Phần 54
Thụy Kha nhấp một ngụm rượu vang, nhón một miếng mít khô bỏ vào miệng, trời đêm đầy sao giống buổi tối ngày hôm qua, gió thổi vi vu thay cho tiếng đàn, Thụy Kha mạnh bạo ngả đầu tựa vào vai Thìn, giọng nói hòa trong tiếng gió thổi:
– Thìn kể về quê hương và gia đình đi.
Thìn cũng nhấp một ngụm rượu vang cho nó ngọt giọng, đã sống xa nhà cả chục năm nay, nhưng trong lòng cậu, quê hương vẫn là một thứ gì đó quý giá lắm, vẫn vẹn nguyên nóng hổi trong lòng:
“Thụy Kha có biết không? Quê tôi đẹp lắm. Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng ven biển của tỉnh Quảng Bình, trong ký ức của tôi, làng tôi là những dải cát trắng phau, là những hàng phi lao ven biển, là nước biển xanh trong vắt chạy từ đầu làng đến cuối làng.
Nhưng làng tôi nghèo lắm, chỉ có hai nghề chính là làm muối và đi biển. Tôi là em út trong một gia đình có 3 chị em. Chị cả lớn hơn tôi 6 tuổi tên là Hợi, anh thứ hơn tôi 2 tuổi tên là Dần. Bây giờ thì Thụy Kha biết tại sao tên tôi là Thìn rồi đấy. Bố mẹ tôi lấy tên theo tuổi âm lịch của các con mà đặt tên.
Anh chị tôi đã lập gia đình với người ở cùng làng. Anh tôi có sức khỏe thì theo người ta đi biển đánh cá, có khi đi cả tháng mới về 1 lần. Chị tôi bán cá ở chợ.
Vất vả nhất chính là bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi đều 60 tuổi cả rồi, đến tuổi người ta có thể an hưởng tuổi già nhưng bố mẹ tôi vẫn ngày ngày làm muối, cả đời bố mẹ tôi là Diêm Dân. Nghề làm muối Thụy Kha có biết không? Tôi chưa từng thấy trên đời này có cái nghề nào lại vất vả, lại khổ đến như thế. Đến phu mỏ, phu vàng cũng không cực đến vậy. Lúc trời nắng chói chang nhất, nóng như thiêu như đốt thì cũng là lúc mà diêm dân phải làm việc. Lúc mưa thì coi như công toi cả ngày, ấy vậy nhưng giá muối thì bấp bênh, có khi cả tháng không bán được hạt nào, muối lại tan thành nước chảy ra biển cả mênh mông.”
Thụy Kha vẫn tựa đầu vào vai Thìn, cô chẳng nói gì nhưng nghe như nuốt từng lời. Giữa khoảng trời mênh mông này, giọng kể trầm ấm của Thìn nghe đượm buồn, nhưng trong những lời kể về nỗi vất vả truân chuyên của gia đình anh, của người dân quê anh không có pha phách chút nào của sự than vãn bi ai. Có lẽ con người ta lớn lên trong gian khó thì đã quá quen với nó rồi, coi nó cũng chỉ là bình thường mà thôi. Mở đầu lời kể là “Quê tôi đẹp lắm”, chứ không phải là “Quê tôi nghèo lắm” chẳng phải là minh chứng đó hay sao?
Thìn nhấp thêm một ngụm rượu nữa rồi tiếp tục ba hoa chích chòe:
– Khi tôi học xong cấp III, không có điều kiện học tiếp lên cao nữa, bố mẹ và các anh chị cũng ngồi bàn bạc về tương lai của tôi, họ quyết định cho tôi theo bạn ra Hà Nội tìm kế sinh nhai, chứ ở nhà có vắt sức đến đâu may ra cũng chỉ đủ cơm ăn áo mặc. Thế là tôi lên Hà Nội, lúc đầu tôi làm bảo vệ ở các công ty, công trường, nhà máy. Sau này tôi đi học 4 năm ở trường đào tạo vệ sĩ chuyên nghiệp. Tốt nghiệp xong được mấy tháng thì gặp Thụy Kha đấy.
Thụy Kha lần này mới nói chen vào:
– Từ Tết đến giờ Thìn chưa về quê à?
– Ừ, từ Tết. Chắc cũng phải đến Tết mới về được. Cũng may bố mẹ tôi ở nhà còn có anh chị ở gần đấy chạy ra chạy vào, nên tôi cũng yên tâm.
Rồi cứ thế, rượu vào lời ra, Thìn còn kể nhiều, nhiều lắm về tình yêu quê hương, về cảnh đẹp, về con người miền Trung nói chung và người Quảng Bình, người làng cậu nói riêng. Qua lời kể của Thìn, Thụy Kha hình dung một ra một dải đất ven biển đẹp như trong chuyện cổ tích với nước biển mênh mông, bãi cát trắng trải dài, rặng phi lao chắn gió rì rào, là những cánh đồng muối bát ngát trắng phau, là những hạt muối long lanh như những hạt ngọc của biển cả mênh mông.
Thụy Kha ước gì ngay lúc này đây, cô không phải ngồi trên gác thượng của căn biệt thự giữa chốn thủ đô phồn hoa, mà cô đang ngồi bên Thìn dưới gốc cây phi lao, chân trần vục vào cát trắng, mắt nhìn ra biển cả mênh mông, để cô được hít căng tròn lồng ngực cái gió mằn mặn, để nước da cô nhờn nhờn của muối, để tóc cô xơ xác nắng miền Trung.
– Thìn này, hôm nào cho tôi về quê Thìn chơi nhé?
Thìn vỗ vỗ tay mình vào cánh tay Thụy Kha:
– Ừ, hôm nào mời Thụy Kha về quê tôi chơi, lúc đó Thụy Kha sẽ tha hồ được ăn hải sản, tha hồ được tắm biển, lặn ngắm san hô, được dạo chơi trên cánh đồng muối, được chạy bộ trên nền cát trắng. Nhưng sẽ nóng đến nỗi cháy da cháy thịt, tóc sẽ xác xơ đến nỗi không bay lên nổi đâu. Không biết Thụy Kha có chịu được không?
Thụy Kha thôi không dựa đầu vào vai Thìn, cô đứng dậy vươn vai như để thách thức với đất trời, gió thổi lồng lộng làm tóc Thụy Kha tung bay trong gió, háng cô cũng bị gió lùa vào bướm man mát, làm tà váy bồng bềnh bay đãi mắt Thìn nhìn thấy xi líp hồng của chủ tịch, Thụy Kha dang tay như Rose đang đứng trước mũi tàu Titanic:
– Thụy Kha không sợ, không bao giờ sợ đâu. Ha ha ha ha ha!
Khoảng thời gian này là lúc ánh trăng sáng nhất trong đêm, chị Hằng và chú Cuội trên cung trăng vừa nghe được lời nói của Thụy Kha ở dưới trần thế, chú Cuội mới rời đôi môi khỏi vú chị Hằng ra mà nói:
– Con này điêu, chị nhỉ?
Chị Hằng toe toét miệng cười, khép háng lại nói:
– Ừm, ừm, nó đang tán trai nên điêu là phải rồi. Thôi kệ mẹ nó, mút tiếp đi Cuội yêu của chị.
Trước khi trở lại với cái vú của chị Hằng, chú Cuội tinh nghịch lém lỉnh:
– Để em cho mấy thằng hiếp xem nó có sợ không?
Và một đám mây đen kéo đến che mặt trăng và cũng là để cho thiên hạ không nhìn thấy màn làm tình kinh thiên động địa của chú Cuội và chị Hằng. Ở trển, chỉ có hai người một nam một nữ, không làm chuyện đó thì biết làm gì cho hết ngày đây?
Ở dưới hạ giới, thấy mây đen kéo tới, gió thổi vù vù, trời có hiện tượng sắp mưa to, Thìn đứng dậy nói với Thụy Kha vẫn đang dang tay còn chưa thu lại:
– Hình như sắp mưa, mình xuống đi ngủ đi.
Thế là Thụy Kha đành phải đi xuống, hai người, ai về phòng nấy. Giờ đây, Thìn đã đến gần với Thụy Kha hơn một chút rồi đấy, nhưng không biết đến bao giờ hai người mới chung phòng đây.
…
Trâm Anh đang đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới đường, nếu người đi đường mà nhìn lên cửa sổ chỉ thấy một cô gái buông tóc xõa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay bám vào thành cửa sổ nhìn xa xăm. Không ai có thể phát hiện ra đôi mắt cô ầng ậc nước, cũng không ai có thể đoán được, cô không mặc cả quần dài lẫn quần lót, cô đang chổng mông cho chồng cô là Kim liếm lồn.
Kim dùng hai tay banh hai cái mông của Trâm Anh ra hai bên để lộ ra cái lỗ đít hồng hồng đang nhíu nhíu, hai môi lồn banh mở sang hai bên, lồn lóng lánh không biết là do nước lồn hay là do nước bọt của Kim nữa.
– “Chụt chụt chụt, chóp chép chóp chép”, tiếng Kim đá lưỡi ngoáy sâu vào lỗ lồn Trâm Anh, hắn miệt mài như vậy một hồi lâu rồi.
Rời đít vợ ra, hắn ngoảnh lên:
– Có ai ở dưới nhìn lên không em?
Không để đâu hết nhục vì trò chơi tình dục bệnh hoạn này của chồng, Trâm Anh nuốt nước mắt vào trong mà nói cho vừa lòng Kim:
– “Có hai người đang nhìn lên đây này”, mặc dù dưới đường chẳng có ai, đêm đã khuya rồi, trời lại đang nổi cơn giông.
Kim thôi không liếm lồn vợ nữa, hắn chọc hai ngón tay vào lồn Trâm Anh sóc òng ọc:
– Họ nhìn thấy gì không?
– Có, hình như họ nhìn thấy em đang bị móc bướm. Ư ư ư ư ư ư ư…
Kim nghe vậy thì càng móc lồn mạnh bạo, Trâm Anh nén nỗi rát lồn mà hưởng ứng bằng những tiếng rên rỉ giả tạo. Cô thực là như muốn chết quách đi cho xong cái nợ đời này, nhưng cũng là nghĩ đến cái bào thai hơn 10 tuần tuổi trong bụng mà nhịn nhục chịu đựng tất cả.
Đúng lúc đó có tiếng sấm “Ầm ầm ầm” nổ đinh tai, ánh chớp chói lòa từ trên trời đánh xuống “đoành đoành đoành”, tiếng gió gầm làm cửa sổ bật vào. Thấy vậy thì Trâm Anh mượn cớ:
– Anh ơi mưa rồi, mình vào trong đi.
Nghe tiếng sấm chớp, tiếng cửa sổ đập, Kim đành miễn cưỡng rút tay ra khỏi lồn Trâm Anh rồi một mình tiến về phía giường trần truồng nằm ngửa ra. Trâm Anh đóng cửa sổ xong thì tiến lại giường, trước sau gì cũng phải làm nên cô từ từ cởi cái áo sơ mi trắng ra vứt chỏng chơ dưới sàn nhà.
Trâm Anh bước lên giường rồi quỳ ở dưới háng Kim, cô cầm cái buồi bé tẹo của Kim lên rồi cho vào mồm mút như mút kem, cô không cần phải cố thì cái buồi của chồng cũng nằm trọn vẹn trong mồm cô. Bập đầu lên xuống như một kẻ nghiện mút cu. Kim sung sướng lắm, hắn giờ đã trở thành ông hoàng tình dục, đã hoàn thành giai đoạn I dẫn dắt Trâm Anh vào trò chơi tình dục bệnh hoạn của mình.
– Sướng buồi lắm Trâm Anh ơi. Em đang mút buồi ai đấy?
Trâm Anh buông buồi ra nói với lên, một tay cô xoa hòn dái, một tay tuốt lên tuốt xuống xem nó cứng hơn tẹo nào không:
– Thìn, buồi anh Thìn.
Nói xong Trâm Anh lại cúi xuống mút tiếp. Kim nghe vậy thì hài lòng, hắn đã bắt Trâm Anh gọi hắn là Thìn mỗi lần làm tình rồi:
– Bú buồi Thìn đi Trâm anh, Thìn sướng… Trâm Anh giỏi lắm… mút buồi anh sướng lắm… aaaaaa.
Nhưng Kim hoàn toàn không biết rằng, người Trâm Anh đang nghĩ đến, cái buồi mà Trâm Anh đang nghĩ đến lại chính là Thìn thật. Chỉ có như thế, chỉ có nghĩ đến Thìn mới làm Trâm Anh nứng lồn lên được, cô bắt đầu làm tình thực sự, cô ngậm chặt miệng như muốn cắn nát cái buồi trong mồm cô. Kim thấy vậy thì sợ mình xuất tinh mất nên ngăn lại:
– Thôi, không anh ra mất. Địt anh đi Trâm Anh, địt anh Thìn của em đi.
Trâm Anh thôi không mút buồi nữa, cô đứng dậy đặt hai chân sang hai bên hông Kim rồi từ từ ngồi xuống, với tay cầm cái đầu buồi hướng vào cửa lỗ lồn mình, cô thụt hẳn xuống làm cái buồi ngập hẳn trong lồn cô không chừa ra phân nào, mỗi tội là đầu buồi còn cách cửa tử cung vài phân nữa, Trâm Anh rít lên:
– Em địt anh rồi, anh Thìn ơi, buồi anh to quá, căng hết lồn em rồi này.
Rồi Trâm Anh ưỡn mông sàng sẩy phành phạch trên háng Kim. Kim đưa tay lên bóp đôi vú đang to lên từng ngày, đầu vú đã bắt đầu hơi thâm thâm theo sinh lý đàn bà chửa rồi:
– Địt Thìn sướng không Trâm Anh?
– Sướng lắm, Thìn làm Trâm Anh sướng lắm. Anh Thìn ơi, em đang địt anh này. Anh sướng không?
Kim hưởng ứng:
– Anh sướng lắm, lồn Trâm Anh đang ngậm buồi anh. Địt mạnh lên em.
Trâm Anh đang hồi tưởng lại những lần cô làm tình với Thìn, những lần cô cưỡi lên bụng anh, buồi anh lúc đó ngập sâu vào tận cùng âm đạo cô như muốn nong cái âm đạo nhỏ bé ra làm hai. Giờ hiện thực không được như vậy, nhưng ký ức đã bao giờ xóa mờ trong cô đâu, vậy nên cô làm tình bằng sự tưởng tượng phong phú của mình:
– A a a a a, ui à ui à ơi, sướng lồn quá, bóp vú mạnh lên anh. Bóp đi em sướng lắm. Anh Thìn ơi, em… A aaaaaaaa.
Kim hẩy mông lên hòa nhịp địt với Trâm Anh, hắn đang thăng hoa khi cảm giác chiếm đoạt Trâm Anh từ tay kẻ khác dâng trào. Và không kiềm chế được bản thân, Kim xuất những giọt tinh trùng ít ỏi của mình ngược lên trên lồn Trâm Anh.
Chưa kịp đạt cực khoái, Trâm Anh cố dận thêm vài nhát nữa rồi từ từ nhấc mông để cái buồi tuột ra khỏi lồn mình. Vậy là xong một cuộc làm tình, chưa đầy vài phút. Cuộc làm tình này giống bao cuộc làm tình khác từ khi lấy chồng: Tủi nhục, hoang mang, vô định hòa chung với cái sướng dở dang.
Kim phủ cái chăn mỏng đắp lên bụng rồi chìm vào giấc ngủ, hắn sắp được làm cha nhưng đầu hắn đang nghĩ đến một chuyện khác, chuyện mang mẹ của đứa bé theo mình đến một câu lạc bộ, mà ở đó người ta quan hệ bầy đàn như thời tiền sử.