Phần 15
Tiếng chuông vào tiết đã kết thúc mộng đẹp sáng nay của thằng D, tiết đầu hình như là Văn thì phải, tiến sĩ gây mê số một miền Đông Nam Bộ đó nha!
Tui với thằng Mập ngồi chụm đầu học nhóm phân tích bài thơ cực kỳ chăm chỉ: A3 – E7… D5 – B9… chết mẹ mày nha con chó!
Vâng! Chúng tôi đang nghiên cứu chiến thuật hàng hải để sau này có dịp sẽ giúp ít cho nền quân sự quốc gia, hay còn gọi theo cách quần chúng là “bắn tàu giấy”.
Reng… Tiếng chuông báo giờ ra chơi lại reo lên, dân chúng ùa ra như ong vỡ tổ.
“Thằng D, mày lại đây coi” thằng mập kêu nó lại, cầm nguyên xấp giấy đặt trước mặt nó cái rầm!
– Ểh, cái gì đây mày!
– Coi đi rồi biết, cho mày thời gian tới tối, học thuộc lòng hết cho tao, tao bỏ công dữ lắm mới kiếm được cho mày đó!
Tui cũng tò mò nhìn vô, cái xấp giấy được kẹp lại như kiểu hồ sơ, ở tờ bìa còn được viết mấy chữ bằng bút lông chà bà lửa “Top Secret”. Lật thêm trang nữa, tui trợn mắt cứng họng khi đọc lên từng chữ trong đó.
‘Mã CEG 01.
Đối tượng: Trần Thị Thiên Vân.
Nhóm máu: A.
Món ăn ưa thích: Mì hoành thánh, bánh bò, xoài, cóc, ổi, vv…
Món ăn ưa ghét… vv… v…
Số đo 3 vòng… vv… v…
Phụ huynh & nghề nghiệp.
… ‘
“Á đù! Sao mày có được mấy cái này” tôi tròn mắt hỏi nó.
Thằng mập vênh mặt khệnh khạng cười hả hả nói “Chỉ cần mối quan hệ và có tiền thì có gì khó khi mà mượn xem qua học bạ và sổ khám sức khỏe trên văn phòng thư ký và phòng y tế đâu. Còn lại thì cứ đi hỏi mấy đứa bạn thân của con nhỏ là biết liền chớ gì!”
– Ê, vậy còn số đo ba vòng sao mày biết?
– Xời, thì tao nhìn… chết mẹ, ui da, tự nhiên đau bụng quá, tao đi trước!
“…”
– Thằng T, mày đứng lại đó cho tao, Bố Giết Mày!
Đó, điển hình cho câu cái miệng vạ cái thân là như vậy đó, tiện tay, tiện tay àh!
Ểh, khoan đã, tui nhìn vô tập hồ sơ top secret, sinh nhật ngày 28/3/19xx. Tui chợt tái mặt, móc điện thoại ra coi… á á á đù… Hôm nay là ngày 27/3!!!
Thôi chết mẹ con zô, cái chuyện quan trọng nhất là coi sinh nhật thì sao tui lại có thể quên như vậy hả trời, ngày mai là tới rồi, chuẩn bị sao mà kịp đây? Quay mặt ra ngoài, tui gào lên điên loạn “HAI CON LỢN! VÔ ĐÂY NHANH”.
Sau khi nghe tin dữ, hai thằng nó biểu cảm rất khác nhau, thằng D mặt đần thối, miệng cứ lâm râm như đọc thần chú “chết mẹ, chết mẹ, thôi chết mẹ…”. Thằng mập thì cầm xấp tài liệu lên mà trừng mắt nhìn đi nhìn lại như kiểu lần đầu coi phim sếch mà thấy người ta thông lỗ đýt vậy… Không thể tin được!
All unit, mã đỏ, khẩn… bốp, bốp… khẩn… bốp, chát!
…
(Cảnh bạo lực đã bị cắt, đề nghị tham khảo SGK trang 69!)
Một cuộc họp chóng vánh được tổ chức trên phòng nội trú chiều hôm đó, không khí cực kỳ căng thẳng. Tôi lên tiếng phá tan sự im lặng của bầy cừu “Tình hình bây giờ rất tình hình, đề nghị các đồng chí cho ý kiến chủ quan!”
“Tao, tao…” thằng mập quơ quơ tay xin phát biểu.
– Còn ai không?
– Tao! Tao!
– Có ai muốn nêu ý kiến gì không? Gì cũng được?
– Tao! Đm, tao nè!
– Thật là không có ai hả? Thôi được rồi, mày nói đi T.
“E hèm, chuyện này tao coi phim nhiều nên có kinh nguyệt rồi, àh không, có kinh nghiệm rồi, chúng ta sẽ tổ chức ở nhà để tạo không khí lãng mạn, có nến, hoa, bánh kem, bong bóng, pháo bông, nhạc, vv… Sau đó tắt đèn, dụ con Vân vô nhà, rồi bất thình lình đè nó ra… ểh, xin lỗi, tao hơi lộn phim chút xíu! Nói chung là tạo bất ngờ sao cho nó phát khóc luôn. Sao? Sao? Thấy hay không? Hay không?” Thằng mập nói một hơi thiệt dài rồi trưng cái bản mặt nhà thông đýt… e hèm… nhà thông thái ra, nhìn rất chi là ứa gan.
Nói thật là ý kiến này cũng hay, nhưng mà một khi bất kỳ cái gì được thốt ra từ miệng con heo nọc này, dù là hay dở, thơm thúi ra sao, tui cũng chỉ có xúc động muốn xông lên cho nó ăn mấy đạp cái đã, rồi tính gì tính!
Các đặc vụ khác cũng gật gù thông qua ý kiến này, giờ là lúc phân công, tiệc sẽ tổ chức ở biệt thự nhà thằng mập, chi phí thằng D lo hết, Ngọc sẽ có trách nhiệm ở bên bé Vân, dụ dỗ ngon ngọt làm sao để nó chịu qua nhà thằng T chơi. Bé Chi sẽ lo bày biện, trang trí nhà cửa, tui với thằng D sẽ đi mua tất cả đồ cần thiết, thằng mập lo kiếm chỗ đặt bánh sao cho hợp với yêu cầu đề ra là: Ngon – đẹp – hoành tráng – không đụng hàng.
– Các đồng chí có 24 tiếng đồng hồ để hoàn thành nhiệm vụ kể từ giây phút này. Giải tán!!!
…
Vậy là tất cả đã được lên kế hoạch công phu kỹ lưỡng, chỉ còn chờ gió đông mà thôi!
17h ngày 28/3.
Thằng D xin phép cho cả bọn được ra ngoài vào buổi tối, các đặc vụ túa ra mỗi người một ngã để thực hiện nhiệm vụ của mình.
Tui với thằng D trước tiên là đi đặt hoa, bé Vân thích hoa hồng trắng, hồng trắng thanh khiết, thơ ngây, không lẫn vật chất, kiêu sa và trong sáng. Hai thằng bàn nhau, đặt 18 bông hồng trắng làm quà tặng cho tuổi 18 đầy mộng mơ, cái tuổi đẹp nhất đời người con gái. Và thêm 200 bông hồng đỏ làm nền trang trí. D đại ca đi sắm đồ mà mặt hớn hở hạnh phúc thấy rõ, làm tui cũng thấy phấn khích, vui lây với nó.
Tình yêu đúng là kỳ lạ, nó có thể làm bất cứ người nào thay đổi 1 cách 180° khi đang yêu, khiến một người cằn cỗi cũng có thể trở nên lãng mạn đến bất thường.
Sau đó thì mua mấy thứ linh ta linh tinh như pháo bông, bong bóng, mua thêm đĩa nhạc sinh nhật lãng mạn (thời đó tải nhạc trên mạng và usb chưa thịnh hành lắm, chủ yếu người ta vẫn thích nghe đĩa nhạc). Trên đường đi, tui cũng nhanh chóng soạn cho nó mấy bài diễn văn sến súa lãng mạn đậm chất ngôn tình (ngôn lù) như thời bây giờ.
Thằng D ra vẻ ngại ngùng vì không quen sến thế này, nhưng tui bắt nó sống chết phải học, vì con gái yêu bằng tai mà, cứ khô khan như ngói kiểu nó thì chắc phải đợi Việt Nam vô địch worldcup, quan chức nước nhà thương dân như con, hoặc Trung Quốc tuyên bố Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt nam, thì con Vân mới xiêu lòng yêu nó!!!
Bỗng thằng D quay lại hỏi tôi trong khi đang cầm tài “không biết thằng mập đặt bánh ra sao rồi mậy?”
Tui cũng hơi ngớ người, có một cảm giác bất an nhè nhẹ ở đây, nhưng rồi gạt phắt đi, có dở hơi bơi ngửa thì cũng biết trời mưa chạy vào nhà chứ, chuyện đặt bánh đơn giản vậy có gì mà phải lo. Chỉ cần không bị thiểu năng, chạy ù vô tiệm bánh hét lớn “cho cái bánh sinh nhật, 8h tối lấy”, rồi đọc thêm tên nữa là xong, có gì khó khăn đâu chớ?
Xong đâu đó, hai thằng chạy ra nhà hàng đặt một đống đồ ăn, toàn cao lương mỹ vị không nha, mẹ, ăn ngon thế này có cảm giác giống tử tù ăn bữa cuối rồi mai chết quá ta? Xùy xùy, nói bậy bạ, phun nước miếng mai nói lại…
Đến 19h cùng ngày, mọi thứ đã sắp đặt đâu vô đó, công nhận con gái khéo tay nha, nhỏ Chi trang trí thiệt đẹp hết biết. Bữa tiệc sẽ diễn ra ở cái vườn nhỏ phía sau nhà. Cái vườn này xây kiểu cách lắm, có một cái chòi xây bằng gạch và ngói như kiểu trong phim Tàu, có hành lang uốn lượn, nằm giữa ao cá chép, xung quanh lát gỗ dưới đất.
Chúng tôi bày hoa khắp nơi, từ lối dẫn vào hành lang cho đến xung quanh căn chòi, pháo hoa được cắm xung quanh căn chòi, và cả xung quanh ao nữa. Chà chà, công phu quá, kiểu này thì cô gái nhỏ xiêu lòng với sói ca mất thôi!
Tôi hơi lo lắng quay sang hỏi thằng T “ê mập, sao giờ này chưa thấy bánh mày tới nữa?”. Nó bình tĩnh, tự tin, quyết thắng đáp “yên tâm, jame bond mà đã làm là cú nào cú nấy chắc như bắp!”
Vừa nói xong thì nghe tiếng chuông cửa reo inh ỏi, thằng mập hớn hở nói “đó, đó, tới rồi thấy chưa, tụi mày cứ nghi ngờ năng lực của tao!”, Nói rồi nó chạy ù ra lấy bánh.
Điện thoại trong túi tui cũng chợt vang, số em yêu hiện rõ ràng trên màn hình, tôi từ chối cuộc gọi vì biết em nhá máy ra hiệu báo đối tượng X đang trên đường đến.
Tôi quay sang quát tháo chỉ tay năm ngón, ah quên, chỉ 1 ngón thôi, 5 ngón xòe ra sao mà chỉ được, đứa nào chế ra câu này thiệt bậy hết sức!
– Các đặc vụ vào vị trí chiến đấu. Nhanh!
– DÉT SƠ!!!
…
20 phút sau.
– Ui cha em gái anh bữa nay đẹp dữ ta!
– Hihi, anh ba chọc em hoài nhaaaa!
Tui đi ra tận cổng đón nó, bữa nay em gái mặc cái đầm ôm body, giờ mới có dịp ngắm kỹ nhỏ em này. Dáng hết sảy nha, cao ngang ngửa Ngọc với K, ngực nở, eo thon, mông nảy, da trắng tự nhiên nhẹ nhàng. Mẹ, mình có ghệ rồi mà nhìn còn chảy nước miếng, hỏi sao F. A cụ như thằng D không động lòng heo sao được!
– Ủa! Mọi người đâu anh ba?
– Ở sau vườn hết rồi, chờ em tới thôi là nhậu được rồi đó!
– Mà bữa nay nhậu sao mà bất chợt vậy, tự nhiên Ngọc qua nhà em chơi rồi hối bất tử luôn àh, làm thay đồ quýnh quáng hết trơn đó!
– Ờ, nhậu tùy hứng mà em, hứng lúc nào nhậu lúc đó.
– Mà mấy anh ngộ ghê, có bữa nhậu không àh, dời tới cuối tuần cũng được mà, mắc gì xin nghỉ cả đám vậy không biết!
– He he, thì nhậu đi rồi biết!
Tôi dắt bé Vân đi vòng vèo trong nhà một hồi, cốt để mọi người có thêm vài giây sẵn sàng. Đến lúc bé Vân gần ra tới vườn thì tôi lấy một miếng lụa đen đã chuẩn bị từ trước ra “Vân nè, anh có một bất ngờ cho em, nhưng mà em phải bịt mắt lại nha, chịu hông?”
Con nhỏ tròn xoe mắt, chớp chớp hỏi “ý, có vụ này nữa hả, nhưng mà sao phải bịt mắt ghê vậy?”, Tui cười xòa “thì nghe lời đi, bảo đảm thích mê mà!”
Con nhỏ cũng chịu yên cho tui bịt mắt lại trong tâm trạng hồi hộp và phấn khích, tui tằng hắng một tiếng, ra hiệu cho thằng D đang núp như ăn trộm phía sau cánh cửa. Nó bước ra nắm lấy tay bé Vân dẫn đi với bộ mặt căng thẳng như đưa vợ đi đẻ. Tất nhiên con Vân vẫn đang nghĩ là tui nắm tay nó dắt đi, chứ hông hề hay biết đang bị một con dê cụ tay trong tay, từng bước đi vào kế hoạch yêu của nó.
Tui thì đi kế bên, thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở cho nó bước lên hay xuống bậc thềm. Chỉ mất thêm vài chục giây là con nhỏ đã đứng trước cửa thiên đường, tôi đá mắt cho các đặc vụ đốt pháo bông và nến thơm.
– E hèm, bây giờ em tự tay tháo khăn ra đi Vân!
Con nhỏ vội đến không vội hơn được, kéo thiệt nhanh cái khăn che mặt ra, để rồi… nghẹn ngào trong bất ngờ và hạnh phúc!
– HAPPY BIRTHDAY!!!
Mọi người la thiệt lớn tiếng chúc mừng sinh nhật, thằng D cười mỉm rồi móc chiếc hộp vuông bọc vải nhung ra, tui ngó sơ là biết hộp đựng trang sức liền. Đúng y như tui đoán, nó cầm sợi dây chuyền thiệt đẹp tỉ mỉ chu đáo đeo vô cổ con bé. Dây chuyền có cẩn hột chiếu chiếu nữa nha. Chậc chậc, coi cục mịch vậy chớ cũng có mắt thẩm mỹ ghê, sợi dây cho nữ đeo mà tui nhìn còn thích mê, con nhỏ chắc vui muốn xỉu luôn cho coi.
– Anh… anh… anh Hai làm em bất ngờ quá, em… em cảm ơn, sợi dây đẹp quá!
– Không, không có anh Hai gì ở đây nữa hết. Từ giờ anh với em không còn anh em gì nữa!
– Hả, anh Hai, anh đừng làm em sợ mà, em làm gì anh giận hả, cho em xin lỗi được không anh?
– Uh, em làm mà không phải làm một lần, làm nhiều lần luôn kìa.
– Trời, nhưng mà em đã làm gì sai, anh hai cho em biết đi?
– Em lấy cắp trái tim anh, cố tình gây thương nhớ, và khiến anh mất ngủ nhiều đêm, vậy đủ giận em chưa? Sao bao nhiêu chuyện em làm mà anh vừa nói, thì em còn đòi làm em gái anh là sao hả Vân? Không có chuyện dễ dàng vậy đâu nha!
– Hả??? Anh… anh… anh… anh… nói vậy là sao?
Rồi xong, hai đứa này về ở chung nhà là đúng quá còn gì! Bị cái tật cà lăm như nhau vậy đó, mốt về ở chung, thằng chồng nấu canh bỏ muối quá tay, con vợ sốt ruột lại cà lăm kêu “anh ơi cho muối… muối… muối… muối…” – thằng chồng tưởng vợ kêu bỏ thêm, cứ mỗi chữ muối cho thêm 1 muỗng – “cho muối… muối… ít thôi!” – Thế là nồi canh thành nồi muối luôn. Há há, nghĩ tới thôi là cười không ngậm mồm được rồi!
– Là… anh thích em Vân àh… làm bạn gái anh nha!
– Em… em… em… em.
Nhỏ Vân còn đang sốc vì tin dữ từ đâu ập tới thế này thì thằng mập bước ra. Nó mua luôn cái xe đẩy bằng inox để đặt bánh lên luôn mới dữ. Tui thầm khen thằng này thông minh, biết ra đúng lúc để giải tình thế khó xử cho 2 đứa ngưu lang chức nữ kia.
Nhưng mà niềm vui của tui đéo tày gang tí nào, lúc nó đẩy cái xe đi tới, ngó vô cái bánh là tui té cái đùng xuống đất luôn.
Thằng ông nội này đặt bánh cưới 3 tầng, có luôn tượng cô dâu chú rể ở tầng trên cùng. Chỉ khác ở chỗ bánh có chữ Happy birthday là coi như có chút an ủi, còn dòng dưới thì ghi là “Vợ yêu Thiên Vân”.
Má nó, giờ chỉ ước có cây ak47 ở đây, tui phải bắn thằng này thành cái mền rách mới hả dạ được nha, phải bắn nó vì một thế giới hòa bình không có mấy thằng nguy hiểm. Trời ơi là trời tức quá mà!
Cuối cùng buổi tiệc cũng diễn ra viên mãn, bé Vân vẫn ấp úng để ngỏ câu trả lời, nhưng tôi tin nó sẽ đồng ý, nhìn vào đôi mắt nó tôi có thể đoán chắc như vậy, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau đó một thời gian dài, chúng tôi vùi đầu vào học hành cho những kỳ thi đang tới như thủy triều. Vì là học sinh cá biệt nên sức học chúng tôi rất kém, ôn thi cũng vất vả hơn rất nhiều, nhưng anh em tôi vẫn tin tưởng một điều rằng chúng tôi sẽ vượt qua kỳ thi tốt nghiệp 12 này, cho bõ công quậy phá, cúp học mười mấy năm trời chớ!
Còn nhớ như in ngày thi tốt nghiệp buổi đầu tiên, tôi lo đến nỗi học bài tới sáng luôn mà không dám chợp mắt ngủ, vì sợ ngủ dậy sẽ quên bài. Đáng lẽ tôi còn tính thức hẳn 3 ngày thi đặng lập kỷ lục nữa kìa, nếu không có gia đình và Ngọc đòi sống chết ngăn cản vì sợ tui té xỉu hay mê sảng trong lúc thi, chớ hông dám tui làm thiệt lắm đó.
Nhưng được cái trời không phụ lòng người, cái ngày mà nhận được điểm thi tốt nghiệp qua thông báo điện thoại, tui mừng muốn phát khóc, gọi điện cho hai con lợn kia với Ngọc thì hay tin cả bọn đậu hết. Vui quá tính rủ hai thằng nó đi đập gà ăn mừng, nhưng chợt nhớ mình có người yêu rồi nên lại thôi.
Tiện tay… tiện tay àh!
Hai hôm sau, lớp tôi tổ chức buổi họp lớp cuối cùng ở trường để chia tay thầy cô, chuẩn bị cho kỳ thi xét tuyển ĐH – CĐ. Bữa đó tui lên kế hoạch cả rồi, sau bữa tiệc sẽ tổ chức đánh lẻ, hôm nay cả bọn phải đi quẩy tung SG này để ăn mừng cho thiệt đã.
Khi đến lớp, mọi người đã có mặt đông đủ tất cả, nhưng lại cũng thiếu tất cả… vì một người vẫn không có ở đây!
Còn đang lo lắng, tính lấy điện thoại ra gọi cho em, chợt tôi thấy K đi về phía tôi, gương mặt em có gì đó rất mâu thuẫn, nửa như vui mừng, nửa lại thoáng chút u buồn. Em đứng trước mặt tôi, chìa ra một phong bìa màu hồng, trên đó có ba chữ “Gửi anh yêu”.
Tôi cầm phong thư mà lòng thấp thỏm, trong lòng thầm cầu mong, xin đừng, đừng là thứ mà tôi đang nghĩ đến!
K nhẹ nhàng đặt một tay lên vai tôi vỗ về “em xin lỗi, hy vọng anh vượt qua!”
Nhưng tôi chẳng còn nghe được gì, tôi như mất đi thính giác, mất đi liên lạc với thế giới trực quan bên ngoài. Cả thế giới chỉ còn tôi và phong thư trước mặt!
Tôi run rẩy bóc bì thư ra, bên trong có một tờ giấy trắng được gấp cẩn thận, thoang thoảng vương vấn cả mùi nước hoa của em.
‘Anh M!
Em xin lỗi, vì không từ mà biệt. Em phải rời Việt Nam đi du học, đây là chuyện cả gia đình và họ hàng em đã lên kế hoạch từ khi em vào cấp 3. Nhà em tất cả đều ở Anh, chỉ còn ba mẹ và em ở lại Việt Nam, trong họ hàng bên nội, chỉ có một mình em là cháu gái, nên bà nội và các cậu các dì em rất cưng chiều, nhất quyết phải đem em qua bên ấy để lo cho em.
Em không cãi được, như vậy sẽ làm ba mẹ và bà nội thất vọng lắm, và em cũng biết nếu em không chịu đi, ba mẹ cũng sẽ thúc ép bằng mọi cách để em đi bằng được.
Em yêu anh, em đã có một ước mơ, tụi mình cùng học đại học, rồi ra trường, sau đó cưới nhau, về ở chung một nhà, mình sẽ có con, em thích có một trai, một gái.
Hằng ngày anh đi làm, em sẽ chăm con, nấu ăn, đợi anh về, ăn xong anh sẽ rửa chén, còn em giữ con, sau đó hai vợ chồng mình cùng chơi với con… rồi cùng nhau nhìn con chúng ta lớn lên. Con gái mình sẽ xinh đẹp, ngoan hiền như em, con trai sẽ nam tính, tốt bụng, hài hước như anh.
Em muốn sau này được nhìn lũ con gái chạy theo con trai chúng ta, được thấy đám con trai phải mê mệt theo đuổi con gái chúng mình. Muốn được già đi theo năm tháng cùng anh, thế là vợ chồng mình đi đến cuối con đường cùng nhau… trọn kiếp này… đến hết kiếp này!
Nhưng em xin lỗi, em làm không được, em có lỗi với anh! Em biết anh sẽ rất sốc, rất buồn, rất buồn… khi biết tin này, nhưng anh rồi sẽ vượt qua, rồi sẽ có tình yêu khác. Vì Minh của em là một người đàn ông mạnh mẽ mà, phải không anh?
Em đi chuyến này, có lẽ sẽ không về, nhà em đã tính chuyện cho em định cư ở bên ấy luôn. Em muốn gặp anh lần cuối, vì có khi cả cuộc đời này em sẽ không còn gặp được anh nữa!
Nhưng em không dám, em sơ gặp anh rồi, em sẽ quỵ ngã, sẽ không đi được nữa anh àh! Tha lỗi cho em.
Nếu có, nếu có kiếp sau, chúng mình sẽ trọn vẹn hơn nha anh, nhất định thế nha anh!
Tạm biệt anh, người đàn ông của em, tình yêu của em… em yêu anh… vĩnh viễn yêu anh… trọn kiếp yêu anh!
Người con gái có lỗi với anh!
Ký tên.
… ‘
Không! Không có chuyện đơn giản như vậy! Không đời nào tôi để em đi dễ dàng như vậy.
“Ngọc đi từ bao giờ?” Tôi như người điên quay sang gào lên với K.
“Tối nay nó bay đó anh”.
Tôi vội vàng lao như bay ra lấy xe, từ đây ra sân bay phải mất gần 1 tiếng. Ông trời ơi, xin hãy cho tôi đến kịp giờ, chỉ cần nhìn thấy em một lần nữa thôi cũng được rồi!
May mắn là đường xá không kẹt xe như mấy tình huống hay gặp trong phim tình cảm. Tôi gửi vội chiếc xe rồi lao sang ga quốc tế, tôi xuyên qua dòng người, tìm kiếm như điên như dại, nhưng tôi không gặp được em, có lẽ em đã vào sớm làm thủ tục lên máy bay rồi.
Tôi ngồi thừ ra, không còn nghĩ được gì, không có cảm xúc gì. Từng kỷ niệm bên em, từng giây từng phút ấy như đoạn phim chiếu chậm trong đầu tôi…
Bất giác tôi lại nhìn lên, khoan đã… là em, em đang đẩy vali đi ngược ra cánh cửa ấy. “Ngọc!” Tôi gào lên, vẫy tay gọi em. Ngọc khựng người lại khi thấy tôi, gương mặt em ngỡ ngàng và chua xót.
Em đi thật chậm lại phía tôi, giữa hai chúng tôi là một rào chắn ngăn giữa. “Anh, sao anh lại ra đây, em không muốn gặp anh, em không muốn khoảnh khắc cuối cùng của tụi mình là cuộc chia tay đầy nước mắt. Em muốn anh giữ lại những kỷ niệm đẹp nhất kìa!” Em nghẹn ngào nói với tôi.
“Em nỡ làm như vậy với anh hả Ngọc, sao tất cả những gì đã có mà em dám để anh lại đây, đi mà không một lời hả Ngọc” tôi nói như gằn giọng.
Ngọc không nói gì, hai giọt nước mắt trên má em lăn dài, chúng tôi chỉ đứng đó nhìn nhau trong vô vàn luyến tiếc và cay đắng. “Em phải đi rồi. Em xin lỗi, điều cuối cùng em muốn anh nhớ là em yêu anh, yêu bằng tất cả của em, em sẽ mãi nhớ về anh, tình yêu đầu đời của em àh… tạm biệt anh!” Ngọc nói rồi quay lại xách vali, tôi cầm tay em níu lại, ôm em thật chặt qua chiếc rào chắn thấp bên dưới.
Tôi cố hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực mùi hương của em, cố cảm nhận từng chút một hơi ấm cơ thể em, vì tôi biết cả đời này tôi đã vĩnh viễn mất đi những thứ này!
Khi kéo vali qua cánh cửa kính kia, em quay đầu lại nhìn tôi, em lại khóc, nhìn khóe môi em, tôi biết em đang nói “em yêu anh!!!”.
Tôi cũng muốn khóc, cảm xúc chất đầy lồng ngực như muốn nổ tung, nhưng tôi không được, cũng như em, tôi không muốn hình ảnh cuối cùng của mình yếu đuối và xấu hổ đến vậy.
Tôi phải đợi, đợi em đi xa thật xa sẽ khóc, khóc cho cạn khô những yêu thương, khóc cho mạnh lên trái tim anh, sao quá yếu mềm, sao quá đớn đau, sao quá xót xa vì mất em…
Tôi chỉ cách em một hàng rào chắn, một cánh cửa, mà khoảng cách ấy giờ xa như cả vòng trái đất. Muốn bước lên cầm tay em giữ lại, đứng thật thẳng lưng mà nói với em rằng “hãy ở lại đi, anh lo được tất cả cho em, không cần nghĩ gì cả!”
Nhưng tôi, một thằng trai 18 tuổi, học hành chưa xong, sự nghiệp chưa có, tài sản không có, tuổi đời không có. Tôi không có tư cách nói với em câu đó, không có tư cách làm một bóng lưng rộng rãi để em nép phía sau tránh sóng gió cuộc đời…
Tôi! KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH!
Việc tôi làm được bây giờ là đứng đó gặm nhấm nỗi đau này với hàng tá cảm xúc: Luyến tiếc, ân hận, thất vọng, bi quan, và hoài niệm… Kể từ đây trên con đường đời, tôi và em đã rẽ đi hai hướng khác nhau, hai hướng thẳng tắp dài thườn thượt và có thể hết kiếp này không có giao lộ với nhau nữa.
Từ sau cái ngày mà Ngọc ra đi, cái ngày được đánh dấu bằng nước mắt và nỗi đau ấy. Tôi sụp đổ hoàn toàn, bỏ thi đại học, cứ bước ra đường không bia thì rượu, về nhà thì nhốt mình trong phòng.
Ba mẹ tôi biết chuyện thì cũng lo lắm, nhưng là lo cho sức khỏe của tui, chứ ba cái vụ thi đh cđ năm nào thi mà chả được, thi không được thì lo tiền cửa sau, không việc gì phải sợ.
Bản thân tôi thì mặc kệ tất cả, vô trách nhiệm hoàn toàn. Tôi thường nói với mình, đã mất em rồi thì còn sợ mất gì nữa. Khi mọi người thất tình, tôi không biết vì sao họ thích say, còn tôi, tôi thích say trước khi ngủ, vì trong cơn say mờ ảo, những hình ảnh và ký ức về em hiện lên rõ ràng và chân thực hơn bao giờ hết.
Nụ cười ấy rạng rỡ hơn ánh bình minh chớm nở chào ngày mới, ánh mắt ấy long lanh hơn những vì sao trên thiên hà xa xôi, suối tóc bồng bềnh kia khiến những rặng mây hữu tình trên đỉnh Langbiang cũng phải thầm ghen tị, giọng nói em êm ái như những bản nhạc không lời bất hủ theo năm tháng.
Mọi thứ sao mà hoàn hảo vậy? Quá khứ sao mà êm đẹp vậy? Hiện tại sao lại xót xa thế?
Quả thật không có một tình yêu bất tử, chỉ có những khoảnh khắc bất tử của tình yêu!
Tại sao?
Tại sao giữa hàng vạn con người, ta lại chọn nhau để trao niềm thương nhớ?
Tại sao giữa muôn ngàn quên nhớ, anh lại chọn em để khắc cốt ghi tâm?
Hàng trăm câu hỏi, cả ngàn ký ức cứ loanh hoanh trong đầu tôi mãi không tìm được lối thoát.
…
Nhưng dù vết thương có lớn thế nào, có sâu đến dường nào, rồi cũng sẽ được liều thuốc thời gian chữa lành mà thôi. Đến mãi sau này, nhiều năm trong cuộc đời qua đi, trải qua thêm nhiều mối tình, tôi chợt nhận ra rằng nỗi đau một thời ngỡ là sâu sắc đến khắc cốt ghi tâm, sẽ vĩnh viễn không quên… rồi cũng sẽ nhạt dần theo năm tháng.
Trong thời điểm mà ta quay đầu nhìn lại, những gì ngày xưa mình nghĩ sống chết không thể buông bỏ, đau lòng không thể vượt qua đều chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi, “cuộc đời không có những nỗi đau trường tồn, chỉ có những nỗi đau cố chấp mà thôi”.
Nỗi niềm ấy dằn vặt tôi đến 4 tháng trời, người không ra người, sau đó nhờ bạn bè, hay nói chính xác là hai thằng bạn chí cốt liên tục qua nhà an ủi, rủ rê tui đi chơi tới mức không xót tiền, chỉ cốt cho tôi không có thì giờ nhớ tới Ngọc. Để rồi tôi cũng buông bỏ niềm cố chấp trong lòng, vì em, vì tôi, vì gia đình và những người xung quanh đang yêu quý tôi!