Phần 58
Nhưng chúng vẫn quyết không lùi bước, thà bị thương còn hơn là bị giết bởi thằng đại ca Tiến cùi máu lạnh. Lần này ba thằng cùng lên một lúc. Chúng hét lên lấy khí thế:
– Anh em, giết thằng này! Xông lên.
Thìn cũng lập tức đáp trả, giữa sống và chết không có chỗ cho trình bày than nghèo kể khổ. Thấy bọn chúng búa xua lao vào mình, trên tay thằng thì tuyp, thằng thì dùi sắt, thằng thì dao, Thìn chọn cho mình thằng vào gần nhất rồi nhảy lên cao hết tầm tung cước vào mang tai hắn, làm nó quay quay rơi cái dùi sắt xuống, trên đà lao xuống Thìn cũng làm một phát chọc xiên thẳng vào đùi nó, mũi dao gặp xương thì dừng lại.
Nhưng lần này không đơn giản như vậy khi cả ba thằng cùng tiếp cận, Thìn kịp hạ được một tên nhưng lại ăn một dao vào lưng, chiếc áo vest đen bị xả một đường rách toạc, cả cái áo sơ mi trắng cũng chịu chung số phận, cũng may đường chém vớt không mạnh lắm chỉ ngập vào trong thịt có một chút làm Thìn thấy xót xót chút thôi.
Bỏ qua vết thương, Thìn rút con dao trong đùi thằng cầm dùi rồi lia một đường ngay tay, với thế đang ngồi của mình, đường dao này băm thẳng vào đùi thằng tuýp sắt, nó vẫn lừng khừng từ nãy đến giờ chưa ra tay được vì chỉ sợ chạm vào quân mình.
– “Á á á”, thêm một tiếng thét nữa, thanh niên thứ 5 bị loại khỏi cuộc chiến.
Đứng dậy nhìn chòng chòng vào thằng cầm dao, thằng này vừa cho mình một phát chém, “mả bố nhà mày, bộ áo vest này hơn chục triệu đấy thằng mặt lồn, máu bắn vào thì giặt đi còn mặc được, mặt chém nát cụ nó ra rồi thì tích kê vào mặc à, mả mẹ thằng mặt lồn”, Thìn chửi trong đầu ngoa thế không biết.
Thằng vừa chém Thìn run run xuýt nữa thì rơi con dao ra khỏi thay, 2 thằng đồng bọn máu anh hùng giống mình vừa bị chọc, bị chém đến sắp chết, giờ chắc là đến lượt mình, chưa bị đâm nhưng nó thấy sao đùi mình bị đau thế. Và nó sợ.
“Keng”, tiếng dao tự rơi ra. Rồi nó chạy thẳng ra phía cửa xưởng, không dám ngoái đầu lại, 4 thằng còn lại ngơ ngác nhìn nhau, chúng đang phân vân giữa việc chiến hay chạy. Rồi nghĩ thế nào, cả 4 thằng cũng thi xem ai ném vũ khí trước, chúng ba chân bốn cẳng chạy. May cho chúng nó.
Vậy là chúng bỏ lại 5 người anh em của mình đang nằm bò trên sàn với một vũng máu ở dưới thân, chúng rên rỉ kêu đau, chúng nhìn Thìn với ánh mắt cầu xin sự tha thứ, mặt chúng tái mét mà bây giờ cắt chẳng còn ra máu được nữa.
Nhưng người sợ nhất bây giờ lại chính là Thụy Kha, cô vừa được tận mắt chứng kiến Thìn bị một vết chém vào lưng, máu đã thấm ra ngoài ướt đẫm, đỏ lừ cả lưng. Thìn thấy bọn kia chạy đi rồi, lại nhìn 5 thằng đang rên rỉ như sắp chết dưới đất thì yên tâm, vậy là cậu đã cứu được chủ tịch an toàn. Vẫn con dao chọc tiết lợn giờ đã chuyển sang màu đỏ, máu vẫn nhỏ giọt tong tong xuống sàn nhà, Thìn cầm dao tiến lại gần chủ tịch như một hung thần chuẩn bị làm thịt chủ tịch. Thìn vòng ra sau lưng, dùng chính con dao ấy cắt dây thừng cho Thụy Kha, rồi vòng ra phía trước cắt dây trói chân. Xong đâu đó, cậu nhẹ nhàng từng chút một bóc cái băng dính ở miệng Thụy Kha ra. Thụy Kha được mở mồm, chưa kịp nói thì Thìn đã ân cần:
– Thụy Kha, có bị đau ở đâu không? Là lỗi tại tôi.
Thụy Kha cứng họng không nói được câu gì, cô nhảy chồm lên ôm chặt lấy Thìn, ngực cô vẫn còn run run, chân cô ở trên không quặp chặt vào hai bên đùi Thìn, Thụy Kha nức nở, cô vừa trải qua nỗi nợ nhất trong cuộc đời tính đến giờ phút này. Thìn vỗ vỗ vào lưng Thụy Kha, cậu giờ đang tận hưởng đôi vú đang ép chặt vào ngực mình:
– Thụy Kha, mọi chuyện qua rồi. Qua rồi. Đừng sợ nữa.
Thụy Kha lúc này mới bật ra tiếng khóc:
– Hu hu hu, tôi không sợ, Thìn có bị làm sao không?
Lúc này Thìn mới thấy xót xót ở lưng:
– Hình như tôi bị chém thì phải.
Thụy Kha nhảy xuống, cô vòng ra sau lưng Thìn nhìn vào vết thương qua hai làn áo. Một nỗi xót xa vô cùng tận dâng lên trong lòng, Thụy Kha còn không dám nhìn sâu vào vết thương, chỉ có máu đỏ au vẫn không ngừng tuôn ra.
– Hu hu hu, đau lắm không? Đi, ra xe đi viện luôn.
Nhưng Thìn còn một chuyện chưa giải quyết xong, cậu rút điện thoại ra gọi 113, 5 tên này sẽ khai ra ai là người sai bảo chúng, đó mới là gốc của vấn đề.
Gọi điện xong, Thìn quay lại để đối diện với Thụy Kha từ nãy đến giờ vẫn ở sau lưng mình mà xuýt xoa:
– Thụy Kha, chờ công an tới đã rồi mình mới đi được, tôi chịu được, Thụy Kha đừng lo.
Thụy Kha tiến lại gần Thìn, cô ôm trọn vòng tay mình vào người Thìn, người mà cô yêu, cũng là người dăm lần bảy lượt cứu mình khỏi nguy khốn. Hai người cứ vậy ôm nhau một lúc, chỉ là bổ mắt mấy thằng đang như sắp ngất.
10 phút sau thì tiếng còi hú của công an vọng lại, sau khi các chiến sĩ công an áp tải cả 5 thằng lên xe cứu thương, lấy thông tin của Thìn và Thụy Kha thì đi rời khỏi hiện trường, họ còn có rất nhiều chuyện phải làm để điều tra xem ai là kẻ đứng sau vụ này. Thìn không quên nhở các chiến sĩ công an đưa chiếc xe máy mượn của bác xe ôm về đồn. Có gì cậu sẽ đến lấy sau.
Các chiến sĩ công an cũng có ý định đưa Thìn lên xe cứu thương, nhưng Thụy Kha nhất quyết không chịu, cô nói là có xe oto sẵn bên ngoài và muốn tự mình đưa Thìn đi bệnh viện. Thấy Thìn còn tỉnh táo và vết thương cũng không nghiêm trọng bằng mấy thằng kia nên các chiến sĩ công an đồng ý.
…
Tiếng còi hú của công an vừa lướt qua, rồi đến chiếc xe Audi Q5 lướt theo sau, Tiến cùi và ông Toàn mới ngồi dậy mới nổ máy chiếc xe oto của mình rồi mới rời đi. Vừa rồi, khi vừa đến gần xưởng, nhìn thấy ánh đèn xe công an lấp lánh bên ngoài, cả hai lập tức dừng xe, tắt máy vì biết chuyện đã bị lộ.
Xe vừa lăn bánh được một lúc thì ông Toàn nói:
– Tiến, đàn em của mày có biết anh không?
Người lo nhất bây giờ chính là Tiến cùi, đàn em của nó đã bị công an giải đi, chuyện khai ra nó thì gần như là chắc chắn, mà chẳng cần khai, chỉ cần nhìn vào danh sách cuộc gọi cũng biết được kẻ sai khiến chúng là ai:
– Anh, bọn nó không biết anh đâu, chỉ có em liên lạc với anh thôi.
Ông Toàn nghe nói vậy thì có chút yên tâm, chỉ cần chặt một mắt xích là Tiến cùi thì chuyện ông đứng sau vụ này có thể giấu được. Ngồi cạnh ghế lái, ông Toàn với tay vào một cái cặp táp để hàng ghế sau:
– Tiến, đây là 200 triệu, em cầm rồi trốn đi. Lên Tây Nguyên hoặc sang Cam cho nó an toàn, chuyện ở đây để anh lo, khi nào yên ắng thì anh báo cho mà về. Vợ con chú ở nhà anh sẽ chu toàn. Yên tâm.
Tiến có chút nghĩ ngợi, làm em của đại ca đã lâu nhưng giờ dính phốt này là nặng nhất phải đi trốn. Tiến dừng xe lại rồi cầm lấy cái cặp tiền:
– Vâng, em đi, đến nơi em sẽ điện về cho anh.
Ông Toàn dặn thêm:
– Nhớ đổi sim rồi hãy gọi về. Đi đi.
Tiến cùi bước xuống xe, ông Toàn trèo qua ghế lái rồi phóng vụt đi. Chính ông cũng sẽ đổi sim chứ chưa nói gì đến thằng Tiến cùi.
Tiến cùi lững thững xách cặp tiền đi vào cái làng bên cạnh, trốn không thể đường cái quan mà đi. Không một lời từ biệt người vợ trẻ, đứa con thơ. Tiến cùi đi trốn.
…
Bảy ngày tức là 1 tuần sau. Tại phòng của Thụy Kha.
– Một hai ba bốn năm sau bảy tám chín mười… Hi hi hi hi hi hi. Tổng cộng là 24 mũi khâu.
Thìn đang nằm sấp, mình trần, vẫn mặc quần cho Thụy Kha chấm vết thương, đã một tuần trôi kể từ cái vụ ở nhà xưởng ấy, hôm đó, Thụy Kha đưa Thìn đến bệnh viện, cũng may, vết chém chỉ vào thịt thôi chứ không vào xương tẹo nào, Thìn được các bác sĩ khâu hơn hai chục mũi rồi 2 hôm sau thì cho xuất viện về nhà, loại chỉ khâu xịn nhất nên sẽ tự tan mà không cần phải tháo chỉ. Thụy Kha mấy hôm nay không đến công ty, mọi việc đã có tổng giám đốc lồn rậm lo liệu, cô chỉ quẩn quanh ở bệnh viện mà chăm sóc Thìn, rồi khi Thìn về nhà một tay Thụy Kha làm hết cả mọi việc, Thìn có muốn đi lại Thụy Kha cũng không cho. Cháo đút tận mồm luôn. Chỉ mỗi việc đi đái là phải tự làm thôi.
– Á, chủ tịch, nhẹ tay thôi.
Thụy Kha nghe thấy Thìn kêu vậy thì càng lau mạnh cồn vào vết thương:
– Chủ tịch này, chủ tịch này, cho chết.
Biết mình lỡ lời bị trừng phạt, Thìn chữa:
– Thụy Kha, Thụy Kha, Thụy Kha được chưa?
Thụy Kha lại thổi phù phù vào vết thương:
– Thế có phải ngoan không nào? Xem nào, lên da non rồi đây, sắp khỏi rồi. Ôi, “thương thế”, “thương thế”…
Thìn thấy mình đang như một thằng con trai được mẹ chăm sóc.
– Mẹ đừng thổi nữa, con ngứa lắm rồi.
Vết thương mà lên da non, khó chịu nhất là ngứa. Thụy Kha cười híp mắt vì Thìn nói mình là con trai, cô chợt nghĩ đến lồn mình, chưa bao giờ chửa thì biết rặn ra cái gì đây mà có con trai.
– Rồi, xong, mặc áo vào không lạnh, sắp Tết rồi nên ngoài trời lạnh lắm đấy.
Thìn thì có cảm nhận thấy thời tiết lạnh gì đâu, trong phòng điều hòa ấm thế này có mà cởi chuồng ra luôn cũng chẳng lo. Nhưng cũng vì phép lịch sự cậu mặc chiếc áo phông mỏng dính vào người.
Thụy Kha cầm cái Ipad nửa nằm ngửa ngồi trên giường cùng với Thìn, hai người nhìn như một đôi vợ chồng vậy. Đọc xong vài tin tức, Thụy Kha cười mủm mỉm:
– Giờ Thìn còn nổi tiếng hơn tôi rồi đấy. Xem nào: “Vệ sĩ một mình cứu chủ tịch khỏi đám côn đồ”, “Chủ tịch công ty Hưng Thịnh thoát hiểm như thế nào?”, “Một học viên học viện Pro Security cứu chủ ngoạn mục”, “Một mình hạ gục 5 người cứu chủ”. Ha ha ha ha, giờ mình đang ở cạnh người nổi tiếng rồi.
Đúng là báo chí, chuyện này hót hòn họt bảo sao Thìn không có ở khắp các mặt báo. Nhưng Thìn hoàn toàn không vui vì những thông tin này:
– Thụy Kha không biết đấy thôi, nghề của tôi càng ẩn mình bao nhiêu càng tốt. Đối thủ đã biết năng lực của tôi, nếu họ muốn làm hại Thụy Kha thì họ càng chuẩn bị kỹ lưỡng hơn chứ không có chuyện từ bỏ đâu. À mà chuyện công an họ điều tra đến đâu rồi?
Thụy Kha đặt Ipad xuống đùi, đoạn trên lồn, cô nói:
– 5 thằng còn lại thì đã ra đầu thú, cả 10 thằng đều khai là làm theo lệnh của một thằng tên là Tiến, biệt danh là Tiến cúi Tiến cùi gì đó. Hiện giờ đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can, phát lệnh truy nã toàn quốc tên Tiến rồi.
Thìn nằm nghiêng người về phía Thụy Kha, cậu không nằm ngửa được vì như vậy sẽ làm vết thương ở lưng đau, thế nên mũi cậu gần ngay với háng chủ tịch, khịt khịt cái mũi vì có mùi lạ, Thìn đoán không lầm, Thụy Kha hôm nay đèn đỏ chính vụ, máu me be bét nên có mùi khai khải, cộng với phòng kín vì bật điều hòa nên Thìn nhận ra là phải rồi. Nhưng che dấu hành động đó, Thìn nói lảng sang một chuyện khác:
– Thụy Kha trước nay có quen ai tên Tiến không?
Cái này thì Thụy Kha đã suy nghĩ từ trước rồi, cô đáp ngay:
– Không, từ hồi về Việt Nam đến giờ chưa từng quen ai tên Tiến cả, việc kinh doanh cũng không có va chạm với ai tên là Tiến.
Cái mùi máu lồn thật ra có tác dụng giống thuốc kích dục, Thìn đang phải co co cái chân lên để che đi cái buồi đang cửng tếu lên:
– Vậy thì chắc chắn phải có kẻ đứng sau thằng Tiến này, đám đàn em của bọn nó toàn dân giang hồ, thằng Tiến này chắc giang hồ cứng đây. Nó chắc hẳn phải làm theo lệnh của ai đó. Thụy Kha nhớ xem trong chuyện kinh doanh có làm mất lòng ai không?
Thụy Kha hơi nghểnh nghểnh cái đầu lên một tẹo tỏ vẻ suy nghĩ, cô trước nay không có ý làm hại ai cả, nghĩ mãi chẳng ra, cô chốt:
– Không, hoặc là tôi không biết là mình có làm mất lòng ai không?
Thìn trở mình về phía đằng kia, tránh để đầu buồi hướng về phía lồn chủ tịch, không cố tình nhưng thằng Bờ như đang bắt sóng con Lờ. Quay sang bên kia rồi cậu mới nói:
– Từ giờ chúng ta cần phải cẩn thận hơn nữa, trong lúc tôi chưa lành hẳn vết thương, Thụy Kha không được đi ra ngoài, cần gì thì báo Ánh Tuyết mang đến. Tôi lo thằng Tiến chó cùng dứt dậu sẽ quay về đây báo thù. Cũng mong công an sớm bắt được nó, lúc đó sẽ lộ ra thằng chủ mưu hại Thụy Kha.
– “Uh, tôi biết rồi”, trước đây mọi lời dặn dò của Thìn, Thụy Kha đều ỡm ờ ừ bừa cho có, lúc đó cô cũng chỉ nghĩ Thìn làm quá lên thôi. Nhưng sau vụ bị bắt cóc, cô nghe lời Thìn răm rắp. “À, mẹ vừa rồi mới gọi về hỏi thăm sức khỏe của Thìn đấy, mẹ cũng đọc tin tức nên biết chuyện”
Cái địt mẹ cái buồi, Thìn đang khó chịu vô cùng, cậu co hẳn chân lên kiểu như đang lạnh lắm ấy:
– Thụy Kha cứ nói là tôi không sao, tôi thấy nếu dán băng vào là có thể mặc áo vào đi làm được rồi.
Nói đến áo, Thụy Kha vẫn để nguyên vết rách trên áo sơ mi và chiếc áo vest của Thìn, cô đã giặt sạch sẽ bộ quần áo ấy và trang trọng đặt nó vào trong tủ quần áo của mình, bên cạnh những váy vớ, những bộ đồ của cô. Cô sẽ coi nó như một vật kỷ niệm của mình.
Nghe Thìn nói muốn đi làm, Thụy Kha đanh đá cá cầy:
– Còn lâu, cứ ở nhà.
– Nhưng Thụy Kha còn công việc, bỏ bê sao được.
– Có Mai Ngọc và Ánh Tuyết rồi. Lo gì, tôi ở nhà nhưng vẫn coi là đang làm việc đấy, mọi chuyện bây giờ điều khiển từ xa hết.
Nói rồi Thụy Kha lại gần tủ, lấy ra một cái áo khoác mỏng:
– Thìn cứ nằm đây, tôi xuống nấu cơm rồi mang lên.
Thụy Kha mở cửa đi ra ngoài, Thìn thở phào một cái rồi duỗi thẳng chân ra, buồi vắt lên trên lòi cả đầu khấc ra cạp quần, nhìn ghê chết đi được. Nhìn qua cửa sổ, trời âm u mưa rầm, chỉ độ non tháng nữa thôi là đến Tết, Thìn nhớ nhà rồi. Cậu dự định lúc gần nghỉ Tết sẽ rủ Thụy Kha về Quảng Bình quê cậu chơi, thứ nhất là để cậu tiện thể bảo vệ, thứ nữa là Thụy Kha ở trên này một mình cũng buồn. Cậu tin chắc rằng chủ tịch sẽ đồng ý thôi. Ôi quê hương, khoảng thời gian giáp Tết là những người con xa xứ lòng bồn chồn đến lạ, chỉ mong sớm được về nhà thôi.