay nó lắc mạnh, giọng run run:
– Sơn! Tại sao con dám làm vậy… ai dạy con hả Sơn…
Nào ngờ câu trả lời của nó khiến bà ngã ngửa vì bất ngờ…