Phần 3
Khi con cặc đã hoàn toàn chiếm đoạt được khe lồn rồi thì lúc bấy giờ chị mới chịu tùng phục tôi. Chị lúng túng tham gia. Chị vụng về quá làm tôi phải mỉm cười. Không ngờ một người đàn bà đã từng nấy tuổi mà còn vụng về trong tình dục hơn cả một đứa con gái 16!
Chị xấu hổ nói nhỏ:
– Em liều lĩnh quá! Em lại là một đứa dâm đãng số một!
– Nhờ em liều, nhờ em dâm nên em mới chinh phục được chị đó.
Tôi bồng chị vào phòng ngủ của chị rồi tôi cởi hết quần áo còn lại của chị.
Tôi trầm trồ chiêm ngưỡng cặp nhũ hoa êm ái của chị.
Tôi bắt chị để cho tôi ngắm nhìn chị dưới mọi góc cạnh.
Rồi tôi chơi chị đến chiều.
Tất cả những rào cản trong chị đều bị phá tan.
Được bất ngờ tiếp cận lại với tình dục, chị Hai như cây gặp mưa, chị háo hức hưởng thụ.
Tôi tận tình chỉ dẫn cho chị.
Chị thật là ngốc nghếch trong chuyện chăn gối, cái gì cũng không biết.
Tôi phải ép chị lắm chị mới chịu để cho tôi bú lồn chị vì chị hoàn toàn không biết cái trò chơi đó.
Tôi thì thèm được bú lồn chị để được biết mùi vị riêng của lồn chị.
Chị luống cuống không biết phải làm gì khi tôi nằm vào giữa hai đùi của chị… nhưng rồi chị cũng bị cuốn đi thật xa… Khi chị ra khí trong miệng tôi thì chị vừa mắc cỡ vừa ngạc nhiên, bỡ ngỡ…
Trước khi để tôi ra về, chị nhắc tôi:
– Em đừng nói cho vợ em… dù sao chị cũng có lỗi với nó.
– Em sẽ không dại gì mà nói, với điều kiện… là lâu lâu chị cho em chơi chị!
Chị Hai hốt hoãng:
– Nói bậy! Lầm lỡ bấy nhiêu đã là quá mức rồi. Không có lần nào khác nữa đâu!
Chơi được chị Hai đem lại cho tôi một sự tự tin vô bờ. Xem đó như một trò chơi, tôi thầm nghỉ không biết mình có thể dụ dỗ được người đàn bà nào khác phía bên gia đình bà xã mình hay không?
Suy đi tính lại tôi nghỉ là tôi chỉ có chút hy vọng nhỏ với con Sương mà thôi vì nó còn trẻ lại ham chơi trong khi chồng nó, thằng Dũng lại hơn nó đến 10 tuổi mà lại buồn chán như một ông thầy tu! Vợ tôi cũng cho tôi biết là trong gia đạo của hai đứa, đã có nhiều lục đục vì đủ thứ chuyện.
Ngoài con Sương ra, tôi sẽ không có chút hy vọng nào vì mấy người phụ nữ kia đều thuộc loại nghiêm túc, đàng hoàng. Hơn nữa họ đều lớn tuổi hết rồi: Chị Kim Anh đã gần 48 tuổi rồi, chị Hân cũng xem xem 45 trong khi chị Phượng thì bằng tuổi của tôi, 40, nhưng tôi có cảm tưởng là chị Phượng hoàn toàn không có thiện cảm với tôi, từ lúc mới gặp nhau thì chị này vô cùng lạnh nhạt với tôi. Và điều quan trọng không kém: Cả bọn họ đều có một nhan sắc quá tầm thường, không có người nào được tạm gọi là « đạt tiêu chuẫn » cả! Suy nghĩ như vậy, tôi tự nhũ sẽ chờ cơ hội mà thử thời vận với con Sương.
Nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như tôi dự tính khi tôi bất ngờ nhận được một cú điện thoại của chị Hân biểu tôi ra gặp chị gấp ở quán nước ngoài quận 1, chị còn biểu tôi phải giữ kín chuyện này.
Ngay từ đầu, ngay từ khi tôi trở về Việt Nam thì chị Hân là người thân thiện nhất với tôi. Chị chỉ hơn tôi có 5 tuổi. Chị lúc nào cũng vui vẻ. Chị đã có hai con lớn, học gần xong cấp Trung Học và chị có chân kế toán trong một công ty mà tôi quen biết vì người giám đốc là bạn củ của tôi.
…
Đến gặp chị, tôi ngạc nhiên thấy chị thật khẩn trương đến kỳ lạ.
Thì ra là công ty của chị vừa khám phá ra một số vụ bê bối trong khâu kế toán, trong đó chị bị dính líu.
Chị Hân lo lắng nói:
– Trung biết không, những chuyện đó phần lớn là do anh kế toán trưởng chịu trách nhiệm, chị có biết nhưng không dám nói, sợ bị trả thù. Bây giờ đổ bể ra, chị biết thế nào mình cũng bị họ kiếm cách dồn cho chị để bớt tội. Nghe đâu chuyện sẽ ra trước toà án lận. Chị lo quá, ăn ngủ không yên.
– Nếu chị vô tội thì sao lại phải sợ?
– Trung ơi là Trung! Em không hiểu gì hết. Trong quá trình làm việc, chị đã phải ký một số giấy tờ để được yên thân. Mà bây giờ nếu đem mấy cái giấy tờ đó ra thì chữ ký của chị chình ình ra đó. Toà sẽ căn cứ theo đó mà xét thì chị cũng đồng loã trong vụ bê bối này. Bị tù như chơi!
– Bây giờ chị tính sao?
– Em chơi với ông Kiên, giám đốc công ty, vậy em dàn xếp giùm cho chị đi. Nếu không thì chị không còn mặt mũi nào mà nhìn bà con lối xóm, gia đình.
Tôi ngã người ra lưng ghế mà nhìn chị. Chị bận bộ đồ công sở xanh dương rất thích hợp với lứa tuổi của chị. Tôi trầm trồ:
– Chị đẹp lắm với bộ trang phục này.
Chị Hân ngỡ ngàng nhìn tôi rồi chị đỏ mặt:
– Người ta đang lo chết đứng đây mà em lại nói chuyện trên trời!
– Thôi thì vầy: Bây giờ cũng đã 5, 6 giờ chiều rồi, chị em mình đi ăn tối rồi chị nói rõ tường tận hết mọi chuyện cho em, để em xem có thể giúp chị được không!
Thấy tôi có vẻ sốt sắng, chị Hân mừng lắm:
– Được, để chị điện về nhà nói phải ở lại công ty làm giờ phụ trội. Như vậy để anh Minh và bọn nhỏ tự lo liệu bữa cơm. Họ cũng quen như vậy rồi.
Tôi dẫn chị vào một quán ăn kín đáo cạnh bờ sông. Bữa ăn thật thú vị, lúc đầu chị Hân rất khẩn trương khi kề cho tôi nghe mọi chi tiết của công chuyện nhưng nhờ tôi hết sức trấn an chị, cùng với tác dụng của một hai lon bia nên sau cùng thì chị cũng từ từ bớt căng thẳng và câu chuyện chuyển dần sang những đề tài nhẹ nhàng hơn.
Có lẽ lâu lắm rồi, chị không được hàn huyên với một người thật tình chú tâm đến cuộc sống của chị nên chị thích thú nói huyên thuyên…
Tôi có được một cái hay là tôi biết « nghe »: Biết nghe người khác nói chuyện là hình thức tốt nhất để cho họ cảm nhận được tầm quan trọng của họ. Rất nhiều người có cảm giác mình là con số « không » tầm thường vì không ai thèm « nghe » họ thật sự.
Chị thổ lộ cho tôi biết những khó khăn trong cuộc sống tình cảm của chị khi hai vợ chồng cứ cắm đầu mà lo kiếm tiền với ước vọng cho con được đi du học nước ngoài. Với thời gian, tuy vẫn tôn trọng nhau nhưng tình yêu thưỡ xa xưa không còn nữa. Lúc đầu chị còn bâng khuâng với điều đó nhưng rồi với thời gian thì tất cả đều bị lảng quên đi…
Tôi thành thật chú tâm đến chị trong buổi tối đó và trong khoảnh khắc đó, chị có cảm giác mình là người đàn bà quan trọng nhất thế giới.
Khi tôi đặt tay lên tay chị thì chị hơi đỏ mặt nhưng chị vẫn để yên, không rút tay lại. Có lẽ trong đầu chị thoáng qua ý tưởng là chị không nên phản đối vì chị đang cần đến tôi?
Tôi thì càng lúc càng hứng tình: Được gần gũi suốt cả buổi tối với người chị vợ này làm tôi bắt đầu nứng cặc. Tôi thầm nghỉ đây là cơ hội Trời cho để làm càng, tới đâu hay tới đó.
Trả tiền xong, tôi nắm tay chị đi dọc theo bờ kè vừa kể cho chị nghe những mẫu chuyện khôi hài làm chị cười khúc khích thích thú.
Chị trở tay không kịp khi tôi đẩy chị dựa vào một gốc cây dừa rồi âu yếm nút môi chị.
Chị ú ớ, cố đẩy tôi ra:
– Đừng… đừng… không được đâu…
Nhưng khi tôi xâm chiếm được miệng của chị thì chị nấc lên một tiếng bất lực rồi chị buông lỏng… để mặc cho tôi nút lưỡi chị.