Phần 13
– Có cần nghiêm trọng vậy không?!
Nhất Huy cầm vô lăng chiếc BMW, không trả lời câu hỏi của Nhã Phương. Suốt đoạn đường này, không hiểu nàng đã lặp lại câu hỏi đó bao nhiêu lần. Anh lái ô tô qua nhà Nhã Phương, lòng còn thấp thỏm không biết giải thích với ba mẹ nàng thế nào?! Túng thế anh nói liều, đưa Nhã Phương đi Nha Trang chơi một tuần… Không ngờ ba mẹ nàng đồng ý thật.
Có thể họ không biết bên trong có một con quỷ luôn ngọ nguậy muốn thòi vòi ra?! Có thể họ tin tưởng anh tuyệt đối, có làm gì Nhã Phương cũng chịu trách nhiệm?! Tóm lại là kết quả, anh thành công mang Nhã Phương ra khỏi nhà với 4 chiếc vali lớn và hai vali size vừa… Nàng chắc đang nghĩ mình đi nghỉ mát thật.
– Có cần nghiêm trọng vậy không?!
Thêm một vấn đề nữa với phụ nữ là họ luôn lặp lại một câu y chang câu trước mà không biết chán. Nhất Huy cười khổ, quay qua gật đầu:
– Cần… Em không biết là an toàn của em quan trọng với anh thế nào đâu…
– Thật hả?! – Nhã Phương cúi đầu, vân vê vạt áo, má đỏ ửng lên.
– Thật…
– Vậy… Vậy… tại sao mình không đi Nha Trang chơi một tuần luôn?! Hay Đà Lạt cũng được?! Đà Lạt mùa này mát lắm…
– Anh không đi được… Có nhiều chuyện phải giải quyết… – Nhất Huy lắc đầu.
– Ư… Anh định bỏ em ở nhà con Ngọc một tuần sao?! Chán chết được?! – Nhã Phương bĩu môi.
Ngọc là bạn thân của Nhã Phương. Gia đình con bé lại đi định cư ở nước ngoài hết, bỏ Ngọc lại sống một mình trong căn hộ Penthouse tầng 37 một khu cao ốc sang trọng, an ninh bậc nhất thành phố. Nhất Huy tạm thời chỉ có thể nghĩ ra cách này. Đưa Nhã Phương đi xa khỏi mình chưa chắc an toàn, để nàng ở trong phạm vi kiểm soát của mình là tốt nhất. Không hiểu sao, trong lòng Nhất Huy lại có một lòng tin mãnh liệt rằng dù đối diện với gã kia, anh vẫn có khả năng bảo vệ Nhã Phương.
– Lại không trả lời người ta…
– Ngoan đi… Anh thương mà…
Nhất Huy lại niệm thần chú. Nhã Phương liền im lặng, mặt lại đỏ ửng ngọt ngào.
Trung Sơn thuộc Huyện Bình chánh, nhưng lại là một trong những khu dân cư sang trọng bậc nhất thành phố. Vì quy hoạch mới trong hơn chục năm phát triển đem đến một bộ mặt hiện đại, tươm tất. Cũng vì vị trí của khu dân cư liền kề sông, thoáng mát, lại chỉ băng qua hai cây cầu mất năm phút đã đến quận một. Trục đường chính của khu vực, nườm nượp người ra vào các quán nhậu đông đúc… Nhưng phía hẻm song song sau lưng lại vắng vẻ ít người.
Không ai để ý một người thanh niên cao lớn từng bước thong thả bước sâu vào con hẻm… Nhất Huy đội mũ thấp che khuất khuôn mặt dưới những chiếc camera trước cửa các ngôi nhà… Anh hơi nghiêng đầu nhìn ngang, thấy biển số nhà của Tuấn Nguyên. Cả căn nhà ba tầng giờ đây chìm trong bóng tối u ám… Nhất Huy đi thẳng về phía trước không hề ghé lại… Anh cần khảo sát địa thế.
Đầu hẻm nhà Tuấn Kiệt là một quán cafe cao hai tầng. Phía dưới quán vắng tanh khách, nhưng tầng hai lại khá đông những cặp nam nữ ngồi hóng ra ban công. Có lẽ từ vị trí đó họ có thể đón lấy gió sông, vừa mang theo một chút lãng mạn. Nhất Huy lầm lũi bước vào quán, gật đầu chào cô gái ăn mặc tươm tất có vẻ là chủ quán. Anh đi xăm xăm thẳng lên lầu hai… Nhất Huy tìm một chiếc bàn trống sâu phía trong góc. Gọi một ly cafe và gói thuốc ba số.
Không ngờ cô gái bên dưới lại đích thân mang nước lên cho anh. Nhất Huy không uống mà mở bao thuốc lá để lên môi, bật lửa. Anh rút tờ bạc lớn nhất mệnh giá đưa vào tay cô gái, nói:
– Không cần thối…
– Dạ… Em cảm ơn anh… – Cô gái trẻ thái độ vui vẻ hẳn.
– Em tên gì?! – Nhất Huy hỏi để làm loãng mục đích cuối.
– Dạ, em là Tuyền.
– Em làm ở đây ở đây bao lâu rồi?! – Câu hỏi này chỉ là vờ vịt vì Nhất Huy thấy tên quán rõ ràng là Thanh Tuyền.
– Được sáu tháng rồi anh. Từ lúc quán này mới mở… Vì em là chủ mà… Hi hi… – Tuyền che miệng cười, ngồi xuống ghế bên cạnh Nhất Huy.
– Vậy hả?! Làm anh cứ ngạc nhiên còn khen ông chủ quán tuyển đâu người xinh đẹp như vậy?! – Câu này chỉ để trêu chọc thông thường.
– Xì… Anh dẻo miệng ghê nha.
– Quán mình là thuê mặt bằng hay nhà em mở luôn?! – Câu hỏi này để thăm dò thái độ của cô gái đối với khu vực, chủ nhà thường hay che giấu những chuyện xấu xảy ra lân cận.
– Dạ thuê anh ơi… – Tuyền nói.
– À… Anh cũng đang tìm nhà khu này… Mà không biết khu này an ninh tốt không em?!
– Dạ không tốt đâu anh ơi… Mấy hôm trước cảnh sát giăng rào chặn cả con hẻm… Nghe nói là căn nhà màu vàng kem trong kia có người bị giết… Ui… – Tuyền xoa xoa hai cánh tay. – Nói mà còn nổi da gà nè…
– Ghê vậy?! – Nhất Huy sửng sốt. – Em thân con gái mà ở đây mở quán không sợ sao?!
– Hi hi… Sợ chớ… Em còn lắp camera khắp cả quán… Mà cướp ai chứ em có gì mà cướp?!
– Chưa chắc đâu nghen… – Nhất Huy nhìn khắp cơ thể nõn nà của cô, xoa xoa cằm, nước miếng nuốt xuống ừng ực.
– Anh này… Đừng nhìn em như vậy… Em sợ đó… – Tuyền mặt đỏ ửng.
– Ha ha…
Nhí nhố với cô chủ quán cả buổi… Cuối cùng bàn khách cuối cùng cũng kêu tính tiền… Nhất Huy mồi tiếp điếu thuốc khác đứng lên, vẫn để lại gói thuốc trên bàn như giành chỗ của mình. Nhất Huy bước về hướng quầy tính tiền, nơi có mái tóc đen bóng mượt đang loay hoay tính toán…
– Mấy giờ em đóng cửa quán?! – Anh lơ đễnh nhìn xuống quầy nơi có đặt một màn hình camera và một chiếc máy tính nhỏ có cắm một chiếc USB màu xanh.
– Anh ngồi đến mấy giờ, em mở đến lúc đó á… – Tuyền mặt cứ đỏ ửng hây hây mơ màng.
– Đóng sớm đi…
– Đóng quán sớm, mà em có ngủ sớm được đâu… – Tuyền ỏng ẹo than thở.
– Ha ha… Anh không bảo đảm tối nay em ngủ sớm, nhưng chắc chắn là sẽ ngủ rất ngon đó… – Nhất Huy chui luôn vào quầy, ngồi xuống bên cạnh Tuyền, ánh mắt như nhìn xoáy vào khe trũng giữa đôi vú căng tròn của cô.
– Hi hi… Trời ơi… – Tuyền xoa hai gò má đỏ bừng.
Nhất Huy cười tủm tỉm, lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc làm Tuyền say mê mềm nhũng. Tay anh nhẹ nhàng vòng qua eo cô ta, vuốt nhẹ nhẹ… rồi rướn người hôn nhẹ lên gò má mịn màng của cô… rồi rút tay về. Nhất Huy bất ngờ đứng lên nói:
– Anh đi toilet một chút… Thằng em nó sắp ngạt thở rồi…
– Vô duyên quá… – Tuyền gắt lên, mặt đỏ ửng xuân tình.
Nhất Huy đóng cửa toilet, nhìn xuống chiếc USB trong tay, thầm thở dài một mình. Anh cũng không ngờ giọng điệu cợt nhã của Huỳnh Long trong trường hợp này lại hiệu quả như vậy. Nếu đúng như nhận định của cảnh sát, căn nhà ba tầng của Tuấn Kiệt được đột nhật từ tầng mái… Vậy giải thích hợp lý nhất là hung thủ leo qua từ những căn nhà liền kề… Nhà nào cũng đoang cửa im ỉm, chỉ có căn nhà đầu hẻm này là mở cửa bán cafe. Nếu hung thủ cũng suy nghĩ như Nhất Huy, vậy hình ảnh hắn sẽ được lưu trong chiếc USB này.
Nhất Huy cất chiếc usb vào người thật kỹ. Sau đó bước ra ngoài. Đang xác định hướng cầu thang dẫn lên sân thượng, thì bất ngờ có tiếng gọi từ sau lưng:
– Anh gì ơi… Em đóng quán rồi…
– Ah… Vậy hả?!
Nhất Huy quay lại bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Tuyền, anh thầm đem mười tám đời tổ tông Huỳnh Long ra chửi.