Phần 3
Sáng sớm hôm sau, khí trời còn se lạnh. Những giọt sương sớm long lanh đọng trên lá. Tiếng chim hót văng vẳng líu lo.
Cánh cổng sắt nặng nề run nhẹ, phát ra tiếng ầm ầm trầm đục. Cánh cổng mở rộng. Một dáng người thon dài trong chiếc áo dài hồng nhạt. Nguyệt Vy đang mím môi đẩy chiếc xe máy cũ kỹ của mình ra, cố không làm cha mẹ thức giấc.
– Em để xe ở nhà đi. Để anh đưa em đi làm.
Một giọng nói trầm ấm vang lên ngay cánh cổng. Nguyệt Vy rùng mình ngẩng đầu lên. Vẫn đôi mắt đó, hơi đỏ, hơi sâu như thức khuya, đón ánh mắt nàng. Nguyệt Vy nghe tim mình rộn ràng như trống đội. Nàng cứng đờ, lúng túng không biết làm gì.
– Để anh dắt xe vào cho nhé.
Anh bước đến, nhẹ nhàng đón lấy tay lái xe từ trong tay nàng. Nàng lặng lẽ đứng im không biết nói gì. Cảm ơn anh, dường như hơi đường đột, từ chối anh, nàng tự nhận thấy không đủ khả năng đi ngược lại với lòng mình.
Minh Thuận bồn chồn nhấp nhổm, rú ga chạy thật nhanh. Đầu tóc anh còn dựng đứng chưa chải, đầu đau nhức như búa bổ vì những cốc rượu vang quái ác đêm qua. Vừa lái xe, anh vừa trách mắng mình ngu ngốc.
Minh Thuận lao xe như tên bắn vào con hẻm, suýt đâm thẳng vào một chiếc xe ô tô đen bóng loáng thật đẹp. Anh nhíu mày cố nhìn xuyên qua tấm kính xe, nhưng ánh sáng phản chiếu lại bầu trời xanh phía trên, anh chỉ thấy được dáng hai người ngồi phía trước. Chiếc xe chậm rãi tiến ra đầu hẻm, mất hút. Minh Thuận bần thần nhìn theo, rồi lại nhìn về phía cổng nhà nàng đóng im ỉm.
…
Thuận Minh thấy lòng mình lâng lâng. Ngồi bên anh là bóng hình anh tưởng nhớ cả đêm qua. Anh mất ngủ cả đêm, dằn vặt mình ngớ ngẩn bỏ qua cơ hội xin số điện thoại nàng. Anh quyết định dậy thật sớm, vì có nằm thêm vẫn không ngủ được. Anh thật may mắn khi đón kịp nàng, khi nàng vừa đi ra cổng. Sáng nay nhìn nàng trong bộ áo dài thật đẹp, thật dịu dàng làm tim anh mềm nhũn ra. Anh thấy nàng còn đẹp hơn cả bóng hình trong lòng anh đêm qua.
– Em ăn sáng chưa?
– Dạ chưa.
Nguyệt Vy nói nhỏ. Nàng cúi xuống tránh ánh mắt của anh.
– Anh đưa em đi ăn nhé.
– Dạ. – Nguyệt Vy trả lời theo phản xạ.
– Ah… Không. Em xin lỗi. Sáng nay em có lớp… – Nàng lúng túng.
– Có lớp? Em là giáo viên ah? – Thuận Minh ngạc nhiên nhìn nàng.
– Dạ… – Nàng lí nhí.
– Em dạy trường nào?
– Ah… – Nguyệt Vy sực nhớ nàng chưa nói cho anh nghe nơi nàng cần đi.
– Dạ, Trường PTTH Việt Long, đường Lê Quý Đôn.
Sự chểnh mảng vụn về của chính mình, khi đối diện với anh làm nàng cảm thấy xấu hổ, tay vô thức vặn lấy tà áo dài.
– Đừng vặn như vậy. Nhăn áo hết đấy. – Thuận Minh mỉm cười đặt tay lên tay nàng như ngăn lại.
Nguyệt Vy cúi đầu. Tay nàng ướt hết mồ hôi. Bàn tay anh thật ấm, thật lạ. Nàng không hiểu sao mình không rút tay ra. Bàn tay anh chợt nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Tim nàng nhảy lên liên hồi, máu nóng dồn lên mặt, mắt nàng muốn mờ đi.
– Tới rồi em.
Thuận Minh quay sang nhìn nàng. Nguyệt Vy bừng tỉnh, ngẩng đầu lên. Chiếc xe đã đỗ lại trước cổng trường tự lúc nào.
– Vy cho anh số điện thoại của em được không? – Nàng toan mở cửa bước ra thì anh đã giữ tay nàng lại.
– Dạ… Số em… Số em là…
Nguyệt Vy lúng túng, bàn tay ấm áp của anh làm đầu nàng trống rỗng.
– Em đưa điện thoại anh mượn chút đi.
Nàng rút điện thoại ra, dường như mọi yêu cầu của anh nàng đều thực hiện không suy nghĩ. Thuận Minh nhận chiếc điện thoại của nàng, bấm số của mình để nó gọi qua máy anh. Anh mỉm cười lưu số của mình vào máy nàng, rồi gửi lại. Nguyệt Vy lí nhí cảm ơn anh, nàng bần thần bước xuống xe.
– Lúc nào em về? Anh sẽ đón em.
– Dạ, hôm nay… – Nguyệt Vy chợt nhớ đến thời khóa biểu dày đặc hôm nay. – … 11h30…
Chiếc xe đi xa. Nguyệt Vy bần thần đi vào trường. Nàng không hiểu tại sao mình lại nói với anh thời gian đó. Nàng có 6 tiết dạy hôm nay, kéo dài đến chiều. Nhưng nghĩ đến quãng thời gian dài như vậy mới được gặp lại anh nàng lại ray rứt khó chịu. Mười một giờ ba mươi sao? Nàng định nhờ người khác dạy thay ba lớp buổi chiều sao? Nàng chưa bao giờ nghỉ một lớp nào suốt tám tháng nay. Vậy mà…
– Nguyệt Vy…
Có tiếng ai đó kêu tên nàng. Nguyệt Vy quay lại. Nàng thấy Minh Thuận mắt đỏ hoe, mái tóc bù xù dựng đứng đang vẫy vẫy ngoài cổng trường. Nàng chợt nhớ đến nụ hôn cưỡng ép và hành động thô bạo của anh ta tối qua. Không hiểu sao nàng lại thấy anh ta đáng ghét như thế! Nguyệt Vy quay lưng đi thẳng vào trong.
…
– Mày thấy cô Nguyệt Vy hôm nay có gì khác không?
– Ừ… Sáng giờ cô sao đó! Nói trước quên sau, lại hay nhìn đồng hồ, nhấp nhổm không yên.
Mấy cặp mắt nhìn lên bảng. Nguyệt Vy vẫn đang giảng bài, nhưng câu nói của nàng ngắc ngứ, không lưu loát như mọi khi. Thỉnh thoảng nàng lại phải ngưng lại, nhìn vào sách để bắt nhịp tiếp tục.
“Mười một giờ, còn nửa tiếng nữa thôi” – Nàng thầm nhủ, mặt nàng lại nóng lên.
“Reng reng reng”.
Tiếng chuông vừa đổ. Nguyệt Vy đã vội vàng đeo túi xách lên vai bước thẳng ra ngoài. Cô bé lớp trưởng vừa chuẩn bị bắt nhịp cho các bạn chào giáo viên như mọi khi. Chợt thấy nàng đi mất, cô bé chưng hửng ngưng ngang. Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, khó hiểu.
– Nguyệt Vy…
Đang hối hả đi ngang sân trường, Nguyệt Vy chợt dừng lại, nghe ai đó gọi mình.
– Sao vội vàng vậy?
Chị Hằng, giáo viên chị cả của trường bước tới.
– Chị… Ah quên mất! Em có việc bận, định nhờ chị đứng lớp chiều nay. – Nguyệt Vy sực nhớ.
– Biết rồi! Tôi còn biết cô bận gì nữa kìa… – Chị nháy mắt trêu chọc. – Ghê nha… Một anh chàng đẹp trai với chiếc xe bóng lộn…
– Chị nói gì vậy? – Nguyệt Vy lúng túng, thối thác.
– Thôi đừng giả vờ nữa mà. Anh ta đang ngồi trong phòng giáo viên chờ em kìa… – Chị Hằng nháy mắt, tay chỉ chỉ về phía phòng giáo viên.
– Chị nói sao? Anh ta? – Nguyệt Vy há hốc miệng không tin nổi.
– Đi đi… Nhanh đi… Để tụi con Thúy, con Minh nó xí mất bây giờ… – Chị Hằng đẩy Nguyệt Vy đi.
Nàng thẫn thờ, chân bắt đầu bước nhanh. Nàng dừng sững lại trước cửa phòng giáo viên, hai mắt mở lớn không tin vào mắt mình. Thuận Minh đang bị vây quanh bởi các chị em phụ nữ, anh hoạt bát tươi cười. Các chị ai cũng phấn khích mặt mũi đỏ bừng, tay xum xoe các lọ mỹ phẩm tròn tròn, yêu thích không rời.
– Ah… Nhân vật chính đến rồi…
Mấy chị xúm xít, lôi tay Nguyệt Vy lại, đến trước mặt anh. Mỗi người hai cái miệng ồn ào như vỡ chợ.
– Nguyệt Vy… Nguyệt Vy… Giấu kỹ quá nha…
– Ghê gớm thiệt… Bây giờ mới thòi ra…
– Đẹp trai như vậy… Phải giấu chứ… Đem trưng ra… Nhỡ sức mẻ thì tiếc phát khóc đó…
– Ha ha… Hi hi…
Thuận Minh quay lại, mắt anh nhìn nàng thật sâu như muốn nhắn gửi điều gì. Nguyệt Vy đỏ bừng cả mặt, cúi đầu xuống.
– Mình đi nhé em… – Thuận Minh bước đến, nắm lấy tay nàng.
– Wah…
Nguyệt Vy muốn ngừng thở vì hành động của anh. Trước mặt mọi người không ngờ anh vẫn tự nhiên như vậy. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm nàng vẫn cảm thấy rất vui sướng.
– Đi nhé…
– Chơi vui nhé…
– Lần sau có sản phẩm mới nhớ tới thăm mấy chị nhé Minh ơi!
Thuận Minh cười tủm tỉm nắm tay Nguyệt Vy đi băng qua sân trường. Nàng bối rối muốn rút tay lại, nhưng nửa muốn tiếp tục, cứ để anh nắm tay dìu đi. Cũng may là giờ trưa, học sinh đã về hết, chỉ có bác Tuấn Bảo vệ cứ nhe răng cười.
– Chào Bác tụi con về. – Thuận Minh lễ phép cúi đầu chào Bác.
– Ừ… Hai đứa về đi… Lần sau rảnh đến chơi nhé…
Nguyệt Vy ngỡ ngàng nhìn anh. Nàng không hiểu anh làm cách nào, bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi người đều chấp nhận thân thiết với anh. Điều mà ngay cả nàng phải tốn mất hai tháng thời gian mới đạt được.