Phần 23
Hôm nay tôi còn đang ở công ty làm việc, từ ngày Hải Sơn đưa tôi đến công ty đến nay còn chưa gặp lại hắn lần nào, mỗi ngày đều là Vân Trang dẫn tôi đi công trình hoặc là ở văn phòng xem tài liệu. Đến buổi trưa thì Vân Trang cũng không có ở trong văn phòng. Mấy ngày nay tôi đều lên group nhưng không có phát hiện cái gì dị thường nhưng trong lòng vẫn có một chút hoài nghi, chỉ là tôi không muốn tin tưởng thôi.
Đến giờ nghỉ trưa rồi tôi mở máy tính vào group xem xét thì thấy mọi người đang nhốn nháo bình luận, tôi thử mở ra phần video kết quả để tôi khiếp sợ không thôi.
“A a ưm ưm…” Một cô gái đang nằm ở trên giường hai tay xinh đẹp đang che lấy khuôn mặt của mình, trước ngực cặp vú kịch liệt lắc lư, tuy rằng vú lay động lợi hại nhưng có thể thấy được vú rất đầy đặn cùng to lớn.
Đây cũng là phát trực tiếp trên group chứ không phải quay video như mọi khi…
Khi ĐT hướng xuống phía dưới, cô gái này hai đùi bị tách ra hai bên, phần háng thưa thớt lông mu ở giữa có một cây gậy thịt đang ra ra vào vào.
“Ba… phốc… ba… phốc… ba… phốc…” Hai người phần hông không ngừng đụng vào một chỗ, cái gậy thịt to dài này bên trên dính lấy rất nhiều dịch nhờn màu trắng, cc nhìn hết sức quen thuộc mà trên bụng mỡ của người đàn ông cũng rậm rạp lông đen. Tôi nhanh chóng nhìn lên ID đang phát trực tiếp thì thật đúng là chủ nhóm MCH.
“Đm nó chủ nhóm trâu bò thật…”
“Quả nhiên là chủ nhóm, mấy bữa trước tao còn tưởng chủ nhóm lấy video trên mạng up lên đây lừa gạt anh em, đéo thể tin được chủ nhóm tiền vốn hùng hậu như vậy”
“Cô gái này thân thể bá cháy thật, vú to, mép lồn phấn nộn, tiếng kêu thật làm người ta mất hồn…”
“Đm đáng tiếc nhìn không thấy mặt…”
Lúc này group giống như phát điên không ngừng bình luận. Tôi lúc này ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, trực tiếp này vừa bắt đầu không đầy 2 phút. Tuy rằng cô gái này tay che khuôn mặt của mình nhưng sợi dây trên tay hết sức quen thuộc, cùng vòng tay của con gái tôi giống nhau như đúc, mà trong video mái tóc của cô ta cũng màu tím nhạt.
Tôi bản năng móc ra ĐT của mình, tay đều đang run rẩy, lại là trùng hợp sao? Hiện tại tôi chỉ muốn gọi ĐT cho Nhật Hạ để kiểm chứng. Tôi hít sâu một hơi áp chê hô hấp của mình bấm số gọi. ĐT đổ chuông nhưng không có nghe, tôi lại lần nữa thông qua Mes gọi cho con nhưng vẫn là im lặng. Tôi không ngừng một lần lại một lần gọi ĐT, cơ thể đều đang run rẩy. Chẳng lẽ hiện tại trong trực tiếp là Nhật Hạ? Tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin.
Lúc này giữa trưa Nhật Hạ đáng lẽ phải ở nhà ăn trưa mới đúng nhưng tôi gọi rất nhiều lần cũng không ai nghe máy. Tôi nằm sấp ở trên bàn nhìn trực tiếp, cô gái này đang che khuôn mặt căn bản không nhìn được nhưng bộ dạng rất giống Nhật Hạ.
Cơ thể tôi không ngừng run rẩy, không ngừng nghĩ đến Nhật Hạ những năm qua, nhất là con rất ngoan, yêu thương ba ba của mình, nhớ đến con cùng tôi thổ lộ cùng ước hẹn…
Chỉ là qua 2 phút sau trực tiếp đột nhiên kết thúc, mọi người trên group lập tức bình luận tỏ vẻ xem chưa đủ.
“Cầm lấy điện thoại quá ảnh hưởng tiết tấu, tôi muốn cùng con gái nuôi của mình thật tốt hưởng thụ nha, lần này tôi nhất phải địt em ấy lên đỉnh ba lần.” MCH @ tất cả mọi người phát ra những lời này.
Tôi ngồi trước máy tính tiếp tục gọi ĐT cho Nhật Hạ kết quả vẫn không nghe máy. Tôi nghĩ thêm bạn với MCH nhắn tin bóng gió hỏi hắn một chút nhưng khi tôi bấm thỉnh cầu thì bị cự tuyệt, tôi căn bản không thể add được.
Đúng rồi gọi ĐT cho Hải Sơn, tôi lúc này bất chấp tất cả gọi cho Hải Sơn chính là tút tút tút vẫn không có người nghe.
Tôi buông ĐT xuống sau đó ngồi phịch ở trên ghế dựa. Trùng hợp, có lẽ Nhật Hạ đang nấu cơm không nghe được tiếng chuông ĐT, Hải Sơn có lẽ đang bận công tác không có thời gian nghe ĐT.
“Tít tít tít…” Mà khi tôi còn đang trầm tư thì điện thoại của tôi vang lên, đúng là Nhật Hạ gọi đến. Tôi hít sâu một hơi nhận lấy.
“Có chuyện gì vậy, ba ba?” Tuy rằng Nhật Hạ cưỡng chế âm thanh nhưng tôi vẫn cảm giác được Nhật Hạ hơi thở có chút hỗn loạn, giọng nói hơi hơi có chút không tự nhiên.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi con ăn cái gì?” Tôi hít sâu một hơi giả vờ tùy ý dò hỏi.
“Dạ hồi nãy con ăn rồi ba ba không cần lo lắng…” Nghe được lời nói của tôi Nhật Hạ hơi hơi thở phào trả lời.
“Làm con sợ muốn chết, ba ba gọi nhiều như vậy con còn tưởng xảy ra chuyện gì” Nhật Hạ lại nói, rất rõ ràng buông lỏng không ít nhưng hô hấp vẫn có một chút kéo dài.
“Tại sao bây giờ mới nhận ĐT?” Tôi khống chế cảm xúc hỏi.
“ĐT để ở trong phòng ngủ không có nghe được…” Nhật Hạ giải thích nhưng trong lời nói có chút không tự nhiên.
“Tại sao không mở màn hình video?” Lúc này tôi cố ý dò hỏi Nhật Hạ, nếu con mở video thật ở nhà như vậy mọi chuyện đều là hiểu lầm.
“Không cần ba ba, điện thoại con không đủ pin, sắp tắt nguồn rồi.” Chính là Nhật Hạ không có chấp nhận rất nhanh nói vài câu.
“Ừ… vậy được rồi.” Lòng tôi chìm đến đáy.
“À, ba ba thừa dịp giữa trưa tan tầm nghỉ ngơi một chút nha… Buổi tối Nhật Hạ làm thức ăn ngon cho ba ba…” Nhật Hạ sau khi nói xong liền tắt điện thoại, con không dám cùng tôi video có phải hay không sợ tôi nhìn thấy con đang bị Hải Sơn cưỡi ở trên người? Tôi bất chấp gì khác nhanh chóng chạy ra khỏi công ty đón một chiếc taxi chạy về nhà.
Mà khi tôi đứng trước cửa nhà nếu như Nhật Hạ đang ở nhà tôi biết giải thích như thế nào đây? Không quan hệ, nếu như không phải là Nhật Hạ cũng không có vấn đề gì, con cũng sẽ không nghĩ nhiều. Mà khi tôi đang định mở cửa thì ĐT lại một lần nữa vang lên, lần này là Hải Sơn gọi tới, tôi hít sâu một hơi nhận lấy.
“Này, Thành Phong.” Đơn giản nói chuyện vài câu Hải Sơn hỏi tôi có chuyện gì, tôi có thể nghe ra được hắn giọng nói cũng có chút hỗn loạn giống như vừa làm xong vận động thể lực.
“Không có gì, chỉ là mấy ngày không thấy anh đến công ty cho nên gọi hỏi thăm một chút.” Tôi nhanh chóng tìm một lý do lấp liếm cho qua.
“Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì, ừm… có chuyện gì cứ trực tiếp gọi cho tôi” Hải Sơn thở phào một hơi cùng tôi giải thích.
“Không có gì, tôi là tài xế của anh mà mấy bữa nay không có lái xe cho anh, có chút…” Tôi mỉm cười giải thích, tôi còn che giấu rất tốt tâm tình của mình.
“Không sao cả, mấy ngày nay tôi luôn bận bịu xã giao. Như vậy đi, ngày mai tôi vừa vặn rãnh anh đến nhà tôi đến lúc đó chúng ta làm một cái nướng BBQ…”
“Ok” Tôi gật đầu đáp ứng. Vừa vặn tôi muốn đến nhà hắn nhìn nhìn xem có phải hay không tìm được sơ hở gì.
“Cứ quyết định như vậy…” Hải Sơn sau khi nói xong liền tắt ĐT.
Tôi sau khi tắt ĐT lấy ra chìa khóa nhưng là tay của tôi đang run rẩy, tôi là không dám đối mặt? Tôi đem chìa khóa đút vào bên trong mở cửa nhà ra. Trong nhà mùi vị quen thuộc đập vào mặt nhưng trong nhà vô cùng an tĩnh. Tôi đi nhanh vào nhà, cửa phòng vệ sinh mở ra không có Nhật Hạ, trong phòng ngủ không có Nhật Hạ, trong phòng bếp cũng không có. Toàn bộ trong nhà trống không một người, tôi đến phòng bếp sờ một chút lò lúc này là lạnh lẽo. Mở ra tủ bát bên trong đồ ăn vẫn còn như cũ giống như buổi sáng…
“Đùng…” Tôi nhanh chóng dùng tay vịn chặt cửa phòng bếp, đầu óc một trận mê muội. Nhật Hạ không ở nhà, không nấu cơm cũng không ăn cơm ở nhà, con lại nói dối tôi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi không ngừng lắc đầu, trong lòng một trận lạnh lẽo, đồng thời lòng bàn tay đã toát mồ hôi…