Phần 2
Tối chủ nhật này mẹ Hữu Bằng mặc trang phục rất gợi cảm. Dù đã sinh 2 con nhưng bà vẫn giữ được vóc dáng thon gọn, cũng giống như con gái, bộ đồ tuy không bó sát nhưng hiệu quả rất tốt, trên bộ ngực đầy đặn và cặp mông đầy đặn, những đường sáng được làm nổi bật một cách khéo léo. Chỉ trang điểm nhẹ, mẹ Hữu Bằng trông rất trẻ trung, và anh ngay lập tức bị chinh phục bởi vẻ đẹp lộng lẫy của mẹ mình. Trên đường đến rạp chiếu phim, mẹ Hữu Bằng là tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt đàn ông háo sắc trong thị trấn, bà được tiếp xúc với những cặp mắt tuyệt đẹp, là con của một người mẹ xinh đẹp như vậy thì làm cho anh cảm thấy rất tự hào. Bộ phim tối hôm đó là một bộ phim tình cảm lãng mạn, như thường lệ, Hữu Bằng tự nhiên đặt tay lên vai mẹ anh, rồi mẹ anh cũng tựa đầu vào vai anh như lúc trước. Xem phim xong thì hai người đi đến công viên mà hai mẹ con thường đến, bên ngoài lúc này nhiệt độ tương đối mát mẻ. Bất chợt hai người im lặng, rồi mẹ anh nhìn anh chằm chằm và nói nhỏ: “Con trai, mẹ muốn cảm ơn con đã kiên nhẫn như vậy, cảm ơn con đã cho mẹ một đêm tuyệt vời như vậy”
Sau đó Hữu Bằng nhìn mẹ mình và nói: “Mẹ ơi, tối nay mẹ trông rất đẹp, rất… ừm! Rất gợi cảm”
Sau khi nói thẳng với bà như vậy, rồi mẹ anh mỉm cười, nhưng mặt lại đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Hữu Bằng, nếu con không phải con của mẹ, mẹ sẽ thực sự nghĩ… con đang dụ dỗ mẹ con”
Lúc này, Hữu Bằng nhìn mẹ anh và nói: “Mẹ ơi, vâng. Sẽ đúng như vậy luôn”
Nói chuyện như lời sám hối xong, anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình nóng quá. Rồi máu trong cơ thể anh lập tức như lửa thiêu, miệng khô khốc, tim hưng phấn đến nỗi nếu có dụng cụ nào đo được thì nhịp tim của anh nhất định sẽ vượt quá một tốc độ chạy đua “marathon” để đạt kỷ lục mới. Quay đầu lại, mẹ anh thì thầm: “Nhưng con ơi, mẹ là mẹ của con, mẹ đã cưới bố con”
– Mẹ, mẹ thật sự quan tâm đến bố sao? Con nghĩ ông ấy quá coi thường mẹ, con nghĩ mẹ không vui đâu. Mẹ! Hãy cho con một cơ hội, con trai mẹ sẽ làm mẹ hạnh phúc!
Mẹ Hữu Bằng không trả lời câu nói của anh, nhưng một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi nói: “Con trai, mẹ nghĩ chúng ta nên về nhà, nếu không… một trong chúng ta… có lẽ sẽ làm điều gì đó khiến hai mẹ con chúng ta phải hối hận”
Trong suốt quãng thời gian còn lại. Không xác định được đó là ai trong hai người họ, rồi bỗng nhiên bị trái tim Hữu Bằng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Có phải mẹ anh cũng như anh, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình? Rồi anh hưng phấn lên, lời nói thì như cầu thị: “Mẹ ơi, con xin lỗi, nhưng mẹ xinh đẹp quá, con không kiềm chế được bản thân. Nhiều lúc con thấy mình như một con thú, nhưng con vẫn hy vọng, con mong mẹ không phải là mẹ con, để con có thể ở bên mẹ… Để cho mẹ… sẽ cảm thấy nhiều hơn… Con có thể…”
Cảm xúc dâng trào, nên khiến cho Hữu Bằng không thể diễn tả hết những cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực lúc này, nhưng mẹ anh dường như không cảm thấy ghê tởm trước lời thú nhận đầy cảm xúc này, nhưng… nhưng lạ thay bà lại có chút vui vẻ. Hữu Bằng thực sự cảm nhận được điều này trong lòng và anh chắc chắn rằng bố anh chưa bao giờ nói điều này với mẹ anh. Như trong mơ, có đôi bàn tay mềm mại vuốt ve gò má anh, rồi bàn tay mềm mại của mẹ anh ôm mặt anh nhẹ nhàng nói: “Con ơi, mẹ thật mừng vì con là con của mẹ. Con có thực sự thấy mẹ con xinh đẹp không?”
Mẹ anh nói xong thì mỉm cười. Còn anh thì kéo mẹ mình vào lòng và nói: “Thật đấy, mẹ ơi, mẹ thật xinh đẹp và gợi cảm. Mẹ giống như tiên nga trên cung trăng, bởi tên mẹ là “Nghi Đình” mà!”
Nói xong, Hữu Bằng không chịu nổi sự thôi thúc của cảm xúc trong lòng, anh đột nhiên cúi đầu, liều mạng hôn lên đôi môi đỏ mọng của mẹ anh. Mẹ anh thì không cử động, mẹ anh chỉ thụ động dựa vào ngực anh mà thôi, rồi từ đó cơ thể của bà cứng đờ bất thường. Lúc này anh tiếp tục hôn bà ấy, cảm xúc vui sướng và háo hức dâng trào. Cũng là lúc này nữa, mẹ anh đột nhiên bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh với vẻ nhiệt tình tương tự, rồi đôi môi thanh tú của bà cũng ấn mạnh vào môi anh. Giờ đây, Hữu Bằng gần như rơi nước mắt, bởi cuối cùng anh cũng mở được kẽ hở phòng ngự của mẹ mình. Nhân cơ hội này để đột phá, anh hôn cuồng nhiệt người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp trong tay mình, bắt đầu từ khuôn mặt, đôi mắt to tròn, chiếc mũi trăng tròn rồi quay lại đôi môi đỏ mọng ấm áp, sau đó anh dùng lưỡi khám phá bên trong. Sau đó anh đẩy cái đầu lưỡi của mình vào sâu trong vẻ đẹp tự nhiên của mẹ mình, anh nghiến răng nghiến lợi nhấc chiếc lưỡi màu hoa cà của mình lên và bắt đầu khuấy động bên trong khoang miệng, rồi hai người hôn nhau như thế này một lúc khá là lâu… Cho đến khi Hữu Bằng và bà ấy không thể thở được, thì hai người họ mới miễn cưỡng tách ra và nhìn nhau khó thở một lúc. Đến đây, mẹ anh chợt quay đầu lại thì thầm: “Đã đến giờ chúng ta về nhà rồi con à…”
Thế là hai mẹ con lái xe về nhà, ngồi trên xe ô tô mẹ anh tự nhiên tựa đầu vào vai anh. Qua gương chiếu hậu, Hữu Bằng lén nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên môi mẹ anh, thế là trên đường về, anh bất ngờ dừng xe bên lề đường, phanh xe lại, đối mặt với mẹ anh đang vô cùng kinh ngạc. Anh bắt đầu hôn bà ấy, đồng thời đưa tay về phía ngực mẹ anh, bóp chặt bộ ngực tròn trịa của mẹ anh qua lớp áo vải. Đây là lần đầu tiên một người đàn ông không phải chồng mẹ chạm vào ngực bà, mẹ anh run rẩy toàn thân, rồi đẩy cơ thể anh ra một cách thô bạo và thở hổn hển: “Con trai! Mẹ… chúng ta… không thể làm được việc này.”
Mẹ anh rõ ràng vẫn còn lo lắng về chồng bà ở nhà và sự trong trắng của chính mình. Tuy nhiên, Hữu Bằng phớt lờ sự phản đối của bà ấy, anh dùng khoảng trống nhỏ trong xe ép chặt cơ thể bà ấy, rồi anh hôn lên đôi môi đỏ mọng đang cố nói của bà ấy nữa, anh đè nén tất cả những gì anh ấy muốn nói, đồng thời tay phải của anh ấy trượt lên bầu ngực mẹ mình và bắt đầu xoa bóp bộ ngực căng tròn của bà. Bộ ngực của phụ nữ trưởng thành khi chạm vào rất dễ chịu, hai khối thịt nặng trĩu dưới áp lực của bàn tay Hữu Bằng xoắn lại thành nhiều hình dạng khác nhau và đầy đàn hồi. Và mẹ anh cũng chuyển từ đấu tranh ban đầu sang dần dần phát ra một tiếng “ư… ư…” ngân nga ngọt ngào và bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh một cách say đắm. Một lúc sau, mẹ anh đột nhiên thoát ra khỏi vòng ôm của anh, rồi bà cúi đầu xuống thì thầm: “Con trai, đã đến lúc chúng ta phải về nhà rồi”
– Dạ! Được thôi mẹ…
Nhìn mẹ có đôi vai run nhẹ, nên anh trả lời với động cơ thầm kín. Khi hai mẹ con về đến nhà, ngôi nhà yên tĩnh, mọi người đều đã ngủ. Như thường lệ, bố anh lại say khướt. Trước khi bước vào phòng khách ở tầng dưới, anh bắt đầu ôm mẹ anh và hôn thật say đắm như phim ngôn tình. Lúc đầu, mẹ anh phản đối: “Đừng… đừng làm vậy, con sẽ đánh thức người khác đấy”
Nhẹ nhàng, Hữu Bằng trả lời chắc nịch: “Mẹ ơi, con yêu mẹ hơn bất cứ ai trên đời, và con muốn cứ hôn mẹ như thế này. Đừng lo! Mẹ, bố và em gái đã ngủ say rồi”
– Con trai, mẹ biết, mẹ cũng yêu con! Nhưng mẹ là vợ của bố con, dù bố có khuyết điểm gì thì mẹ vẫn luôn đeo chiếc vòng cổ bố tặng cho mẹ…
– Nhưng mẹ ơi, chúng mình chỉ hôn nhau, chắc bố con không biết đâu! Bởi con không nghĩ nó sẽ làm tổn thương bất cứ ai.
– Con trai, nhỡ có người bị chúng ta đánh thức thì sao? Lỡ như chúng ta bị phát hiện thì sao?
Trong phòng khách, nên hai người bế tắc. Đột nhiên Hữu Bằng nảy ra một ý, anh thì thầm: “Mẹ ơi, vào phòng con đi. Chúng ta khóa cửa lại. Bố chắc say rồi, bố sẽ không biết mẹ đi đâu đâu!”
Sau vài giây im lặng, anh gần như tưởng mẹ mình định quay người bỏ đi, nhưng không ngờ, bà thở dài, gật đầu và cuối cùng đành nhượng bộ trước những yêu cầu ngạo mạn của con trai bà: “Con vào phòng đợi mẹ trước. Mẹ đi xem bố và em gái con thế nào rồi qua đây!”
Trong phòng, Hữu Bằng lo lắng đi loanh quanh, cuối cùng trước khi sự kiên nhẫn của anh bị phá vỡ, cánh cửa đã được nhẹ nhàng đẩy ra, rồi mẹ anh bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cúi đầu nói: “Con trai, bố con lại uống nhiều rượu rồi.”
Không thể nghe nhầm lẫn được, anh nghe thấy một chút ghê tởm trong giọng điệu của mẹ anh, và đây chính là cơ hội của anh để chinh phục người mẹ xinh đẹp của mình. Nhưng anh cũng không nghĩ hai người nên làm điều này. Thế là mẹ nhẹ nhàng thở dài: “Con trai… mẹ không muốn phản bội cha con!”
– Dạ! Con biết mà mẹ, hãy tin con, con trai mẹ sẽ không làm tổn thương mẹ đâu. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ luôn bảo vệ mẹ và hiếu thảo với mẹ.
Thế là anh ôm cơ thể mẹ mình, rồi đè cơ thể mẹ anh nằm xuống giường và bắt đầu hôn bà ấy. Nụ hôn anh trao cho bà ấy càng lúc càng cuồng nhiệt, anh có thể cảm nhận được sự phấn khích của mẹ anh qua lớp quần lót cotton mỏng. Giờ đây, Hữu Bằng háo hức vuốt ve toàn bộ cơ thể mẹ anh bằng cả hai tay, bởi anh biết mẹ anh đã cảm thấy sự dâng trào do anh mang lại. Một lúc sau, Hữu Bằng vuốt ve cặp mông tròn trịa của mẹ mình, do cặp mông của bà ấy quyến rũ quá nên khiến anh run rẩy đưa tay vào bộ ngực của bà để cởi hàng cúc áo. Trong giây lát, cơ thể mẹ anh cứng đờ vì phấn khích, nhưng rồi không hiểu chuyện gì xảy ra mà mẹ anh lại thả lỏng: “Con trai, mẹ sợ quá… bởi mẹ thấy ngứa ngứa chỗ đó…”
– Mẹ đừng sợ, con trai của mẹ đã lớn rồi, con sẽ bảo vệ mẹ… – ỪM! Được rồi con trai, mẹ tin tưởng con…
Mẹ anh có chút ngượng ngùng nói, rồi mẹ anh chủ động tựa vào bộ ngực rắn chắc của anh, sau đó bà ấy nhẹ nhàng hôn lên má con trai mình. Bây giờ Hữu Bằng phấn khích quá! Sung sướng quá: “Mẹ ơi, con trai… con yêu mẹ”
Nói xong câu đó thì anh sợ mẹ anh đột nhiên đổi ý, nên sau khi cởi cúc áo, anh nhanh chóng cởi áo của mẹ mình ra, đồng thời không ngừng ôm hôn bà ấy để cho bà ấy không phải hối hận mà thay đổi ý định. Khi chiếc áo của bà ấy được cởi ra, thì một bộ ngực trắng như tuyết đầy đặn của mẹ anh được bọc trong bộ đồ lót màu trắng đơn giản, chúng lên xuống theo hơi thở của bà từng hồi, bầu ngực to thực sự rất hấp dẫn, trong ánh sáng lờ mờ, làn da trần của bà ấy càng trắng hơn. Hữu Bằng hít một hơi thật sâu và nhắm vào chiếc áo ngực tiếp theo, lần này là chạm tới sau lưng mẹ anh để chuẩn bị tháo nút thắt dây áo ngực của bà. Bây giờ mẹ anh chống cự yếu ớt và thì thầm: “Con ơi, hãy nghĩ đến cha và tổ tiên của con trong sảnh đường. Lần này, hai mẹ con chúng ta đã đi quá xa rồi!”
– Mẹ ơi, con không hối hận. Bởi vì bản chất loài người là ích kỷ… Ngày mai con và mẹ sẽ thỉnh tội và thắp hương với thờ cúng tổ tiên sau.
Nói an ủi mẹ mình xong thì anh tiếp tục hôn mẹ mình, rồi đôi môi nhiệt huyết muốn khám phá của anh đã khiến cho bà ấy không thể chống cự. Đột nhiên, bộ ngực cao chót vót của mẹ anh trần trụi áp vào ngực anh, sự kích thích mới mẻ khiến anh khẽ ậm ừ và theo bản năng đưa tay ra xoa bóp bộ ngực ấy, do bàn tay anh xoa bóp nhiệt tình quá nên khiến mẹ anh phát ra một chuỗi tiếng rên rỉ bên dưới. Giờ đây, cặp vú trắng tinh của bà ấy vô tình khơi dậy cho anh cảm giác ấm áp của tuổi thơ, rồi anh không khỏi cúi đầu hôn lên núm vú hồng hào của mẹ anh, đến một lúc sau, anh thấy núm vú thanh tú của mẹ mình nhô lên khỏi quầng vú. Anh nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ, con biết con không thể ở bên mẹ… nhưng con không quan tâm. Mẹ ơi, con trai muốn làm tình với mẹ…”
Hữu Bằng thú nhận điều này với mẹ mình, rồi anh cúi đầu hôn lên bụng trắng nõn phẳng phiu của bà ấy, sau đó anh liếm cái rốn nhỏ nhắn của mẹ anh, rồi anh tưởng tượng cảm giác tuyệt vời khi anh với em gái được thụ thai trong đó nhiều năm trước. Sau nhiều lần tiếp xúc gần gũi, mẹ anh dường như cảm thấy vui vẻ và vô thức đẩy cơ thể trắng như tuyết của mình về phía con trai. Anh thấy hành động như gạ tình của mẹ thì anh liếm đi những giọt mồ hôi trên da mẹ anh, rồi anh nếm vị hơi mặn khiến mẹ rên lên sung sướng gần như khóc, rồi anh bắt đầu vuốt ve đôi chân thon thả đó bằng bàn tay trượt lên trượt xuống. Hữu Bằng thấy cặp đùi của mẹ mình mịn màng như lụa sa – tanh, sờ vào rất mềm mại. Theo đường cong của đôi chân xinh đẹp của bà ấy, anh dần dần di chuyển bàn tay lên phía trên, nơi bàn tay của anh chạm vào chiếc quần lót của mẹ mình, rồi anh cảm thấy nó giống hệt chiếc áo ngực của mẹ anh, bởi chiếc quần lót của bà ấy cũng bằng vải được làm bằng chất liệu cotton.
Bây giờ Hữu Bằng tập trung hôn và mút môi mẹ anh, dùng lưỡi cạy môi mẹ anh ra, khiến mẹ anh rên rỉ trong một loạt nụ hôn say đắm. Giờ đây toàn thân mẹ anh thả lỏng, và như vô tình, mẹ anh hơi dang rộng hai chân ra, thế là cái phần kín nhất của phụ nữ, tức của mẹ anh hiện ra trước mặt Hữu Bằng. Cho đến lúc này anh thực sự không thể tin được. Mẹ anh, người mẹ đã sinh ra anh và nuôi dưỡng anh khôn lớn, nhưng lúc này đây, cái âm hộ nó khiến anh rất phấn khích như bông huệ nở rộ chờ bàn tay hái. Qua lớp vải bông thô ráp, Hữu Bằng sờ vào khe hở âm đạo của mẹ mình rồi xoa nhẹ, một lúc sau anh quan sát thì thấy chiếc quần lót màu trắng của mẹ mình rỉ ra nước nhờn như nước mật ong. Thấy cảnh nước nhờn của mẹ mình tiết ra thì anh đứng dậy, rồi sau đó anh nhanh chóng cởi quần áo của mình rồi trượt từ người mình xuống háng mẹ của anh, rồi con cu của anh nó vùi vào cửa mình với hai bên mép âm hộ của bà ấy, và cứ thế con cu của anh nó cọ xát cái mu bướm của mẹ anh càng lúc càng mạnh dần. Giờ đây, người phụ nữ xinh đẹp đang nằm dưới mà anh mong chờ bấy lâu nay toát ra mùi thơm chín muồi say đắm, giữa anh với bà ấy chỉ còn ngăn cản một lớp bông mỏng mà thôi. Anh nói: “Mẹ ơi, con trai đến đây để tôn vinh mẹ. Để cho mẹ bớt cô đơn”
Nói xong thì anh hít một hơi thật sâu, bắt đầu dùng lưỡi liếm qua lớp vải cotton thô ráp hiện đang che chắn cho âm đạo bé nhỏ của mẹ anh, rồi sau đó anh dùng lưỡi đẩy lớp vải quần lót của bà ấy vào khe hở giữa môi anh, tiếp đó thì anh chiêm ngưỡng đường nét tuyệt đẹp của âm đạo mẹ mình rồi mút lấy con bướm múp míp ấy của bà. Anh càng bú mút thì dòng nước ép nhờn nhợt không thể ngăn cản xuyên qua vải quần lót, rồi thứ chất lỏng như mật ong cứ tuôn ra rỉ rả. Giờ đây, dưới sự kích thích này, mẹ anh vặn vẹo cơ thể mỏng manh của bà một cách yếu ớt. Sau đó, anh móc hai bên quần lót của bà ấy rồi kéo xuống, hành động này thực sự khiến bà ấy bị sốc. Bà nói khi biết con trai mình nó kéo quần lót xuống: “Con trai hãy nhìn lại đi! Con còn có tương lai tươi sáng nên con không thể phạm sai lầm… con không thể phạm sai lầm với một người phụ nữ như mẹ…”
– Mẹ ơi, con đã nói với mẹ rồi, con yêu mẹ. Con biết thế giới này không cho phép chuyện như vậy xảy ra giữa mẹ con, nhưng nếu thực sự yêu ai đó thì chuyện như vậy là khó tránh khỏi.
– Nhưng nếu chúng ta bị phát hiện…
– Không đâu! Chỉ cần chúng ta giữ bí mật thì sẽ không có ai biết. Mẹ, chúng ta sẽ cẩn thận để không ai biết mẹ nhé!
Hữu Bằng an ủi người phụ nữ quan trọng nhất đời mình, anh hôn lên mái tóc đen thơm của mẹ anh, rồi anh thấy đôi mắt ngấn nước của bà ấy, rồi cuối cùng anh hôn lên môi bà ấy lần nữa. Lần này, cơ thể mẹ anh mềm mại trong vòng tay anh, rồi mẹ anh bắt đầu hôn đáp lại, rồi môi hé mở, rồi lưỡi của hai mẹ con cứ thế mà quấn lấy nhau. Bây giờ Hữu Bằng cúi xuống kéo phần vải bọc còn sót lại của mẹ mình, nhưng lần này mẹ anh không chống cự nữa. Khi anh ném chiếc quần lót của bà xuống nền nhà, mẹ anh theo bản năng đưa tay ra che phần trên đùi, cố gắng ngăn cản ánh mắt nhìn nóng bỏng của con trai như một con thú. Giờ đây cái mu bướm của bà ấy cứ lấp ló trong khe hở của bàn tay bà, nên Hữu Bằng muốn nhìn trực diện con bướm mẹ mình một cách rõ ràng, thế là anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết kéo tay mẹ anh ra, không cho bàn tay của bà che đi con bướm múp rụp ấy. Rồi anh nhìn chằm chằm vào khu rừng đen rậm rạp, như đang mơ và trầm giọng nói trầm trồ. Lúc này mẹ anh đứng dậy, áp vào ngực anh và hôn môi anh nhẹ nhàng. Sau đó anh tiếp tục xoa xoa bờ mông của mẹ anh, vừa nhẹ nhàng cắn vào bộ ngực đầy đặn của mẹ anh từng đợt, vừa đưa một ngón tay vào âm đạo ẩm ướt của mẹ mình mà khều nhẹ nhàng.
Ngay cả trong những giấc mơ gợi tình quyến rũ nhất, anh cũng chưa bao giờ có thể kéo quần lót của mẹ anh xuống và tự tay vuốt ve gò mu bướm múp míp của mẹ mình như bây giờ. Nhưng hôm nay, bờ mu tênh hênh trước mặt vốn đã ướt át nên anh kìm lòng không được mà đưa miệng lên phía trên đùi bà ấy, hôn lên đôi môi ngọt ngào của bà ấy rồi tiến lên cắn vào lông mu của bà ấy một cách trêu chọc. Trong quá trình này, Nghi Đình, tức tên gọi của mẹ Hữu Bằng, bà ấy không ngừng rên rỉ sung sướng, đắm chìm trong làn sóng khoái cảm do đứa con trai mười sáu tuổi của bà mang lại. Hôn được một lúc, anh dùng lưỡi đẩy hai đôi môi ngọt ngào ra, hít vào mùi thơm dịu dàng của phụ nữ, ngẩng đầu lên ngắm nhìn khung cảnh oi bức vùng kín của mẹ mình, anh nhận thấy một lỗ nhỏ màu hồng, và nơi đó là nơi mà anh nằm trong đó mười sáu năm trước…