Phần 3
Khi Ngọc Cẩm trở lại bàn ông Thuận đưa cô cóc nước nói là uống cho giải bớt rượu. Ngọc Cẩm thấy thế liền cần lên uống một hơi gần nữa cốc nước. Nhưng nàng có biết đâu rằng cái cóc mà ông Thuận đưa cho cô đã bỏ vào cái thứ thuốc gì đó. Mặc dù chỉ là rượu vang nhẹ, nhưng đối với cô như thế là quá nhiều. Đến cuối bữa tiệc, cô thấy người chếnh choáng, mặt cô hồng rực lên rất quyến rũ. Tuy nhiên cô vẫn đủ tỉnh táo để cảm ơn và chào tạm biệt mấy người bên đối tác, lúc này ông Thuận đã đứng không vững nữa. Ngọc Cẩm phải dìu ông Thuận vào thang máy để đi lên phòng nghỉ ở đó. Vì nghĩ là ông giám đốc say không biết gì nên Ngọc Cẩm để mặc cho ông ta ôm cứng lấy mình trong thang máy. Vất vả lắm cô mới dìu được người đàn ông to lớn đó vào trong phòng nghỉ của nhà hàng. Cô cũng thấy đầu óc lâng lâng vì mấy cốc rượu, tháo giày tất, cởi áo ngoài xong cô đỡ ông Thuận lên sô phô, rồi vào trong buồng tắm đắp nước khăn sạch ra lau mặt cho ông hiệu trường.
Vẫn nhắm mắt, ông Thuận đã có vẻ tỉnh táo lại, ông ta đòi cô phải ngồi lên giường bóp đầu cho ông ta. Ngọc Cẩm không dám trái lời. Cô khẽ khàng ngồi lên sô pha cạnh ông Thuận xoa bóp cho ông ta. Trong một lúc tình cờ cô đưa mắt xuống phía dưới và thấy chỗ quần bụng dưới của ông giám đốc cộm hẳn lên. Ngọc Cẩm đỏ mặt quay vội đi nghĩ thầm: “Quái quỷ thật, cái ông này, chắc có rượu vào nghiêm trang lại mất đi hết”. Cô đang định kết thúc để về thì bất ngờ ông Thuận ôm chầm lấy cô vật xuống giường. Quá bất ngờ Ngọc Cẩm chỉ kịp kêu thì đã bị ông Thuận đè ngửa ra. Ông Thuận vừa đè giữ cô vừa cởi phăng áo sơ mi của mình ra, chiếc quần dài cũng bị ông đạp tụt xuống rất nhanh. Ngọc Cẩm vừa cố vùng dậy nhưng do tác dụng của viên thuốc cộng với thứ rượu “mạnh” làm cho Ngọc Cẩm bỗng rã rời không còn tí sức lực nào chống cự nữa.
– Ơ kìa, chú… chú làm gì vậy… chú buông con ra… kìa con…
Ngọc Cẩm vùng vẫy trả gào lên một cách yếu ớt. Mặc kệ cô nói gì, ông Thuận dùng cái cơ thể to lớn của mình dằn cô xuống giường, một tay ông giữ chặt cả hai tay cô trên đầu cô, tay kia ông giật mạnh cúc áo làm chiếc áo sơ mi bung ra. Rồi kéo tụt váy cô xuống tận đầu gối cô. Rồi áo lót và quần lót cô cũng bị ông Thuận lột phăng ra nốt. Ngọc Cẩm thấy bối rối quá, đầu cô lân lân, cô không bao giờ nghĩ ông Thuận lại là một con người như vậy.
Lúc này trên người cô đã không còn một mảnh vải, hai đùi cô bị chân ông Thuận chèn vào giữa banh rộng ra. Ông Thuận kéo tụt nốt chiếc quần lót của ông ta xuống, đập vào mắt Ngọc Cẩm là cái dương vật gân guốc nồng nỗng với cái đầu tù tù đỏ bóng và to như cái chày cối bật tưng ra khi ông Thuận kéo quần lót xuống. Cô đang không biết phải xử trí sao trong tình huống trớ trêu này, thì cảm giác ở phía dưới đã báo cho cô biết rằng ông Thuận đã kê đầu dương vật vào đúng giữa hai mép thịt môi âm đạo của cô. Cô vùng vẫy muốn đẩy ông Thuận ra nhưng giờ cơ thể cô không còn miếng sức lực nào nữa để làm việc đó…
Lúc này cảm giác nguy hiểm mới đánh thức cái đầu óc mụ mị vì sợ sệt bối rối của cô, tác dụng của viên thuốc làm người cô nóng rực, hơi thở cô gắp gáp. Ông Thuận cười ha hả vừa dùng chính cơ thể của mình đè giữ Ngọc Cẩm vừa nhanh nhẹn khéo léo đẩy dương vật chui vào người cô. Vừa vật vã tìm cách đẩy ông Thuận ra, Ngọc Cẩm vừa van xin ông ta:
– Chú Thuận… con xin chú… đừng làm vậy với còn… chú… ư… ư… con xin…
Mặc kệ, ông Thuận không hề dừng lại, còn một chút cuối cùng, ông ta lựa thế rồi dập mạnh một cái cho dương vật chui ngập lút vào người Ngọc Cẩm rồi găm chặt như đóng đinh ở đó. Ngọc Cẩm cảm nhận rõ âm đạo mình đã tách ra làm đôi bao bọc trọn vẹn cái dương vật cường tráng của ông hiệu trưởng mình. Ông Thuận rút dương vật ra chừng một nửa chiều dài rồi lại cắm sập vào, rồi lại rút ra… cắm vào… mặc kệ Ngọc Cẩm dãy dụa hai tay cố đẩy ngực ông ta ra.
Nhìn Ngọc Cẩm lúc này thật tội nghiệp, cô liên tục van xin ông hiệu trưởng dừng lại đừng chơi cô nữa, nước mắt cô lưng tròng, người cô trồi lên thụt xuống đều đều theo nhịp dập của ông Thuận, hai bầu vú tròn trịa của cô nhún nhảy, cái dương vật gân guốc nhịp nhàng thụt ra thụt vào chỗ háng cô kèm theo tiếng động bạch bạch đầy xác thịt của cái bụng bự của ông Thuận đập vào bụng cô. Lúc này cô thể cô bủn rủn, cái cảm giác tủi nhục khi bị hiếp đang mất dần mà bù lại đó là cái cảm giác nhột nhạt, đê mê nhưng cái cảm giác cô thường hay thủ dâm trong nhà tắm nhưng có điều nó chân thật hơn bao giờ hết.
Ngọc Cẩm cố tránh không dám nhìn vào khuôn mặt thỏa thuê đầy vẻ dâm đãng của ông sếp, đầu óc cô giằng xé với những mâu thuẫn… Cô như muốn rên lên, rên thật to để thỏa cái cảm giác bị chôn vùi bấy lâu nay của cô nhưng tư cách người giáo viên không cho phép Ngọc Cẩm làm như vậy. Trong khi Ngọc Cẩm đang bối rối giằng xé với những suy nghĩ như vậy thì ông Thuận thỏa thuê tận hưởng cơ thể đàn bà nõn nà của cô. Như rằng ông Thuận đã ham muốn cô lâu rồi Thuận nay mới có dịp thỏa mãn ham muốn của mình, ông làm tình một cách cực kỳ hưng phấn. Sự mạnh mẽ của ông khiến cái sopha sang trọng vững chắc của phòng nghĩ phải rung lên, hơi thở ông phì phò dồn dập, mặt ông đỏ bừng vì khoái cảm.
Ông Thuận chơi Ngọc Cẩm càng lúc càng nhanh hơn mạnh hơn với tiếng gừ gừ khoái trá. Bị đẩy dịch lên dần theo nhịp du lên di xuống khi ông Thuận chơi, đầu Ngọc Cẩm cụng cả vào chiếc ghế. Ngọc Cẩm thấy dương vật ông sếp cô phồng to hết cỡ trong âm đạo cô. Ông Thuận cảm nhận rõ sự co bóp âm đạo của Ngọc Cẩm dành cho cái dương vật của mình. Ông ra sức càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh hơn.
Cùng với một tiếng kêu ậm ự trong cổ họng của ông ta và một cú thúc sâu lút, Ngọc Cẩm cảm nhận được từ đầu dương vật ông sếp cô một tia chất lỏng ấm ấm phọt thẳng tưng vào tận đáy âm đạo cô… Và nó cứ phọt ra liên tục theo nhịp giật giật của cái dương vật đó… Vừa xuất tinh ông Thuận vừa nhìn thẳng vào mắt Ngọc Cẩm đầy vẻ hả hê, cuối cùng ông ta cũng đạt được điều ông ta mong ước… giật giật phải đến hơn chục cái, dương vật ông Thuận mới thôi phọt tinh trùng và bắt đầu mềm xuống xìu xuống. Ông ta vừa cười vừa nằm phủ xuống người Ngọc Cẩm trìu mến thì thào vào tai của cô:
– Tuyệt vời quá… cảm ơn em nhé.
Người Ngọc Cẩm giật giật liên hồi, cảm giác như cô vừa giải tỏa được cái gì đó mà lâu lắm rồi cô chưa làm.
Cô cố đẩy ông Thuận lăn xuống một bên rồi vùng dậy. Cô không biết phải nói gì trong lúc này nữa. Cô vội đứng dậy nhặt quần áo dưới sàn lên để mặc lại. Lúc cô đứng dậy mặc lại quần áo, tinh trùng trào từ trong người cô ra chảy dọc theo làn da trắng muốt của đùi cô. Cô nhận ra chiếc áo sơ mi duy nhất của cô hôm nay đã bị ông Thuận xé rách lúc nảy. Ông Thuận dán mắt vào nhìn có vẻ thích thú khiến cô càng xấu hổ hơn. Ông thuận nhận ra điều đó ông liền đưa cô một cái túi mà ông đã chuẩn bị sẵn cho. Ngọc Cẩm nhìn thấy cảnh này vừa tức vừa buồn cười “ai đời tặng quà mà con ciu còn chồng nhồng thế kia”. Quá xấu hổ Ngọc Cẩm không nói một lời, vội lấy cái túi vào nhà vệ sinh mặc quần áo xong là cô cúi gằm mặt chạy vội như muốn thoát khỏi quái quỷ này.
– Ngọc Cẩm, Ngọc Cẩm…
Ông Thuận gọi chạy theo Ngọc Cẩm khi cô vừa thay chiếc váy bất đắc dĩ này, cô nhanh chóng ra khỏi nhà hàng đó, ông Thuận thấy thế cũng vội mặc lại quần áo rồi chạy theo. Chưa kịp ra tới cửa Ngọc Cẩm đã bước đi loạng choạng, xém ngã may mà có cô nhân viên gần đó đỡ lại. Một mặt do rượu cô uống hôm nay, thêm cái thứ thuốc quái quỷ đó làm cô nóng ran người, bủn rủn bước đi cũng không vững, chưa tính tới việc cô vừa bị dập tơi bời trong kia. Ông Thuận chạy theo đỡ lại Ngọc Cẩm ra hiệu cho nhân viên vào dọn dẹp vì quá giờ dọn quán.
Ngọc Cẩm xua tay ông hiệu trưởng ra vội đi ra cửa. Ông thuận vội nắm nay Ngọc Cẩm mà năn nỉ:
– Xin lỗi cô nhưng giờ không về một mình được đâu, cô say rồi.
– Tôi tự về được…
Bước đi loạng choạng cô nhìn xung quanh đoạn đường vắng toan, cô nhìn lại đã hơn 12h. Cô rùng mình, cô có vẻ lạnh. Vừa lúc này ông Thuận mới choàng chiếc vest lên người cô an ủi.
– Nếu cô trách tôi thì chúng ta cũng phải nói chuyện đàng hoàng chứ, tôi đã có lỗi với cô nhưng cô cũng phải cho tôi giải thích chứ.
Ngọc Cẩm nhìn ông Thuận với ánh mắt căm phẫn như khinh bỉ. Cô im lặng rồi ông Thuận nói tiếp…
– Giờ tôi chở cô về giờ này cô về không được đâu với lại cô ăn mặc dị đi một mình cô không sợ à.
Lúc này Ngọc Cẩm mới bất giác nhận thấy chiếc váy mà ông hiệu trưởng đưa cho cô chỉ dài quá háng tí xíu, nó ngắn ngủn. Cô giận nhưng cô còn đủ tỉnh táo để nhận biết nếu như về giờ này có khi còn nguy hiểm hơn đi với ổng. Cô nghĩ rồi quay sang nói với ông Thuận.
– Phiền ông lấy xe chở tôi về giùm…
Như vớ được vàng ông Thuận vội vã chạy một mạch lấy xe. Mở cửa cho Ngọc Cẩm bước vào ghế trước, một mặt Ngọc Cẩm không muốn ngồi ghế sau với ông hiệu trưởng. Nhưng cô không ngờ người lái lại là ông sếp mình. Cô hỏi:
– Bác tài đâu?
– Trễ quá bác tài còn có vợ con nên anh cho về trước rồi.
Ngọc Cẩm lúc này mới bất giác hóa ra ông đã chuẩn bị từ trước.
– Anh biết em đang suy nghĩ nhiều về chuyện tối nay… Bây giờ chúng ta đi tìm chỗ nào nói chuyện đã, anh em mình sẽ ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau, em có đồng ý không?
Khẽ gạt mái tóc sang bên, Ngọc Cẩm khẽ gật đầu. Cô cũng muốn chấm dứt chuyện này. Đến một quán cafe yên tĩnh, ông ta đưa Ngọc Cẩm lên tầng 2 của quán. Vào giờ này, trên tầng 2 của quán cafe không có một ai khác ngoài họ.
Gọi mỗi người một ly cafe xong, đợi người phục vụ đi xuống gác, ông Thuận đi thẳng vào vấn đề với Ngọc Cẩm. Ông phân tích rất dài là chuyện này vô hại, cả hai bên cùng vui vẻ, không ảnh hưởng gì đến hạnh phúc gia đình, hay bất cứ mối quan hệ nào của cô. Hơn nữa nếu Ngọc Cẩm chấp nhận chuyện tối nay là một sự cố thì cô sẽ rất có lợi, vừa được sướng vừa nắm được thóp của ông sếp mình.
Ông cũng nói thẳng là nếu cô không đồng ý thì ông đành phải cho cô thôi việc. Ngọc Cẩm ngồi im lặng hồi lâu nghe ông Thuận nói. Cô không biết phải trả lời như thế nào? Thực tình thì cô cũng không phản đối hoàn toàn những gì ông Thuận nói dù gì khi nảy cô cũng đã khuất phục trước cuộc làm tình chớp nhoáng đó.
Đến nước này cô buộc phải bắt ông Thuận không được cho ai biết chuyện hôm nay, một mặt cô cũng không muốn bị mất việc do sự sơ xuất của mình. Khó khăn lắm cô mới vào được ngôi trường này dù gì xin việc lúc mới ra trường này của cô là rất khó. Ông Thuận như đã được chấp thuận nhưng muốn chinh phục cô giáo này ông đã có kế hoạch hẳn hoi.
Đến lúc đêm ông Thuận chở Ngọc Cẩm về nhưng khu của Ngọc Cẩm lại là một khu trọ của công nhân 12h đã đóng cửa. Nếu giờ mà xuống nhờ cô chủ mở cổng với cách ăn mặc này thì còn gì là hình tượng của người giáo viên nữa. Cô ngồi trên xe một hồi chưa xuống. Ông Thuận là người rất tinh ý biết được cô nghĩ gì liền nói.
– Nếu cô không vào được thì tôi chở cô tìm chỗ khác nghỉ ngơi…
– Ông muốn đưa tôi vào khách sạn…
Câu nói thẳng thừng của Ngọc Cẩm làm ông Thuận bối rối giải thích…
– Không không cô không vào được thì tôi chở cô về nhà, tôi có căn nhà ngay quận 2 dù gì cũng không về được cô cứ ở đó nghỉ ngơi.
Thấy mình không còn đường lui nên Ngọc Cẩm kẽ gật đầu, như mong đợi ông hiệu trưởng cho xe lăn bánh đến một ngôi nhà trên quận 2. Ngôi nhà khá rộng, sang trọng nằm trên mặt tiền của con đường nhỏ. Đưa Ngọc Cẩm vào nhà ông Thuận rót nước mời Ngọc Cẩm, trước khi đưa ly nước ông Thuận thấy đây là cơ hội có thể nói là tốt nhất để chén cô thêm lần nữa nên đã bỏ thêm một nửa thuốc còn lại, thứ thuốc mà lúc nãy ông Thuận đã cho Ngọc Cẩm uống.
Nhìn xung quanh căn nhà Ngọc Cẩm ngỡ ngàng về độ sang trọng của ngôi nhà. Cô nghĩ “không biết bao giờ mình mới có được ngôi nhà như thế này, đến thậm chí căn trọ mình còn chưa rộng bằng cái toilet ngôi nhà này nữa”
Uống nước xong ông Thuận đưa Ngọc Cẩm đến một căn phòng nằm trên lầu 2 của ngôi nhà. Căn phòng không rộng lắm nhưng khá đẹp, giường ngủ trải ga trắng muốt ngay dưới chiếc cửa sổ rộng nhìn thẳng ra con phố. Ngọc Cẩm thèm được tắm một cái cho sạch sẽ sau tất cả những gì xảy ra hôm nay.
Ngọc Cẩm vào buồng tắm… tia nước lạnh khiến cô cảm thấy sảng khoái hẳn… Ngọc Cẩm đứng hơi dựa lưng vào tường, để cho nước lạnh xối dọc theo người, hai tay cô tỉ mẩn chậm rãi xoa khắp người… Cô say sưa tắm rất lâu cho đến khi cô chợt liếc vào gương thấy ông Thuận đứng ngoài đang say sưa ngắm nhìn cô qua cánh cửa buồng tắm hé mở. Giật mình Ngọc Cẩm vội vã lấy chiếc khăn tắm quấn tạm vào người. Ông Thuận bước hẳn vào buồng tắm, mỉm cười nói với cô:
– Người em đẹp lắm Cẩm à, có gì mà phải xấu hổ, thực sự anh chưa thấy một người phụ nữ nào có cơ thể nõn nà như em.
Ngọc Cẩm lúng túng quấn chặt chiếc khăn tắm, lùi sát vào tường buồng tắm khi ông Hưng tiến lại gần cô. Ông ta ôm chầm lấy Ngọc Cẩm, cô cảm nhận được bộ phận giống đực của ông ta cộm lên chạm vào đùi cô. Ông Thuận lắp bắp nói trong hơi thở nóng hổi:
– Cẩm… em đẹp quá… cho anh một lần nữa nhé!!!
Lúc này cô bất giác thấy sự sơ ý của mình, chưa thấy ông Thuận đã về chưa mà cô đã đi tắm để rồi phải rơi vào tình thế này. Cô nhớ lại sự mạnh mẽ lúc nảy của ông hiệu trưởng khi làm tình với cô. Người cô nóng ran, cổ khô rát mặc dù cô đang trong làn nước mát.
Cô né miệng tránh nụ hôn vào môi của ông Thuận và cố gỡ tay ông ta ra. Ông Thuận bế xốc cô lên và bồng cô ra ngoài phòng. Ngọc Cẩm giãy giụa theo bản năng của một người phụ nữ đức hạnh, mặc dù cô biết tất yếu việc như thế có thể diễn ra như vậy, cô đã nghĩ tới tình huống xấu nhất khi bước lên xe ông Thuận. Đặt Ngọc Cẩm xuống giường, ông Thuận lanh lẹ giật phăng chiếc khăn tắm quấn người của Ngọc Cẩm. Cô dúm người dùng tay che cơ thể trần truồng của mình. Ông Thuận lột phăng chiếc áo phông và tụt chiếc quần sóc ra. Ông không mặc quần lót, cái dương vật to dài của ông bật tung ra với cái đầu bóng đỏ. Bây giờ Ngọc Cẩm mới để ý dương vật của ông sếp mình thuộc dạng khổng lồ cũng phải một chín một mười với dương vật của mấy ông tây mà Ngọc Cẩm hay coi trên phim. Dương vật đỏ bóng, cái đầu to đùng với gân xanh. Thoáng nhìn Ngọc Cẩm đỏ ửng mặt.
Ngọc Cẩm đang định ngồi dậy thì cơ thể to lớn của ông hiệu trưởng đã đổ sập xuống người cô, đè ngửa cô ra giường. Ông ta vừa gừ gừ như một con mèo đực khổng lồ vừa hôn hít cơ thể thơm tho mát rượi vừa tắm xong của Ngọc Cẩm, ông ta hôn lên mặt cô, hôn lên cổ cô, hôn hai bầu vú căng đầy, lên làn da bụng trắng mịn như bông bưởi… Ngọc Cẩm cố né tránh chống cự nhưng không thoát được ông Hưng.
Ông ta đã khéo léo dùng đầu gối tách được hai đùi cô ra… cô cảm thấy một vật từ từ rỉ nước âm ấm dí vào đúng giữa hai môi âm đạo của cô… cô biết cái việc cô không muốn nhất lại chuẩn bị diễn ra… Nhưng tác dụng của loại thuốc quá mạnh, Cô âm ỉ dưới háng. Đầu óc Ngọc Cẩm lúc này mụ mị, không còn biết đâu là bị hiếp, đâu là được hiếp nữa cả.
Ngọc Cẩm nhìn ông hiệu trưởng với ánh mắt đầy đau khổ với cảm giác cái bộ phận giống đực khỏe mạnh ấm nóng của ông ta chui dần từng phân một vào cơ thể cô. Trong khi đó thì ông Thuận chăm chú nhìn xuống dưới với vẻ đầy thích thú quan sát cái dương vật của mình đang ngập dần vào người phụ nữ trẻ đẹp nằm bên dưới. Rồi cái dương vật dài đó cũng chui vào ngập lút, ông Thuận quay lên nhìn cô với ánh mắt khoái trá, miệng nói âu yếm với cô:
– Cảm ơn Cẩm… em tuyệt lắm… lồn em ấm quá…
Cô quay mặt đi tránh ánh mắt của ông Thuận, lòng cô đau nhói khi cô nhìn vào khuôn mặt dâm đãng khoái trá đầy vẻ thỏa mãn của ông ta khi nói ra những lời mà có lẽ không một ông hiệu trưởng nào thốt lên cả… Ông Thuận bắt đầu cho dương vật ra vào nhịp nhàng. Cái dương vật to đùng đó ra vào âm hộ của Ngọc Cẩm một cách dễ dàng do dâm thủy cộng với số tinh trùng khi nảy ông Thuận bắn vào chưa rửa hết làm cho âm hộ Ngọc Cẩm trơn tru hơn.
Mặc dù Ngọc Cẩm không chống cự mãnh liệt nhưng cô vẫn đầy vẻ miễn cưỡng không hợp tác, vì cô biết bây giờ có chống cự cũng không được gì, hơn thế nữa trong thâm tâm cô mong muốn tìm lại cảm giác khi nảy cảm giác mà rất lâu rồi cô chưa từng có.
Cô không chịu để cho ông Hưng hôn vào miệng cô, tay cô cố che đậy càng nhiều càng tốt cơ thể của mình trước ánh mắt và đôi tay sỗ sàng của ông sếp…
Ông ta thỏa mãn với việc nhìn Ngọc Cẩm rên rỉ, quằn quại trên giường mình. Cô dạng chân chìa âm đạo ra cho ông thì thụt đẩy đưa dương vật… Dần dần Ngọc Cẩm thấy có cảm giác rất thoải mái như có luồng điện chạy trong người cô. Cái cảm giác khoan khoái, le lói tận tâm can cô xuất hiện rồi tăng dần lên theo nhịp nắc của ông Thuận…