Phần 10
Thìn lái xe, Thụy Kha ở phía sau, hai người mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau, nhưng cả hai đều không biết được là họ đang nghĩ về người kia. Thật đấy, chỉ là vô tình thôi. Gặp nhau ban sáng rồi chính thức làm việc theo cái Hợp đồng kia mới được có mấy tiếng đồng hồ, nhưng họ gọi nhau là “chồng”, là “vợ” đến mấy lần.
Thìn thì đang nghĩ như thế này: “Mình đòi tăng lương gấp rưỡi có ít quá không nhỉ? , Mới làm việc có mấy tiếng đồng hồ mà đã phải đánh nhau rồi”.
Còn Thụy Kha thì tủm tỉm đúng kiểu dân kinh doanh: “Ke ke ke, có khi vụ ký hợp đồng bảo vệ này mình hời thì phải”, rồi cô lại có chút chộn rộn trong lòng khi nghĩ đến tình huống: “Lúc mình ở khách sạn thì cậu ta chủ động kêu mình là vợ, vừa nãy ở quán ăn là mình chủ động xưng vợ với cậu ta. Chết tiệt thật, cả đời này mình không bao giờ lấy chồng cơ mà, không bao giờ làm vợ của một ai đó cơ mà. Tự do muôn năm”.
Cứ viển vông như thế rồi cuối cùng cũng về đến biệt thự, nhà riêng của Thụy Kha. Ngôi biệt thự nằm giữa một khu đô thị mới.
Cửa cổng được Thụy Kha bấm nút điều khiển từ xa là từ từ mở ra, một nút bấm khác là cửa cuốn dưới tầng hầm được mở lên, Thìn đánh xe vào tầng hầm, từ tầng hầm có một cầu thang nhỏ đi lên tầng 1 của ngôi nhà.
Thụy Kha không nói gì, cô mở cửa xe bước xuống rồi có ý đi lên tầng 1, nhưng chưa kịp bước bước nào thì Thìn gọi:
– Chủ tịch, có cần mang váy lên không?
Nhắc mới nhớ, Thụy Kha buột miệng:
– Có, cậu lấy ra cho tôi.
Khi Thìn định quay xuống hàng ghế sau lấy thì Thụy Kha như nhớ ra chuyện gì đó, cô đỏ ửng mặt:
– Không, để đấy tôi lấy.
Cô xuýt nữa thì quên là còn có cả cái quần lót đen với dải dâm thủy mầu trắng, hai mảng mầu tương phản tạo nên sự đối nghịch nhưng hòa hợp đến từng chi tiết.
Thìn cũng vớ lấy cái ba lô quần áo rồi theo chân Thụy Kha lên tầng 1 của ngôi biệt thự.
Thụy Kha đã quen sống một mình, ngôi nhà này cô mua hồi mới bên Mĩ về và sống ở đây từ đó đến nay, cô thực ra cũng ít ở nhà nên đồ đạc không nhiều, chỉ có những thứ cơ bản, phòng khách có cái tivi, có bộ bàn ghế sopha. Bếp thì có đầy đủ thiết bị nhưng hình như chưa bao giờ nổi lửa thì phải, Thụy Kha rất ít khi ăn cơm ở nhà. Ngôi nhà này 1 tuần được dọn dẹp 1 lần bởi người giúp việc theo giờ.
Như không để ý sự có mặt Thìn, người mới xuất hiện trong ngôi nhà này, Thụy Kha chạy một mạch lên tầng 2, nơi có phòng ngủ của cô để lại Thìn một mình nơi đây. Nhưng Thìn cũng không để ý lắm, cậu đi một vòng quanh ngôi nhà để nắm bắt địa hình địa vật, đây là nơi trú ngụ của cậu nhưng cũng là nơi cậu thực thi nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân. Nắm chắc địa bàn, hiểu từng ngõ ngách, từng công tắc điện, từng lối thoát đã là nghiệp vụ bắt buộc rồi.
Thụy Kha vào đến phòng là nhanh chóng chút bỏ y phục, cô muốn tắm lắm rồi, bướm cô đang nhớp nháp vì nước dâm thủy từ lúc ở Club vẫn còn đọng lại. Dòng nước mát lạnh xả từ cái vòi hoa sen đứng làm Thụy Kha cảm thấy sảng khoái. Cô xoa xoa đôi vú bồng bềnh của mình sau đó vòng tay xuống bên dưới cọ cọ vào bướm để những bọt dâm thủy theo nước trôi xuống cống. Đôi bờ mông cong vút cũng được bàn tay cô xoa bóp một lúc. Ôi, gái tắm dưới vòi hoa sen, cảnh tượng đó thật là đẹp quá đi à.
Tắm xong, Thụy Kha mặc một bộ đồ mặc ở nhà, cô không mặc cả quần lót lẫn áo lót, thói quen từ hồi còn ở bển.
Như chợt nhớ ra là hôm nay khác với mọi khi, dưới kia còn có tên vệ sĩ mới thuê, Thụy Kha định bụng đi xuống dưới xem hắn thế nào, vừa nãy lên đây quên không chỉ phòng ở cho hắn. Nhưng lại nhớ ra mình không mặc đồ lót, nhưng cũng lại ngại, giờ lại phải tụt quần dài mặc quần lót, giờ lại phải tự lột trần mình ra mặc áo lót. Rồi lại phải mặc lại quần dài và áo dài. Phức tạp quá, sợ mệt, với lại chỉ xuống có lát rồi lên luôn nên Thụy Kha lười. Thế nên cô cứ vậy mà bước xuống, hai tay khoằm khoằm trước ngực như để che đi đôi vú căng đầy của mình, không thì cậu ta lại nói mình vi phạm hợp đồng.
Thấy Thìn vẫn đang ngồi ở ghế sopha, Thụy Kha mở lời khi vẫn đang đứng trên chiếu nghỉ cầu thang:
– Cậu ngủ ở phòng dưới tầng 1, phòng tắm ở cạnh bếp.
Thìn không nhìn lên mà vẫn đang nhìn khắp một lượt căn phòng:
– Tôi dọn đồ của tôi vào phòng rồi thưa chủ tịch, Chủ tịch xuống đây tôi nhờ một chút được không?
Thụy Kha ngại ngùng không dám xuống vì mình ăn mặc không được đầy đủ cho lắm, nhưng hắn kêu xuống không lẽ mình sợ, bản tính của cô không phải vậy. Thế nên Thụy Kha bước những bước ngượng ngùng xuống phòng khách, tay cô vẫn khoanh trước ngực để che vú.
Thìn nhìn Thụy Kha như vậy thì biết là vừa tắm xong, mùi sữa tắm thơm lừng vẫn thoang thoảng đâu đây, ăn mặc và phong thái như vậy biết là chuẩn bị đi ngủ, nhưng nghiệp vụ của cậu cậu vẫn phải làm. Thấy Thụy Kha ngồi vào ghế đối diện, chân nọ gác sang chân bên kia để che đi háng thì Thìn lên tiếng:
– Tôi muốn đưa cho chủ tịch hai món đồ, mong chủ tịch luôn mang theo bên người.
Thụy Kha kha thấy hơi hơi ngứa đít, khe đít của cô vừa đặt đúng cái gờ của ghế salong:
– Đồ gì vậy?
Thìn đã đặt hai món đồ trên bàn từ lúc nào, cậu cầm trên tay một cái bình nhỏ nhỏ to hơn ngón tay cái một chút:
– Thứ nhất là cái bình xịt hơi cay, cái này dùng trong trường hợp chủ tịch cần thoát khỏi sự kiểm soát của ai đó. Bấm vào đây là hơi cay xịt ra, chủ tịch chứ ngằm mặt mà xịt. Tôi đã ngụy trang giống như một bình lăn hôi nách. Chủ tịch để trong lắc tay, hoặc túi xách.
Thụy Kha đến chết với cái ngụy trang của vệ sĩ, cô có bị hôi nách đâu, nhưng bất giác theo phản xạ Thụy Kha cũng hửi hửi cái mũi về phía nách mình, biết đâu tên vệ sĩ chết tiệt này có ý gì đó:
– Này, sao không ngụy trang thành cái cái gì đó như thỏi son chẳng hạn, người ngoài nhìn vào tưởng là tôi bị hôi nách thì sao?
Thìn đúng là sơ xuất trong chuyện này, phụ nữ rất kị bị hiểu lầm như vậy, cậu phân trần:
– Tôi biết chủ tịch không bị hôi nách, dùng hết lọ này tôi sẽ đổi kiểu ngụy trang cho bình xịt hơi cay, lần sau tôi sẽ đổi thành lọ Dạ Hương.
(Dạ hương, dung dịch vệ sinh vùng kín, phù hợp với phụ nữ Á Đông – lại quảng cáo tí vậy – Cu Zũng)
Thụy Kha thì chưa dùng loại này bao giờ, tất cả các loại mĩ phẩm, dung dịch, sữa tắm, kem đánh răng. V. V. Cô vẫn đang sài hàng của Mĩ do mẹ cô gửi về. Thế nên cô thắc mắc:
– Dạ Hương là cái gì?
Thìn nghe Thụy Kha hỏi vậy thì biết là cô ta không biết là cái gì, bèn nói lái:
– À, một loại nước hoa của phụ nữ.
– “À ha”, Thụy Kha hài lòng vì kiểu ngụy trang này của Thìn. Ít ra thì anh ta cũng có điểm tốt.
Thìn lại cầm đến vật thứ 2, giống như một cái vòng bằng bạc:
– Còn đây là một chiếc vòng đeo tay bằng bạc… giả. Bên trong có gắn một thiết bị phát tín hiệu. Trong trường hợp khẩn cấp cần sự xuất hiện của tôi ngay lập tức thì chủ tịch bấm vào nút bấm nhỏ này, nếu tôi ở cách chủ tịch bán kính dưới 200m thì tôi nhận được tín hiệu, ngoài 200m thì tôi không nhận được tín hiệu. Xin chủ tịch nhớ cho như vậy.
Thụy Kha cầm lấy cái vòng ngắm nghía, cô tự thấy mình như thế này mà phải đeo một cái vòng bằng bạc giả sao? Nhưng nhìn nó cũng khá bắt mắt, rõ ràng là Thìn cũng tinh tế chọn loại rất hợp với phụ nữ, trên đó có trạm trổ một vài bông hoa mà nhìn mãi không biết là hoa gì:
– Sao không lấy loại bằng vàng, tôi mà phải đeo bạc giả sao?
– Thưa chủ tịch, tôi không có tiền.
Thụy Kha còn một thắc mắc nữa, cô đeo vào tay rồi nhìn nhìn và bấm vào cái nút gọi cấp cứu, vừa bấm vừa nói:
– Thế khi tôi bấm nút này thì làm như thế nào cậu nhận được?
Thìn run bắn lên một phát, à thì ra miếng dán bằng đồng xu có tác dụng rung lên khi nhận được tín hiệu phát ra từ máy phát.
Thụy Kha cũng nhìn thấy Thìn rung người lên một phát giống kiểu người ta khi đái xong thì rùng mình một cái. Nhưng không biết rung là bằng cách nào. Đang ngó nghiêng tìm câu trả lời thì Thìn nói:
– Cái đó thì chủ tịch không cần quan tâm, tôi bộ phận rung tôi dán ở vị trí vừa để ngụy trang, vừa dễ dàng biết được là chủ tịch đang cần trợ giúp.
Thìn mà nói ra vị trí cậu dán miếng rung chắc chắn là bị đuổi việc ngay lập tức, cậu dán nó ở mặt trong chiếc quần sịp cậu đang mặc, ở đúng chỗ gốc dương vật. Vị trí này đúng là ngụy trang kiểu Úc và cực kỳ dễ phát hiện khi có rung, chỗ đó nhạy cảm quá mà.
Thấy anh vệ sĩ không nói, Thụy Kha cũng không miễn cưỡng nhưng cô vẫn nghi ngờ có gì mờ ám ở đây.
– Thôi chủ tịch đi ngủ đi, tôi đi tắm đây.
Nói rồi Thìn đứng dậy đi thẳng về phía phòng tắm. Nhưng đang đi cậu thấy rùng mình một cái, háng cậu đung đưa như đang có kiến cắn ở gốc buồi. Thì ra Thụy Kha vừa nghịch ngợm bấm nút cấp cứu. Thìn quay lại:
– Chủ tịch, cái này không phải để chơi.
Thụy Kha ngó lơ lên trên trần nhà như tìm cái gì đó. Cô kệ.
Thìn đóng cửa nhà tắm cũng là lúc Thụy Kha bước lên cầu thang về phòng ngủ của mình, vừa đi cô vừa nghĩ: “Cậu ta vào phòng tắm mà không lấy quần áo, tí nữa đi ra kiểu gì nhỉ?”
Tắt điện phòng ngủ, Thụy Kha nghĩ lại chuyện cả ngày hôm nay. Mấy năm trở về Việt Nam làm việc, hôm nay có lẽ là ngày cô cảm thấy thú vị nhất, một nụ cười nở trên môi cô khi cô nghĩ lại đến câu nói của cậu vệ sĩ, cậu ta nói cái gì mà: “Mẹ bảo hôm nay đúng ngày, thụ thai sinh quý tử”. Thụy Kha chợt đưa tay xuống háng đặt lên mu bướm của mình rồi chìm dần vào giấc ngủ khi nụ cười ở trên môi vẫn chưa tắt, nhưng trước khi ngủ hẳn, cô còn nghĩ về Thìn: “Vệ sĩ gì mà cứ như là biết cả chu kỳ kinh nguyệt của mình, biết hôm nay là ngày rụng trứng của mình không bằng. Chết tiệt”.
…
Hôm sau, Thìn lái xe đưa chủ tịch đến cơ quan làm việc, hai người trên đường đi tạt vào một quán phở Hà Nội, món ăn ưa thích mỗi sáng của Thụy Kha.
Cô lễ tân Ánh Tuyết cúi người chào chủ tịch nhưng không quên lén nhìn anh chàng vệ sĩ cao to bước ngay theo sau chủ tịch. Cái nhìn lúc cúi mặt của Ánh Tuyết làm cho ánh nhìn của cô lại hướng vào đũng quần của Thìn, lại thấy u một cục, lần này thì Ánh Tuyết cho rằng Thìn đang cương cứng không phải vì nhìn thấy mông đít mình giống hôm qua lúc Thìn và mình trong thang máy, có thể là vì Thìn nhìn thấy đít chủ tịch. Cô có chút buồn buồn khi chợt đến đêm hôm qua ở nhà trọ của mình, cô đã như một con hổ đói vồ lấy buồi anh người yêu mà mút, rồi cô tụt quần mình ngồi lên mặt bắt chàng ta thè lưỡi liếm lồn mình gần nửa tiếng đồng hồ. Ánh Tuyết nhắm mắt tận hưởng cái sướng từ dưới lồn lên nhưng đầu cô đang nghĩ đến anh chàng cao to với cục u to tướng ở háng mà mình gặp sáng nay, cái anh chàng vệ sĩ lạnh lùng đúng phom cô thích, thích người vậy nhưng lại yêu anh chàng IT với đôi kính cận dầy cộp đang nhăn mặt nằm bên dưới. Thìn là kẻ gián tiếp làm khổ anh chàng người yêu của Ánh Tuyết, cô cưỡi ngựa hùng hục làm anh ta suýt chút nữa thì gẫy cả buồi.
Ánh Tuyết và mọi cô gái ở đây bao giờ mới hiểu được là Thìn để vắt buồi lên trên nên nhìn nó vậy, chứ anh ta đâu có cương cứng, mặc dù đi đằng sau thì đít chủ tịch đúng là đẹp thật, cái quần vài bó như muốn đứt chỉ vì cái đít đẩy ra làm căng đét cái quần.
Vừa đến cửa phòng làm việc thì Thụy Kha đã thấy cô thư ký Mai Ngọc đứng chờ sẵn ở cửa rồi, trên tay cô là một tập hồ sơ gì đó dầy cộp. Nhìn thấy chủ tịch thì Mai Ngọc mừng lắm, cô cười vì mình nhìn thấy chủ tịch hay thấy cái anh chàng đang theo sau chủ tịch nữa không ai biết:
– Chủ tịch, em có chuyện muốn báo cáo gấp.
Thụy Kha thấy Mai Ngọc gấp gáp thì biết là có chuyện gì đó quan trọng liên quan đến công việc kinh doanh rồi, cô quay ra nói với Thìn:
– Cậu ở ngoài này, lát nữa Mai Ngọc sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho cậu.
– “Vâng thưa chủ tịch”, Thìn đáp lời.
Vào đến bên trong, đợi chủ tịch ngồi vào ghế của mình, Mai Ngọc báo cáo luôn:
– Thưa chủ tịch, dự án ở Bắc Ninh gặp chuyện rồi ạ.
– Chuyện gì?
– Theo như dự kiến thì 3 ngày nữa chúng ta làm lễ đặt móng khu đô thị mới ở đó, nhưng sáng sớm nay bắt đầu có chuyện, đơn vị thi công san nền cho chúng ta đã đình công, cho máy móc đứng chắn trước cửa vào. Ban Quản lý dự án của chúng ta vừa báo cáo tình hình, em báo cho chủ tịch ngay.
Thụy Kha khá ngạc nhiên, tất cả những báo cáo về dự án đều rất tốt, xảy ra cơ sự này là ngoài dự kiến:
– Họ bất mãn chuyện gì?
– Thưa chủ tịch, em cũng chưa biết, tiền nong mình đã thanh toán đầy đủ theo hợp đồng. Theo báo cáo lên thì rất ổn, nhưng em lo có lỗ hổng nào đó trong việc quản lý của chúng ta, dẫn đến việc họ đình công.
Mai Ngọc là người làm việc rất có trách nhiệm, cô là cánh tay phải của Thụy Kha trong mọi công việc điều hành doanh nghiệp Hưng Thịnh. Nhưng ở doanh nghiệp Hưng Thịnh có cả nghìn người, lại trải dài ở nhiều tỉnh thành khác nhau, việc xảy ra những kẽ hở để kẻ xấu lợi dụng không phải là không thể.
Thụy Kha ra quyết định:
– Chuẩn bị tất cả hồ sơ liên quan đến nhà thầu san nền, ngay lập tức chúng ta đến Bắc Ninh, báo cho kế toán trưởng đi cùng.
– Vâng thưa chủ tịch.
Mai Ngọc chuẩn bị đi ra báo cho kế toán trưởng thì như quên một việc gì nên đứng lại hỏi:
– Vậy anh Thìn có đi cùng không thưa chủ tịch?
Thụy Kha nói như đã chuẩn bị sẵn:
– Chuyện đó còn phải hỏi, cậu ta là vệ sĩ của tôi, cô thử bảo cậu ta ở nhà xem cậu ta có chịu không?
Mai Ngọc rút lui ra bên ngoài, cô lại nghĩ đến cảnh được đi cùng anh Thìn cả ngày, hôm qua có chạm anh ấy một phát thôi mà lồn cô ọc nước, cô đi kiểm tra cái băng vệ sinh mới biết là mình bị ọc ra dâm thủy chứ không phải là máu kinh. Hôm nay có lẽ phải mang theo một bịch băng vệ sinh dự phòng.
Thụy Kha ở lại một mình trong phòng, cô đang nhìn về cái vòng bạc giả mình đang đeo trên tay, anh ta kiểm soát mình đến mức này rồi thì có mà bố cô thư ký cũng không thể bảo cậu ta ở nhà được.
Và rồi, Thụy Kha đăm chiêu nghĩ về biến cố vừa mới xảy ra ở Bắc Ninh. Những chuyện như thế này cô không phải là gặp lần đầu, kinh doanh mà, người ta nói thương trường là chiến trường không đổ máu. Những giông bão, những hiểm nguy, những mưu mô, những thủ đoạn cũng chẳng kém giang hồ là bao. Tất cả đang đợi cô ở phía trước, và biết đâu đấy cũng chính là chờ đợi anh chàng vệ sĩ của cô.