Phần 85
Trên đường từ công ty trở về nhà, Thụy Kha và Thìn ghé vào nhà Mai Ngọc để thăm bé Cún, chuyện công ty có thế nào đi chăng nữa nhưng bé Cún giờ đã trở thành một phần trong cuộc sống của hai người rồi. Bé Cún giờ đã chập chững biết đi, lại còn bi ba bi bô “mẹ mẹ bố bố dì dì” nữa. Ghé thăm chơi nhưng cũng là tiện thể ăn cơm luôn ở nhà Mai Ngọc, chỉ cần báo trước cho Nụ là khi về có cơm ngon ăn rồi.
Cả nhà ăn cơm xong, trong bữa cơm thì rất ít khi Thụy Kha và Mai Ngọc trao đổi công việc, các cô muốn dành thời gian đầm ấm này cho những người thân yêu của mình. Cơm nước xong xuôi, Thìn đang chơi với bé Cún ở trong phòng còn Thụy Kha và Mai Ngọc ngồi uống nước ăn dưa hấu ở phòng khách. Nụ rửa bát xong thì lau tay vào cái tạp dề, sau đó cô vào trong phòng của mình xách ra một cái túi nilon màu đen được bọc cẩn thận. Nụ rón rén lại ngồi gần chị Thụy Kha:
– Chị Kha, có cái này hai bác bố mẹ anh Thìn nhờ em gửi cho chị.
Nói xong, Nụ đưa cái túi nilon sang tay Thụy Kha. Thụy Kha cũng chưa biết là cái gì, mới hôm rồi điện về nói chuyện với mẹ, không thấy mẹ bảo gì cả, cô ngạc nhiên:
– Cái gì nhỉ, sao chị không thấy mẹ chị bảo gì.
Vừa nói cô vừa giở túi nilon ra, vật trong đó làm Thụy Kha cực kỳ ngạc nhiên, vượt qua mọi sức tưởng tượng của cô, là 4 cọc tiền 500.000Đ vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, có dây buộc và niêm phong của ngân hàng.
Thụy Kha không tin vào mắt mình, sao bố mẹ anh Thìn lại gửi tiền cho mình, mình đâu có bảo chuyện tiền nong gì với bố mẹ đâu. Mình chẳng cho bố mẹ thì thôi, có mấy lần dúi tiền vào tay mẹ nhưng mẹ không nhận, nay sao bố mẹ lại gửi tiền cho mình. Thụy Kha đặt 4 cọc tiền lên bàn rồi quay về phía Nụ:
– Nụ, mẹ chị gửi cho em từ bao giờ?
– Bác gửi theo xe oto lên cho em từ hôm qua, bác điện em bảo phải đưa tận tay cho chị.
Thụy Kha tim đập mạnh lắm, cô cố gắng để mình không có hành động gì quá lố trong giờ phút này:
– Nói cho chị nghe, sao mẹ chị lại gửi tiền lên cho chị. Chị có bao giờ bảo bố mẹ là chị cần tiền đâu. Anh Thìn chắc chắn cũng sẽ không nói.
Nụ thấy chị Kha hối thì bắt đầu cuống:
– Em… em nghe mẹ em nói là… hai bác đọc trên báo thấy công ty của chị gặp khó khăn nên… hai bác gửi tiền lên cho chị. Em chỉ nghe nói vậy thôi… chứ em… không biết gì cả.
Thụy Kha như sắp ngất đến nơi, mặt cô đỏ bừng. Chuyện cả thế giới này nghĩ về cô thế nào, nghĩ về công ty cô ra sao với cô không quan trọng bằng việc bố mẹ anh Thìn. Cô nuốt nước bọt để ngăn dòng cảm xúc, hỏi Nụ ngắt quãng:
– Nụ, em phải nói cho chị biết, tiền bố mẹ chị có là từ đâu mà ra. Nói cho chị biết đi.
Riêng chuyện này Nụ được dặn là không được nói cho chị Thụy Kha biết, vì vậy cô tránh ánh mắt của chị, hai tay đan đan vào nhau như là kẻ đang bị hỏi tội:
– Chuyện này… chuyện này… em không biết… em không biết đâu…
Nhưng Thụy Kha tinh ý, cô thấy Nụ nói nhát ngừng và nghe giọng biết là không thành thật, cô cũng chực khóc đến nơi rồi:
– Nói đi Nụ… Chị xin em, nói cho chị biết đi. Nói đi.
Là câu cuối Thụy Kha phải lên giọng để áp đảo Nụ, và cũng là động tác để ngăn dòng cảm xúc đang lên đến họng.
Nụ thấy chị lên giọng thì sợ run bắn người, chưa bao giờ thấy chị Kha nặng lời với mình như vậy, Nụ đành phải thú nhận:
– Là hai bác… bán ruộng muối.
Thụy Kha bật dậy khỏi ghế, cô chạy như ma đuổi ra khỏi cửa phòng chung cư, cô theo chỉ hướng Exit mà chạy về phía cầu thang bộ. Cánh cửa cầu thang bộ đóng lại cũng là lúc nó đánh sập sự kìm nén của Thụy Kha, cô ôm mặt khóc rống lên:
– Bố mẹ ơi… Hu hu hu hu hu… hu hu hu hu hu.
200 triệu mà Thụy Kha vừa nhận được không phải là những đồng tiền chắt chiu qua ngày tháng giống 20 triệu mà một lần cô đã nhận của mẹ để lo cho anh Thìn. 200 triệu đối với Thụy Kha mà nói thì nó quá nhỏ bé mà cô chưa bao giờ phải bận tâm và phân vân, nhưng 200 triệu này đối với cô nó quý hơn cả 200 nghìn tỉ, cô biết nhà anh Thìn có 1 mẫu ruộng muối, là từ tổ tông hàng bao nhiêu đời tích tụ lại, cũng là những ruộng muối theo lệ cha truyền con nối từ đời cụ đời kị để lại cho bố mẹ. Vậy mà!
Nước mắt chảy ra để mang lại cho Thụy Kha sự trấn tĩnh trở lại, cô vuốt vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh, cô cần bình tĩnh để gọi điện về cho mẹ. Rút điện thoại ra, Thụy Kha run run bấm số. Sau vài hồi chuông thì cô lại được nghe cái giọng quê Quảng Bình nhẹ nhàng và tình cảm ấy, là mẹ Thìn thưa:
– Kha hả con?
Thụy Kha mãi mới trả lời được: “Là con đây mẹ. Hix hix hix. Mẹ ơi, con nhận được tiền rồi”
Mẹ Thìn: “Sao thế, con khóc à, hay thằng Thìn nó làm gì con?”
Thụy Kha: “Không mẹ ạ, hix hix hix, con nhận được tiền rồi. Hix hix hix”
Mẹ Thìn: “Bố mẹ chẳng biết là con cần bao nhiêu, nhưng cũng hy vọng giúp con được tí nào hay tí ấy”.
Tất nhiên, trong lúc xúc động này, Thụy Kha vẫn đủ tỉnh táo để không nói cho mẹ biết rằng cô không cần khoản tiền này, rằng 200 triệu kia không có giá trị gì về mặt vật chất cả. Nhưng cái mà Nụ vừa đưa cho cô không phải là 200 triệu, nó là thứ quý giá hơn gấp cả trăm ngàn lần, cái cô nhận được chính là TÌNH NGƯỜI.
Thụy Kha: “Con cảm ơn mẹ, nhưng sao mẹ bán ruộng muối, lấy gì để làm hả mẹ?”
Mẹ Thìn: “Chuyện cần thì mình linh động con ạ, với lại bố mẹ cũng đã già rồi, làm muối vất vả lắm. Nhân dịp này mẹ cũng tính là để bố con nghỉ ngơi ở nhà, còn mẹ vẫn còn sức thì theo cái Hợi bán cá cũng được. Từ ngày cái Nụ đi, mình cái Hợi làm cũng vất vả. Mẹ ra chợ bán phụ nó cũng có thêm đồng ra đồng vào”.
Thụy Kha: “Vâng mẹ ạ, để khi nào công ty con hết khó khăn, mẹ cho con được mua lại ruộng muối mẹ nhé, đấy là ruộng mà cha ông để lại mà mẹ”.
Mẹ Thìn hiền hòa: “Uh, chuyện đó để tính sau đi con. Giờ con phải giữ gìn sức khỏe biết chưa, mẹ chẳng biết gì chuyện kinh doanh mà giúp con được. Nhưng nghe mẹ nói này, người đời nói gì thì mặc người ta, con đừng bận tâm. Mình nghĩ gì, làm gì mới là quan trọng con nhé. Nếu khó quá về đây với bố mẹ, quê ta vất vả nhưng không ai phải nhịn đói ngày nào đâu con”
Thụy Kha: “Hix hix hix, vâng ạ, con nghe lời mẹ”
Mẹ Thìn: “Thôi, các con nghỉ ngơi đi. Mẹ phải chạy ra chợ tí đây, thuyền cá đêm sắp về rồi, ra muộn lại hết mất cá ngon”.
Thụy Kha: “Vâng, con chào mẹ”
Thụy Kha bụm vào miệng mình để ngăn khóc thành tiếng, mẹ hơn 60 tuổi rồi vẫn phải phi lên thuyền mà cướp cá với người ta. Ở trên này mình có thiếu thứ gì đâu, khắp cái đất nước Việt Nam này đâu đâu cũng có tài sản của mình, vậy mà mẹ không cho mình giúp. Mình cần nhanh chóng sớm vượt qua khó khăn này, sớm trở thành vợ anh Thìn, lúc đó mình giúp bố mẹ mới nhận. Người quê đúng là “nghèo”, nhưng từ “hèn” không có trong từ điển.
Thụy Kha cúp máy cũng là lúc vòng tay Thìn từ đằng sau lưng ôm chặt lấy cô.
…
Tại phòng làm việc của Thụy Kha đang diễn ra một cuộc họp rất quan trọng, đây là cuộc họp đánh dấu thành công hay thất bại trong chuyện công ty gặp khủng hoảng thời gian vừa qua. Cuộc họp tổng kết lại mọi khó khăn mà hiện nay công ty đang gặp phải.
Tất nhiên, vẫn như thường lệ chỉ có 3 người, gồm Thụy Kha, Mai Ngọc và Ánh Tuyết. Nói về cô gái Tuyên Quang giờ bụng bầu sắp đến ngày sinh rồi nhưng kiên quyết không nghỉ làm một ngày nào. Sáng anh chồng Quang IT đưa đi làm, chiều đón về không sót một ngày nào. Chủ tịch có bảo nếu cần thì nghỉ sinh nhưng Ánh Tuyết không nghỉ, cô nói “khi nào đau đẻ em mới nghỉ”.
Còn một người nữa có mặt nhưng không tham gia cuộc họp, là Thìn, anh đang ngồi ở bàn của chủ tịch.
Mở đầu cuộc họp, Thụy Kha nói:
– Mai Ngọc, em báo cáo tình hình đi.
Mai Ngọc cố giấu lắm nhưng không thể giấu hết được vẻ lo lắng hiện lên trên khuôn mặt, tình hình công ty hiện nay phải nói là cùng cực của bi đát:
– Thưa chủ tịch, hiện nay tình hình công ty gặp rất nhiều khó khăn.
Về nội bộ công ty thì đang có hiện tượng chảy máu chất xám, rất nhiều cán bộ trung cấp trở xuống đã xin nghỉ việc để về đầu quân cho Kim Ngân với lời hứa về lương thưởng cao. Nhân viên cũng bị tình trạng tương tự, họ nhận định rằng tương lai Hưng Thịnh sẽ trở thành một công ty con của Kim Ngân, vì vậy họ lựa chọn về làm cho công ty mẹ. Nhưng có một điểm đáng mừng, chính là toàn bộ cán bộ công nhân viên tại nhà máy may Hưng Yên không một ai xin nghỉ làm mặc dù bị các công ty bên cạnh có sự hậu thuẫn của Kim Ngân mời sang với mức thu nhập cao hơn hẳn.
Về các đối tác, mặc dù chúng ta đã chứng minh rất rõ ràng về sự khả năng tài chính nhưng các nhà thầu thi công ở các công trình trên khắp cả nước, đặc biệt là ở các dự án trọng điểm đã bỏ thi công, yêu cầu công ty phải thanh toán khối lượng đã hoàn thành, họ chấp nhận chịu phạt theo hợp đồng.
Theo tìm hiểu thì việc này chắc chắn liên quan đến Kim Ngân, họ dùng mọi cách để ép buộc các nhà thầu phải dừng thi công, trong đó có một điều kiện là “nếu làm cho Hưng Thịnh thì không được làm cho Kim Ngân”. Các nhà thầu lựa chọn làm cho Kim Ngân vì dù sao đó cũng là một công ty có nhiều dự án hơn chúng ta.
Về ngân hàng, cũng là Kim Ngân tác động mà hiện nay khả năng huy động tài chính từ ngân hàng của công ty gần như bằng không. Các ngân hàng không những không giải ngân những khoản vay mới, mặc dù chúng ta hoàn toàn đáp ứng được điều kiện, mà còn có văn bản không cho đáo hạn những khoản vay ngắn hạn đến kỳ thanh toán, những khoản vay trung và dài hạn đều ở tình trạng như vậy.
Về phía khách hàng, cũng vì lý do nhà thầu tiến hành đình công, vận chuyển máy móc thi công ra ngoài công trình, một số khách hàng đã mua nhà của chúng ta bị Kim Ngân giật dây đã tiến hành đòi trả lại tiền, thanh lý hợp đồng đã ký. Việc này kéo theo hàng loạt những khách hàng khác muốn rút tiền ra khỏi dự án.
Về tài chính, thưa chủ tịch, mặc dù chúng ta ngay từ đầu đã cân đối tài chính để duy trì hoạt động sản xuất kinh doanh, tránh lệ thuộc vào dòng vốn mới. Nhưng khi sự việc kéo dài quá lâu, nhiều khoản tiền lớn từ phía đối tác, khách hàng phải thanh toán dẫn đến tình trạng bắt đầu mất cân đối dòng tiền. Lượng tiền mặt của chúng ta hiện nay còn rất ít, chỉ đủ để trả lương cán bộ công nhân viên và các khoản cần thiết trong vòng 3 tháng nữa. Tức là chúng ta chỉ có thể cầm cự được khoảng 3 tháng.
Thưa chủ tịch, nói chung là mọi thứ đang rất khó khăn ạ.
Thụy Kha nghe xong, cô cũng có ghi chép những ý chính từng mục vào quyển sổ tay của mình. Cô nhìn về phía Ánh Tuyết:
– Về thị trường chứng khoán và các cổ đông thì sao, Ánh Tuyết?
Ánh Tuyết ngồi thẳng lưng theo thế bà bầu làm cái bụng chửa vượt mặt ưỡn thêm ra, cô đặt cái Ipad lên bụng mà không cần giữ nó vẫn không rơi, nhìn đến là buồn cười. Nhưng khuôn mặt thì cũng nghiêm trọng không kém tổng giám đốc:
– Thưa chủ tịch, thưa tổng giám đốc. Theo kết quả mới nhất vừa cập nhật. Hiện nay lượng cổ phiếu tự do mà Kim Ngân nắm giữ chiếm 25,4%, cộng với lượng cổ phiếu của cổ đông sáng lập như chú Sang là 16%, tổng lượng cổ phần tính cả quy đổi hệ số 1, 1 hiện nay Kim Ngân đang nắm là 43%. Còn lượng cổ phần của tịch là 42,9%. Họ hiện đang nắm giữ hơn chủ tịch 0,1%.
Kim Ngân cũng vừa mới có văn bản đề nghị triệu tập cuộc họp bất thường đại hội đồng cổ đông với 2 nội dung chính là: Bầu lại chức danh chủ tịch, ban giám đốc và điều chỉnh hoạt động sản xuất kinh doanh. Thời gian diễn ra cuộc họp là vào thứ 2 tuần sau. Còn đúng 5 ngày nữa.
Thụy Kha nghe xong thì trầm tư tính toán lại một lần nữa kế hoạch phản công, trong thời gian vừa qua, biết Hưng Thịnh ở thế yếu nên chiến lược của Thụy Kha dựa trên tư duy phòng thủ thật chặt, chờ đợi đối phương lộ sơ hở và khi thời cơ đã chín muồi thì tìm cách phản công thật nhanh kết liễu đối thủ trong tích tắc. Và thời cơ ấy hôm nay đã hội tụ đủ.
Thụy Kha nói:
– Đây là thời cơ để chúng ta phản công, lật ngược thế cờ. Diễn biến cuộc khủng hoảng của chúng ta từ đầu đến giờ chỉ xoay quanh hai chữ “Niềm tin”. Đối thủ cũng dựa vào chiêu bài này để hạ gục chúng ta mà thôi, không có gì khác. Chúng ta trước nay chỉ nhìn vào biểu hiện bên ngoài, hay nói đúng hơn là nhìn vào hiện tượng của cuộc khủng hoảng như: Giá chứng khoán đi xuống, nhà thầu bỏ thi công, ngân hàng ngừng cấp vốn, nhân viên nghỉ việc… à không nhìn vào bản chất của sự việc. Một lần nữa, tôi khẳng định, tất cả là do “niềm tin” của khách hàng, của đối tác và của chính nhân viên chúng ta không còn, hoặc không đủ để theo chân ta.
Chúng ta còn 5 ngày, nhưng mất 2 ngày thứ 7 và chủ nhật nghỉ vì vậy còn có 3 ngày. Giờ chúng ta sẽ huy động toàn lực để thực hiện một kế hoạch, ngã ở đâu thì sẽ đứng dậy ở đó, kế hoạch sẽ được diễn ra vào lúc 14h ngày mai. Các em nghe cho rõ đây:
“…”
Mai Ngọc và Ánh Tuyết nghe xong thì phấn khởi, Mai Ngọc đứng phắt dậy còn Ánh Tuyết thì chậm chạp đứng dậy theo, hai cô cùng đồng thanh:
– Rõ thưa chủ tịch.
Nhìn thấy 2 cộng sự của mình, Thụy Kha có niềm tin rất lớn:
– Tốt, hai em lập tức về triển khai ngay. Thắng hay thua tất cả là ở trận đánh này.
…
Khi Thụy Kha đang vuông tròn tam giác thì Thìn ngồi ở bàn làm việc của Thụy Kha nhận được 1 tin nhắn: “Nếu muốn cứu Hưng Thịnh, 14h chiều mai có mặt tại địa điểm… đi một mình, không được để cho Thụy Kha biết – Kim”
…
Lúc này ở bên nước Mỹ xa xôi đang là đêm, bà Hà và ông Dương đang mây mưa tình tứ như chuyện bên Việt Nam chẳng phải là của mình. Nhưng không phải thế đâu, bà Hà đang trần truồng nằm ấp lên cánh tay ông Dương, một tay bà xoa xoa chim chồng cho nó cứng hẳn lên, bà nũng nịu:
– Mình à, mình có nghe nói gì về chuyện công ty cái Kha không?
Ông Dương tỏ vẻ chẳng quan tâm gì cho lắm, cái ông tận hưởng chính là bàn tay mềm mại của vợ đang mơn mơn vào da của đầu khấc:
– Ưm ưm, nữa đi mình.
Bà Hà trước nay thương con gái nhưng sợ chồng một phép, bà và ông yêu thương nhau nhưng tính ông Dương quả thật là vô cùng đặc biệt. Trong chuyện gia đình, với tư cách là người chồng đối với vợ thì ông chiều bà vô cùng, chiều vô điều kiện. Nhưng còn trong chuyện dạy dỗ con cái cũng như trong kinh doanh, ông rất gia trưởng.
Bà Hà biết được Kha đang gặp khó khăn nên đang tìm cách theo kiểu rất “vợ” hòng muốn ông Dương ra tay cứu công ty Hưng Thịnh, bà biết nếu ông cứu khả năng được rất cao, chả gì ông cũng là chủ tịch một quỹ đầu tư xuyên quốc gia, quỹ đầu tư của ông có thể làm thay đổi định chế tài chính của quốc gia nhỏ chứ không phải vừa.
– Kìa mình, mình không nghe em nói gì sao?
Bà Hà nhéo nhéo vào đầu buồi chồng một cái để gây sự chú ý. Ông Dương đành mở mắt ra trả lời:
– Có nghe nói.
– Vậy mình giúp con nó đi.
– Nó nhờ mình nói với anh à?
Bà thò tay lên vú chồng di di vào đầu ti:
– Không, mình biết tính con Kha nhà mình rồi đấy, nó đã bao giờ hỏi xin em và mình cái gì đâu. Từ ngày nó về Việt Nam đến giờ cũng chưa bao giờ nhờ mình phải giúp nó cái gì. Em thấy con nó đang vất vả quá thì nói với mình thôi. Mình giúp nó đi mình, dù gì nó cũng là con mình mà. Nó bảo với em sau đợt này nó sẽ cưới thằng Thìn đấy.
Ông Dương đang cơn sướng thì bị ngắt quãng bởi việc không đâu:
– “Mút buồi anh đi đã rồi tính”, ông Dương ra điều kiện.
Bà Hà thấy có cửa sáng, thấy người ta cho mình cơ hội thì phấn khởi hẳn ra, với lại việc này lại sướng vào thân nữa, bảo sao không thích cho được:
– Vậy em mút cho mình ra nhé.
– Mút đi mình.
Và thế là bà Hà vùng dậy ngồi vào háng chồng rồi cúi mặt xuống tận lực mút con chim bóng lưỡng to to của chồng một cách miệt mài. Bà dùng mọi thủ thuật, mọi kinh nghiệm tích lũy được mấy chục năm trời dồn về màn bú chim kinh thiên động địa này. Bà còn dùng cả đôi vú mình cho buồi ông địt vào khe nữa, rồi còn chồm lên miết khe lồn mình dọc thân buồi, tất cả là để trợ lực cho cái mồm.
Phải đến hơn chục phút sau thì ông Dương cũng không chịu nổi mà xuất đầy một mồm tinh trùng vào miệng vợ. Bà Hà nuốt cái ực một phát hết luôn mồm tinh rồi trườn lên nằm cạnh chồng:
– Xong rồi nhé, giờ mình giúp con đi.
Nhưng ông Dương đủng đỉnh như không:
– Tôi không giúp gì đâu, trong kinh doanh gặp phải những chuyện như thế là bình thường. Nó phải tự mình đối mặt và vượt qua. Mà thực ra, đã đến nước cạn đâu, bên nào thắng, bên nào thua còn chưa biết mà.
Bà Hà nghe xong thì rít lên:
– Mình lừa em, mỏi hết mồm rồi đây này. Em ứ chịu đâu. Ứ chịu đâu.