Phần 13
Hơn một tháng đã trôi qua Long gần như đã lục tung cái đất sài gòn lên mà vẫn không thể tìm thấy hai mẹ con. Một mình cô đơn giữa đất sài gòn rộng lớn đi tìm mẹ trong vô vọng khiến Long càng thêm lo lắng. Cuối cùng Long đành tìm đến đại ca Hùng để nhờ tìm giúp. Hùng cho đàn em đi hỏi khắp các con phố nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy bóng dáng mẹ con Trâm.
– Thôi đừng lo lắng quá em. Rồi chúng ta sẽ tìm thấy mẹ em thôi.
Hùng vỗ vai động viên Long.
– Em lo quá anh ạ. Mẹ em là phụ nữ, lại chỉ có một mình với đứa con nhỏ không biết sống thế nào đây.
Hùng thấy Long thật đáng thương. Nhìn Long ngồi ủ rũ, Hùng vỗ vai Long thật mạnh rồi nói:
– Đi với anh!
Long ngước mắt lên hỏi:
– Đi đâu hả anh?
– Đi xả nỗi buồn thôi. Nhìn chú ủ rũ thế này anh không chịu được. Phải mạnh mẽ lên chứ! Nào đứng dậy đi theo anh.
Hùng cùng hai đàn em đưa Long đến một quán bar karaoke nổi tiếng trong thành phố. Hùng muốn tiếng nhạc và rượu có thể giúp Long quên đi nỗi nhớ mẹ.
– Cho anh một phòng VIP nhé! – Hùng nói với một nhân viên.
Long lầm lũi đi theo sau ba người vì nó không quen những chốn ăn chơi như thế này. Bỗng một đám thanh niên cùng với những em chân dài mặc váy sexy đi ngược chiều qua bốn người. Khi đám thanh niên đi qua rồi thì Long chợt đứng khựng lại. Nó vừa thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Long quay người đuổi theo đám thanh niên một cách vội vã. Cho dù có cải trang lộng lẫy như nào đi chăng nữa thì Long vẫn nhận ra được Trâm, bởi Trâm là mẹ nó mà. Long hét thật to:
– Mẹ ơi!!!
Tiếng gọi của Long làm đám thanh niên đang đi ra cửa chợt đứng hết lại và quay đầu nhìn về phía người vừa gọi.
– Mày vừa gọi chúng tao đấy à? – Một người trong đám nhìn Long hỏi.
Long không thèm để ý. Hai mắt nó nhìn thẳng vào người phụ nữ tên Thu rồi chạy đến kéo tay nàng ra khỏi đám thanh niên.
– Mẹ có biết con tìm mẹ khắp nơi không?
Tên thanh niên tên là Phong thấy Long không thèm trả lời mình và lại còn thản nhiên kéo tay em đào của nó nên nó tức giận quát:
– Thằng danh kia mày đang làm cái gì đấy? Mẹ nào là mẹ của mày?
Phong quay sang Trâm hỏi tiếp:
– Chị Thu có quen thằng nhãi này không?
Trâm từ nãy chỉ biết cúi đầu im lặng. Việc gặp lại Long quả là bất ngờ khiến Trâm chưa biết xử lý ra sao.
– Chắc cậu ta nhầm chị với mẹ cậu ta. Thôi mình đi đi.
Trâm quay người định bước đi thì Long túm tay nàng giữ lại. Long chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mẹ mình.
– Kìa mẹ! Con Long đây mà!
Thằng Phong tiến đến đẩy Long ra rồi mắng:
– Mày không thấy người ta đã bảo là không phải Mẹ mày rồi còn gì. Cút đi! Hay mày cũng có bà mẹ làm đĩ như chị ta??? Kaka…
Long nghe từ “làm đĩ” mà người sôi máu lên. Nó nhảy đến đấm một phát giữa mặt thằng Phong làm hắn ngã ra sau. Ngay sau cú đấm của Long thì cả đám con trai liền nhảy vào đá Long ngã xuống đất. Những đôi giày của bọn chúng cứ nhằm mặt và bụng của Long đá.
– Xin đừng đánh con tôi!
Trâm thấy Long bị đánh thì mới lộ mặt thật ra hốt hoảng chạy đến can ngăn đám thanh niên dừng chân.
Thằng Phong và lũ bạn ngừng đánh Long sau khi nghe tiếng Trâm van xin. Phong nhìn Trâm nhếch mép cười đểu cáng nói:
– Giờ mới dám nhận con à? Nhưng muộn rồi vì nó dám đấm vào mặt tôi.
– Cho tôi xin. Mọi người đánh thế cũng đủ rồi mà!
Trâm bấu lấy tay thằng Phong năn nỉ nhưng nó hất ra.
– Chưa ai dám động vào thằng Phong này bao giờ. Vậy mà thằng này dám…
Phong nói xong quay người cúi xuống định túm tóc Long nhưng bất ngờ có một bàn tay nắm lấy tay nó giữ lại.
– Chưa có thằng nào dám động vào mày à? Giờ có tao nè!
Người vừa xuất hiện kịp thời chính là Hùng và hai đàn em. Hùng giữ tay thằng Phong bóp thật mạnh rồi thúc đầu gối vào bụng hắn ta một phát. Cả đám thanh niên biết mình gặp phải dân anh chị nên tán loạn chạy hết. Hùng và Trâm sau đó cùng đỡ Long ngồi dậy.
– Cảm ơn các anh! – Trâm cảm kích nói.
– Long tìm chị suốt tháng nay đó. Thôi hai mẹ con về tạm chỗ tôi đi. Đêm nay chắc hai người cũng có nhiều chuyện để nói.
Ngồi trong ô tô, Long im lặng không nói câu nào khiến bầu không khí thực sự u ám. Mùi nước hoa từ mẹ tỏa ra, rồi bộ váy trên người hở hang khiến Long đau nhói lòng. Nó không thể ngờ mẹ lại đi làm đĩ. Long dường như không chấp nhận chuyện đó. Lòng nó đau như cắt khi biết mẹ làm gái.
Trâm ngồi bên cạnh thấy Long im lặng thì nàng đã hiểu được suy nghĩ trong đầu nó về mình.
Khi về đến nhà Hùng, mọi người bước xuống xe để vào trong nhà thì bất thình lình Long hét lên trong đau đớn rồi đấm mạnh vào kính xe khiến tay nó tóe máu.
– Long!!!
Cả Trâm và Hùng đều sững sờ trước hành động của nó. Long nhìn mẹ gào lên trong nước mắt đau đến tột cùng:
– Sao lại thế?? Sao mẹ lại làm như vậy?
Trâm không trả lời được, nàng chỉ biết khóc và nắm lấy tay Long xin tha thứ. Tuy nhiên Long phũ phàng gạt tay mẹ ra rồi hét to:
– Sao Mẹ Lại Làm đĩ hả?
Trâm nghe mà thấy mình có lỗi không biết phải làm sao để Long tha thứ. Nàng ngã xuống đất khóc nức nở xin Long đừng như vậy.
– Long! Em đừng nói mẹ như vậy! Dù thế nào thì mẹ vẫn là mẹ em cơ mà.
Hùng đến gần Long nói và muốn nó bình tĩnh lại. Nhưng trong cơn tức giận, Long gạt cả tay Hùng ra rồi nói to:
– Bà ấy không xứng đáng là mẹ em. Em không có người mẹ như thế.
Long nói xong hét một tiếng thật to rồi tự dưng bỏ chạy thật xa khiến không ai kịp can ngăn.
– Long ơi… Mẹ Xin lỗi con… Đừng đi con ơi!
Trâm đau xót vừa gào vừa khóc gọi Long nhưng tuyệt nhiên không thấy nó quay trở lại.
Cái không khí tĩnh lặng lúc nửa đêm ở bệnh viện thật đáng sợ làm sao. Ấy thế mà vẫn có một bóng dáng của một người phụ nữ đang bước đi thoăn thoắt giống như thiếu nữ trong bộ phim cô gái đồ long. Người phụ nữ đó có vẻ rất quen thuộc nơi đây khi cúi đầu đi mà vẫn không bị nhầm đường. Cô ta nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng lại ngay.
Trên chiếc giường bệnh là một đứa bé mới 4 tuổi nằm im bất động không thể nhúc nhích. Nhìn cái máy móc xung quanh giường thì thấy rằng đứa bé đang phải sống cảnh thực vật. Người phụ nữ đến bên con mình, cô ta nắm lấy tay nó rồi chợt khóc.
Quá nhiều chuyện đau lòng đến với Trâm. Như bác sĩ nói thì con nàng bị bệnh “chết não” nên rất khó cứu sống. Để duy trì cho thằng bé sống lay lắt cảnh thực vật như này cũng tốn rất nhiều tiền. Vì quá thương con, không muốn con chết nên Trâm phải hy sinh làm nghề cave thì mới có tiền chạy chữa. Giờ gặp lại được Long, thấy nó như vậy thì Trâm làm sao có thể quay về làm nghề cũ được nữa. Hôm nọ bác sĩ có nói với nàng rằng thằng bé chắc chỉ sống thêm được đôi tháng nữa là cùng vì không thể cứu chữa được.
Một tiếng sau ông bảo vệ ở bệnh viện thấy Trâm đi ra nhưng lần này ông ta thấy nàng ôm theo một đứa bé.
Tại một ngôi chùa nhỏ có tên gọi là Tĩnh Sơn có một sư thầy và một vị Pháp sư đang ngồi đàm đạo thì bỗng thấy chú tiểu bế một đứa bé hấp tấp chạy vào. Chú tiểu đặt đứa bé trước mặt hai người rồi múa tay vì bị câm. Sư thầy thấy vậy liền dịch cho ông bạn:
– Có một người để đứa bé trước cổng chùa.
Vị Pháp sư nhìn đứa bé bất động liền nói ngay:
– Đứa trẻ hình như bị một căn bệnh rất nặng thì phải.
Vị Pháp sư nói xong liền cầm tay đứa bé như bắt mạch. Một hồi sau ông ta lắc đầu nói với sư thầy:
– Thật đáng tiếc! Thằng bé bị bệnh nặng quá. Chắc chỉ sống được vài ngày nữa mà thôi.
– Mô phật!
Sư thầy nhìn đứa trẻ liền nói:
– Thằng bé trông kháu quá! Xem mẹ nó có để di thư gì bên trong không ông?
Hai người vội lục túi thì thấy có mảnh giấy ghi: Trần Độ Thiên nương nhờ cửa phật về với nghìn thu.
– A Di đà phật!
Sư thầy nhìn kỹ đứa bé một lần nữa lắc đầu nói tiếc rẻ:
– Đứa bé này trông thật khác thường.
Vị Pháp sư gật đầu hỏi:
– Ông cũng nhìn ra điều đó ư?
– Nếu nó sống thì sau này sẽ là một kỳ tài cho nhân loại.
Vị Pháp sư mỉm cười nhìn sư thầy hỏi dò:
– Ý ông là muốn cứu đứa bé?
– Hầy!! – Sư thầy thở dài rồi nhìn đứa bé.
Vị Pháp sư đứng lên đi đi lại một hồi lâu rồi nói với sư thầy:
– Nếu kết hợp Vạn Cô Thiên Dược Tán của ông với Vạn Cổ Huyết Long của tôi thì chắc sẽ cứu được đứa bé này.
Vị sư thầy gật đầu rồi bấm tay trả lời:
– Nhưng chúng ta sẽ không sống nổi quá 3 năm.
Câu nói đó làm bao trùm một không khí im lặng mà cả hai thấy khó lựa chọn. Hai người ngồi rất lâu nhâm nhi trà đến tận gần khuya rồi vị Pháp sư bỗng hỏi:
– Ý ông thế nào?
Vị sư thầy mỉm cười tủm tỉm cười trả lời:
– Ý tôi giống ý ông.
Cả hai cùng phá lên cười tâm đắc khi họ hiểu ý nhau. Một tuần sau đó Độ Thiên được hai vị cao nhân dùng những loại thuốc đặc biệt kết hợp với nhau để chữa khỏi bệnh. Đứa bé thật may mắn khi được cứu sống.
Long tỉnh ngộ nhận ra mình sai nên quay về tìm Trâm nhưng nó không bao giờ được gặp lại nàng lần nào nữa. Và cũng chẳng ai còn trông thấy hai mẹ con Trâm sống ở đâu. Người thì đồn Trâm trốn sang Campuchia sống, người thì bảo Trâm lên chùa quy y nơi cửa phật.
Hơn một tháng đã trôi qua Long gần như đã lục tung cái đất sài gòn lên mà vẫn không thể tìm thấy hai mẹ con. Một mình cô đơn giữa đất sài gòn rộng lớn đi tìm mẹ trong vô vọng khiến Long càng thêm lo lắng. Cuối cùng Long đành tìm đến đại ca Hùng để nhờ tìm giúp. Hùng cho đàn em đi hỏi khắp các con phố nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy bóng dáng mẹ con Trâm.
– Thôi đừng lo lắng quá em. Rồi chúng ta sẽ tìm thấy mẹ em thôi.
Hùng vỗ vai động viên Long.
– Em lo quá anh ạ. Mẹ em là phụ nữ, lại chỉ có một mình với đứa con nhỏ không biết sống thế nào đây.
Hùng thấy Long thật đáng thương. Nhìn Long ngồi ủ rũ, Hùng vỗ vai Long thật mạnh rồi nói:
– Đi với anh!
– Đi đâu hả anh?
– Đi xả nỗi buồn thôi. Nhìn chú ủ rũ thế này anh không chịu được. Phải mạnh mẽ lên chứ! Nào đứng dậy đi theo anh.
Hùng cùng hai đàn em đưa Long đến một quán bar karaoke nổi tiếng trong thành phố. Hùng muốn tiếng nhạc và rượu có thể giúp Long quên đi nỗi nhớ mẹ.
– Cho anh một phòng VIP nhé! – Hùng nói với một nhân viên.
– Mẹ ơi!!!
Tiếng gọi của Long làm đám thanh niên đang đi ra cửa chợt đứng hết lại và quay đầu nhìn về phía người vừa gọi.
– Mày vừa gọi chúng tao đấy à? – Một người trong đám nhìn Long hỏi.
Long không thèm để ý. Hai mắt nó nhìn thẳng vào người phụ nữ tên Thu rồi chạy đến kéo tay nàng ra khỏi đám thanh niên.
– Mẹ có biết con tìm mẹ khắp nơi không?
Tên thanh niên tên là Phong thấy Long không thèm trả lời mình và lại còn thản nhiên kéo tay em đào của nó nên nó tức giận quát:
– Thằng danh kia mày đang làm cái gì đấy? Mẹ nào là mẹ của mày?
Phong quay sang Trâm hỏi tiếp:
– Chị Thu có quen thằng nhãi này không?
Trâm từ nãy chỉ biết cúi đầu im lặng. Việc gặp lại Long quả là bất ngờ khiến Trâm chưa biết xử lý ra sao.
– Chắc cậu ta nhầm chị với mẹ cậu ta. Thôi mình đi đi.
Trâm quay người định bước đi thì Long túm tay nàng giữ lại. Long chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mẹ mình.
– Kìa mẹ! Con Long đây mà!
Thằng Phong tiến đến đẩy Long ra rồi mắng:
– Mày không thấy người ta đã bảo là không phải Mẹ mày rồi còn gì. Cút đi! Hay mày cũng có bà mẹ làm đĩ như chị ta??? Kaka…
Long nghe từ “làm đĩ” mà người sôi máu lên. Nó nhảy đến đấm một phát giữa mặt thằng Phong làm hắn ngã ra sau. Ngay sau cú đấm của Long thì cả đám con trai liền nhảy vào đá Long ngã xuống đất. Những đôi giày của bọn chúng cứ nhằm mặt và bụng của Long đá.
– Xin đừng đánh con tôi!
Trâm thấy Long bị đánh thì mới lộ mặt thật ra hốt hoảng chạy đến can ngăn đám thanh niên dừng chân.
Thằng Phong và lũ bạn ngừng đánh Long sau khi nghe tiếng Trâm van xin. Phong nhìn Trâm nhếch mép cười đểu cáng nói:
– Giờ mới dám nhận con à? Nhưng muộn rồi vì nó dám đấm vào mặt tôi.
– Cho tôi xin. Mọi người đánh thế cũng đủ rồi mà!
Trâm bấu lấy tay thằng Phong năn nỉ nhưng nó hất ra.
– Chưa ai dám động vào thằng Phong này bao giờ. Vậy mà thằng này dám…
Phong nói xong quay người cúi xuống định túm tóc Long nhưng bất ngờ có một bàn tay nắm lấy tay nó giữ lại.
– Chưa có thằng nào dám động vào mày à? Giờ có tao nè!
Người vừa xuất hiện kịp thời chính là Hùng và hai đàn em. Hùng giữ tay thằng Phong bóp thật mạnh rồi thúc đầu gối vào bụng hắn ta một phát. Cả đám thanh niên biết mình gặp phải dân anh chị nên tán loạn chạy hết. Hùng và Trâm sau đó cùng đỡ Long ngồi dậy.
– Cảm ơn các anh! – Trâm cảm kích nói.
– Long tìm chị suốt tháng nay đó. Thôi hai mẹ con về tạm chỗ tôi đi. Đêm nay chắc hai người cũng có nhiều chuyện để nói.
Ngồi trong ô tô, Long im lặng không nói câu nào khiến bầu không khí thực sự u ám. Mùi nước hoa từ mẹ tỏa ra, rồi bộ váy trên người hở hang khiến Long đau nhói lòng. Nó không thể ngờ mẹ lại đi làm đĩ. Long dường như không chấp nhận chuyện đó. Lòng nó đau như cắt khi biết mẹ làm gái.
Trâm ngồi bên cạnh thấy Long im lặng thì nàng đã hiểu được suy nghĩ trong đầu nó về mình.
Khi về đến nhà Hùng, mọi người bước xuống xe để vào trong nhà thì bất thình lình Long hét lên trong đau đớn rồi đấm mạnh vào kính xe khiến tay nó tóe máu.
– Long!!!
Cả Trâm và Hùng đều sững sờ trước hành động của nó. Long nhìn mẹ gào lên trong nước mắt đau đến tột cùng:
– Sao lại thế?? Sao mẹ lại làm như vậy?
Trâm không trả lời được, nàng chỉ biết khóc và nắm lấy tay Long xin tha thứ. Tuy nhiên Long phũ phàng gạt tay mẹ ra rồi hét to:
– Sao Mẹ Lại Làm đĩ hả?
Trâm nghe mà thấy mình có lỗi không biết phải làm sao để Long tha thứ. Nàng ngã xuống đất khóc nức nở xin Long đừng như vậy.
– Long! Em đừng nói mẹ như vậy! Dù thế nào thì mẹ vẫn là mẹ em cơ mà.
Hùng đến gần Long nói và muốn nó bình tĩnh lại. Nhưng trong cơn tức giận, Long gạt cả tay Hùng ra rồi nói to:
– Bà ấy không xứng đáng là mẹ em. Em không có người mẹ như thế.
Long nói xong hét một tiếng thật to rồi tự dưng bỏ chạy thật xa khiến không ai kịp can ngăn.
– Long ơi… Mẹ Xin lỗi con… Đừng đi con ơi!
Trâm đau xót vừa gào vừa khóc gọi Long nhưng tuyệt nhiên không thấy nó quay trở lại.
Cái không khí tĩnh lặng lúc nửa đêm ở bệnh viện thật đáng sợ làm sao. Ấy thế mà vẫn có một bóng dáng của một người phụ nữ đang bước đi thoăn thoắt giống như thiếu nữ trong bộ phim cô gái đồ long. Người phụ nữ đó có vẻ rất quen thuộc nơi đây khi cúi đầu đi mà vẫn không bị nhầm đường. Cô ta nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng lại ngay.
Trên chiếc giường bệnh là một đứa bé mới 4 tuổi nằm im bất động không thể nhúc nhích. Nhìn cái máy móc xung quanh giường thì thấy rằng đứa bé đang phải sống cảnh thực vật. Người phụ nữ đến bên con mình, cô ta nắm lấy tay nó rồi chợt khóc.
Quá nhiều chuyện đau lòng đến với Trâm. Như bác sĩ nói thì con nàng bị bệnh “chết não” nên rất khó cứu sống. Để duy trì cho thằng bé sống lay lắt cảnh thực vật như này cũng tốn rất nhiều tiền. Vì quá thương con, không muốn con chết nên Trâm phải hy sinh làm nghề cave thì mới có tiền chạy chữa. Giờ gặp lại được Long, thấy nó như vậy thì Trâm làm sao có thể quay về làm nghề cũ được nữa. Hôm nọ bác sĩ có nói với nàng rằng thằng bé chắc chỉ sống thêm được đôi tháng nữa là cùng vì không thể cứu chữa được.
Một tiếng sau ông bảo vệ ở bệnh viện thấy Trâm đi ra nhưng lần này ông ta thấy nàng ôm theo một đứa bé.
Tại một ngôi chùa nhỏ có tên gọi là Tĩnh Sơn có một sư thầy và một vị Pháp sư đang ngồi đàm đạo thì bỗng thấy chú tiểu bế một đứa bé hấp tấp chạy vào. Chú tiểu đặt đứa bé trước mặt hai người rồi múa tay vì bị câm. Sư thầy thấy vậy liền dịch cho ông bạn:
– Có một người để đứa bé trước cổng chùa.
Vị Pháp sư nhìn đứa bé bất động liền nói ngay:
– Đứa trẻ hình như bị một căn bệnh rất nặng thì phải.
Vị Pháp sư nói xong liền cầm tay đứa bé như bắt mạch. Một hồi sau ông ta lắc đầu nói với sư thầy:
– Thật đáng tiếc! Thằng bé bị bệnh nặng quá. Chắc chỉ sống được vài ngày nữa mà thôi.
– Mô phật!
Sư thầy nhìn đứa trẻ liền nói:
– Thằng bé trông kháu quá! Xem mẹ nó có để di thư gì bên trong không ông?
Hai người vội lục túi thì thấy có mảnh giấy ghi: Trần Độ Thiên nương nhờ cửa phật về với nghìn thu.
– A Di đà phật!
Sư thầy nhìn kỹ đứa bé một lần nữa lắc đầu nói tiếc rẻ:
– Đứa bé này trông thật khác thường.
Vị Pháp sư gật đầu hỏi:
– Ông cũng nhìn ra điều đó ư?
– Nếu nó sống thì sau này sẽ là một kỳ tài cho nhân loại.
Vị Pháp sư mỉm cười nhìn sư thầy hỏi dò:
– Ý ông là muốn cứu đứa bé?
– Hầy!! – Sư thầy thở dài rồi nhìn đứa bé.
Vị Pháp sư đứng lên đi đi lại một hồi lâu rồi nói với sư thầy:
– Nếu kết hợp Vạn Cô Thiên Dược Tán của ông với Vạn Cổ Huyết Long của tôi thì chắc sẽ cứu được đứa bé này.
Vị sư thầy gật đầu rồi bấm tay trả lời:
– Nhưng chúng ta sẽ không sống nổi quá 3 năm.
Câu nói đó làm bao trùm một không khí im lặng mà cả hai thấy khó lựa chọn. Hai người ngồi rất lâu nhâm nhi trà đến tận gần khuya rồi vị Pháp sư bỗng hỏi:
– Ý ông thế nào?
Vị sư thầy mỉm cười tủm tỉm cười trả lời:
– Ý tôi giống ý ông.
Cả hai cùng phá lên cười tâm đắc khi họ hiểu ý nhau. Một tuần sau đó Độ Thiên được hai vị cao nhân dùng những loại thuốc đặc biệt kết hợp với nhau để chữa khỏi bệnh. Đứa bé thật may mắn khi được cứu sống.
Long tỉnh ngộ nhận ra mình sai nên quay về tìm Trâm nhưng nó không bao giờ được gặp lại nàng lần nào nữa. Và cũng chẳng ai còn trông thấy hai mẹ con Trâm sống ở đâu. Người thì đồn Trâm trốn sang Campuchia sống, người thì bảo Trâm lên chùa quy y nơi cửa phật.