Phần 16
– Cô ấy xin phép đi tắm rửa thay đồ. – Hạo giải thích.
– Anh… – Nguyệt Vy nhéo nhẹ lưng Thuận Minh. – Anh đúng là…
– Ha ha… Anh không thể không nhìn mà. Đàn ông thấy phụ nữ khỏa thân, không nhìn là xúc phạm họ đó. Hào nó đâu trách được anh chứ? – Thuận Minh nhìn sang nhận được ánh mắt tán đồng của Hào.
– Giả dụ như người khỏa thân là em. – Anh nhìn sang nàng. – Anh cũng không thể trách thằng Hào nhìn đâu?
– Anh này… – Nguyệt Vy che mặt mình.
Nàng ngượng đỏ cả mặt, cúi đầu xuống. Chợt nàng giật mình phát hiện hai chân mình ngồi không khép lại. Ngồi gấp chân kiểu Nhật Bản làm nó tê dại, càng lúc càng mở rộng ra. Nàng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đỏ bừng của Hào. Hắn như đã thưởng thức tiết mục này từ đầu buổi đến giờ. Nguyệt Vy im lặng nhìn sang hướng khác, hai chân nàng run rẩy, không biết vì mỏi hay vì sao, vẫn không khép lại. Thuận Minh như không biết gì, anh tiếp tục rót rượu uống.
Cánh cửa xịt mở. Cô gái ấy quay lại, mặt mũi tươi cười, không chút ngượng ngùng. Cô ta mặc trên người một chiếc áo khoác dài tới đầu gối, mỗi bước chân mép áo đều mở rộng đến mép quần lót bên trong. Cô ấy sang ngồi bên Nguyệt Vy mỉm cười chào nàng.
– My name is Vy. What’s your name? – Nguyệt Vy hỏi.
– Oh… My name is Yori. You’re… very beautiful… – Cô ấy nói tiếng Anh với accent nặng trĩu đặc trưng của người Nhật.
– Thank you. You’re beautiful too. – Nguyệt Vy mỉm cười.
– Oh… This is yours. I’ve kept it for you. – Nguyệt Vy đẩy sang cho Yori đĩa sushi đầy vun.
– Oh… Thanks a lot. The food was good? – Yori vừa hỏi vừa ăn, ra vẻ đã rất đói.
– More than good with your great performance. I’m impressed. Thank you. – Vy nói rất chân thành.
Yori có vẻ không hiểu lắm, nhưng vẫn cố mỉm cười gật đầu.
…
– Tại sao chúng ta phải đi tàu điện vậy?
Nguyệt Vy ngơ ngác đi theo anh. Nàng không ngừng quan sát quang cảnh xung quanh. Sau khi rời quán ăn, bốn người không đi ôtô mà đi bộ hai dãy phố, đến một cầu thang dẫn xuống lòng đất. Nguyệt Vy rất tò mò tại sao anh và Hào chọn tàu điện để đi.
– Chúng ta đi Shinjuku – Trung tâm hành chính Tokyo, ở đó rất khó đậu xe và Hào có rượu trong người, không thể lái xe được. Nếu bị bắt phạt rất nặng. – Thuận Minh giải thích.
– Shin… ju… ku… Ở đó có gì? – Nàng hỏi tiếp.
– Có Sento.
– Sento là gì?
– Ha ha… Tới đó em sẽ biết… Rất hay đấy… – Anh nháy mắt bí ẩn.
Ga tàu điện ở Tokyo rất đông người. Người người đứng san sát nhau như nêm cối, không khí ngột ngạt khó chịu. Nguyệt Vy nép sát vào người anh, nhờ thân hình to lớn của anh mở đường. Nhưng Yori lại khác nàng hoàn toàn, cô ta xăm xăm bước đi phía trước như thể cô ta đang bảo vệ cho Hào phía sau.
Đồng hồ gần 8h30 tối, nhưng lại là giờ cao điểm tan tầm ở Tokyo. Khắp nơi là những khuôn mặt mệt mỏi. Chỉ có bốn người Nguyệt Vy là tươi tỉnh đùa giỡn với nhau.
Chuyến tàu lửa của họ vừa dừng lại, dòng người bên trong túa ra hối hả, những người bên ngoài chờ đợi trong trật tự rồi lần lượt đi vào. Yori đi đầu, rồi đến Hào, Nguyệt Vy và Thuận Minh. Số người vào càng nhiều, Nguyệt Vy bối rối thấy mình đang bị ép sát vào Hào. Nàng mím môi quyết định quay lưng lại với hắn, áp ngực vào lưng anh. Họ bị nêm chật cứng giữa khoan tàu. Cửa khép lại, tiếng tàu rít lên, tăng tốc thật nhanh.
Kế bên Nguyệt Vy là một cô gái Nhật mặc đồ công sở, tay nắm lấy dây an toàn. Nàng chợt chú ý tới nét mặt cô ta, hai mắt nhắm lại như ngủ, hàng lông mày hơi nhíu lại rồi lại dãn ra, tay cô ta cầm chiếc cặp da khư khư che lại phía trước váy. Chợt hai mắt Nguyệt Vy trợn tròn, nàng thấy phía dưới chiếc cặp của cô ta là cánh tay của người đàn ông ngồi hàng ghế bên cạnh. Bàn tay ông ta khuất hẳn dưới mép váy cô ta.
– Anh… – Nguyệt Vy toan nói với anh.
– Suỵt… Anh biết rồi… – Anh nói nhỏ cho nàng nghe, dù sao không ai hiểu họ nói gì.
– Nhưng cô ta bị lợi dụng… Tại sao cô ta không la lên… – Nguyệt Vy nói nhỏ.
– Không phải là lợi dụng… Mà có sự đồng ý ngầm, ông ta mới dám làm thế…
– Ở Nhật phụ nữ rất thoáng trong chuyện này… Áp lực công việc lại quá lớn… Đôi khi… Đối với họ chỉ là một trò chơi giải trí nhỏ thôi…
Nguyệt Vy sửng sốt nhìn anh, rồi lén nhìn biểu hiện của cô ta. Chiếc cặp da trong tay cô ta run lên vì tốc độ của bàn tay bên dưới. Cô ta cắn bờ môi mình, rồi không chịu nổi nửa, giấu mặt lên cánh tay giơ cao của mình.
Tàu điện chợt dừng lại ga. Gã đàn ông nuối tiếc rút tay ra, bàn tay hắn đẫm nước bóng loáng. Cô gái nhíu mày hụt hẫng. Nhưng ngay lập tức một gã đàn ông khác từ bên ghế bên cạnh chiếm lấy chỗ ngồi đó. Một bàn tay của hắn chậm chậm vuốt dọc đùi cô gái như thăm dò. Cô ta khẽ mở mắt nhìn xuống hắn, rồi nâng cặp mình lên. Bàn tay hắn tiếp tục công việc bỏ dở của gã trước. Sau lưng cô ta, một gã thanh niên áp sát. Hắn luồn tay vào áo khoác cô ta. Áo sơ mi trắng của cô ta bị kéo ra khỏi váy. Cô ta hơi đỏ mặt hốt hoảng, cài nút áo khoác ngoài lại, che đi hai bàn tay của gã thanh niên độn lên trên ngực mình. Nguyệt Vy thấy nóng bừng cả người.
Nàng chợt cảm nhận một khối cứng chạm vào giữa mông mình. Nàng đoán thứ đó là của Hào. Hắn cố tình để thân mình lắc lư theo chiếc tàu, cọ xát thứ đó vào mông nàng. Qua lớp vải mỏng, hơi nóng của thứ đó làm người Nguyệt Vy nhộn nhạo.
Chiếc tàu lại dừng ở trạm. Nhiều người xuống tàu. Thuận Minh phải bước ra ngoài, nhường đường. Nguyệt Vy mím môi quay lại. Nàng tin rằng đối diện với nàng, Hào không dám càn rỡ. Đúng như nàng dự đoán hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng với ánh mắt khiêu khích như lúc sáng. Nguyệt Vy chợt phát hiện ra vẻ mặt bất thường của Yori. Hai má cô ta ửng đỏ, hai tay bấu chặt lấy vai Hào. Một cánh tay đàn ông từ phía sau chui vào áo khoác của cô ta. Nguyệt Vy đỏ bừng mặt, nàng thấy bàn tay đó chui hẳn vào quần lót của Yuri. Hào vẫn dửng dưng như không, chẳng quan tâm kẻ khác đang xâm phạm bạn gái mình.
– Ôi…
…
Nguyệt Vy hoảng hốt cảm nhận váy mình phía sau bị vén lên. Một bàn tay nóng ấm xoa nhẹ lên mông nàng. Bàn tay đó chui xuống giữa hai chân nàng, miết mạnh lên đáy quần lót nóng ẩm của nàng.
– Ưm… Anh…
Nguyệt Vy rít khẽ qua kẽ răng. Nàng không ngờ anh lại táo bạo như vậy. Nàng không biết mình phải làm gì, hét lên phản đối để xấu hổ trước bao nhiêu người xung quanh hay đứng im chịu đựng cảm giác bị động đang làm cơ thể nàng gào thét. Ngón tay anh miết nhanh dần. Hai chân nàng muốn nhũng ra. Nụ cười của Hào đối diện nàng thật lạ lùng. Mắt nàng nhòe đi.
Đột nhiên tiếng bánh xe rít lên chói tai. Toa tàu nghiêng sang một bên. Nguyệt Vy bất ngờ không kịp giữ thăng bằng, đổ người thẳng vào Hào. Bàn tay của anh rời khỏi người nàng.
– Ahhh…
– Không sao… Có em đây… – Hạo thì thầm bên tai nàng.
Nguyệt Vy đỏ mặt, cố tránh hơi thở nóng hừng hực của hắn phả vào cổ nàng. Chợt nàng thấy ngực mình nóng lên.
Nàng hoảng hốt nhận ra hai bàn tay hắn đang đặt trên ngực nàng. Hắn không nói gì, cũng không rút tay lại. Bàn khẽ bóp nhẹ, ngón tay miết dọc lên hai đầu vú của nàng nhấp nhô qua lớp vải mỏng.
– Đừng…
Nguyệt Vy cố tránh ngực mình ra khỏi tay hắn, hai cánh tay nàng vướng víu hai bên không thể rút lên. Nhưng bàn tay hắn cứ khư khư giữ im ở đó, mắt hắn chằm chằm nhìn thẳng vào nàng. Nguyệt Vy mím môi, đôi mắt đỏ lên nhìn hắn. Chợt, những ngón tay hắn kẹp lấy hai đầu vú săn cứng của nàng, se se nhẹ nhẹ. Nàng nghiến răng, mắt nhắm lại. Cảm giác ray rứt trên hai đầu vú làm cơ thể nàng run rẩy.
Bàn tay tham lam của anh lại tìm đến giữa hai chân nàng. Đáy quần lót ẩm ướt của nàng bị kéo lệch một bên. Ngón tay anh như thèm khát âm hộ nàng ghê gớm, nó chà sát thật nhanh.
Nguyệt Vy nghiến răng để khỏi buột miệng rên rỉ. Nàng tựa hẳn lên vai Hào, mông vô thức hơi ưỡn ra sau. Hắn lại không uổng phí một giây nào, liên tục mơn trớn hai bầu vú tròn trịa của nàng.
– Ưm… Đáng ghét…
Nguyệt Vy cố kìm nén tiếng rên rỉ của mình. Ngón tay anh đang khẽ tách mép âm hộ nàng ra, thăm dò chậm chậm vào trong. Nguyệt Vy cắn lên bờ vai của Hào, nàng nghe hắn nghiến răng ken két nhịn đau.
– Đến rồi… – Tiếng anh vang lên sau lưng.
Bàn tay dưới váy rút lại. Hào cũng nhẹ nhàng rời tay khỏi hai bầu vú săn cứng của nàng. Nguyệt Vy mím môi nhìn hắn, rồi liếc qua bờ vai còn ướt nước miếng của nàng. Hắn lắc đầu cười như mếu.
Cửa tàu bật mở, nàng bước ra theo Yuri và Hào. Vừa đặt chân xuống sân ga, Nguyệt Vy quay lại nhìn anh. Nàng thoáng ngạc nhiên thấy anh đang cố lách mình giữa hai gã đàn ông để đi ra.
– Đi em… – Anh nắm tay nàng.
Nguyệt Vy bàng hoàng nhận ra bàn tay anh hoàn toàn khô ráo. Nàng chộp lấy tay kia. Nó cũng khô ráo, không ướt át nhòe nhoẹt như nàng nghĩ. Nàng bàng hoàng nhìn lên tàu. Cánh cửa đang kêu tít tít khép lại. Một gã đàn ông mắt ti hí nhìn nàng mỉm cười, hắn chậm rãi đưa ngón tay bóng nhẫy vào miệng mút từng chút một như đang thưởng thức món ngon.
– Ah… – Nguyệt Vy che mặt mình, la khẽ.
– Sao? Có chuyện gì? – Thuận Minh hỏi.
– Không… Không có gì… Em đột nhiên nhớ tới cô gái kia thôi. – Nguyệt Vy lí nhí tránh ánh mắt anh.
– Ha ha… Em có muốn thử giống cô ta không? Chỉ đụng chạm chút thôi, anh không ghen đâu… – Thuận Minh nói nửa đùa nửa thật.
– Không… Em không chơi nữa đâu…
Nguyệt Vy lắc đầu nguầy nguậy. Tâm trí nàng còn tập trung lên đáy quần lót còn lệch một bên, hai mép âm hộ nhòe nhoẹt khó chịu của mình. Nàng không hề để ý đến việc nàng vừa trả lời anh một câu khó hiểu.
…
– Đây là… – Nguyệt Vy ấp úng nhìn cái bảng hiệu với chữ Nhật viết thật to.
– Em vào đây… Đừng nói gì nhé… Nơi này thường chỉ tiếp người Nhật, không tiếp khách du lịch, em làm lộ ra là bị họ mời ra ngoài đấy. Cứ để Yori dẫn đi. – Thuận Minh thì thầm bên tai nàng.
– Đây là Sento? – Nguyệt Vy chợt cảm thấy bồn chồn lo lắng.
– Ừ… Sento… Đây là nhà tắm khoáng thiên nhiên truyền thống của Nhật Bản. Em đến nơi này mới hiểu quan niệm sống của người Nhật phóng khoáng thế nào. – Thuận Minh nháy mắt. – Nơi đây không phân biệt nam nữ… Ai cũng như ai… Vì thế họ không thích người nước ngoài vào đây.
– Ah… Tắm… Không có đồ bơi sao? – Nguyệt Vy đỏ mặt.
– Không…
– Ok… Vào đi… – Hào níu tay hai người.
– Em… Em không muốn vào đâu… Như vậy… Không được… – Nguyệt Vy hốt hoảng lùi người lại, mắt nàng ươn ướt như nài nỉ.
Cơ thể nàng còn rạo rực chuyện trên tàu. Nhưng đó là chuyện lén lút và cả hiểu nhầm. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện tắm khỏa thân trước mặt bao nhiêu người, nàng thấy mình không đủ can đảm làm chuyện đó.
Thuận Minh nhìn nàng, thở dài. Anh quay lại nhún vai với Hào.
– Thôi, mày và Yori vào đi… Tao dẫn Nguyệt Vy đi vòng vòng khu này… chờ vậy… – Anh nói.
– Sao… – Hào thoáng chán nản, nhìn Thuận Minh rồi lại nhìn Nguyệt Vy. – Ok… Khoảng 90 phút thôi.
Thuận Minh nhìn theo bóng lưng hai người khuất sau cánh cửa.
– Trước đây… Anh hay đến những nơi này sao? – Nàng hỏi nhỏ.
– Cũng đôi lúc. Thường là nhậu xong…
– Anh đi với bạn gái… – Nàng nghe tim mình đập chậm lại như chờ đợi câu trả lời của anh.
Thuận Minh quay qua nhìn nàng, anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Nguyệt Vy thấy mặt mình nóng lên. Dường như nàng đang cản trở những thú vui của anh. Những người phụ nữ trước của anh đều làm được, tại sao nàng không được.
…
– Thôi… Không sao… Mình đi shopping đi… Ở đây có nhiều khu shop lớn lắm. – Thuận Minh ghì sát vòng eo nhỏ bé của nàng, kéo nàng đi.
– Hay… Mình vào đi… – Nguyệt Vy chợt dừng lại nói.
– Em… Em muốn vào thật? – Thuận Minh ngạc nhiên, quay lại hỏi.
Nguyệt Vy cúi đầu gật gật, má đỏ bừng lên.
– Haizz… Để xem… Nói vậy chứ chưa chắc vào được đâu… Có Yori dẫn vào dễ hơn… Anh dù sao không thể nói tiếng Nhật như người bản xứ được… – Thuận Minh nói như nói một mình.
– Thử xem… – Anh kéo nàng đi thẳng vào cửa.
Nguyệt Vy cúi đầu đi theo anh. Tim nàng nhảy lên điên cuồng. Nàng không thể tưởng tượng nổi lát nữa mình làm thế nào để phơi bày toàn bộ cơ thể của mình trước vô số người lạ.
– Một người đàn ông lớn tuổi, tóc hoa râm lịch sự cúi chào hai người, mắt ông ta chỉ lướt qua anh, rồi tập trung lên Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy hồi hộp chờ đợi. Tâm trạng nàng mâu thuẫn, nửa muốn được vào để anh vui, nửa mong ông ta từ chối.
– Anh trả lời ông ta.
Ông ta nhìn hai người hơi chần chừ, rồi nói một tràng khá dài. Thuận Minh cười khổ phân bua gì đó.
Nàng hồi hộp nghe ông ta và anh nói chuyện. Nàng quan sát nét mặt của anh để đoán lời ông ta đang nói. Mặt hơi nhăn nhó, rồi dãn ra tươi cười, cúi đầu cảm ơn ông ta. Nhìn anh rút ví tiền mua vé mà chân nàng muốn nhũng ra.
– Em biết ông ta nói gì không? – Thuận Minh ôm ghì lấy vòng eo nàng như dìu nàng vào trong.
– Ông ta nói… – Không đợi nàng trả lời, anh nói tiếp. – Em rất đẹp nên dù biết chúng ta không phải người Nhật, ông ta vẫn cho vào.
– Xì… Anh trêu em… – Nguyệt Vy bật cười.
– Ơ… Anh nói thật mà.
Hai người bước vào một phòng lót sàn gỗ khá rộng, vách tường san sát những hộp gỗ.
– Ah… – Nguyệt Vy chợt la khẽ, mặt đỏ tới mang tai, nép vào sau lưng anh.
Đối diện nàng là hai gã đàn ông trần truồng, dương vật lòng thòng vừa đi vừa nói chuyện rôm rả tự nhiên.
– Ha ha… Lát em sẽ quen thôi mà… – Thuận Minh nắm tay nàng, lòng bàn tay nàng đã ướt mồ hôi.
– Em… Em không biết mình làm được chuyện này không! Em sợ lắm… – Giọng nàng run lên.
– Không sao… Lát em ra đó em sẽ thấy… Họ rất bình thản, người già, người trẻ, con nít đủ hết… Ah… Hình như giờ này buổi tối chỉ dành cho dân đi làm về trễ thôi… – Thuận Minh trấn an nàng.
– Đứng yên. Anh cởi đồ cho nhé. – Anh thì thầm bên tai nàng.
Nguyệt Vy nhắm chặt hai mắt. Tim nàng muốn ngừng đập. Chuyện này thật quá sức hoang đường. Riêng với anh, nàng không ngại bất cứ điều gì, nhưng… Nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm chuyện như thế này.
Làn gió vờn mát lên cơ thể trống trải của nàng. Lần lượt từng mảnh vải trên người nàng được anh nhẹ nhàng cởi xuống. Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, có tiếng xì xào kế bên nàng. Nguyệt Vy thoáng rùng mình mở mắt ra. Kế bên nàng là hai người đàn ông đang mặc quần áo, mắt họ không hề khách sáo nhìn ngắm cơ thể nàng.
– Một người nói gì đó với nàng, cúi đầu chào.
Nguyệt Vy lúng túng, cúi đầu đáp trả. Nàng vội vã chộp chiếc khăn tắm để sẵn trên ghế che trước người.
– Họ nói em rất đẹp. Rất hân hạnh được gặp em. – Thuận Minh thì thầm bên tai nàng.
– Anh nói xạo… Hi Hi… – Nguyệt Vy bật cười nhỏ.
Nàng chợt nhận ra, trần truồng trước mặt những người này, cảm giác chỉ hơi nhộn nhạo khó chịu, nhưng không kinh khủng như nàng đã nghĩ. Có thể do văn hóa của họ, ánh mắt của họ rất lịch sự không hau háu như những gã đàn ông nàng gặp.
Nguyệt Vy giữ chặt chiếc khăn ngang ngực, nó ngắn ngủn như một chiếc khăn lau mặt, không thể quấn ngang người. Nàng chỉ có thể che phía trước người mình, phía sau hoàn toàn trống trải.
Thuận Minh thì cứ thế vắt khăn lên vai, tồng ngồng đi song song với nàng.
– Em thấy thế nào? Sau này em sẽ nhớ cảm giác tự do thoải mái này đấy…
– Xì… Có anh nhớ đấy… Em không thích cảm giác trống trải thế này đâu… – Nguyệt Vy bĩu môi nói khẽ.
– Thật là không thích? – Thuận Minh đưa tay xoa xoa bờ mông mát rượi của nàng. – Vậy… cảm giác trống trải của đáy quần lót kéo lệch một bên thì thế nào?
– Ah… Anh… – Nguyệt Vy đỏ mặt đánh vào ngực anh thùm thụp. – Lúc đó… Lúc đó… Anh thấy sao… không ngăn hắn lại chứ… Em lại tưởng là anh giở trò… nên… đáng ghét…
Thuận Minh nhìn nàng. Ánh mắt anh hơi ngỡ ngàng, rồi như hiểu ra, môi anh mím lại cố nén cười. Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh, nàng cảm thấy có gì đó không đúng như nàng nghĩ.
– Ha ha… – Thuận Minh không nén được, bật cười. – Anh không thấy gì hết… Lúc nảy… cởi đồ cho em… Anh chỉ thấy đáy quần lót em bị…
– Im lặng… Không được nói nữa… – Nguyệt Vy che miệng anh, mặt nàng đỏ bừng lên.
– Ưm… – Thuận Minh lách đầu tránh tay nàng. – … bị kéo một bên… còn ướt… ướt…
– Ahh… Em không chơi với anh nữa… Anh xấu lắm… – Nguyệt Vy hét lên, che tai lại, ù chạy thẳng về phía trước.
– Chờ anh đã… Ha ha…
Thuận Minh đuổi theo nàng.