Phần 9
Đa tình tự cổ không dư hận.
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.
Xin mượn tạm hai câu thơ của Trư ca để biểu đạt nỗi lòng của mình, không biết tôi có phải người đa tình không, nhưng đa sầu đa cảm thì chắc chắn có. Người ta nói những người như vậy sẽ luôn thiệt thòi trong tình yêu, đến giờ tôi vẫn thấy thực tế đúng như thế.
Bỗng dưng tôi thấy môi mình mặn chát, cái vị mặn chát của nước mắt chan hòa cũng nỗi đau. Ai nói đàn ông không khóc, chưa khóc là vì chưa đủ đau mà thôi.
… Khi bao nhiêu cơn mơ chắp cánh bay xa vời, thì người đàn ông cũng khóc giống như ai…
Thi sĩ Xuân Diệu cũng có viết rằng “yêu là chết ở trong lòng một ít…”, nếu giờ Xuân Diệu mà đứng trước mặt tôi, tôi sẽ… tấp ổng bê xê lết vì tội xạo ke. Chết một ít hồi nào, tôi đang chết một đống đây nè. Cái đồ ăn gian nói dối!
Giờ làm gì? Chạy qua cho chúng nó một trận rồi làm rùm beng lên ư?
Không, tôi không phải dạng đàn ông đó, dù bây giờ có bắt tại trận thì sao? Có thay đổi được sự thật là em đã phản bội tôi không?
Đã không thay đổi được thì qua đó để làm gì, để đau thêm, nhục thêm vào người ư!
Tôi leo lên xe chạy về như cái xác không hồn, thật sự như vậy, hồn tôi đã tan vỡ từng mảnh theo niềm tin vào mối tình đầu thơ mộng. Chỉ còn đây thân xác trần trụi mang đầy hình bóng em trên đường khuya vắng lặng.
Các bác ở đây có mấy ai may mắn được diễm phúc biến tình đầu thành cuối không? Chắc cũng có mà chiếm thiểu số thôi nhỉ!
Giờ phút này ngồi hồi tưởng và viết lại mối tình đầu tan vỡ mà trong tim vẫn tràn đầy cảm xúc. Vẫn đau nhói khi nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó, lúc nhìn thấy em vai kề vai bên người ấy. Hình ảnh đó ám ảnh tâm trí tôi, day dứt mãi tới hiện tại không thể xóa nhòa.
Vẫn nhớ như in đêm đó tôi trùm chăn khóc thật nhiều, khóc cho vơi nỗi đau tức tưởi trong lòng, khóc để tiễn đưa sự khờ khạo thời trai trẻ… đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời tôi phải khóc vì gái!
Tôi từng ước đời mình như một cuốn phim, để tôi có thể tua đi lặp lại quãng thời gian nhuốm đầy hạnh phúc khi mới quen em. Để cho thời gian mãi đứng lại chốn đây, nơi đôi ta được bên nhau đến tận thiên trường địa cửu không cách xa.
Bất hối thử sinh chủng thâm tình.
Cam nguyện cô lữ tự phiêu linh.
Trường hận uyên lữ duy mộng lý.
Trữ phụ thương thiên bất phụ khanh.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
( Một đời ôm chặt mối tình thâm.
Cam nguyện đày thân nơi đất khách.
Tình trường vạn lý đành chôn mộng.
Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng )
Tối hôm đó tôi tắt điện thoại, chẳng muốn liên lạc với ai cả, chỉ cần không gian yên tĩnh để bình tâm mà thôi.
Về nhà anh Lộc tôi leo lên phòng ngủ luôn. Mấy ổng dòm cái mặt tôi ngầu như đi cầu không được thì nghi là có chuyện nên chẳng ai trêu chọc gì tôi nữa. Giấc ngủ cuối ngày đến thật mau vì mắt tôi mỏi nhừ do khóc. Trong mơ tôi lại thấy em, em đến bên nhìn tôi thật lâu, thật lâu rồi lại lạnh lùng bước đi vào màn đêm tối tăm…
Ngày cuối tuần trôi qua chậm khủng khiếp, tôi hết ra rồi vào, đi đi lại lại trong căn nhà vắng tanh như một hồn ma. Đang chán nản thì nhận được điện của Ông Lộc rủ đi cafe, quái, mọi hôm lão này toàn uống cafe nhà, đời nào thèm ra tiệm, có chăng thì đi cafe ôm kia kìa.
Mà thôi ở nhà cũng chả để làm gì, chỉ tổ gặm nhấm thêm nỗi buồn, mặc bừa cái áo sơmi ngắn tay, xách xe chạy qua highland coffee, thấy thằng chả ngồi nhịp đùi ngắm mấy em nhân viên trong quán lộ rõ cái mặt dê cụ nhìn ứa gan.
– Vô đây uống nước miếng hay uống cafe vậy cha?
– Uống gì kệ bà tao.
– Anh mới tới hay gì mà chưa kêu nước vậy?
– Ừ, tới trước mày 30s thôi ku. Em eii, cafe!
Tiếng thằng chả quát lớn làm con nhỏ nhân viên chạy trối chết, hớt hải cầm tập menu qua bàn tôi. Con nhỏ này nhân viên mà nhìn sành điệu lắm nha, tóc hung đỏ uốn xoăn, mặt trái xoan, môi trái tim, má trái đào, mắt trái nhãn… zú trái bưởi, mông trái bom. Chu cha, nhà ẻm bỏ sỉ trái cây hả tak.
– Dạ mấy anh dùng gì?
– Cafe sữa có không em?
– Dạ có, quán cafe mà anh, hihi.
– Ít ngọt, đá xay, có pha được không em?
– Được chứ anh.
– Ờ, vậy cho anh một ly lipton sữa đi, còn thằng nhóc kia uống gì em hỏi dùm anh.
– Ặc…
Nội ngoại ơi! Con muốn độn thổ với cha nội này quá. Đi đâu ổng cũng chọc gái kiểu shock hàng vậy hết đó, nhiều lúc cứ phải ngồi xa ổng ra chút, lỡ có gì còn giả bộ không quen biết được chứ không mất mặt lắm. Ổng có một ưu điểm là cái gì ổng cũng biết, chỉ không biết xấu hổ thôi, công phu da mặt đạt đỉnh cao rồi.
– Cho mình ly cafe đá được rồi.
Tôi kêu nước mà thấy mặt con nhỏ sượng ngắc y như con nít lúc ỉa đùn vậy đó, chắc đang nghiến răng trèo trẹo, âm thầm hỏi thăm sức khỏe 18 đời tổ tiên nhà ông Lộc trong lòng đây nè.
– Hôm qua tới giờ mặt mày giống bánh bao chiều quá vậy, có gì nói nghe coi!
Mặt mình đẹp trai rạng ngời vậy mà ổng kêu giống bánh bao, muốn đập ổng tại quán lấy số ghê.
– Có gì đâu, gặp mấy chuyện không vui thôi anh ơi.
– Anh không cùng thế hệ với mày, nói chuyện đời cao thâm chắc mày không hiểu nổi. Nhưng về tình cảm thì anh mày đơn giản lắm, đối với tao trên đời này chỉ có hai loại con gái. Loại thứ nhất là “yêu mình” và loại còn lại “không yêu mình”. Mày chỉ cần xác định được đứa con gái trước mặt mày là loại nào, nếu nó là loại 1 thì mày cứ vui vẻ tiếp nhận, nếu là loại 2 thì chả còn gì phải suy nghĩ hết, vứt mẹ nó ra khỏi đầu là xong, đừng cân nhắc mấy thứ linh tinh xung quanh nó làm gì. Đó, mày thấy đơn giản không?
Đù, an ủi hay chửi xéo vậy cha! Thằng chả kêu mấy thứ cao thâm nói mình không hiểu là đang chửi mình ngu đây mà. Nhưng mà sau này khi va chạm nhiều hơn trong cuộc đời, tôi lại thấy cái triết lý đơn giản này tưởng chừng chỉ nói để chơi cho vui lại giúp tôi nhìn thẳng vào vấn đề và đưa ra quyết định chính xác trong tình cảm ở nhiều tình huống phức tạp.
Khi quen ai, đừng quan tâm chuyện gia đình, đừng soi xét quá khứ, chỉ cần xác định người con gái ấy có yêu bạn không bằng mọi cách, nếu có, đừng ngại ngần gì mà hãy đáp lại tình cảm ấy. Còn nếu không yêu thì dù còn tồn tại lý do gì vướng bận cũng là vô nghĩa và thừa thãi, hãy chấm dứt ngay và luôn, đêm dài sẽ lắm mộng, mà còn là ác mộng.
– Sao anh biết em gặp chuyện với gái?
– Tao cũng từng qua tuổi 18 mà mày, nghe mày rắm cái thôi tao cũng biết mày bị gì?
– Thiệt hả, vậy giờ em rắm anh nghe nha!
– Mày thèm cơm bệnh viện hả?
– Ủa mà sao hôm nay chuyên gia bóng đá đông nam á chuyển sang tư vấn sinh lý tuổi mới lớn zậy?
– Xời, xời, có gì mà anh mày không biết, quên là anh mày có bằng cao học hả. Mày hai lúa quá!
“…”
Khó tin nhưng mà có thật đó các bác, cha nội này có bằng cao học ngành kinh tế đó, đầu óc làm ăn của ổng nhạy lắm, tính toán cứ gọi là siêu nhân. Chả trách mà nhiều năm sau lão giàu lại càng giàu, lại chưa từng bị pháp luật sờ tận gáy bao giờ, nhưng sờ tay chân sơ sơ thì có.
…
“Thứ 2 là ngày đầu tuần, con kiến nó cắn con cu” giọng thằng T mập hát vớ vần om sòm sân trường ngày đầu tuần. Tôi ngồi trong cantin ăn bánh mì ốp la mà vẫn nghe cái tiếng hát khủng khiếp nó rõ như âm thanh hifi, công nhận mấy thằng mập có cái phổi khỏe thiệt.
Nhấp ly trà đá, tôi ngồi thừ người ra một chốc. Tối qua đã suy nghĩ kỹ rồi, hôm nay tôi phải nói chuyện rõ ràng với K, dù sự thật có tồi tệ thêm đi nữa cũng chấp nhận.
“Anh, sao từ tối thứ 7 tới giờ anh tắt máy không nói chuyện với em, bộ anh giận em gì hả?” K vừa tới trường, chạy vào cantin tìm tôi, nét mặt em hoảng hốt thấy rõ, chắc em cũng lờ mờ đoán ra nguyên nhân tôi im lặng như thế.
“Mình vô lớp nói chuyện” tôi nói mà mắt ráo hoảnh vô cảm xúc, giọng lạnh nhạt bảo em rồi tiến vào lớp, còn 20p nữa mới chào cờ, cũng đủ nói chuyện phải trái rồi.
Trong lớp không có ai, tụi nó tập trung hết ngoài sân chờ chào cờ luôn rồi mới vào.
– Minh, anh sao vậy có gì nói em nghe đi, đừng im lặng vậy nha anh.
– Nói cho anh biết đi, thằng chở em về tối qua là ai, đừng nói là bạn em đó, anh không phải con nít.
– Anh… anh… tối qua anh thấy hết rồi hả.
Tôi im lặng không nói, cố bình tĩnh nhưng lòng như dậy sóng, chờ đợi một sự thật phũ phàng từ em.
– Em… xin lỗi anh!
– Đừng, cái anh muốn là sự thật, không phải lời xin lỗi của em, SỰ – THẬT, em hiểu không?
Tôi gằn giọng khiến em sợ sệt lùi lại một bước, từ lúc quen nhau đến giờ tôi luôn yêu chiều, chưa lớn tiếng thế này với em bao giờ.
“Thôi được rồi em sẽ nói hết, rồi anh có mắng chửi gì em cũng nhận. Anh X là bạn trai em, em quen ảnh từ hồi lớp 11 đến bây giờ. Ảnh lớn hơn em 7 tuổi, thật sự chưa bao giờ em nghĩ sẽ phản bội ảnh để quen một người khác cả, nhưng rồi em gặp anh… Sự chân thành, nuông chiều, dỗ dành của anh dành cho em hằng ngày khiến tim em xao động. Anh hơn anh X quá nhiều, anh vui tính, hòa nhoáng, lại mang vẻ đa tình tự nhiên, không một cô gái nào ở tuổi em lại từ chối anh được Minh àh. Biết ngã vào lòng anh là sai, sai với anh, sai với em, sai với cả anh X, nhưng em không cưỡng lại được” – em nói trong nghẹn ngào khi hai dòng lệ cứ tuôn rơi trên đôi má phấn hồng duyên dáng ấy.
Tôi chết lặng trước lời thú tội ngọt ngào của em, những lời định nói rồi lại không thốt ra được. Tôi trách em thế nào đây, khi mà tôi vô tình làm người thứ 3 phá đi những ngày yên bình của em và người đó. Sóng gió từ tôi mà ra, để rồi khi nó quay lại ập ngược vào tôi thì có thể đổ lỗi cho ai nữa. Mặc dù em sai rành rành ra đó, nhưng chẳng lòng dạ nào tôi đành mắng chửi em, phải chi ngày tôi theo đuổi em cứ nói mình có bạn trai rồi thì hay biết mấy!
“Em có thể lựa chọn mà, giờ em nói đi, em sẽ chọn anh hay người ấy? Anh sẵn sàng bỏ qua hết tất cả, em chọn đi” – tôi mù quáng hỏi em trong muôn vàn hy vọng. Thật nực cười cho tôi!
“Em chọn thế nào đây anh, em đã sai một lần rồi, em không tiếp tục sai được nữa. Em xin lỗi anh, nhưng em không thể bỏ rơi anh X được, anh ấy đã đến bên em lúc em tuyệt vọng nhất trong cuộc đời, đã che chở cho em bấy lâu nay, em không làm vậy được đâu anh. Đừng bắt em đưa ra lựa chọn được không anh?” – Em gào lên, nước mắt trào ra ướt cả cổ áo dài trắng. Suốt đời tôi không quên được ánh mắt em lúc ấy, nó ướt át như cầu xin van nài tôi hãy ở lại chấp nhận trái ngang mà cuộc tình này mang lại.
– Tình yêu là một canh bạc, em không thể đặt nước đôi, nếu không dám chấp nhận mạo hiểm đặt 1 trong 2 cửa thì nên dừng lại đi, đừng chơi trò chơi tình ái này nữa em àh!
Tôi cứng rắn từ chối, bước đi trong sự ngỡ ngàng và hụt hẫng của em. Tôi bỏ lại em, bỏ lại tình yêu từng một thời màu hồng sau lưng mình. “Một cánh cửa khép lại cũng là lúc một cánh cửa khác mở ra” tôi thầm nhủ như vậy!
“Đợt kiểm tra vừa rồi lớp có số học sinh yếu kém quá nhiều. Thầy quyết định chia tổ, mỗi tổ sẽ có 1 bạn giỏi kèm các bạn yếu. Các tổ sẽ thi đua, cuối tháng tổ nào cao điểm nhất sẽ được thầy thưởng to. Tổ kém nhất phải chạy một vòng quanh lớp sủa gâu gâu cho mọi người xem. Bắt đầu từ hôm nay tính là ngày đầu tiên”.
Thầy Hải chủ nhiệm mới về lớp tôi, ổng mới nhận việc được 1 tuần, tính tình hiền lành, bao che học trò tới bến, lại còn đẹp trai trẻ tuổi bởi vậy lớp tôi thích ổng cực kỳ, đám con gái thấy ổng là xỉu lên xỉu xuống, khóc ngất như gặp thần tượng ngoài sân bay.
– Tổ 1: Minh, Dương, T, Ngọc.
– Tổ 2: K, Hùng, Lâm, Nhân.
– Tổ 3…
…
Tôi cảm thấy choáng váng, có xung động muốn gào lên “Thầy Hải, thấy giết em đi! Tại sao? Tại sao thầy xếp em chung với 3 đứa não phẳng, lại lười chảy thây nhất cái trường này, why???”
– Ế, vui mậy, tụi mình chung tổ kìa, đậu má sướng rồi, ngủ đã luôn.
– Để lát Ngọc ra mua mấy bịch bánh tráng tiết sau ăn mừng ha.
“…”
Tôi xém ngất vì thằng T với con Ngọc còn mừng rơn như bắt được vàng. Thằng D nghe vậy ngáp dài lên tiếng “Hai đứa mày lo học đi, để cuối tháng thằng Minh bị phạt sủa tiếng chó tội nó”. Tôi rưng rưng nước mắt chực trào nhìn thằng D, hóa ra trên đời này vẫn còn người tốt, nhưng xém xíu bổ ngửa khỏi ghế vì nó lại bồi thêm “Lo học đi, tao ngủ trước, canh thầy cho tao nha mập!”
Thôi xong, triệt để xong rồi, tối nay về tập sủa nghe sao cho hay là vừa, hết hy vọng rồi. Ngọc thấy mặt tôi méo xẹo, quay qua an ủi “Yên tâm đi Minh, lát Ngọc mua bánh tráng không cay cho Minh mà!”
Tôi gục đầu xuống bàn nghe cái rầm! Kiếp trước mình ở ác lắm sao ta, quả báo tới sớm dữ vậy nè?
“Đậu má, ngủ ngủ cái quần, ba đứa lấy tập ra học toán, đứa nào không làm xong trưa nay tao đéo cho về nhà” Tôi gào lên trong tuyệt vọng, trong những bước đường cùng người ta dễ hành xử bạo lực lắm, dám một lát nữa tôi điên lên giết ba đứa này rồi bỏ trốn à nha.
Ba đứa nó xem chừng sợ tôi, mà cũng phải, không nghe lời thì kiểm tra 15p đầu giờ ai chỉ bài cho chép, kiểm tra miệng ai nhắc cho đọc. Hai thằng ôn thần lấy quyển tập toán nhàu nát hơn cả bản thảo nhật ký trong tù ra, nhìn cái mặt nó nhăn nhó y như có thù với môn Toán vậy, ai mà không biết dám tưởng ông thầy Toán trường này ăn hết từ đường nhà tụi nó nên mới thù dữ dội tới vậy.
– Má, sao tao nhìn thấy 2 cái đường thẳng này bằng nhau mà không chứng minh được vậy ta. Bài này làm sao D?
– Mày xài định lý của ông pitago đi, chứng minh được liền hà.
– Pitago là thằng nào? Mà sao hôm nay mày giỏi vậy, có đúng không đó cha?
– Xời, xời… tao coi sách giải mà, không đúng sao được.
“…”
Tôi ngồi bàn sau lưng nghe hai thằng ngu hỏi bài nhau thì triệt để tắt tiếng, đậu má, kêu nó học định lý trong sách rồi làm toán, tụi nó đi coi sách giải rồi chép vô. Mụ nội nó, đánh chết người mà không đi tù là hai thằng này nằm thẳng cẳng rồi nha.
“Minh! Anh với K chia tay thiệt hả” Ngọc thì thầm với tôi, ánh mắt em có chút gì đó áy náy.
“Uh, chia tay rồi, đành vậy thôi em, anh tới sau mà” Tôi thoáng buồn khi nhắc đến chuyện này. Đã một tháng từ ngày hôm đó, hằng ngày vẫn phải gặp mặt em khiến nỗi đau trong tôi không tài nào nguôi ngoai. Nhưng tôi không thể hiện ra, vẫn cố vui vẻ sống tiếp tục những ngày tháng vắng em bên cạnh, vì tôi không phải tuýp người quỵ lụy tình cảm, thích đem sự u ám buồn đau dằn vặt bản thân để mọi người thương hại như một kẻ thất tình tội nghiệp.
– Anh có trách em không, vì em biết mà không nói cho anh trước.
– Không đâu, anh hiểu mà. Ai lại đâm sau lưng bạn như thế, anh thích em ở điểm đó, chơi với bạn rất được.
– Ừ, em cũng ngại lắm, nhìn anh với K ra thế này em cũng buồn, hai người đẹp đôi lắm.
Tôi gật đầu không nói gì, nghiêng đầu nhìn ra, bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh không một gợn mây, “today is new day” tôi thầm nhủ như vậy.
“Hôm nay t7 đó, chiều nhớ qua phụ đạo anh văn cho em nha” em mỉm cười nói với tôi, em không quá đẹp nhưng lại cười rất có duyên, cái nụ cười mà dễ khiến người đối diện cảm thấy được vui lây, cộng thêm ánh mắt như biết nói, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến em có nhiều cái đuôi bên ngoài lẫn trong trường theo đuổi.
“Ê Minh, hay là cuối tháng tụi tao sủa cho, mày chạy vòng vòng được rồi, chứ học không vô. Giờ đi chích cái đi!” Thằng D quay xuống, vẻ mặt nịnh nọt vuốt mông ngựa hòng xin xỏ tôi.
– Con kẹc, đi chích thì được, nhưng chích xong vô học tiếp cho tao. Không làm xong 4 bài hình học hôm nay thì bố vặn cổ chúng mày!
Thằng nhỏ mặt xụ như đống phân, vuốt mông ngựa lại vuốt nhầm dái ngựa, tiu nghỉu mang 3 điếu vô phòng vệ sinh làm công tác hậu cần cho tôi với thằng T mập.
“Má, hút thuốc đúng là dễ vô hơn làm toán mà” thằng D phì phèo điếu thuốc cảm thán nói. Thằng mập kế bên cũng gật gù tỏ vẻ khen hay, tôi giật giật khóe miệng tính chửi thì…
– Một – hai – ba thằng vô khiên bàn học ra đây. Đụ mẹ bữa nay tao chỉnh chết mẹ ba đứa mày.
Ông bình tung cửa vào hét lớn rồi hùng hổ đi trở ra phòng, chắc là đi lấy cây. Ba thằng mặt méo xẹo, phen này no đòn con mẹ nó rồi, bữa nay đi chích không có đệ canh cửa, xui hết sức.