Phần 8
Rồi chị hỏi nhỏ tôi:
– Bộ thèm thiệt hay sao?
Tôi kín đáo thò tay sau lưng chị, luồn dưới áo rồi vòng tay ra phía trước mà bóp gò vú nhỏ xíu của chị làm chị ngượng quá, lấy cái nón lá đặt lên ngực để che lấy hành động táo bạo của tôi.
Tôi thích thú ngồi dưới tàn cây mát trong sân chùa mà bóp vú vợ tôi. Sau một lúc, núm vú của nàng cũng cương cứng lên, chị kéo tay tôi:
– Mình ra kiếm một nhà nghỉ nào đi nhe!
Chuyện chị Kim Anh có thai vừa làm tôi mừng rỡ nhưng cũng đem lại một sự căng thẳng cực kỳ mệt mỏi, vì vậy mà khi vợ tôi đề nghị đi nghỉ mát ở Vũng Tàu vài ngày thì tôi hoan hô ngay.
Mua hai vé tàu ngầm cho thứ sáu, nhưng tối thứ năm thì vợ tôi nhận được tin là nhóm cựu học sinh trường Gia Long củ có chương trình đi Mũi Né cuối tuần.
Nàng vỗ về tôi:
– Anh à, đây là dịp hiếm có để em gặp lại một số bạn học củ. Em muốn đi với nhóm lắm.
Tôi cười dễ dãi:
– Anh hiểu mà. Anh đi Vũng Tàu chơi vài ngày để nghỉ xả hơi, em đứng lo.
Hôm sau, tôi xách va – li đến cầu tàu thì chợt một ý tưởng thú vị loé lên trong đầu tôi. Tôi mỡ điện thoại gọi cho chị Hai. Bên kia đầu giây, chị ngượng ngùng khi nhận ra tiếng của tôi:
– Có gì vậy hả Trung?
– Chị mau ra bến Bạch Đằng ngay lập tức, tàu sẽ khởi hành trong 1 tiếng đồng hồ.
– Ủa cái gì vậy? Chị không hiểu!
– Em đi nghỉ mát ba ngày ở Vũng Tàu, chị ra để đi với em. Chỉ có hai chị em mình mà thôi.
Tôi mỉm cười, đoán biết là lúc đó chắc chị Hai đang bàng hoàng sững sờ.
Chị lắp bắp:
– Em… em…
– Chị nhanh lên, em chờ chị đây.
Xong tôi cúp máy. Tôi không dám chắc là chị có đủ can đảm để bỏ nhà đi với tôi ba ngày hay không, vì tính chị nhút nhát, lại hay lo sợ viễn vong. Nhưng tôi không hối tiếc đã đặt chị trước một tình huống khẩn trương như vậy. Tùy theo quyết định của chị mà tôi có thể đoán biết thêm về tâm lý, về tình cảm chị dành cho tôi. Nếu chị dám đi thì tốt còn nếu chị bị quá nhiều rào cản mà không dám thì cũng không sao.
Tôi ngồi trong quán nước thư thả uống ly cà – phê và không đấy nửa tiếng đồng hồ sau thì tôi thấy chị Hai từ trên xe taxi xuống rồi hối hả chạy về phía cầu tàu. Thấy tôi đang đứng nhìn chị mà cười vui, chị đỏ bừng mặt bước đến, vụng về nói nhỏ:
– Em làm chị chạy thiếu điều tắt thở.
Rồi như để che dấu sự ngượng ngùng của mình, chị huyên thuyên kể những chi tiết nào là chị phải điện thoại cho thằng con trai để báo tin là chị phải đi vắng vài ngày, nào là dọn dẹp tươm tất trong nhà trước khi đi, nào là nhanh chóng soạn va – li…
Tôi nắm tay chị bước lên tàu, kiếm chỗ ngồi thoải mái xong rồi tôi mới dịu dàng nói:
– Em rất vui vì chị đã chấp nhận ra đây mà đi Vũng Tàu với em. Em biết quyết định đó không phải dễ và cũng vì vậy mà em cảm ơn chị.
Chị nhìn dáo dác xung quanh như muốn xem có ai quen biết mình hay không, rồi chị mới thật sự yên tâm mà ngã đầu lên vai tôi, thầm thì:
– Em làm chị điên cái đầu! Chị không biết là mình có làm đúng hay không, nói thiệt với em: Chưa bao giờ trong đời chị mà chị sợ đến mức độ này. Sợ đến mất ăn mất ngủ!
Thật vậy, bàn tay chị nằm trong tay tôi run run một cách thảm hại.
Đối với người đàn bà này, quyết định ra đây là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Khi nhận được điện thoại của đứa em rể, chị thiếu điều té ngửa ra.
Phản ứng đầu tiên của chị là từ chối quyết liệt, không thể nào chị có đủ can đảm để đi theo một người đàn ông là em rể của mình.
Chị đã bị cưỡng dâm lần đầu và đã yếu lòng mà sa ngã lần thứ nhì với người này nhưng chị đã tự hứa sẽ không có lần thứ ba… Nhưng bên cạnh đó, một luống sinh khí sôi sục trong chị báo cho chị biết đây là cơ hội độc nhất vô nhị trong đời chị để đem lại sự sống mãnh liệt cho chị.
Nếu dám đi theo tiếng gọi đó thì chị sẽ được sống những ngày cực kỳ đặc biệt và lạ thường.
Nhưng cái gì đặc biệt và lạ thường đều làm chị sợ hãi và lo lắng cùng cực.
Chị ngồi thừ đó mà suy nghĩ miên man…
Chị rùng mình nghĩ: Người đàn ông trẻ hơn chị đến 10 tuổi này đã đem lại cho chị những cảm giác quá kinh ngạc, vượt xa ngoài khuôn khổ bình lặng của đời chị và dù sợ hãi cùng cực nhưng chị chưa bao giờ lại hạnh phúc như lúc này. Chị có quyền được hạnh phúc như bao nhiêu người khác, dù chỉ là trong vài ngày!
Vì nghĩ như vậy, nên chị mới đứng vụt dậy mà hối hả chạy ra đây.
Tôi biết chị căng thẳng lắm nên tôi hết sức chu đáo với chị, làm đủ mọi chuyện đề chị từ từ thư giãn… khi gần đến Vũng Tàu thì tôi đã thành công: Chị bắt đầu cười và nói chuyện một cách tự nhiên.
Tôi nói với chị:
– Trong ba ngày, muốn cho mọi việc được đẹp đẻ, em có đề nghị này.
Chị lại nhìn tôi lo lắng:
– Có gì không Trung?
– Không có gì đâu mà chị lo. Có điều đối với người ngoài, tiện nhất là họ nên xem mình là hai vợ chồng.
Chị mắc cỡ quá, lúng túng không biết nói gì.
Tôi phải cương quyết:
– Thôi, không có gì để bàn nữa. Dễ nhất là từ đây, chị cứ nghe theo lời em như vợ phải nghe lời chồng.
Chị ngẩn người ra… rồi như đã lấy được quyết định trọng đại, chị nhu mì nói:
– Vậy thì trong những ngày này, chị hứa sẽ tùng phục em, em nói gì chị cũng nghe theo.
Lấy được quyết định đó làm chị thở phào khoang khoái: Chị không cần phải suy nghĩ gì nữa cho mệt óc, từ đây chị cứ tuyệt đối nghe theo lời của người đàn ông này là xong.
Tôi hài lòng, đưa tay vuốt má của chị:
– Vậy thì trước hết mình phải thay đổi cách xưng hô: Từ đây đến ngày về, không còn « Chị – Em » nữa mà là « Mình – Tôi », nhớ đó nhe, vợ của tôi!