Phần 12
Sáng hôm sau, đợi tụi nó đi đánh răng vệ sinh cá nhân hết, phòng nội trú chỉ còn lại 3 đứa.
– Hai đứa mày sao để bị phát hiện vậy, mà có lấy được hàng không.
– Xui thôi mày ơi, nhưng hàng thì có rồi. Mày còn tiền không, đưa tao 400$ đi, tuần rồi tao thua quá không còn được bao nhiêu.
– 400$ Hả. Chuyện nhỏ, thứ 7 về tao lấy cho.
Tôi với thằng mập nói chuyện trong lúc thằng D đang chăm sóc cái vòng ba được nhuộm 3d màu trắng, đỏ, tím của nó. Không khéo cái mông này mà đưa lên facebook thời bây giờ dám trở thành trào lưu như “Sơn Tùng ôm tivi” cũng nên.
Nó xức hết nửa chai dầu thì kéo quần lên đi lại chỗ hai đứa tôi mà ngồi… chồm hổm giống tôi chứ méo dám ngồi bệt xuống đất nữa “Giờ tiếp theo sao đây mày?”
“Tối qua tao nghĩ kỹ rồi, kế hoạch thế này: Thằng D phải nghĩ cách mượn chìa khóa ông Bình, dùng đất sét lấy dấu chìa khóa để đi dập chìa mới. Mình sẽ tìm cơ hội buổi tối lẻn vào đặt máy ghi âm bên dưới bàn làm việc. Sau khi chuẩn bị xong thì chỉ cần đợi đến hôm ổng kêu con Vân xuống, tao sẽ nói con Vân giả vờ cầm theo tập, giắc cây viết camera vô đó, tìm vị trí bao quát được toàn cảnh mà đặt. Như vậy nếu lão giở trò thì tụi mình sẽ có hình ảnh và âm thanh làm bằng chứng để uy hiếp lão. Tụi mày thấy sao?” Tôi nói một mạch thao thao bất tuyệt.
Bà mẹ hình như cái mông bị đau thì cái đầu thông minh hơn thì phải. Con bà nó, sau này phải tìm cách bị đòn nhiều nhiều hơn mới được nha!
– Tao thấy mày tính vậy được rồi đó, chuyện chìa khóa thì giao cho tao là được, không khó lắm.
– Thằng T mày nghĩ cách kêu người nhà lo tiền xin đem cái laptop lên đây, cứ nói là để học ôn thi thêm trên mạng.
– Ok! Chuyện nhỏ luôn, lát tao gọi cho ông già.
– Được rồi, nhưng nhớ là phải gấp, chỉ còn thời gian hôm nay đến tối mai nữa thôi. Lạy trời cho mọi thứ suôn sẻ!
Đến gần trưa, thằng D bước vào lớp nháy mắt với tôi và thằng T, hiểu ý nó, tôi xin thầy ra phòng vệ sinh.
– Không ổn rồi, ông bình không cho tao mượn cả chùm, tao viện cớ lấy chìa khóa mở kho lấy bàn ghế mới cho lớp, ổng chỉ tách đúng chìa đó đưa cho tao chứ không đưa nguyên chùm như mọi lần.
– Mẹ nó, sao xui liên tiếp vậy.
Lòng tôi như lửa đốt, không vào được phòng ổng là hỏng bét, lỡ như máy quay có chuyện gì hoặc không quay được toàn cảnh mà lại không ghi âm được thì coi như em tôi chết chắc.
– Liều đi, tụi mình tìm cách lẻn vô phòng lấy chìa khóa khi ổng còn ở trường luôn.
– Nhưng bằng cách nào, mày đùa hả, phòng ổng đâu dễ vô dữ vậy.
– Tao có cách rồi! Tao sẽ gọi điện mượn liền anh tao thêm chục triệu, cuối tuần mày trả nổi không T?
– Yên tâm, tao có cách lo tiền, mày cần gì cứ làm đi. Miễn lo được cho con Vân, tốn thêm vài chục triệu tao cũng gồng được.
– Vậy được, tới chiều nay tao sẽ cho tụi mày biết phải làm gì!
…
1h30 chiều.
Thằng D gõ cửa phòng ông Bình, bên trong có tiếng vọng ra nghe khản đặc “Vào đi!”
– Thầy, thầy rãnh hông, con thưa chuyện chút.
– Mày mà cũng có chuyện nữa hả, đại bàng đại bác lắm mà, tao lo sao nổi mạy.
– Thầy giỡn con hoài, tính vô nhờ thầy lo dùm mấy con điểm dưới trung bình.
– Bữa nay dư tiền quá hả mạy, mấy con là chính xác bao nhiêu hả?
– Dạ 2 con 4, 1 con 3. Con gửi thầy riêng 1 tr nữa là 5tr được không thầy?
– Ừ được, bữa nay thầy thấy mày cũng biết chơi đó, lát ghi lại điểm những môn gì rồi đưa tao, tao lo cho.
Thằng D tính móc tiền ra đưa thì bên ngoài có tiếng choảng nhau nghe ầm ầm. Mấy thằng lớp 11 chạy giỡn ầm ầm bên mấy bàn ăn chưa kịp dọn ở ngoài sân, lão bình điên tiết chạy ra ngoài bỏ mặc thằng D. Thằng chả đứng chống nạnh ở trước cửa chửi bới mấy thằng lớp 11, thậm chí còn kêu lại bộp tai mấy cái làm thằng nhỏ xém đái ra quần.
Xong xuôi lão quay vào phòng khóa cửa không quên thốt ra một câu cực kỳ văn hóa “Đụ má mấy thằng nhóc!”
Thằng D cười xuề xòa tiến tới đưa cái phong bì dày cộm “hề hề thầy cứ để đó cho em, lát em ra dần đầu từng đứa cho thầy!”
Ổng gật gật đầu nhận lấy mớ tiền bẩn, mắt sáng hơn đèn pha oto, ổng hỏi han thằng D mấy câu nữa rồi đuổi ra ngoài. D đại ca ra khỏi phòng thì nhanh như chớp vọt lên phòng nội trú gặp tôi, vừa thấy bóng nó từ xa là tôi bật ngay dậy. Thầm cầu mong nó đừng bao tin xấu cho tôi, dàn dựng vụ quậy phá này tốn hết 5 xị cho 2 thằng ôn kia đó nha.
– Sao rồi mày, được không.
– Cũng hên, tao có được rồi. Giờ giao nó tụi ngoại trú làm dùm luôn hả?
Nó chìa ra cái hộp chưa đất sét bên trong cho tôi. Quan trọng không phải cái hộp mà là cái dấu dập chiếc chìa khóa phòng lão bình ở trong đó. Việc đêm nay sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần đợi ổng về và cả trường đi ngủ thì lẻn vào đặt máy ghi âm thôi.
– Ừ mày kêu thằng đệ nào đi dập chìa đi, nhớ kiếm thằng nào kín miệng đó nha. Kêu nó cho tiền thằng cha làm chìa để làm gấp nha, tối nay mình hành động luôn.
– Rồi yên tâm, cứ giao cho tao!
…
11h đêm cùng ngày.
Tiếng xe máy lão bình vang lên như máy cày Sunshine bị khô dầu, nó báo hiệu giờ G đã đến. Có 3 bóng đen lao ra phòng nội trú, tôi, thằng T và D đại ca. Thằng T chạy thẳng ra phòng bảo vệ giả vờ ngồi hút thuốc làm nhiệm vụ cảnh giới, tôi với D đột nhập vô phòng tổng quản nhiệm.
Thằng D móc chiếc chìa khóa bản sao ra loay hoay mở cửa, lần mò 2 – 3p mà vẫn chưa được, bực mình nó chửi đổng “Dm chìa mới khó mở quá”.
May thay, vặn vặn thêm lúc nữa thì cái ổ khóa kêu cái “cạch” bật mở ra, cũng là lúc cái chìa khóa dỏm đời bị cong queo không xài được lần nữa. Nhưng cũng chỉ cần có thế là hai thằng thở phào, nhanh chân chui vô phòng. Tôi móc cái máy ghi âm bé bằng hai đốt tay, cố bình tĩnh kiếm chỗ thuận lợi mà đặt. Mồ hôi tay túa ra vì hồi hộp cực độ, việc bọn tôi đang làm cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần bị phát hiện thì cầm chắc cái án đuổi học vĩnh viễn.
Văn phòng được bày biện đơn giản, 1 cái kệ tài liệu ở góc bên trái phía dưới, bàn vi tính nằm ở góc phải bên trên, ở giữa là chiếc bàn chữ nhật để tiếp khách, phòng có máy lạnh, internet đầy đủ. Mẹ, phong tổng quản nhiệm mà nãy giờ tưởng phòng giám đốc không àh.
Đây rồi! Ngay ở dưới bàn có một góc chữ A gần chỗ bàn vi tính, có khăn trải bàn phũ xuống. “Ê D, mày đưa tao cái băng keo 2 mặt coi” tôi quay sang nói với thằng D, nhưng chợt thấy điện thoại đổ rung, bắt máy lên thì nghe giọng thằng mập thì thào “Rút lẹ, ổng quay lại”.
Chết mẹ! Sao ông Bình quay vô lại đúng lúc vậy, nhưng giờ mà bỏ đi là hết cơ hội quay lại…
Kệ mẹ luôn, một liều ba bảy cũng liều, chết thì chôn nông thôn lại đẻ, làm thôi. Từ nhà gửi xe, đi rề rề vô đây cũng mất 2 – 3 phút, hy vọng thằng mập khôn lanh tìm cách câu kéo thêm 1 – 2 phút, chỉ cần 5p nữa là xong thôi.
“Đưa tao thêm băng keo. Nhanh!” Tôi quát, cái máy khốn nạn khó dính quá, cứ rớt hoài, lửa cháy xém lông đýt mẹ nó rồi mà còn rách việc.
Dán thêm vài lớp băng keo thì cái máy cũng chịu nằm yên, tốn hết 1p30. Hai thằng đứng dậy sắp xếp lại mọi thứ trong phòng cho trở về vị trí cũ, kéo cái khăn trải bàn thật thẳng thớm thì thời gian đã 2p rồi.
Ra khỏi phòng khóa cửa, cái ổ khóa vừa kêu cái cạch thì… “Hai thằng kia làm gì đó?” Giọng ông Bình vang lên sau lưng khi chúng tôi vừa định đi.
– Con với thằng D tính thay cái bóng đèn trần trên này nè thầy, mà hai đứa kiểm tra trước coi hư đèn hay hư máng thôi thầy.
– Mẹ, khuya lắc đi thay đèn, hai thằng mày rảnh quá hả?
Cũng may tôi nhanh trí nhìn lên cái đèn trần ở trước cửa phòng lão đang chập choạng lúc cháy lúc không. Hai thằng thấy ổng không nghi ngờ gì thì ba chân bốn cẳng chạy lên phòng nội trú. Tôi thề là lúc này lão mà hỏi cắc cớ thêm câu nữa là tui đái trong quần rồi khai luôn đó nha, mấy tình huống này hại não quá sức thanh niên rồi.
Ở trên phòng, 3 thằng điệp viên của MI6, íh lộn, điệp viên nghiệp dư, đang nín thở chờ động tĩnh ở phía phòng quản nhiệm. Giờ mà ổng kêu tên tôi với thằng D một tiếng thôi là tôi đập đầu vô tường để ngất xỉu luôn đặng… không liên quan. Chớ bị bắt vô phòng ổng cân não tra hỏi một hồi dám điên luôn ah nha.
Chừng nửa tiếng sau tiếng xe máy cày của ổng lại lần nữa chạy ra khỏi trưởng. Tôi thở mạnh một cái, nãy giờ hít vô mà hồi hộp quá quên thở mẹ ra, chả hiểu sao chưa chết ngạt nữa mới hay chớ.
Thằng D ngồi kế bên buột miệng “Mẹ, đi thay quần cái đã”. Thằng mập thì rắm cú rõ to thối như mùi chuột chết trong hũ mắm tôm, rồi cười cầu huề “nãy giờ sợ quá tao nín địt, giờ né không kịp, thông cảm”.
Khóe miệng tôi giật giật, có xung động muốn giết người!
…
Sáng hôm sau.
Giờ đang là tiết toán, tôi ngồi dặn dò con Vân những việc cần làm nếu bị lão dê già gọi vào phòng, bất chợt một cuốn tập được chuyền xuống bàn tôi, cuốn tập quen thuộc của tôi và Ngọc hay dùng viết thư nói chuyện với nhau trong giờ học đây mà.
“Anh, mình quen nhau được không?” Ngọc viết cho tôi một câu hỏi khó khăn, em đã không chỉ một lần hỏi câu đó, nhưng tôi chưa sẵn sàng, một phần vì tôi vẫn thấy không tự nhiên với những ánh mắt dò xét của K mỗi khi tôi và Ngọc có hành động thân thiết vô tình.
Tôi chần chờ, viết gì bây giờ, thân con gái người ta đã hạ mình hỏi đến 2 – 3 lần, yêu thì nói yêu, không yêu cũng nói mẹ đi, phải công nhận tôi lúc đó chảnh chó vãi lờ. Tôi viết trả lời em “Anh không muốn em khó xử, rồi cả cái lớp cái trường này sẽ nhìn em bằng con mắt khác, để em phải thiệt thòi thân con gái như vậy anh sao đành lòng”.
Tôi chuyền quyển tập lại cho em mà lòng ngổn ngang, bảo tôi không muốn có em là nói xạo, xạo banh nhà lồng chợ luôn, có thằng đàn ông nào lại từ chối một người con gái như em chứ. Nhưng thân con gái về cơ bản đã là thiệt thòi rồi, đàn ông như tôi không che chở được thì thôi, nỡ nào lại khiến em rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Quyển tập màu tím đỏ do chính tay em bao tỉ mỉ từng chút lại được chuyền về cho tôi “Mọi người nghĩ gì quan trọng lắm sao? Từ giờ phút này anh là bạn trai của em, em tự nhận vậy luôn đó, anh làm gì em. Còn anh xem em là gì thì tùy anh. Vậy đi nha người yêu… x… x… o… x”.
Cuộc đời này vẫn còn đâu đó chút công bằng, nó lấy đi của bạn cái gì thì sẽ trả lại cho bạn một thứ tương xứng như vậy, dù bằng cách này hay cách khác, vào lúc này hoặc lúc khác… việc bạn cần làm chỉ là khoan hãy nản lòng và thử chờ đợi… vì tôi chắc chắn có thể bạn sẽ chẳng nhận được cái vẹo gì đâu, hên xui thôi =))
Tôi cảm thấy may mắn, có một người con gái tuyệt vời như thế đem lòng yêu thương mình, không may thì là cái gì.
Giờ ra chơi, tôi đang ngồi nói xàm với mấy thằng 12 ngoại trú, cũng là mấy khách hàng vip của tôi, mấy tay công tử này từng cúng cho tôi vài triệu một trận banh, có khi một đêm làm vài trận như thế. Đang chém gió bừng bừng, nước miếng văng tứ tung, chợt thằng T ngoắc ngoắc tôi, nhìn cái bản mặt xấu chó chạy của nó nghiêm trọng hẳn, tôi thầm hỏi trong lòng không nhẽ chuyện có biến.
Thằng T nhìn trước nhìn sau rồi kê miệng vô lỗ tai tôi hỏi thỏ thẻ “Đụ má, mới ăn cơm xong… giờ mắc ỉa quá tính sao mậy?”
“Cái đậu má, bữa nay ăn cặc gấu hay sao mà dám chọc tao hả con lợn” tôi sút cho nó mấy cú vào đít rõ mạnh, làm thằng nhỏ la oai oái, cái thằng rửng mỡ lắm, lâu lâu nó nứng sảng là kiếm chuyện phá mọi người àh, mà tôi với thằng D là đối tượng hứng chịu nhiều nhất.
Mà thằng khốn này nó không chừa ai đâu, nói chuyện bựa lắm, nhớ có hôm nó khều con nhỏ vi lớp 12H1 ra nói nhỏ, nó kêu với con nhỏ là “Tự nhiên T nứng cặc quá, cho bóp vú cái được không???”, Thằng quỷ làm con nhỏ ngượng chín mặt, la làng lên rồi chạy mất tích. Từ đó về sau con Vi thấy thằng mập ở đâu là né chỗ đó y như người ta né mấy thằng sida giai đoạn cuối vậy.
Dở khóc dở cười với thằng ôn thần đỉnh của lầy, tôi vào lớp kiếm mấy điếu thuốc bỏ trong ngăn bàn, đang lui cui thì nghe tiếng cửa lớp mở ra, tôi không mấy quan tâm, chắc đứa nào vào lớp lấy đồ thôi, đang đinh ninh như thế, chợt thấy một vòng tay mềm mại không xương ôm vòng lên ngực tôi từ phía sau.
Tôi đoán chắc là Ngọc, sợ có người vào thấy, tôi bèn gỡ tay em ra, quay lại đối diện với em, nhưng tôi không nói được gì vì môi em đã khóa lấy miệng tôi bằng một nụ hôn chớp nhoáng, rồi thình lình, em cắn mạnh vào môi tôi một cái đau chảy nước mắt.
“Em đánh dấu anh luôn, từ giờ anh là của em, cấm cãi nha” em chu chu cái mỏ thấy ghét lên nhìn tôi mà quả quyết nói. Tôi tuy đau nhưng ấm trong lòng, tôi đưa tay lên gương mặt em, ôm trọn một bên má vào lòng bàn tay, vuốt ve đối mắt long lanh tuyệt đẹp như biết nói kia.
Tôi hôn nhẹ vào trán, hôn lên mắt, rồi chuyển xuống sống mũi thanh thanh, rồi tìm đến cặp môi đỏ căng mọng. Hôn lên trán là yêu chiều, hôn lên mắt là nâng niu, hôn lên mũi là trân trọng, còn hôn lên môi… hôn lên môi là nồng nàn tan chảy hai tâm hồn hòa lẫn vào nhau, một nụ hôn truyền tải hàng triệu thông điệp yêu thương đến trái tim mỗi người. Tôi chợt nhận thấy mình yêu em đến dường nào, người con gái bất chấp mọi thứ, mỉm cười chấp nhận bước qua cầu theo tôi đến bến bờ yêu đương.
… một lần một đời anh còn nhớ.
Khi ta trao nhau chiếc hôn đầu.
Khi em theo anh bước qua cầu.
Xa ngày tháng… hoa mộng.
…
11h đêm cùng ngày.
Tụi tôi nhận được tin bắn về là ông Bình cho người lên tận phòng nội trú nữ gọi con Vân xuống phòng quản nhiệm. 3 thằng đang nằm vểnh chym nói xàm thì giật bắn người, cái gì phải đến đã đến rồi.
Tôi gọi cho anh Lộc nhờ vả vài câu, sau đó ba thằng tôi xuống phòng bảo vệ ngồi chờ trong phập phồng lo âu. Cầu mong mọi chuyện đều được như ý!
Cái phòng bảo vệ này cũng là một địa điểm hút chích thứ 2 ngoài toilet, nhưng hút ở đây phải tốn tiền, bét nhất cũng ly cafe hoặc điếu thuốc cho lão bảo vệ già.
Đã qua được 5 phút, tôi quay sang nói với thằng D “Mày chạy vô được rồi đó”, thằng D không chút chần chờ, chạy thẳng vô trong. Theo như kế hoạch, con Vân vào trong đó nếu có chuyện gì phải la to lên, thằng D sẽ rình ngay ở cửa, nếu nghe được tiếng con Vân thì sẽ gõ cửa phòng giải cứu nó. Ở bên ngoài, anh Cò đã chờ sẵn, khi tôi ra hiệu, ổng sẽ giả vờ là người nhà con Vân có chuyện gấp cần gặp để nó cớ đi ra ngoài thoát khỏi ông Bình.
Thằng D đứng ngoài cửa chừng 10p thì nghe tiếng con Vân la lên, nó lập tức gõ cửa phòng tới tấp. Ông Bình mở tung cửa quát “Đụ mẹ, giờ này mày đập cửa gì đó hả?”
“Tại có người nhà con Vân lên nói có chuyện gấp cần gặp nó, con mới vô kêu mà thầy”.
Cái mặt ổng hầm hầm nhìn thằng D như có thù giết cha đoạt vợ vậy đó, nhưng mà lý do chính đáng quá, không nói gì được. Ổng đành cho con Vân đi trong sự tiếc nuối, cái mặt Vân xanh mét không còn hột máu, tội nghiệp con nhỏ, chắc nó sợ lắm đây mà.
Vừa bước ra tới phòng bảo vệ, gặp tôi là nó cho nguyên quả mít… ướt vô mặt liền, khóc nấc lên từng chập “hu hu… anh ba oi… ổng ép em ngậm…”
“Suỵt, lát nữa hẵng nói, cây bút đâu” – tôi chặn miệng con bé, để cha bảo vệ nghe được là rách việc.
“Hix, chết rồi, nãy em sợ quá quên lấy ra, còn để quên trong phòng ông Bình” – con Vân sực nhớ ra, hốt hoảng nói. Mặt ba thằng tôi tái đi, cây bút mà mất hoặc bị ổng phát hiện ra là việc này kể như đổ sông, còn ba thằng tôi cũng không xong với ổng.
12h đêm, ba thằng tôi nằm trong phòng mà không tài nào chợp mắt, ngủ làm sao được khi cái án tử còn đang treo lơ lửng trên đầu, không biết bao giờ thì ụp xuống. Àh quên, nói vậy oan ức cho thằng Tân mập quá, nó đang ngáy như bò kia kìa, ai khó ngủ chứ nó thì không, trời thương cho thằng nhỏ cái tính ăn được ngủ được thấy mà ham.
“Ê Minh, con Vân kiếm kìa!”, Thằng Lâm mới đi đái về gọi tôi. Bật dậy như cái lò xo, tôi phóng ra khỏi cửa, leo lên hàng rào chộp cái điện thoại nối qua phòng nội trú nữ.
Nói 1 chút về cái điện thoại siêu hiện đại này, đây là phát minh mới nhất của nội trú nam, công nghệ tiên tiến vô cùng, không sử dụng năng lượng, thân thiện với môi trường, tính bảo mật cực tốt, không thể nào nghe lén qua đường dây khác, và đặc biệt… không tốn phí.
Mấy bác thấy ghê hôn, hết con mẹ nó hồn chưa, quý lắm mới tiết lộ cho mấy bác biết đấy. Điện thoại này được đặt 1 cái tên cũng đỉnh của đỉnh luôn: Điện thoại sữa bò!
Thắc mắc hả? Đơn giản thôi, tại nó làm bằng lon sữa bò mà, nối hai lon sữa bò bằng cái sợi dây dùng để nhảy dây áh, loại dây bằng nhựa rỗng ruột, truyền âm cực rõ, hifi như ampli Denon. Ở đầu lon sữa có mắc cái chuông lục lạc, mỗi lần bên kia cần gọi thì giật giật sợi dây, bên này nghe điện thoại đổ chuông là bắc máy alo tới sáng luôn.
Tụi tui còn đang nghiên cứu cách nào gọi mà thấy luôn đối phương như gọi facetime nữa kìa. Thằng T mập từng đưa ra đề xuất là hai đứa hẹn nhau trốn ra rồi đứng đối diện dùng cái điện thoại này, như vậy âm thanh sẽ rõ hơn mà còn thấy hình ảnh nhau nữa, quá tiện, tôi bội phục thằng mập sát đất, cái cách khốn nạn như vậy mà bộ óc heo não lợn của nó cũng nghĩ ra được, giải noel, íh lộn, giải Nobel ngu học năm nay làm sao chạy thoát được tay nó, mấy bác thấy đúng hông?
– Alo, anh ba đây có chuyện gì hả bé Vân.
– Em lấy được cây bút rồi anh ba, sau khi em đi thì ổng gọi con Linh lớp 11 xuống, lúc nó trở lại phòng có đem cuốn tập giắc cây bút, nó nói ông Bình thấy em để quên nên đưa nó đem lên cho em.
– Hả, hên quá hên vậy trời, đưa qua đây cho anh ba liền đi.
– Dạ, anh ba xuống phòng bảo vệ nha.
Tôi bật ultimate Lăng ba vi bộ làm cái vèo xuống phòng bảo vệ rồi chạy ngược lên phòng nội trú lần nữa. Chui vô lớp đá thằng mập cái “bốp”, tự nhiên thấy nó giật mình bật dậy nói “rồi rồi, ra liền, ra liền”, rồi thằng nhỏ mắt nhắm mắt mở chạy ra mở cửa phòng đi xuống sân trường trong sự ngỡ ngàng vô bờ bến của tui.
30s sau nó chạy ngược lên phòng tức giận nói “Đụ má chưa sáng mà!”, Tôi tròn xoe hai mắt hỏi nó “Ủa chứ mày biết tao kêu mày chuyện gì hông?”
Nó đực mặt ra nói “Không phải mày kêu tao dậy ra tập thể dục sáng hả?”, Tôi choáng váng suýt nữa bổ ngửa, ra là thằng não lợn này tưởng trời sáng rồi nên tưởng tôi gọi dậy ra buổi thể dục sáng hằng ngày, bởi vậy thằng nhỏ lật đật chạy xuống rồi chạy lên. Tôi cũng hết thuốc chữa với nó, mấy thằng này phải tử hình, cách ly vĩnh viễn khỏi xã hội, chớ nó giành ngu hết một mình không chừa cho ai miếng nào hết, bá đạo quá chịu sao nổi!
Tôi khều thằng D, rồi 3 đứa lẻn xuống phòng học 12, mang theo cái laptop của con lợn hình người đang lải nhải vì bị đánh thức giấc ngủ kia. Màn hình laptop vụt sáng với hệ điều hành window thần thánh, tôi xoay cây bút tách rời ra, để lộ đầu usb cắm vào máy tính.
(Đoạn này thực chất không có âm thanh, vì chiếc máy ghi âm còn trong phòng ông Bình, phải đến hôm sau thằng D mới tìm được cách lẻn vào lấy, nhưng mình ghép luôn âm thanh vào cho sinh động nha, nói cho các bác đỡ thắc mắc)
Màn hình hiện lên cảnh loạng choạng, là lúc con Vân cầm cuốn tập đi vung vẩy vào phòng ông Bình. Chiếc bút đã yên vị trên bàn nên màn hình đứng yên lại dễ nhìn hơn, nhưng mà bị ngược, thế là một cảnh đỉnh của bựa diễn ra, ba thằng đực rựa nghiêng 3 cái đầu đều tăm tắp 1 góc 90° để coi phim. Coi như vậy được 3p thì thằng mập lên tiếng “đụ má, sao không cầm ngược cái laptop lại coi cho dễ?”
Á đù, là nó thông minh đột xuất hay tui bị lây cái ngu bất chợt của nó vậy ta, nếu không phải thấy thằng D kế bên cũng làm giống tôi thì dám tôi phải hoài nghi trí tuệ của mình lắm nha, không biết mình với nó ai ngu hơn ta???
Vậy là thiên tài trong lòng tôi cầm cái laptop quay ngược lại cho cả bọn coi, thằng D mừng muốn rớt nước mắt nói “mẹ! Coi thêm 5p nữa là tao bị tật nguyền cần cổ luôn đó!”
Thôi quay trở lại với bộ phim bom tấn đã. Ông Bình vừa thấy bé Vân là mặt mày rạng rỡ, nuốt nước bọt ừng ực. Kéo con nhỏ vào lồng mà hôn hít, lão ngửi mùi hương trinh nữ trên vai nó, cố hít thật sâu đầy hai lồng ngực cái mùi quyến rũ mà lão hằng thèm muốn ấy.
Tôi khinh bỉ và tởm lợm lão, thầy giáo mẹ gì cái thứ ấy, con sâu làm rầu nồi canh, lão đang làm nhục 2 chữ “giáo viên” thiêng liêng của bao con người nhà giáo đang ngày đêm vất vả với trái tim yêu nghề tha thiết. Tôi muốn nhổ một bãi nước bọt vào nhân cách thối tha của lão!
– Đừng thầy ơi, con xin thầy, tha cho con đi mà thầy.
– Im! Không muốn tao cho học lại 12 thì cấm chống cự, ngoan thì thầy sẽ nâng điểm giúp con.
Ông Bình vừa đe dọa vừa dụ dỗ con thỏ ngây thơ bằng cây gậy và củ cà rốt, Ổng cầm lấy bàn tay trắng trẻo mịn màng, rồi tham lam mút những ngón tay thon dài đẹp đẽ ấy như một món bánh kem thơm phức hấp dẫn. Lão mút mát từng ngón, từng ngón, liếm láp kẻ tay khiến nước miếng lão nhão nhễu kéo thành từng dòng tơ nước ghê tởm. Con bé một tay bịt miệng cố kiềm tiếng khóc nấc, tay kia bị cái miệng hôi hám của lão chiếm lấy.
Lão Bình muốn cởi áo con Vân, nhưng con nhỏ giằng lấy nút áo, túm lại không cho lão đụng vào. Lão bực quá, tinh trùng thượng não rồi, giơ bàn tay to lớn lên tát con Vân một cái, khiến con nhỏ ôm mặt phải bỏ hàng cúc áo ra. Và chỉ chờ có thế, lão xé toang hàng cúc mỏng manh, khiến bộ ngực sữa đang phập phồng lên xuống từng chập kia hiện ra trước mắt lão như mời mọc con trâu già tới gặm cỏ non.
Con Vân hoảng loạn, nó thét lớn rồi lao ra cửa tựa lưng vào đó, lão như một con sói đang dồn chú thỏ nhỏ vào chân tường, chỉ 1 lát, 1 lát nữa thôi là thân thể mềm mại không xương mang mùi hương trinh trắng kia sẽ thuộc về lão, mặc sức lão giày vò. Nhưng đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ, thằng D gõ cửa đúng vào lúc này, lão hậm hực đợi con Vân cài lại nút áo rồi ra mở cửa.
Sau khi con Vân được cứu đi, lão có vẻ quẫn bách, cầm điện thoại lên gọi cho tay quản nhiệm nào đó “thầy kêu con Linh lớp 11 xuống gặp tui liền”.
Chà chà, không lẽ con Linh là người xui xẻo phải thế thân cho em tôi sao. Chẳng đợi tôi thắc mắc lâu, con Linh đã xuất hiện ở cửa phòng lão, vừa đóng cửa xong là ông Bình vồ lấy nó.
“Từ từ thầy ơi, làm gì nóng vội dữ vậy nè” – con Linh nói với giọng õng ẹo như mời chào thêm cơn nứng của lão. Nó đẩy ổng Bình ngồi xuống ghế, rồi khiến ba đứa tôi bất ngờ khi nó chủ động tuột quần ổng ra một cách nhanh chóng.
Chà chà, xem ra con này tự nguyện làm vợ bé của ổng rồi nha, sắp có phim sếch xem miễn phí đây mà!
Nó lôi cái của nợ của ổng ra, nguyên cái củ cải xù xì đen đúa tởm lợm hiện ra trên màn hình. Con cu ổng to đùng, gân guốc và đầy vẻ hôi hám, nhưng đó là tôi thấy vậy thôi, chớ tôi nghĩ con Linh thấy con cu ổng giống như cây cà rem thơm ngon bán ngoài đường, vì trên màn hình laptop cái cảnh con nhỏ mút say sưa như công nhân lành nghề đang đập vô mắt tôi rõ mồn một.
Con nhỏ liếm láp từ đầu khấc đến tận bi rồi lại rê lưỡi lên tận lỗ tiểu mà xoáy nòng, ông Bình mắt nhắm nghiền, tay vò đầu con nhỏ ra vẻ sướng chết người không đền mạng.
Con nhỏ thấy thế càng nhiệt tình, mút trọn hòn bi ổng vô họng mà mút kêu chùn chụt, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn ổng với ánh mắt đĩ thõa đến cực điểm. Con Linh lại dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nó chuyển xuống dưới lỗ đít thâm đen đầy lông kia và hành sự, nó úp nguyên bộ mặt nữ sinh vừa ngây thơ lại dâm đãng kia vô mông ổng mà ngoáy lưỡi. Ông Bình xem chừng khoái vụ dọn wc này nên giơ hẳn 1 chân lên cho nó dễ bề hành động.
Dọn chán chê, nó quay lại với cái của nợ dài 12 cm nhưng đường kính tổ bố kia, con nhỏ sóc sóc mấy cái, rồi dùng đôi môi ngậm đầu khấc vô miệng, nó dùng sức mút đến tóp hai má. Nó chỉ ngậm cái đầu khấc rồi kéo ra nghe cái “póc” thật mạnh, làm vậy đến lần thứ 4 thì nó cho ông Bình lên cung trăng với một cú ngậm lút đến tận cán vào mồm. Nó cứ ngậm sâu như vậy mà di chuyển cái đầu lên xuống khiến tiếng nước bọt trong mồm kêu lên “óc óc”.
Ông Bình hít hà rên lên từng chập “a… a… thầy sướng quá, con làm giỏi thật, thầy thương con quá Linh ơi!”
Cuối cùng ông Bình đành chào thua với cái miệng tuyệt vời của con nhỏ mà bắn tinh tung tóe lên mặt nó. Nhìn gương mặt còn non nớt ấy hứng từng đợt tinh trùng trắng đục tanh tưởi ấy mà tôi cũng bị kích thích kinh hồn.
Nhưng ông Bình có vẻ chưa chịu buông tha con nhỏ dễ dàng vậy, đợi con nhỏ lau chùi cái mặt xong ổng bất ngờ bế thốc nó lên bàn vi tính, cởi hết đồ con nhỏ ra.
Chu choa mẹ oi! Con nhỏ dòm vậy mà có cái body ngon quá bây. Dáng con nhỏ hơi ốm, vú tròn vừa vặn, eo thon, mông nảy, bím múp rụp khép kín mít như con trai ngậm ngọc.
Ông Bình vục mặt vào cái âm hộ tơ như nai kia mà ngoạm không thương tiếc, dâm thủy con Linh vương vãi lên cả bộ ria mép của lão. Vét máng được chừng 5 – 10p, lão mở hộc tủ lôi ra cái gì đó, đến khi nhìn kỹ hơn thì anh em tui tá hỏa. Nguyên cái máy rung màu hồng, một đầu là bộ điều khiển, đầu kia là vật hình elip, có gai góc, dài khoảng chừng ngón trỏ.
Thằng cha này thứ dữ rồi, hàng hiếm vậy mà cũng có, chịu khó sưu tầm thiệt nha, thầy làm thầy giáo có tâm dễ sợ, em hâm mộ hết sức ah. Giáo viên nào cũng được như thầy thì nữ sinh ra trường toàn tốt nghiệp loại giỏi rồi đi làm đĩ điếm hết, còn nam sinh thì thằng nào thằng nấy vác cặp sừng trên đầu mà ra đời, vì bạn gái bị mấy thầy chịch hết rồi còn đâu!
Ổng rà rà trái mít mini đó vô hột le con nhỏ, rồi quét lên quét xuống khe âm đạo đang ướt sũng nước bọt lẫn dâm thủy. Con nhỏ Linh rên hừ hừ ra chừng phê như ăn patê, một tay tự xoa vú, tay kia chống ra sau bàn.
Rồi bất chợt con nhỏ rú lên hự hự “ư… ư. Chết, chết em… thầy ơi”, hóa ra ông Bình chơi nhét nguyên trái mít tuột luốt vô âm đạo con nhỏ. Con nhỏ giật giật người, nước tuôn ra như suối, nhễu nhão xuống dưới bàn rồi rơi hết vào cái miệng tham lam của lão đang chờ sẵn.
Ông Bình tiếp tục làm con nhỏ quằn quại hơn bằng nhiều chiêu trò như day hột le, bú vú, liếm đít, hun cổ, ngậm vành tai… v… v.
Sau đó, ông Bình xoay lưng về phía camera, đứng giữa khoảng trống ở hai chân con nhỏ. Tôi nghe tiếng con nhỏ kêu la “thầy ơi khoan… khoan đã… rút ra đã thầy… ự… ự… chết em rồi!”
Ông Bình chơi ác, đút luôn cái của nợ đen đúa vào âm đạo con nhỏ trong khi vẫn còn trái mít tố nữ rung è è trong đó. Dám cá 1 ăn 10 với mấy bác là cú đó chạm tử cung con mẹ nó luôn!
Theo tôi đoán, có lẽ ổng dùng chiêu này để đôn dên con cu ngắn của ổng, cộng thêm máy rung sẽ khiến thành âm đạo có biên độ dao động nhẹ tác động lên đầu khấc khiến ổng sướng hơn nữa.
Ổng nhấp bạo lực vô cùng, khiến cái bàn vi tính rung rinh như chực đổ, con Linh oằn người hứng chịu, miệng rên rỉ những từ ngữ dâm đãng, chắc nó cũng đang sướng điên lên ấy chứ đùa.
Lão Bình hứng quá bế luôn con Linh lên, rồi nhấp giữa không trung nghe bành bạch, cái máy rung vẫn còn trong âm đạo con nhỏ nên sợi dây thòng ra treo cái remote lủng lẳng giữa trời, nhìn hài hết sức.
Ổng giữ tư thế đó được chừng 5p thì buông con Linh xuống, để con nhỏ quỳ dưới háng lão mà bú mút. Lão nắm tóc con nhỏ ở hai bên kéo ra nhấp vào, đụ như máy vô miệng con nhỏ, màn blow job này tiếp diễn được 3p thì ổng giữ chặt đầu con nhỏ lại mà trút tất cả những tinh binh còn lại vào đó. Con nhỏ xem chừng khó chịu, đánh vô chân ổng “bịch bịch”, nhưng ổng mặc kệ, cứ bắn cứ xả vô khoang miệng của nhỏ.
Đến lúc lão thả ra thì con nhỏ ho sặc sụa, nhả ra mớ tinh trùng còn sót lại sau khi đã nuốt phần lớn vào bụng. Con nhỏ ấm ức nói “Bữa nay thầy chơi kỳ quá ah, làm con ngộp thở tưởng muốn chết rồi đó, nuốt ba cái đó thấy ghê quá ah. Thầy nhớ phải giúp con đậu tốt nghiệp đó”.
Ông bình cười ha hả, hai người lại bốp xốp nhau mấy chập nữa thì màn diễn này mới kết thúc. Phải nói là cái clip này quá chất, quá hay, quá quá tuyệt vời, với đoạn phim này thì lão Bình chết chắc rồi.
Thằng Tài phóng ra khỏi cửa nói “Tao đi vệ sinh cái!”, Thằng D quay qua ngại ngùng hỏi tôi “Mày có mang khăn giấy không M?”
Tôi triệt để tắt tiếng “…”
Gieo cái gì gặt cái đó, quả báo thường đến chậm chứ chẳng phải không tồn tại mấy người ở ác vẫn tưởng. Bằng chứng hả? Ông Bình là bằng chứng rõ nhất!
Anh Thái chơi đòn hiểm hơn cả tôi, ổng không thèm gặp mặt lão Bình như đã bàn, mà chơi trên đầu trên cổ ổng luôn. Cái clip được bật lên trước mặt ông hiệu trưởng trường tôi, khiến ổng tái mặt thiếu điều muốn quỳ lạy ông Thái luôn, chuyện này mà lên báo thì trường ổng đóng cửa mở quán bán bún sống qua ngày là vừa.
Hướng giải quyết mà anh Thái đưa ra cũng đơn giản thôi, là sa thải và bồi thường. Đuổi việc lão Bình là không phải nghĩ, anh Thái còn gằn giọng với lão hiệu trưởng là lão phải đảm bảo cả đời còn lại của ông Bình không còn được nhìn thấy bục giảng và học sinh của bất cứ trường nào ở thành phố này nữa. Phải bồi thường cho gia đình con Vân một số tiền lớn, làm cho con nhỏ 1 cuốn học bạ thật đẹp và tạo điều kiện thuận lợi nhất để nó thi tốt nghiệp.
Àh quên nữa, không chỉ con Vân mà bộ ba bựa nhân chúng tôi cũng được tưởng thưởng cuốn học bạ với hạnh kiểm cỡ level đội viên khăn quàng đỏ hay cháu ngoan bác hồ gì đó.
Lão Bình ra đi thì có người khác lấp vào, ông thầy này tầm hơn 40, tên Thành, có vẻ tri thức hơn. Sau này có đổ đốn hay không thì có trời biết, nhưng hiện tại thì lão có vẻ dễ chịu, tận tâm với học sinh đúng kiểu ma mới về trường thì phải biết lấy lòng.
Ông Thành phải nói là biết cách làm học sinh vui lắm nha. Muốn làm học sinh trường tư vui hả? Dễ lắm, cho tụi nó đi chơi đi là vui liền hà.
Lập tức một mệnh lệnh được ban xuống phòng thư ký “Lên kế hoạch 1 chuyến đi chơi cho bọn nhỏ giải tỏa căng thẳng, để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới”.
Vậy là tờ thông báo to chà bá lửa được dán ở mỗi lớp, toàn bộ 11 lớp 12 toàn trường được đi chơi ở Đà Lạt (10 lớp ngoại trú và 1 lớp nội trú)
Cả lớp rú lên như bầy sói thời kỳ động dục khi ông Hải thông báo là cả lớp nội trú sẽ được đi riêng một xe sang chảnh. Tất nhiên là nội trú phải đóng nhiều tiền cho chuyến đi hơn, còn lý do vì sao phải đóng nhiều hơn hả?
Ai kêu tụi bây giàu!
Ờ… ờ… Công nhận một điều như vậy, mấy bác học trường chuyên chắc biết định nghĩa “lớp chọn” chứ hả. Lớp chọn là lớp mà chỉ những học sinh giỏi của các lớp khác được chọn riêng ra để xếp vào một lớp chọn, lớp đó sẽ toàn là nhân tài được ưu tiên giảng dạy đặc biệt.
Lớp người ta là lớp chọn, còn lớp tui là “lớp lựa” đó nha =))
Trong lớp này không có đứa nào nghèo hết áh, toàn đại gia thôi. Không phải con giám đốc thì cũng có ba mẹ là chủ cửa hàng này nọ, thậm chí có vài đứa là con của cán bộ cấp cao.
Lúc ông Hải thông báo xong, cả đám ùa lên ôm hôn thắm thiết như bạo động, khiến thằng chả khóc thét “Mấy em ơi bình tĩnh, bình tĩnh, thầy còn mẹ già con thơ, đàn em nheo nhóc, tha cho thầy!”
Thằng T chạy qua chỗ tôi với thằng D đang ngồi nhìn chăm chú vô cuốn vở toán… để đánh caro. “Ê, ê tối nay đi siêu thị mua đồ ăn mai lên xe đi mày” nó hồ hởi nói.
Thằng D bực mình “Xê xê tao ra, chỗ người lớn làm việc, con nít đừng có mè nheo”. Tôi dở khóc dở cười nói “mày qua rủ con Ngọc đi, nó chịu thì tối nay tập trung ở nhà tao, tao lấy xe nhà chở cả bọn đi”.
Thằng nhỏ mừng rớt nước mắt, chạy qua chơi lầy, giở bài năn nỉ ỉ ôi với con Ngọc. Lát hồi tôi thấy nhỏ Ngọc mặt nhăn nhó qua chỗ tôi “Anh T nói tối em mà không đi, ảnh nuốt singum tự tử”.
Ôi địt mẹ thần linh ơi! Thần ôn này vẫn tưởng ăn singum mà nuốt thì bị quấn ruột chết. Sao trên đời lại còn thằng ngu như vậy, ông trời không cho sét đánh chết mẹ nó dùm đi!
Thôi thì vẫn an ủi là tối nay có Ngọc đi cùng, cũng vui vui, ba thằng đực rựa với một em xinh tươi đi siêu thị sắm đồ. Không tệ, không tệ!
6h tối cùng ngày, cả bọn kéo đến nhà tôi, hơi bất ngờ vì quân số tăng thêm 1 người: Bé Vân.
Không sao, càng nhiều càng vui, bu đông thì địt thúi mà. Tôi kêu chú Dũng lái xe chở cả bọn ra Big C mua sắm, mấy đứa trên đường tíu tít đùa giỡn khiến tôi thấy thật ấm áp không khí gia đình. Giá mà cuộc sống cứ luôn như vậy thi tốt quá, dù có phải đánh đổi thứ gì để được như vầy mãi tôi cũng chịu.
Bất quá ngày vui chẳng tày gang, tôi nhanh chóng nhận ra sai lầm khi chở con gái đi mua sắm. Ba thằng osin đẩy ba cái xe chở đồ mà vẫn thiếu, 1 xe toàn mỹ phẩm, 1 xe toàn đồ ăn, xe còn lại là quần áo. Tất nhiên xe đồ ăn là của thằng quỷ đói 9 kiếp T mập, ai mà không biết dám tưởng nó chuẩn bị vô núi sống nên mua đồ ăn nhiều dữ vậy.
“Của em hết 5tr450k, em trả bằng thẻ hay tiền mặt” – chị nhân viên đứng quầy tính tiền hớn hở nói.
Bả thì hớn hở còn tui thì nức nở thấy mẹ! Cũng may đem đủ tiền dằn túi chứ không là mất mặt rồi, ngày mai phải lên lớp trấn lột lại thằng mập mới được. Mẹ, ăn cho má nó nghèo luôn hay gì mà ăn dữ vậy!
“Bây giờ đi ăn pizza đi” – quỷ đói lên tiếng, ngay sau đó ăn liền một cú đá vào mông từ tôi. Nhưng tôi chẳng thể từ chối được khi hai cô nàng kia gật đầu cái rụp, ra chiều đói bụng lắm. Coi bộ đi mua sắm tốt cho hệ tiêu hóa nha mấy bác, ai mà bị biếng ăn thì nên thử đi mua sắm 1 bữa xem sao nha.
Ghé vô pizza hut, thằng mập giật cuốn menu nghiên cứu, mặt đăm chiêu như giáo sư tiến sĩ đang nghiên cứu dự án cộng đồng vậy. Coi một hồi nó quay qua thằng phục vụ “Anh cho em 1 cái pizza hải sản, 1 phần spaghetti, 1 súp, 1 tôm cuộn khoai tây, với lại coca”, nói một hơi rồi quay qua bọn tôi “còn tụi mày ăn gì?”
Ôi thần linh ơi! Xin người ban cho con sức mạnh để giết con quỷ này, con chịu hết có nổi rồi.
Tưởng đâu nó kêu nhiêu đó cho cả bàn ăn, ai dè bấy nhiêu đó là 1 mình nó ăn. Tôi quyết định rồi, từ sau này không bao giờ đi ăn chung với nó nữa, quá mất mặt. Nếu ai hỏi tôi sẽ nói không quen biết nó!