Phần 26
Tôi lại có được cơ hội thú vị, nhìn một người đàn bà nằm tênh hênh tự tìm sự kích thích nhục dục. Đó là một màn mà tôi phải công nhận là mình rất ưa thích.
Đến trưa, vợ tôi về nhà đem theo một lô đồ ăn mua sẵn. Cả ba quây quần ăn uống trong tiếng cười vui tuyệt vời. Nhìn hai người vợ của tôi mà tôi thầm cảm ơn Thượng Đế đã cho tôi được hưởng cái hạnh phục vô giá này.
Vợ tôi nói:
– Em có mua cho anh và chị Phượng hai vé máy bay đi Đà – Lạt.
– Ủa, là sao vậy?
Vợ tôi cười xoà:
– Thì em muốn hai người đi hưởng tuần trăng mật ở trên đó mà! Sáng sớm ngày mai, hai người cứ tự toại mà đi chơi, để em lo hết mọi chuyện ở đây. Đừng bận tâm.
Tuần trăng mật là một kỷ niệm thật khổng lồ cho hai đứa chúng tôi. Tôi thú vị vì chị Phượng thật đúng là bà xã tôi « sao y bản chính », từ gương mặt đến cách đi đứng. Chỉ khác chăng là cách cư xử trong phòng the. Vợ tôi thì tự do phóng khoáng hơn do sống ở trời Tây từ lâu trong khi người chị sinh đôi của nàng thì e dè, kiềm chế hơn trong những biểu hiện của tình dục, sinh lý. Nhưng tôi hy vọng là với thời gian chị Phượng sẽ vượt qua được những rào cản đó để sống một cách trung thực hơn, tự nhiên hơn. Giống như chị Hai đã được tôi uốn nắn.
Qua một tuần mặn nồng với tôi, chị Phượng cũng đã cởi mở hơn hẳn, như mẩu chuyện sau đây: Trước ngày về, chị Phượng cười cười nói với tôi:
– Em thường hay nghe nói về những món ăn chơi của mấy anh đàn ông. Em thắc mắc… hôm nay có dịp muốn hỏi anh.
Tôi trố mắt:
– Ủa, sao tự nhiên chú ý đến mấy cái trò đó?
– Lúc trước tò mò, ngứa ngáy nhưng không dám hỏi, bây giờ có ông chồng thông thoáng nên mời thèm được gãi cho hết ngứa!
– Vậy em muốn hỏi gì?
– Em hay nghe nói đến « bia ôm », đó là gì?
Tôi cười vui vẻ:
– Chà… đó là cái trò dân dã rất thịnh hành: Đi uống bia một mình nhạt nhẽo lắm nên mấy ông đàn ông bày ra trò kêu các cô đến ngồi bên để vừa ôm mấy ổng vừa đút rượu bia cho uống. Vậy mới sướng!
– Chỉ vậy thôi sao?
– Căn bản là vậy. Mấy cô có mặt để « giúp vui », đề phục vụ tính trăng hoa của mấy ông đàn ông trong lúc ăn nhậu. Còn muốn đi xa hơn thì là chuyện khác, hạ hồi phân giải.
Chị Phượng cười hì hì:
– Anh dẫn em đi cùng một lần cho biết!
– Trời Đất! Em nói giỡn hay sao?
Chị Phượng nũng nịu:
– Em muốn biết hết những gì anh làm…
Tôi bối rối: Thật là khó nghĩ, ai đời chồng lại dẫn vợ đi bia ôm? Thật là chuyện lạ thế giới!
Tôi lặng thinh… chị Phượng lại hối thúc làm tôi rốt cuộc đành phải nói:
– Thôi được, anh sẽ làm vừa lòng em. Nhưng chúng ta không đi bia ôm mà đi karaoke ôm, được không?
Chị Phượng tò mò:
– Có gì khác biệt hay sao?
Tôi cười khan:
– Bia ôm thì có tính cách « bình dân, tạp nhạp » lắm, chỉ hợp với dân nhậu. Đi karaoke thì thanh nhã hơn chút xíu, dễ hợp với em hơn.
Rồi tôi kể cho vợ tôi nghe về trò chơi đó, với ý tưởng là sau khi biết rõ, nàng sẽ hết còn muốn đi xem. Nhưng chị Phượng lại vui vẻ nói:
– Em hứng thú muốn đi cùng anh để cho biết.
Tôi đành phải nói:
– Nhưng mà… trong cuộc vui chơi, em không được ghen tùm lum tùm la nhe khi thấy anh vui vẻ với mấy cô gái!
– Anh không cần phải lo, tính em không như vậy đâu.
Tôi dò hỏi thông tin đề biết được địa chỉ một điểm karaoke cao cấp nhất trong thành phố.
Khi điện thoại để giữ chỗ tôi còn nói với người quản lý là tôi sẽ đến với một người phụ nữ và tôi cần có một cô tiếp viên chấp nhận tiếp một người đồng phái.
Người quản lý cười đon đả:
– Trong nhóm lính của em có một đứa vừa trẻ đẹp vừa đáp ứng được nhu cầu của anh. Anh không phải lo.
Tối hôm đó, tôi làm một chuyện thú vị độc nhất trong đời tôi: Tôi dẫn vợ tôi đi karaoke ôm!
Tôi vừa lòng với căn phòng trang trí khá đẹp với dàn ánh sáng mờ mờ vừa phải. Chị Phượng hơi căng thẳng vì đây là lần đầu tiên nàng vào một nơi ăn chơi của đàn ông nhưng từ lúc về với tôi nàng đã thay đổi khá nhiều, không còn cứng nhắc như xưa. Người giáo sư Đại Học đaọ mạo dần dần nhường chỗ cho một người đàn bà háo hức muốn sống hết mình để đền bù cho những năm dài bỏ quên. Nàng sẵn sàng muốn nếm tất cả những hương vị mới.
Tôi rất hài lòng khi người quản lý dẫn hai cô gái vào phòng để giới thiệu cho chúng tôi: Cô gái dành cho vợ tôi tên là Oanh. Phãi công nhận là cô ta đẹp trên mức bình thường, vừa cao ráo vừa sang trọng với cái jupe mini màu đen làm nổi bật cặp chân dài. Cô gái kia tên là Như, cũng không kém, nhưng thật ra tôi đến đây chỉ vì chị Phượng nên tôi cũng không mấy quan tâm đến cô gái thứ hai.
Chị Phượng hơi ngỡ ngàng khi đứa con gái tiến đến và khép nép ngồi kế bên nàng. Nàng cũng không ngờ là nó dễ thương như vậy, trong đầu nàng có lẽ nàng hình dung những cô gái karaoke phải là dân xô bồ, chợ búa, thiếu giáo dục?
Con Oanh nhẹ nhàng nắm tay chị Phượng:
– Cô có khát nước không, để em rót cho cô một ly bia?
Chị Phượng hơi bối rối:
– Ờ… ờ…
Tôi vui lắm, không ngờ hôm nay mình lại được sống một tình huống thú vị như vậy. Để chị Phượng đỡ bối rối hơn, tôi kêu con Như rót bia cho tôi rồi hai đứa chúng tôi bắt đầu ca hát om tỏi. Nghe tôi hát trật giọng, chị Phượng phải phì cười. Sau một lúc thì không khí trở nên thật vui nhộn, tôi ôm con Như vừa thò tay rờ mó ngực của nó làm đứa con gái cười như nắc nẻ. Tôi liếc nhìn chị Phượng và yên tâm thấy chị không quan tâm đến những cử chỉ của tôi. Chị vẫn chỉ rụt rè nắm tay con Oanh, mặc dù đứa con gái đã có những cử chỉ thân tình như đặt đầu nó lên vai chị.
Một lúc sau, thừa dịp hai đứa con gái ra ngoài phòng, tôi cười mà nói với chị Phượng:
– Em có thấy thoải mái hay không?
– Em thấy vui lắm, lần đầu tiên trải nghiệm trò ăn chơi của mấy ông, em thấy là lạ.
– Nhưng mà, nếu muốn đi đến cùng thì em phải chơi tới nơi tới chốn với mấy đứa tiếp viên. Em nên nhớ là chúng nó có đây là để phục vụ cho em vui.
Chị Phượng cười hì hì:
– Em chưa quen nên còn ngượng…
– Em thấy có thích con bé Oanh không?
– Nó đẹp quá chừng, là đàn bà con gái mà em còn phải mê!
– Vậy thì em cứ xem nó là món quà của anh tặng cho em tối nay đó. Đừng ngần ngại mà hảy « xài » nó theo ý muốn của em.
Chị Phượng gật đầu một cách ngượng ngập…
Khi hai dứa con gái trở lại phòng thì con Oanh vui vẻ ngồi sát bên chị Phượng. Nó thấy rất thích thú. Nó là đứa tiếp viên độc nhất chịu tiếp khách nữ tại đây. Thật ra mà nói thì chuyện đó hoạ hoằn xảy ra 1, 2 lần mỗi năm mà thôi. Lần đầu tiên khi có một khách nữ thì cả nhóm bọn nó nhao nhao lên khi anh quản lý bắt phải có một đứa tình nguyện làm dịch vụ đó, anh ta hăm doạ:
– Tụi em mà còn bày đặt kén chọn thì anh cho nghỉ việc hết cả đám. Đã làm nghề này mà còn kén chọn nữa thì chết toi!
Lúc đó con Oanh chấp nhận vì nó thầm nghỉ là tiếp khách nữ chắc là sẽ ít nhọc nhằn hơn là tiếp khách nam, phụ nữ không thô lổ bằng nhiều người đàn ông.
Mà rốt cuộc nó nghỉ đúng: Lần đó người khách nữ của nó là một cô gái phương Tây, tóc vàng, mắt xanh.
Cô ta tò mò muốn đi theo anh hướng dẫn viên du lịch của đoàn do có nhóm người Việt có nhu cầu muốn đi karaoke ôm.
Tuy không có đủ vốn liếng ngoại ngữ để tiếp chuyện với cô gái ngoại quốc nhưng con Oanh cũng đã làm tròn sứ mạng!