Phần 8
Hải Sơn sau khi đi chơi về thấy Mỹ Hạnh đang lăng xăng chuẩn bị đồ đạc để lên Sài Gòn thì cau có ném cho một tia nhìn “đầy yêu thương” rồi đi thẳng vào nhà không thèm chào hỏi ai, nét mặt khó chịu như thể con nít muốn ăn quà bánh mà cha mẹ không cho vậy. Lúc trưa khi cơm nước xong, gã cứ chàng ràng để tìm cơ hội “gần gũi” bà chị dâu ngon lành này thêm một lần nữa nhưng thấy khó ăn quá nên đành xách xe chạy một nước lên quán Động Đào Nguyên tìm cô vợ hờ để xả bớt bầu tâm sự đang dồn nén đầy bụng khiến gã vô cùng khó chịu.
Cô vợ hờ của gã tên Thủy Tiên, trước đây là bồ nhí của sư phụ Hai néo. Chuyện này kể ra cũng khá dài dòng. Số là ngay từ những năm mười lăm, mười sáu tuổi gã đã theo chân ông Hai néo phiêu bạt giang hồ, sống đời lãng tử cơm hàng cháo chợ. Cái cha Hai néo này tuy làm nghề đồ tể nhưng đó chỉ là nghề tay trái, làm cho vui chứ nghề chính của ổng là chăn dắt gái cho mấy quán cà phê đèn mờ xung quanh khu vực trường sĩ quan công binh gần cầu Phú Cường thuộc tỉnh Bình Dương. Cô bồ nhí Thủy Tiên của ổng trước cũng là gái mại dâm do ổng quản lý, sau này ổng hốt về làm ” phòng nhì “, mở cho cái quán cà phê trá hình mang tên Động Đào Nguyên, nghĩa là nguyên cái động đào. Sau khi mở quán thì toàn bộ em út được giữ lại trong quán để ” làm việc ” chứ không rải quân phục vụ cho mấy quán khác như trước đây nữa.
Hải Sơn sau khi quen biết ông Hai một thời gian thì được ổng nhận làm đệ tử ruột, đưa về Động Đào Nguyên phụ giúp Thủy Tiên một tay trông coi em út vì thấy thằng này có nhiều nét của 1 tay anh chị, có thể thay ổng xử lý mấy em đào cứng đầu hay chống đối cũng như làm bảo kê địa bàn làm ăn, đồng thời cho gã đi học võ để có chút vốn liếng phòng thân và sử dụng khi cần thiết. Từ đó Hải Sơn trở thành phó tướng dưới tay chị 2 Thủy Tiên.
Nhiệm vụ của gã là trông coi trật tự trong quán, không để ai đập phá kiếm chuyện cũng như điều động em út tiếp khách. Cũng chính vì nhiệm vụ này mà gã đã đập gãy tay một vị khách ba trợn (theo lời gã) đến nỗi bà Mẹo phải bỏ ra cả chục triệu bồi thường thuốc thang cho người ta.
Thời gian trôi qua đâu chừng ba năm thì ông Hai néo bất ngờ xuôi tay nhắm mắt về chầu tổ tiên sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng, bị chấn thương sọ não không thể cứu chữa. Từ đó mọi chuyện trong quán do chị 2 Thủy Tiên trực tiếp quyết định mọi thứ chứ không chờ đợi xin ý kiến ông Hai nữa, còn Hải Sơn cũng được cất nhắc lên làm “kép độc” của chị Thủy Tiên.
Thật ra không phải đến lúc ông Hai chết đi thì hai người họ mới công khai quan hệ mà lúc ổng còn sống họ cũng đã xơ múi rồi. Bởi ổng ít khi có mặt tại quán, chỉ thỉnh thoảng ghé một chút để nắm bắt tình hình sau đó “thị tẩm” cô bồ nhí một phát rồi dông tuốt về nhà với bà vợ lớn máu ghen cỡ Hoạn Thư mà tính tình thì hiền lành cỡ sư tử Hà Đông. Trong khi đó Hải Sơn với chị 2 thì luôn có mặt tại quán, đi ra đi vô đụng tay đụng chân riết rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Hải Sơn năm đó mười tám còn Thủy Tiên cũng mới hai mốt, hai hai đều đang trong độ tuổi hừng hực lửa chiến chinh, mà với bản tính dâm dật của Thủy Tiên thì cỡ ông Hai đâu đáp ứng đủ nhu cầu cho ả, trong khi Hải Sơn sau một đêm ngụp lặn ái tình với bà Mẹo thì cũng đã biết mùi vị đàn bà và biết nó thú vị thế nào rồi. Ở đời thường có câu ăn quen nhịn không quen, sau vài lần cọ quẹt giỡn hớt mà thấy chị 2 không phản ứng hay cự nự, lại còn bật tín hiệu đèn xanh đá mắt đưa tình thì gã bồng luôn bà chị Thủy Tiên lên giường mà thay sư phụ Hai néo làm nhiệm vụ với chị trong sự cuồng loạn xác thân nhục dục.
Thủy Tiên năm nay hai bảy, lớn hơn Hải Sơn hai tuổi nhưng đã có thâm niên gần chục năm trong nghề bán phấn buông hương. Và cũng ngần ấy thời gian hai người sống cảnh già nhân ngãi non vợ chồng, kiểu trai tứ chiếng gặp gái giang hồ. Nhưng đó chỉ là mối quan hệ cộng sinh vừa là đồng nghiệp vừa là bạn tình chứ không có gì ràng buộc, thích thì đến không thích thì đi. Nói không thích thì đi là nói Hải Sơn chứ cô nàng Thủy Tiên làm sao dám buông gã ra. Gã mà bỏ đi thì lấy ai làm nhiệm vụ bảo kê quán xá, trông coi tụi nhỏ và nhất là phục vụ chuyện kia cho chị. Tuy đường tình ái cô nàng cũng đã nếm đủ loại súng đạn, đủ mùi đàn ông nhưng chưa ai làm ả sung sướng như khi làm tình với Hải Sơn. Gã vừa khỏe mạnh dai sức lại có mấy viên bi như hột bắp gắn trên dương vật khiến ả mỗi lần lâm trận là tê tái bờ mu mọng nước, khe suối sâu ướt đẫm dâm tình.
Trưa hôm ấy Hải Sơn chạy tới quán thì thấy khung cảnh khá vắng vẻ. Trong quán chỉ có một vài ông khách lỡ đường dừng chân uống ly cafe nghỉ mệt trước khi tiếp tục cuộc hành trình, không ai có nhu cầu tìm em út để vui vẻ. Đối với những quán cà phê đèn mờ như vầy thì buổi tối mới là giờ cao điểm chứ ban ngày ít ai vác mặt đi gái gú.
Ở phía trong năm bảy đứa ngồi túm tụm vừa đánh bài vừa tám chuyện, thấy Hải Sơn bước vô một đứa liền hỏi:
– Anh Hai đi đâu mà ghé giờ này, kiếm chị Hai hả?
Kể từ khi sư phụ Hai néo ngủm củ tỏi, mấy đứa trong quán cũng thay đổi cách xưng hô, mặc nhiên gọi gã là anh Hai cho xứng với chị Hai Thủy Tiên vì họ là ” vợ chồng ” chứ lúc trước chỉ kêu Hải Sơn là ” anh Sơn” thôi. Bình thường gã ít ghé quán giờ này mà đi nhậu nhẹt bù khú với bạn bè anh em xã hội, tới tối mới ghé quán rồi ngủ lại tới sáng. Còn ghé giờ này thường là muốn kiếm chỗ ” đu nặng ” mà thôi. Đứa nào trong quán không hiểu chuyện này chứ.
– Chị Hai đâu mấy đứa?
Nghe con nhỏ Hồng Thư vừa che miệng cười tủm tỉm vừa hỏi, Hải Sơn lườm nó một cái bén ngót, hỏi một câu ngắn gọn như thể gã sợ nói nhiều sẽ bị gió vô đau bụng vậy.
– Chị Hai đi công chuyện rồi, chắc chiều mới về!
Lúc mới vô quán Hải Sơn đã không thấy chiếc xe SH của cô vợ hờ ở đâu nên cũng đoán được Thủy Tiên không có ở nhà, tại hỏi cho có hỏi vậy thôi. “Mẹ nó, đang lúc nứng cặc mà bả đi đâu không biết…” Gã rủa thầm.
– Thôi mày vô đây tao biểu chút!
Vừa ngoắc nhỏ Hồng Thư gã vừa bỏ vô phía trong. Cái từ “biểu” mà gã nói thật ra là kêu con nhỏ vô thế chỗ chị Hai mà thôi. Tất cả dàn đào trong quán đứa nào cũng ít nhất một lần qua tay anh Hai Sơn thử hàng để phân loại hàng ngon dở mà định giá cho phù hợp, nhưng đó là để ” làm nhiệm vụ “, có Thủy Tiên trực tiếp quan sát kiểm tra, còn chuyện nhảy dù lúc vắng mặt ả thì rất hiếm khi. Con nào mà dám ” giật chồng ” chị Hai thì coi chừng hậu quả sẽ rất thê thảm, tuy nhiên chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Chưa xảy ra là nói về chuyện Thủy Tiên chưa bắt gặp gã lẹo tẹo với tụi nhỏ chứ không phải gã chưa ” tém ” đào lần nào. Chỉ có điều gã ăn vụng biết chùi mép nên cô nàng khó mà phát hiện.
– Ổng “biểu” mày kìa!
Con nhỏ Trúc Giang ngồi kế bên nghe Hải Sơn ngoắc con Hồng Thư “mày vô đây tao biểu chút” thì bật cười ha hả, vỗ vỗ vai con Hồng Thư rồi buông lời châm chọc.
– Má nó… đi đâu giờ này mà biểu biểu… nứng cặc sảng hả ba…
Con Hồng Thư đứng dậy, lấy hai tay phủi đít, miệng làu bàu chửi.
– Thôi mày… coi vô ổng “biểu” lẹ đi, chứ sớ rớ lát bà Tiên về bắt gặp thì mềm xương à!
Thấy con Hồng Thư mặt mũi cau có nên con Xuân Hà liền lên tiếng nhắc nhở. Trong tụi nó đứa nào cũng bị gã biểu mấy lần kiểu này rồi nên còn lạ gì.
Con Hồng Thư đứng lên, ngúng nguẩy đi vào phòng mà không trả lời trả vốn gì mấy đứa bạn. Nhìn cái mông nó đi lắc qua lắc lại con Tâm Anh cười lớn:
– Bà mẹ coi cặp chảo nó kìa… đít bự như vầy hỏi sao ổng không chọn nó hoài.
– Lát nữa chắc ổng doggy banh đít con nhỏ quá!
Con Hà chép miệng, giọng bùi ngùi giống như sắp đưa tiễn con Thư về miền cực lạc.
– Nhưng mà cặc ổng bự, lại gắn bi, chịch đã lắm!
Nghe con Giang mở miệng nói giọng dâm đãng, con Tâm Anh trề môi:
– Mày dâm chết mẹ…
– Chắc mày không dâm?! Mày không dâm mà ổng đâm thì nằm rên ư ứ…
Vừa nói con nhỏ Trúc Giang vừa thò tay bóp bóp cái mu mập ú của nhỏ Tâm Anh, miệng cười ha hả, nói thiệt lớn:
– Đm, không dâm mà con chim chà bá lửa, đụng vô cái ướt nhẹp luôn nè má…
– Con quỷ cái… mày… mày…
Không để con Tâm Anh nói hết câu, con Hà vội xua tay:
– Thôi tụi bây bớt giỡn đi, lo dọn dẹp rồi tắm rửa đi ngủ một lát tí dậy “mách cúp” để chuẩn bị tiếp khách kìa, loay hoay tới chiều rồi đó mấy bà cố!
Con Hà nói xong cả đám lục tục đứng lên lủi thủi đi vào trong tuyệt nhiên không đứa nào cà rỡn nữa, không khí trầm xuống giống như nốt lặng buồn giữa những cung bậc cao vời vợi của bản nhạc đời cô quạnh. Cái nghề của tụi nó cũng giống những nghệ sĩ trên sân khấu, tối nào cũng trang điểm, cũng sắm tuồng, cũng nhập vai nhưng là những vai diễn không có kịch bản để học trước, tới lớp nào thì tùy cơ ứng biến mà diễn lớp đó. Con đường dẫn đến cái nghề đầy tủi nhục này của mỗi đứa tuy là khác nhau nhưng nói chung đều do hoàn cảnh đẩy đưa chứ lúc đầu đâu ai muốn chọn cho mình cái nghề bán trôn nuôi miệng.
Con Hồng Thư đi thẳng vô nhà vệ sinh, khum xuống lột cái quần lót vất vô cái thau đồ dơ dưới đất rồi kéo cái váy ngắn lên ngang bụng, ngồi xuống lấy ca nước tạt tạt để rửa sạch âm hộ. Bởi vì nó mặc váy nên cởi cái silip khá dễ dàng. Không biết mấy đứa khác thì sao chứ mỗi lần ông Sơn chọn nó thì đều bắt nó không được mặc quần lót, phải rửa ráy sạch sẽ rồi mặc váy thế này thôi. Lát vô phòng ổng còn lấy bia rửa lồn nó thêm một lần nữa rồi mới bú. Ông Sơn ổng khen nó lồn đẹp, bú lồn nó thật là đã lắm mà nó không biết có đẹp có đã hay không, chỉ biết mỗi lần ổng bú là nó sướng rên người, có lúc cả người giật giật như cá lóc lên bờ vậy.
Con Thư năm nay mới vừa tròn 18, còn đang đi học mà cặp bồ cặp bịch rồi bị thằng bồ làm cho một bụng trước khi quất ngựa truy phong. Cha mẹ nó biết được chỉ biết dậm chân than trời trách đất rồi bắt nó phải phá bỏ đứa con mới còn trứng nước trong bụng nên nó buồn rồi thi rớt tốt nghiệp. Rồi nó xin cha mẹ cho lên Bình Dương làm công nhân ở mấy khu công nghiệp trên Bến Cát, sau này nghe lời dụ dỗ của mấy bà chị thích làm việc nhẹ lương cao mà về đầu quân cho quán của gã. Con nhỏ là dân miền tây chính gốc, dáng lùn lùn nhưng được cái trắng trẻo, vú mớm ngồn ngộn. Do nó còn ngon nên Hải Sơn ít cho nó tiếp khách, chỉ những khách VIP thì nó mới tiếp. Mà có tiếp thì cũng chỉ mò lồn bóp vú bậy bạ thôi chứ chưa cho nó bán dâm. Ngoài ra thì chỉ bưng bê nước nôi, phụ rửa ráy ly tách bình thường, chủ yếu để dành cho đại ca Sơn thụ hưởng vì hàng nó còn mướt quá.
– Anh Hai ơi anh Hai, anh có trong đó không?!
Con Thư vừa lấy tay gõ cửa phòng karaoke số 4, cũng là phòng VIP của quán, vừa hỏi. Căn phòng này nằm phía trong cùng kế bên phòng riêng của gã với Thủy Tiên. Sở dĩ gã chọn phòng này vì nếu Thủy Tiên có về bất ngờ thì gã cũng có thể nhanh chóng chuồn sang cái tổ uyên ương nếu không muốn thấy cảnh ghen tuông vớ vẩn. Dĩ nhiên là gã không sợ gì bà vợ hờ này nhưng cũng không muốn tụi nhỏ bị liên lụy bởi cái tính đông đổng của Thủy Tiên. Chỉ khi nào bả cho phép thì gã mới được phép check hàng còn lại thì cấm tuyệt đối không được thậm thụt gì tụi nhỏ. Gã thừa biết Thủy Tiên muốn gã phải chừa đạn mà phục vụ cho cô nàng nên mới lồng lộn lên khi biết chuyện gã mang thóc đi đãi gà rừng thôi chứ có gì đâu mà lạ.
Lúc sư phụ Hai còn sống thì ổng chỉ đầu tư cái quán cà phê cho Thủy Tiên chứ không có karaoke hay nhậu nhẹt bia bọt, sau này làm ăn dư dả nên cô nàng mới cho xây thêm mấy phòng hát hò kiểu karaoke gia đình, nhưng chủ yếu là mấy ông mê gái vô nhậu nhẹt sần sần kêu đào lên bốc hốt chứ hát hò quái gì. Còn những người đi hát theo kiểu giải trí gia đình thì lâu lâu mới có.
– Ờ… anh trong này… em vô đi!
Hải Sơn nghe tiếng con nhỏ Hồng Thư gõ cửa nên vội bước ra mở rồi nhanh chóng kéo nó vào bên trong. Thế nhưng khi gã vừa mới ôm con Thư chưa kịp tốc váy nó lên thì đã nghe có tiếng gõ cửa phòng ầm ầm. Gã bực bội mở cửa ngó ra thì đã nghe tụi nhỏ la ỏm tỏi:
– Chị Hai về tụi bây ơi, đứa nào rảnh ra phụ xách đồ vô kìa!
Tiếng con Trúc Giang vang lanh lảnh đúng kiểu còi báo động xe cứu thương nhưng trong phòng karaoke là phòng kín nên đâu nghe thấy gì. Con Tâm Anh thấy không ổn nên gõ cửa kêu gã ra ngoài nếu không bà Thủy Tiên biết sẽ sinh lắm chuyện. Lúc con Xuân Hà, con Tâm Anh khệ nệ rinh mấy giỏ đồ ăn thức uống, thịt cá rau củ quả vô nhà thì gã cũng nhanh chân tót về phòng riêng nằm nghểnh cổ huýt sáo véo von, bắt chân chữ ngũ nhịp nhịp ra chiều cuộc đời rảnh rỗi chẳng có gì phải lo âu hay vướng bận.
– Ủa anh… sao bữa nay lên sớm vậy, hổng có nhậu hay gì mà còn tỉnh bơ vậy?
Thủy Tiên hơi bất ngờ khi mới bước vào cửa phòng đã thấy Hải Sơn nằm trên giường nệm. Bình thường gã đâu có mặt giờ này. Nếu không nhậu nhẹt thì cũng đá gà, tập quyền tập cước.
– Em đi đâu nãy giờ vậy?
Vừa nói gã vừa nhảy xuống giường vòng tay qua eo nhấc bổng Thủy Tiên lên khiến cô ả la oai oái:
– Trời ơi buông ra tụi nhỏ cười bây giờ. Em đi rút tiền với ghé chợ mua đồ ăn. Nè anh xem có đẹp không?
Em mới sắm đó!
Thủy Tiên hí hửng chìa cánh tay trái khoe chiếc lắc vàng 18 sáng chóe mà ả mới mua cho Hải Sơn xem.
– Em sắm chi nhiều vậy, tay kia là 2 bộ ximen rồi, thêm dây chuyền, nhẫn hai bàn tay. Bộ muốn bẹo ăn cướp hở?
Tưởng đâu sẽ được chồng khen ai ngờ bị la một mạch nên ả xụ mặt xuống:
– Tại anh không biết chứ con gái miền Tây tụi em là vậy đó. Với lại em chỉ ở trong nhà làm gì có ăn cướp.
– Tại anh lo cho em thôi!
Hải Sơn vuốt giận cô ả bằng một câu nịnh đầm kinh điển, đồng thời đưa tay xuống bóp bờ mông căng tròn khiến Thủy Tiên giật nảy nh:
– Chuyện gì vậy cha nội?
Thấy Hải Sơn hôm nay thái độ hơi khác lạ, giống như lâu ngày không được chịch choạc gì, hết ôm ấp rồi rồi vuốt ve sờ mó nên cô ả sinh nghi ngờ.
Hải Sơn không thèm trả lời mà lòn tay xuống dưới váy vuốt ngược từ đầu gối lên giữa hai chân rồi chúm chúm cái âm hộ mềm mại sột soạt những sợi lông sau lớp vải quần lót mỏng manh.
Thủy Tiên cũng không vừa gì ngay lập tức thò tay bóp vào háng Hải Sơn một cái rồi cười ha hả:
– Gì mới giờ này mà cứng ngắc vậy cha, bộ thèm lắm rồi hả?
Hải Sơn không nói gì mà chỉ ẵm Thủy Tiên quẳng lên giường nệm rồi nhào tới. Nhìn mặt là biết gã muốn chịch lắm rồi nhưng giờ này phải lo cơm nước để còn chuẩn bị buôn bán nên cô ả đưa tay vuốt vuốt gã nhằm xoa dịu:
– Thôi để dành tối nay nghen cưng, cưng thích bao nhiêu em cũng chiều hết. Bây giờ chưa được đâu.
– Đm… đang nứng mà biểu để dành tới tối!
Thủy Tiên bật cười khi nghe Hải Sơn chửi tục. Đúng rồi ha. Có ông nào đang nứng cặc mà chịu để dành tới tối đâu, không lẽ cám treo mà heo nhịn đói.
Thật ra không phải là Thủy Tiên không muốn chuyện đó, với cô ả thì lúc nào cũng được. Nhưng công việc còn ê hề thì còn tâm trí đâu mà đụ đéo. Bởi hơn ai hết ả biết khả năng giường chiếu của Hải Sơn, mỗi lần quan hệ là mấy tiếng đồng hồ, mà phần lớn thời gian là làm tình và thủ dâm cho cô ả.
Thấy mặt Hải Sơn quạu quọ như chó bị dẫm phải đuôi, Thủy Tiên vừa thấy tức cười vừa thấy tội nghiệp:
– Hay để em kêu tụi nhỏ vô thổi kèn sóc lọ cho anh nha?
Nghe Thủy Tiên đề nghị gã còn cau có hơn:
– Đm… khùng hay gì mà phí đạn. Hay bà kêu đứa nào vô phòng karaoke tôi làm một cái cho đỡ tức dái coi.
Ai dè Thủy Tiên xua tay lắc đầu nguây nguẩy:
– Thôi không được đâu… ông làm tụi nó ghiền thì chắc chết tui quá!
Biết không thể để Hải Sơn chờ đợi đến tối cũng không thể cho gã bỏ nọc mấy đứa nhỏ nên Thủy Tiên bước ra cửa gọi lớn:
– Mấy đứa coi dọn cơm ăn trước đi nha, chị với anh Hai ăn sau.
Nói xong Thủy Tiên đóng cửa cái rầm rồi khóa chốt. Hải Sơn ngay lập tức như con hổ đói bắt gặp chú nai vàng ngơ ngác liền nhào tới lấy hai tay ôm chặt cứng rồi dùng miệng cắn vào cổ, vào tai. Thủy Tiên cũng quay người lại áp môi lên môi Hải Sơn, tay thò xuống bên dưới kéo phéc mơ tuya rồi thọc vào trong vuốt ve trái chuối sần sùi nóng hổi trước khi kéo nó ra để làm cái chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì.
Tụi con Tâm Anh, con Trúc Giang thấy chị 2 Thủy Tiên kêu ăn cơm trước rồi đóng cửa lại thì bụm miệng cười tủm tỉm.
– Hai ông bà bữa nay giao ban sớm quá, hên bả về kịp nếu không con Hồng Thư chắc nó lết với ổng…
Nghe con Xuân Hà nói giọng cảm khái giống như đọc điếu văn làm cả bọn bật cười.
– Biết có phải lết không… hay sướng thấy mẹ… hahaha.
Mặc kệ con Trúc Giang châm chọc, con Tâm Anh quay sang hỏi con Hồng Thư:
– Ổng làm mày có sướng không Thư, sao tụi tao thấy ổng chọn mày hoài vậy, có bí quyết gì chỉ tụi tao với coi?!
– Thì tại nó còn trẻ, rau xanh mà. Cha nào chẳng thích làm trâu già gặm cỏ non!
Nghe con Xuân Hà nói, cả bọn đều gật gù công nhận là đúng. Con Thư mới mười tám trong khi tụi kia đều trên hai mươi. Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng con Thư là hàng mới, vừa về đây làm chưa được ba tháng trong khi tụi còn lại thâm niên phải tính bằng năm và độ chai lì với đàn ông cũng tăng theo cấp số nhân. Đàn ông làm tình mà đàn bà cứ trơ trơ thì đâu có thằng nào mê.