Phần 9
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua lớp cửa sổ bằng kính. Trên chiếc giường rộng lớn, một người phụ nữ đang nằm trên đó, ôm một người đàn ông. Đôi chân thon dài, trắng miên man đang gác lên đùi một người đàn ông.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào tận giường làn chói mắt, Trần Lâm mở mắt, nhìn thấy Thư Vân đang nằm bên cạnh mà miệng nở một nụ cười đắc ý.
Cúi đầu, nhìn người đẹp đang ngủ say sưa ở trong lòng, Hắn không thể kiềm chế được ánh mắt của mình cứ nhìn sâu dần xuống theo đường cong của ngực Thư Vân. Lúc này, bên trên lại không một mảnh vải che thân, nằm sát vào mình, Trần Lâm có thể cảm nhận rõ được những khoái cảm mang đến.
Bỗng chốc trong đầu hắn lại nhớ lại cảnh hôm qua cùng nàng làm tình, nếu Thư Vân không xin hắn để nàng đi ngủ, hắn cũng không nỡ đi ngủ mà muốn làm tình thâu đêm đến sáng. Nhưng thể lực của thư Vân không cho phép điều đó.
Tối hôm qua, lần đầu tiên Thư Vân điên cuồng như vậy, Trần Lân nghĩ về cái khuôn mặt thẹn thùng lúc rên của nàng lại cảm thấy đáng yêu. Làn da của Thư Vân so với rất nhiều phụ nữ trẻ tuổi khác còn mềm mại và mịn màng hơn nhiều, hơn nữa thân hình còn đang độ xuân sắc, chỗ nào cũng rất đẹp và tuyệt diệu. Gái một con trông mòn con mắt. Nàng đang ở cái thời điểm hồi xuân.
Hắn không kìm được lòng, nhìn chằm chằm vào đôi môi kia, không kiềm chế nổi đành cúi xuống hôn một cái “Chụt”.
Thư Vân đang trong cơn mơ bỗng cảm thấy môi mình như bị cái gì chiếm lấy, nàng lập tức tỉnh dậy, nhập nhèm mở mắt, mới giật mình ý thức được điều gì đó. Thư Vân bỗng đỡ mặt vì nhớ lại buổi tối qua của hai người, hắn bắt nàng nói những câu thô tục, dâm dục đó làm nàng không kìm được mặt lại đỏ dần lên.
– Ngủ ngon không… – Trần Lâm ôm nàng vào lòng hỏi.
– Có… – Thư Vân trả lời rất lí nhí, không dám nhìn vô mặt hắn.
– Trần Lâm… Anh sẽ không rời xa em chứ… – Thư Vân bỗng nhiên hỏi một câu mơ hồ làm hắn chẳng hiểu gì nhưng vân trả lời một cách dứt khoát đầy tự tin.
– Tất nhiên rồi, anh sao có thể rời xa em được.
– Em vừa mơ thấy, anh sẽ bỏ rơi mẹ con em rồi đi theo người phụ nữ khác.
– Em đừng lo lắng, chỉ là giấc mơ thôi mà.
– Nhưng em sợ, rất sợ… Em không thể sống nếu thiếu anh… Thư Vân nói xong, đưa hai tay ra, ôm lấy lưng hắn.
Trần Lâm cũng chỉ nói những lời an ủi đối với nàng. Hắn sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng được đâu.
Hai người nằm trên giường một hồi rồi cũng tách nhau ra rồi dậy mặc quần áo xuống ăn sáng rồi đi làm.
… Bạn đang đọc truyện Người chồng siêu đẳng tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/07/truyen-sex-nguoi-chong-sieu-dang.html
Hôm nay hắn đến công ty cũng buồn chán chẳng có gì làm. Giai Giai thì đã về quê, người công ty thì đang bận bịu với dự án sắp tới. Hôm nay công ty có một cuộc họp về dự án kia, cần thống nhất bản kế hoạch này lại.
Trần Lâm thân là chủ tịch sẽ đưa ra ý kiến về bản kế hoạch mà các bộ phận của công ty đã đề xuất. Hắn cũng vừa ý với 2 bản kế hoạch và đang đợi hoàn thiện thêm. Kết thúc cuộc họp là lúc hơn 9h, hắn ngồi trong công ty cũng chẳng làm cái quái gì nên liền đi ra ngoài cùng Lão Ngũ.
Lúc hắn vừa đi ra ngoài thì có một cậu thanh niên đến quầy lễ tân ở tầng 1 tìm hắn. Đó chính là người được Trần Lâm cho tiền để phẫu thuật cứu mẹ lần trước ở công viên. Rất tiếc là hắn không gặp được Trần Lâm nên lại vội vô bệnh viện.
Trần Lâm đang muốn đến ngân hàng Á Châu để bàn về việc vay tiền của Ngân Hàng để làm cái dự án kia. Thực chất tiền của tập đoàn hắn không thiếu, nhưng không thể cái dự án nào cũng bỏ hết tiền vốn của mình ra để đầu tư được. Các công hay tập đoàn đa phần là thế, nếu họ dồn toàn bộ vốn, hay dù họ có nhiều tiền, họ dồn tiền vào dự án. Nếu chẳng may gặp bất chắc mới đi vay tiền sẽ rất khó. Vì khi đó ngân hàng sẽ bắt chẹt họ, hay họ thấy mình khó khăn quá sẽ không giải quyết cho.
Trần Lâm đang đi vô cửa Ngân Hàng Á Châu, thì phía sau bỗng có một tiếng gọi.
– Tiên sinh, xin làm phiền một chút, ngài có bận việc gì không?
Trần Lâm quay đầu nhìn, thấy vóc người tiêu chuẩn hình chữ “S” của một mỹ nhân ở đằng sau đang nhìn hắn. Hắn nheo mắt một hồi vì mình đâu có quen nàng ta?
– Xin hỏi tiểu thư có việc gì cần tôi giúp đỡ… – Tuy không quen nhưng vẫn chào hỏi bình thường, hắn đâu phải hạng người sỗ xoàng.
– Là như thế này, tôi đột nhiên thấy khó chịu ở bụng, có thể là “cái kia”… tới đột xuất, anh có thể mua hộ tôi ít băng vệ sinh được không… – Cô gái xấu hổ ôm bụng nói.
Trần Lâm nghe xong cũng hiểu ra vấn đề, nhưng sao lại nhờ mình mua cái ấy. Đàn ông con trai đi vào quán mua cái đó rất ngại. Mua cho vợ, hay tình nhân thì đéo sao vì lúc “Cái đó” mình hay dùng lên chăm sóc tí cũng tốt. Ai dè lại đi mua hộ người ngoài, nếu ai bắt gặp hắn thì sao.
Đường đường là 1 chủ tịch tập đoàn lại đi mua bvs:). Nhưng hắn cũng không tiện từ chối, nhất là đối phương lại là mỹ nữ.
– Để tôi dìu cô lại ghế kia ngồi đợi, tôi sẽ đi mua giúp cô.
– Vâng, cảm ơn tiên sinh.
Trần Lâm vội đỡ nàng lại ghế. Những bỗng chốc hắn cảm thấy gì đó không ổn. Ban nãy cũng chỉ nghĩ nàng là một người bình thường cần giúp đỡ thôi. Giờ mới để ý kỹ là trước cửa Ngân hàng có biết bao nhiêu phụ nữ đi qua, sao nàng không nhờ lại đi nhờ một người đàn ông. Hắn cảm thấy chuyện không ổn, mới vừa rồi bị người đẹp dùng lời ngon tiếng ngọt làm mê mẩn, nhưng sau một hồi suy nghĩ, nhận thấy được đối phương có chuyện che dấu. Tự nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp nhờ một người xa lạ giúp đỡ, chẳng lẽ không sợ nam nhân đó sinh ra ác ý hay sao? Chỉ có thể là có hai nguyên nhân, thứ nhất nàng biết thân phận của hắn và muốn câu dẫn hắn, thứ hai là nàng không biết hắn. Nếu là điều thứ nhất thì chẳng sao cả, nhưng điều thứ hai thì hơi khó nói. Nếu nàng không biết hắn là ai, mà lại đi nhờ vả một chuyện tế nhị như vậy, nàng không sợ hắn nảy sinh ý đồ xấu xa muốn chiếm đoạt nàng hay sao? Nhưng nhìn nàng vẫn tỏ ra bình thường như không có gì. Muốn câu dẫn hắn hay chẳng sợ hắn sàm sỡ nàng đây.
Bỗng nhiên khi rìu nàng đến ghế đá, thân thể hai người như sát vào nhau. Hắn ngửi thấy mùi hương trên thân thể nàng có chút quen quen. Hắn bỗng nở một nụ cười gian xõa.
– Tiểu thư, hiện tại tôi đang rảnh… hay để tôi đưa cô về nhà nhé… – Trầm Lâm nói với điệu bộ quan tâm.
– À… không cần… anh chỉ cần mua hộ tôi ít băng vệ sinh là được… – Cô gái cũng hơi ngạc nhiên vì lời nói đó của hắn. Nhưng trong lòng cô bắt đầu khinh bỉ hắn.
Trần Lâm cười, hắn đã biết đối phương là ai rồi. Ban đầu hắn cũng khó xác định được, nhưng xâu chuỗi các sự việc với nhau. Hắn đã hiểu ra vấn đề, Cô gái này chắc chắn là Monica, chắc chắn hôm qua nàng đã thấy hắn ở hiện trường vụ án lên hôm nay mới nảy sinh ý định trêu đùa với hắn. Trêu hắn thì hắn trêu lại thôi.
Trần Lâm liền một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, lấy tay nàng quàng qua cổ hắn rồi rìu nàng lại ghế, đôi lúc hắn còn giả vờ trượt tay để tay chạm vào mông nàng. Monica hơi kinh ngạc vì hành động của hắn, hôm qua nghe hắn nói mấy câu cuối vì vợ và nhìn cách giết người đã nhận ra đó là nàng liền nổi tính tò mò. Nhưng không ngờ hắn cũng như bao người đàn ông, đều là loại người dâm dê đê tiện, thấy gái đẹp là nổi tính. Nhưng Monica cũng không tức giận mà phát tác, nàng vẫn tựa người vào hắn mà đi.
Hắn thấy Monica không tức giận lại bóp mông nàng càng mạng hơn làm toàn thân Monica run nhẹ vài cái.
Hắn rìu nàng lại ghế ngồi rồi chạy đi vô ngân hàng. Hắn không có thời gian đùa với nàng, Monica cũng không rảnh đùa với hắn, nàng thấy hắn đi xa liền đứng dậy nhìn hắn với ánh mắt như viên đạn. Nhất định sẽ có ngày nàng báo thù.