Phần 1
Đây là câu chuyện về người mẹ xinh đẹp và gợi cảm của Hữu Bằng, có thể gọi câu chuyện này về tình yêu và sự hy sinh. Hữu Bằng sinh vào những năm 1970, quê hương Hữu Bằng là một thị trấn nhỏ ở phía Nam Trung Quốc, núi đẹp, nước trong, nghe người xưa kể rằng họ từ Trung Nguyên chuyển đến đây để tránh chiến tranh triều đại Nam Tống. Bởi vì họ được bao quanh bởi các dân tộc thiểu số, sau nhiều thế kỷ sinh sôi nảy nở, mặc dù chính thói quen sinh hoạt vẫn là của người Hán, nhưng họ cũng đã học theo thói quen của nhiều thổ dân vùng biên cương. Chẳng hạn vợ chồng mới cưới lên chùa thờ một cọc gỗ to có vẽ hình đầu hổ để cầu bình an, sinh con (sau này đọc sách mới biết đó chỉ là di tích của tín ngưỡng thờ cơ quan sinh dục nguyên thủy), còn người chồng muốn tặng vợ mới một chiếc vòng cổ bằng bạc, vân vân và mây mây…
Mẹ Hữu Bằng tên là Nghi Đình. Khi còn rất trẻ, cô đã đánh mất cuộc sống hạnh phúc của một cô gái và học cách thụ thai và sinh con. Khi mẹ Hữu Bằng mười lăm tuổi, cha cậu ấy đã dụ dỗ bà trong một bữa tiệc lửa trại và cướp đi trinh tiết của bà, thế là Hữu Bằng ra đời. Và vào đêm tân hôn của bố mẹ, thế là em gái cậu đã chào đời. Bố Hữu Bằng làm việc ở hầm mỏ và khá vắng vẻ (hầu như tất cả đàn ông ở quê cậu đều như vậy). Sau khi trở thành một ông chủ nhỏ, ông ấy bắt đầu uống rượu thường xuyên cho đến khi bất tỉnh và được mẹ ông ấy, rồi có cả Hữu Bằng và những người khác trong gia đình đỡ lên giường. Tuy nhiên, bố của anh không đánh hay mắng mỏ ai ở nhà sau khi uống quá nhiều, vì vậy, vấn đề liên quan đến những điều khác, có thể nói rằng ông ta thực sự rất tốt với mẹ Hữu Bằng (ít nhất là so với các gia đình khác trong thị trấn), và điều đó có thể thấy rằng mẹ anh ấy cũng yêu bố, hoặc cũng có thể nói: “Đó là một loại tôn trọng nào đó tình nghĩa vợ chồng”
Nhưng, Hữu Bằng thường cảm thấy mẹ mình có vẻ hơi u sầu. Tất nhiên lúc đó anh cũng không hiểu tại sao. Môi trường gia đình của anh có thể nói là trên mức trung bình so với các gia đình khác, mẹ anh chưa bao giờ phải ra ngoài làm việc để trang trải chi phí cho gia đình. Bất cứ khi nào có cơ hội, anh thường giúp mẹ làm việc. Khi đó, bố Hữu Bằng luôn ở bên mỏ, điều đó tự nhiên khiến anh và mẹ gần nhau hơn, mẹ thường đến nhờ anh giúp đỡ khi có việc gì đó, rồi anh cũng thường cố gắng động viên mẹ. Có thể thấy, mẹ anh rất thích Hữu Bằng ở bên cạnh, bởi anh ấy khôi ngô và đẹp trai, và điều đó có thể xoa dịu phần nào cảm giác nhàm chán của mẹ anh khi làm việc nhà. Bố Hữu Bằng luôn đi sớm và về nhà muộn, và trên chín mười lần ông trở về trong tình trạng say khướt. Hữu Bằng cảm thấy chuyện tình cảm đã xa rời cuộc hôn nhân của bố mẹ anh từ lâu, phần lớn thời gian ông ấy hoặc bận làm việc, hoặc họp hành, rồi uống rượu, trong trường hợp này, mẹ anh thực sự rất cô đơn. Tuy nhiên, Hữu Bằng tin rằng bố anh vẫn rất yêu mẹ anh, đôi khi họ đùa giỡn, trêu chọc nhau, nhưng không khí lãng mạn khi còn mới cưới là rất hiếm… đơn giản là hiếm có xảy ra nữa.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Hữu Bằng bắt đầu đi làm (lúc đó rất ít người trong quê anh học đại học), đồng thời anh cũng tìm được công việc giúp đỡ người khác mở nhà riêng. Bằng cách thuê một chiếc ô tô, anh hy vọng mình có thể có thêm tiền để hỗ trợ gia đình. Nhưng như chúng ta có thể tưởng tượng, Hữu Bằng không có nhiều thời gian để kết bạn hoặc tham gia vào một số hoạt động xã hội mà những chàng trai trẻ bình thường đam mê (nói huỵch toẹt ra là đi chơi gái). Cuộc sống của Hữu Bằng cũng không có gì đặc biệt cả, có lúc bản thân anh thấy tốt, có lúc anh cũng thấy tồi tệ, giống như một người bình thường vậy. Buổi tối, khi mọi người trong nhà đã đi ngủ, mẹ con anh thường ngồi vào bàn bếp trò chuyện, rồi anh biết mẹ thích có anh ở bên…
Cứ như vậy, theo thời gian, mẹ anh và anh đã trở nên rất thân thiết, thậm chí bà ấy còn ôm anh và thì thầm với anh rằng sự hiện diện của anh giống như ánh nắng chiếu rọi vào cuộc đời bà ấy. Hữu Bằng là một đứa trẻ phát triển sớm và biết nhiều điều mà ở tuổi như anh chỉ là những khái niệm mơ hồ. Khi anh mới mười sáu tuổi, anh bắt đầu nhìn mẹ mình bằng con mắt mới, anh phát hiện ra rằng bà thực sự là một phụ nữ, và là một phụ nữ rất xinh đẹp. Anh ấy thấy tóc mẹ anh đen, mượt và dài. Khi buông búi tóc xuống, mái tóc đen bóng mượt dài thẳng đến tận eo, và mẹ anh cũng có dáng người rất chuẩn, dáng người rất mảnh khảnh, còn đôi mắt thì vẫn nhìn về phía trước. Khi nói chuyện, anh với mẹ anh thường nói về hầu hết mọi thứ. Hữu Bằng kể với mẹ về những người nổi tiếng mà anh thích, và mẹ anh cũng kể lại cho anh nghe. Bà ấy kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra trước khi bà ấy kết hôn. Hồi đó, bà vẫn mong chờ những ngày vô tư đó được quay lại nhưng mẹ anh nói với anh rằng bà không hối hận về cuộc hôn nhân của mình, bởi cuộc hôn nhân này đã mang lại cho mẹ anh điều quan trọng nhất trong cuộc đời bà, rồi chồng và các con.
Lúc này, Hữu Bằng mới nhận ra mẹ mình là người có những đức tính vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ á đông, là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn đối với Hữu Bằng. Vì vậy, anh bắt đầu có ý thức tìm kiếm những cái ôm của mẹ, đồng thời anh cũng bắt đầu có ý thức khen ngợi mẹ, khen ngợi ngoại hình của mẹ và nói rằng mẹ vẫn là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Những lời này thường khiến mẹ anh đỏ mặt nhưng mẹ anh vẫn mỉm cười đón nhận. Sau này, mỗi ngày khi về nhà, Hữu Bằng luôn mang cho mẹ một ít hoa tươi hoặc một ít món tráng miệng, và chủ nhật thì anh đều rủ mẹ mình ra ngoài xem phim cùng nhau để giải sầu. Trong rạp, anh luôn thích dựa vào mẹ một cách cố ý hay vô ý, hay nắm lấy bàn tay dịu dàng của mẹ, rồi khi mẹ anh không để ý, thì anh nhanh chóng choàng tay lên vai mẹ mình. Lúc này, mẹ anh đương nhiên sẽ ngả người ra sau và tựa đầu vào vai anh. Hữu Bằng biết mẹ mình rất mong chờ những ngày được anh đưa mẹ đi xem phim, vì mẹ anh luôn chọn trước những bộ phim cho anh và bà xem. Xem phim xong, Hữu Bằng thích ngồi cùng mẹ ở một công viên nhỏ gần đó. Bởi khung cảnh ấy có thể khiến hai mẹ con anh ta có thể ngắm cảnh đêm của toàn thị trấn và nói những lời vui tươi, trìu mến với nhau. Một ngày nọ, mẹ anh nói với anh rằng: “Con trai, đã đến lúc con nói về ai đó phải không? Con gần mười bảy tuổi rồi đấy!”
Lúc này, Hữu Bằng không hề cân nhắc đến hậu quả mà nói thẳng: “Mẹ ơi, con không muốn kết hôn, con muốn ở bên mẹ mãi mãi”
Nghe lời thú nhận táo bạo của con trai, mẹ anh rõ ràng sửng sốt và quay lại nhìn anh với vẻ khó tin. Một lúc sau, đôi mắt đờ đẫn của bà ấy lặng lẽ nhìn về phía xa. Hữu Bằng thấy vậy nên nói: “Mẹ, con làm mẹ lo lắng phải không?”
Mẹ anh suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Mẹ nghĩ chúng ta nên quay về thôi. Bởi đêm đã khuya rồi!”
Nhìn thấy thái độ của mẹ, Hữu Bằng bắt đầu thầm trách móc những lời mình vừa thốt ra. Nhưng anh lại nghĩ, dù sao cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nước đã đổ ra ngoài không thể lấy lại được, đành phải tiến thêm một bước nữa: “Mẹ ơi, nếu mẹ nghĩ những gì con nói làm mẹ xấu hổ thì con xin lỗi. Nhưng mẹ biết đấy, con trai mẹ không hề ngốc nghếch và trưởng thành hơn so với tuổi thật. Con yêu mẹ rất nhiều và sẵn sàng làm mọi thứ vì hạnh phúc của mẹ, xin mẹ đừng ghét con.”
Nghe những lời này thì… Mẹ anh im lặng một lúc, rồi buồn bã nhìn anh nói: “Con ơi, đây là lỗi của mẹ. Mẹ không nên để chuyện như thế này tiếp diễn, tất cả là do mẹ quá cô đơn nên mới nhờ con đi cùng, khiến con trai của mẹ phải lạc lối.”
– Mẹ ơi, con cũng không muốn chuyện này xảy ra. Tuy nhiên, bây giờ điều đó đã xảy ra, con vẫn rất hạnh phúc khi được yêu một người phụ nữ như mẹ, mẹ à.
– Không! Không! Con là con ruột của mẹ! Giữa mẹ con sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Hơn nữa, mẹ vẫn là phụ nữ đã có gia đình.
– Mẹ ơi, con không thể kiểm soát nhiều như vậy được nữa, mẹ mạo hiểm thì con sẽ mạo hiểm. Chuyện đã xảy ra rồi, con không muốn dối trá chứ đừng nói đến việc lấy lại tình yêu con dành cho em. Mẹ, vì lợi ích của mẹ, mẹ không thể xem xét… yêu cầu của con một cách cẩn thận sao?
Câu nói nỉ non của Hữu Bằng khiến mẹ anh im lặng hồi lâu, rồi hai dòng nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống khuôn mặt như ngọc của bà. Nhìn mẹ mình đang khóc, anh cảm thấy rất có lỗi, rồi anh kéo mẹ anh vào ngực mình, rồi anh ôm thật chặt cơ thể của bà, lúc này mẹ anh thì thầm: “Con ơi, chúng ta về thôi”
‘Gió đưa buổi tối, tối om…
Vong linh dễ nhập, chúng mình con ơi!’
Sau sự việc này, mối quan hệ giữa hai mẹ con trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. Dù Hữu Bằng đã nài nỉ nhiều lần nhưng mẹ anh không đồng ý đi xem phim cùng anh nữa mà bảo anh nên đi xem phim với một cô gái trạc tuổi anh mà thôi. Hữu Bằng biết rõ ràng là mẹ anh cũng đang phải chịu đựng sự tra tấn giống như anh. Ngày tháng trôi qua, mẹ anh trở nên ít nói, khi bố anh cũng nhận thấy những thay đổi của mẹ anh và hỏi mẹ anh tại sao không đi xem phim cùng anh nữa thì mẹ anh chỉ lắc đầu hỏi tại sao ông không đi cùng con mà bắt tôi đi. Thế là bà ấy đi ra ngoài. Bố anh thấy vậy nên quay sang anh mà nói: “Con biết bố rất bận. Chủ nhật là ngày nghỉ duy nhất của bố. Thà ở nhà nghỉ ngơi còn hơn”
Tất nhiên, hôm đó ông ấy vẫn uống rượu như thường lệ. Tiếp theo, mẹ anh cao giọng, như muốn nói gì đó với ông, cuối cùng đóng sầm cửa bước ra khỏi phòng ngủ. Thứ Ba tuần này, khi cả nhà (bố, em gái) đi vắng, Hữu Bằng lại nài nỉ mẹ. Thật bất ngờ, bà ấy không nói gì mà chỉ gật đầu. Thế là Hữu Bằng mừng quá tiến tới ôm mẹ, rồi mẹ anh không từ chối mà nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh nói khẽ “Mẹ…”. Lúc này anh mừng quá, rồi anh ôm cơ thể mẹ mình chặt hơn, như ám chỉ với mẹ rằng giờ đây với sự đồng ý của mẹ, mối quan hệ mẹ con ban đầu không còn như xưa nữa mà đã bước sang một trang mới. Hữu Bằng lặng lẽ vuốt ve tấm lưng hồng hào của mẹ nhưng rất nhẹ nhàng, rồi nhẹ nhàng lướt tay qua vai và lưng mẹ, anh thấy mẹ mình vẫn bất động mà dựa vào vai anh. Hữu Bằng lùi lại một chút, anh nhìn chằm chằm vào mắt mẹ mình. Sau đó anh nhìn thẳng vào sâu trong mắt mẹ, rồi anh nói với giọng bình thản: “Mẹ ơi, con yêu mẹ, con sẽ luôn yêu mẹ”
Nói xong, Hữu Bằng cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng như tuyết mảnh mai đáng yêu của mẹ, rồi anh từ từ di chuyển lên trên khuôn mặt mẹ, cuối cùng anh dũng cảm áp môi mình vào môi mẹ của anh luôn. Khi áp môi với mẹ mình thì Hữu Bằng sợ quá! Sợ bị la nhưng… Không ngờ mẹ anh lại không đẩy anh ra, thế là khi đôi môi mềm mại của mẹ anh cuối cùng cũng đáp lại, anh gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng. Sau đó, những bông hoa tươi anh mang về cho mẹ luôn được đổi bằng một nụ hôn nhẹ lên gò má anh, khi hai mẹ con ở một mình bên nhau, cái ôm đã lâu lại quay trở lại, và điều khác biệt so với trước đó là anh có thể vuốt ve một cách táo bạo.
Những ngày trước cuộc hẹn vào chủ nhật, mẹ anh nhanh chóng trở lại với con người cũ, thiếu kiên nhẫn và bồn chồn. Anh cũng để ý và cười hỏi sao mẹ không ngồi yên như thế được? Đáp lại, người mẹ chỉ nói rằng bà muốn đi xem phim cùng con trai. Mẹ anh cười nhạo anh là một kẻ yếu đuối vì đã bám lấy mẹ ở tuổi già như vậy. Hữu Bằng lẩm bẩm rằng chỉ cần mẹ vui, anh sẽ gắn bó với mẹ đến hết cuộc đời.