Phần 14
Trong gian phòng nhỏ tại tầng hai.
Hai thân hình trần truồng dính chặt vào nhau. Nhất Huy nằm ngữa trên giường, nhắm mắt yên lành như ngủ say. Cô bé chủ quán tên Tuyền nằm thiêm thiếp trên cánh tay anh, miệng còn điểm một nụ cười thõa mãn.
Đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, Nhất Huy mở choàng hai mắt tỉnh rụi sáng như sao trời. Anh nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô bé, rút tay lại, rồi ngồi dậy. Quay lại nhìn cô bé khá xinh xắn còn đang thở đều đều ngủ say, Nhất Huy cười khổ. Anh vừa hiểu ra mối quan hệ của Huỳnh Long và người phụ nữ nạn nhân đầu tiên trong chuyên án 177. Huỳnh Long có lẽ đã dùng cách hôm nay của Nhất Huy… Mỹ nam kế. Anh ta đã bằng cách đó, chui vào căn biệt thự kia nhiều lần… Thậm chí còn được người phụ nữ đó để riêng một chiếc chìa khóa cổng giấu trên đầu cột xi măng. Rồi khi thời cơ chín muồi, anh ta sao chép hoặc trộm cả chiếc Usb chứa thông tin mật…
Nhưng điều làm Nhất Huy khó hiểu là… Nếu người phụ nữ đó là chủ nhân căn biệt thự. Vậy ai giết cô ta rồi đổ tội cho Huỳnh Long?! Hay cô ta có chồng, một người chồng đầy quyền lực nhưng yếu sinh lý… Ông ta đã dàn cảnh cô gái đó bị hãm hiếp thế nào?! Nhất Huy nhớ đến cảnh tượng nhiều làn đạn đâm xuyên làn nước trong ký ức của Huỳnh Long.
Đó không thể phát ra từ một khẩu súng… Đã có nhiều tay súng bắn đồng loạt. Vậy cũng không cần dàn cảnh một vụ hãm hiếp dã man rồi! Cô ta bị hiếp thật bởi những gã đàn ông lực lưỡng sử dụng bao cao su… Sau đó bị bóp cổ đến chết. Người chồng muốn giết Huỳnh Long quá dễ dàng, nhưng tại sao không giết mà tống anh ta vào tù?! Vì… Vì Huỳnh Long loạn trí, không nhớ được mình đã giấu chiếc USB ở đâu! Có đánh chết, anh ta cũng không khai ra được. Có lẽ hắn đã hy vọng thời gian trong tù Huỳnh Long có thể tỉnh táo trở lại… Nhưng hắn không ngờ cái Usb lại ngay trước mũi, do chính hắn phái người chôn đi xóa vết tích.
Trong đầu anh mường tượng đến một người đàn ông đầu hói, bụng phệ, nhưng hai mắt ti hí lập lòe những tia nhìn gian ác… Một người đàn ông độc ác, lại có quyền lực thao túng các chứng cứ cảnh sát… Có lẽ chính Tuấn Kiệt cũng là nạn nhân của ông ta… Nhất Huy hít sâu một hơi, sống lưng lạnh lẽo.
An nhiên thoải mái như chủ nhân căn nhà, Nhất Huy mở cửa sân thượng bước ra ngoài. Trước mặt anh là khoảng sân thượng rộng chừng 45 m2, lót gạch nhám ngoài trời chống trơn trượt. Anh bước lại vách tường nhìn xuống mái nhà bên cạnh. Chỉ cách khoảng 3, 8 mét, chiều cao trung bình của một tầng lầu. Nhảy xuống không khó, nhưng hắn leo ngược lên như thế nào nhỉ?! Nhất Huy nhíu mày nhìn quanh vách tường lửng xây bằng xi măng quét sơn khá mới… Nếu hung thủ dùng dây hoặc móc treo trên vách chắc chắn có dấu vết trầy xước để lại… Nhưng anh không phát hiện ra dấu vết gì.
Mặc kệ, anh không đến đây đêm nay chỉ để dừng ở đây! Nhất Huy tháo một sợi dây thừng nhựa trên xào phơi quần áo, cột chắc vào thanh bê tông trên ban công… Anh từ từ thả người xuống. Cứ thế, Nhất Huy leo từ mái nhà này qua mái nhà kia, phần sau còn thuần thục nhanh nhẹn hơn phần trước. Vừa leo anh vừa nhẩm đếm ngược lại để xác định… Năm phút sau anh đã đặt chân trên tầng mái nhà Tuấn Kiệt. Nhất Huy rút ra một chiếc đèn pin nhỏ, bật lên. Lần này không như lần trước, anh chuẩn bị khá đầy đủ… Dù một vài thứ anh chỉ mang theo như quán tính đến từ ký ức của Huỳnh Long, ngay cả anh cũng chưa biết chúng dùng để làm gì.
Cánh cửa thông xuống dưới có lẽ đã được gia đình đóng chặt. Nhìn từ bên ngoài ổ khóa còn nguyên vẹn, không trầy xước gì… Là một tay chuyên nghiệp. Nhất Huy ngậm đèn trong miệng, đeo găng tay bác sĩ vào, rồi rút ra hai cái kẹp giấy… Anh cũng không biết chính xác mình đang làm gì, như một người mách bảo… Tay anh thoăn thoắt kéo dãn sợi thép thẳng ra, bẻ gập một đầu cong cong nhét vào ổ khóa… Cái kim kẹp còn lại để nguyên chèn thẳng vào như lấy thế để xoay… Được không vậy?! Nhất Huy vừa nghiến răng vừa tự hỏi. Anh thấy mình như có Huỳnh Long bên cạnh đang loay hoay mở khóa…
“Được rồi. Vào nhanh… Không đóng cửa để có gì còn chạy…” Nhất Huy cũng không biết anh đang tự nhắc nhở mình hay Huỳnh Long nói thầm trong đầu anh.
Cả căn nhà tối đen như mực. Nhất Huy tắt đèn pin để bên ngoài không thấy ánh sáng. Anh cứ nhắm mắt, thả từng bước chân đều đều xuống cầu thang. “Sinh, lão, bệnh, tử… một vòng… lại Sinh, Lão, bệnh, tử… hai vòng…”. Đừng nghĩ Nhất Huy hoàn toàn vô tư khi bước vào một căn nhà tối đen mà một ngày trước còn phát hiện người chết… Anh không phải thần thánh hay cao tăng đắc đạo… Tim anh vẫn đập thình thịch nhanh hơn bình thường. Anh đang ép mình nghĩ đến cách mà kiến trúc sư tính phong thủy cho gia chủ căn nhà. Bắt đầu bằng sinh nên kết thúc bằng sinh… Đếm xuôi đếm ngược gì cũng vậy… “Vòng thứ năm – Sinh, lão, bệnh, tử… Chợt chân Nhất Huy chững lại không bước tiếp được nửa. Anh đã chạm sàn tầng hai. Gã kiến trúc sư quái quỷ nào đã xây cái nhà này nhỉ… Hắn không biết là làm ăn cẩu thả như thế thì gia chủ đoản mạng sao?! Mẹ kiếp, lại rùng mình rồi.
Báo cáo cảnh sát cũng không nói rõ vị trí thi thể Tuấn Nguyên được phát hiện ở đâu, nhưng Nhất Huy đoán là tầng một. Không có lý do gì một thanh niên độc thân sống một mình lại lội thang lên hai tầng mỗi ngày. Anh tiếp tục dò tay theo thành cầu thang đi xuống dưới… Lần này cũng đúng 20 bậc thang là chạm sàn tầng một. Gã kiến trúc sư này đúng là ngầm nguyền rủa gia chủ “chết sớm đầu thai sớm”… Nhất Huy rẽ phải, dò tay lên bức tường đi thẳng về phía trước. Mũi giày anh chạm phải cánh cửa… Anh dò tay xuống tay nắm, mở ra… Một luồng gió lạnh lẽo thoang thoảng máu tanh bay phớt qua mũi Nhất Huy làm anh rùng mình. Đúng nơi rồi… Anh bước hẳn vào trong phòng, khép cửa lại sau lưng… Tay mò lấy chiếc đèn pin trong túi áo…
Đột nhiên, một luồng gió rít lên tấp ngang vào mặt… Tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm vang lên trong đầu Nhất Huy. Anh thụt người xuống, cảm nhận cơn gió rát rạt lướt qua da đầu. Không có ma quỷ gì ở đây! Là một người bằng xương bằng thịt đang tấn công anh. Nhất Huy cố mở mắt vẫn không thấy gì. Lại một cơn gió rít khác lao xuống đỉnh đầu, không nghĩ nhiều anh lăn tròn tránh sang bên cạnh.
‘Kịch’.
Anh nghe được âm thanh của chân kẻ đó chạm xuống sàn. Xác định được vị trí… Anh lao thẳng vào.
– Ah…
Tiếng la hoảng của con gái. Nhất Huy không nghĩ nhiều, túm ngang người đối thủ siết cả hai cánh tay, ủi người thẳng về phía trước.
– Rầm…
Chân hai người chạm phải vật gì rất cứng, cùng ngã nhào về phía trước… Cảm giác êm ái của một cái nệm giường và hai thứ gì đó mà anh đang áp mặt lên… Một mùi hương thơm ngát len vài mũi Nhất Huy, không nhịn được phải hít hà vài lần. Cô gái bên dưới bị Nhất Huy đè nghiến, siết chặt cả hai cánh tay, cố vùng vẫy vài lần không được thở hổn hển.
– Buông ra… Có cái kiểu sát thủ gì mà ôm cứng người ta như vậy chứ?!
– Tôi buông tay cô đánh nữa thì sao?! Mà cô nói ai là sát thủ?! Cô là ai?! – Nhất Huy nói lại, miệng cứ hớp hớp tranh thủ cọ sát lên hai khối thịt mềm mại trên ngực cô ta.
– Vậy anh là ai?! – Cô gái ưỡn người gồng cứng hai cánh tay, vẫn không thoát được, lại vô tình làm Nhất Huy muốn ngộp thở với hai khối thịt căng tròn úp lên mũi.
– Cô là ai?!
– Tôi hỏi trước…
– Tôi muốn trả lời sau…
– Được rồi… Tôi là người bên Phòng Cảnh sát Điều tra… – Cô gái nói.
– Xạo… Muốn lừa tôi à?! Tôi là Nguyên Vũ – Phòng Cảnh sát Điều tra đây… Tôi không biết cô…
Nhất Huy biết tỏng cô ta nói dối, anh lấy đại cái tên của người bạn của ông Phước. Nhưng lão kia phải ngót nghét 55 tuổi rồi. Nhất Huy vừa nói vừa cố tình cọ cọ mặt qua lại… Thật êm ah…
– Anh mới nói xạo đó… Cảnh sát có ai mà dê xồm như vậy chứ?! Anh đang làm cái gì?! – Cô gái tức giận gắt lên.
– Ah… Không có gì… Chỉ là hơi ngứa trên mặt… Tay lại không gãi được… Cho nên…
– Lưu manh… Buông tôi raaa… – Cô ta nói giọng run run như sắp khóc.
– Có yên lặng để người ta ngủ không hả?!
– Anh…
Không để cô gái chuẩn bị, Nhất Huy bất ngờ buông lỏng tay, đẩy cô ta lăn luôn xuống giường… Anh nhanh như cắt rút đèn pin bấm ngay lập tức. Nhưng có người còn nhanh hơn…
– Đứng yên…
Nhất Huy nheo mắt vì ánh sáng, cả người cứng đờ yên lặng trước một họng súng lạnh lẽo dí vào giữa trán. Cô gái siết chặt cò súng, tay đưa lên cướp luôn cây đèn pin trong tay Nhất Huy. “Cô ta giấu súng ở đâu nhỉ?! Khi nảy mình đã sờ quanh lưng quần, phía trước cũng không có… Phụ nữ đúng là có nhiều chỗ bí hiểm…”
– Không cần đoán mò… – Như đọc được suy nghĩ dơ bẩn của Nhất Huy, cô gái gầm gừ nói. – Khẩu súng này tôi cài dưới ống chân…
– Haizz… Vậy cũng được?! – Nhất Huy thật không còn lời nào để nói.
– Tôi hỏi anh trả lời… – Cô gái cố tình để đèn rọi vào mặt Nhất Huy, làm anh khó chịu không ngẩng đầu lên được.
– Thân thủ của anh khá nhanh nhạy… Anh thuộc tổ chức nào?! – Cô ta hỏi.
– Trường PTTH Hồng Nguyên.
Nhất Huy cũng chẳng buồn giấu giếm… Linh tính báo cho anh cô gái này vô hại đối với mình. Vả lại, một khẩu súng đang dí vào giữa trán.
– Cái quái gì… Anh đùa với tôi à?! – Cô ta gắt lên.
– Tôi nói thật mà… – Nhất Huy nhăn nhó.
– Anh là giáo viên?! – Cô ta vẫn nheo mắt nghi ngờ.
– Không, là bác sĩ thực tập…
Cô gái nhìn hai bàn tay đeo găng cao su trắng của Nhất Huy, chợt phì cười. Cô ta dắt súng vào lưng quần, tay vẫn cầm đèn như cố ý không để anh nhìn được mặt mình.
– Bác sĩ thực tập ở một trường trung học… Một chuyện ngược đời như vậy mà anh cũng nói ra được… Ha ha… – Cô ta che miệng, tiếng cười thánh thót dễ thương.
– Anh có quan hệ gì với Tuấn Kiệt?! – Cô ta lại hỏi.
– Bạn…
Nhất Huy từ từ ngồi dậy, thong thả bước xuống giường. Để cô ta không đề phòng, lại rút súng ra, anh di chuyển thật chậm… Ánh đèn pin từ tay cô ta cứ đi theo anh như trợ giúp anh tìm kiếm manh mối. Nhất Huy nhớ lại tấm hình hiện trường… Tuấn Kiệt nửa ngồi, nửa nằm tựa đầu vào tường.
– Anh tìm cái gì?!
Nhất Huy không trả lời, tiếp tục tìm kiếm.
– Thi thể anh ta bị phát hiện… ngay vách tường giữa cái tủ áo và cái tủ đầu giường đó…
Cô ta lia đèn về hướng đó như chỉ đường. Bất ngờ khi quét đèn ngược lại, cô gái phát hiện Nhất Huy đã biến mất.
– Anh…
Chưa kịp phản ứng thì một thân hình đã áp sát từ phía sau cô, bàn tay giữ chặt khẩu súng đang dắt trước bụng.
– Bỏ tay ra… Cử động là tôi cho chim cô nở hoa bây giờ… – Nhất Huy đe dọa, chợt muốn tự vả miệng mình.
– Xì… Hạ lưu… Lời lẽ thô tục như vậy mà cũng nói ra được… Anh làm tôi nhớ đến một người đó… Hi hi… – Cô gái ngược lại rất thoải mái, chẳng ra vẻ sợ hãi gì.
– Tôi hỏi cô trả lời… Cô là người… thuộc tổ chức nào?! – Tôi cũng sài từ chuyên môn đấy nhé.
– Mệt quá… Anh thừa biết là tôi sẽ không nói thật mà… muốn bắn cứ bắn… Vậy đi…
Cô ta lại chẳng e sợ gì Nhất Huy nữa. Để mặc anh giữ khẩu súng, bước thẳng đến góc tường nơi phát hiện thi thể Tuấn Kiệt. Ánh đèn soi vào tường hắt lại, Nhất Huy nhìn ra được một khuôn mặt thanh tú với vần trán cao tuyệt đẹp. Là một mỹ nhân chuyên pha hành động y như trong phim vậy! Anh mỉm cười, khóa chốt an toàn khẩu súng, đút sâu vào túi quần. Bước lại.
– Dấu vết đã bị lau đi hết… Anh tìm cái gì?! – Cô ta hỏi.
– Vậy chứ cô đến đây tìm cái gì?! – Nhất Huy hỏi ngược lại, nhưng không nhìn lên, anh quỳ xuống chuẩn bị lấy đồ ra khỏi túi áo.
– Tìm anh đó…
– Khổ quá… Tôi không phải là hung thủ. – Nhất Huy cười khổ, lắc đầu.
– Dĩ nhiên tôi biết anh không giết Tuấn Kiệt. Nhưng anh là người đã hại chết hắn… – Cô gái nói.
– Cô… – Nhất Huy hơi giật mình nhìn lên.
Lần đầu tiên đối diện với ánh mắt cô gái. Cô ta có một đôi mắt thật sáng, rất đẹp… Anh chợt nhớ đến lời Nhã Phương đã nói đêm đó, quả thật có người nhìn lén họ tự dưới sông. Cô gái này lại đến từ một tổ chức khác…
– Ngâm nước sông cả đêm có thoải mái không?!
Nhất Huy trở lại công việc, rút trong túi ra một lọ bột trắng nhỏ.
– Cũng mát lắm… – Cô gái trả lời qua loa, ngạc nhiên nhìn Nhất Huy rắt bột đều đều lên sàn nhà. – Anh đang làm gì vậy?!
– Tìm lời nhắn của người chết… – Anh tiếp tục rắt đều tay.
– Đó là bột gì?!
– Johnson’s Baby…
– Xì… Phấn rôm em bé sao?! – Cô gái che miệng cười.
– Tuấn Kiệt viết bằng máu lên sàn nhà… Sau vài tiếng máu khô đi, enzyme phân hủy tạo thành một lớp màn hữu cơ… Dù có người cố tình lau đi… Nhưng chất bột khô vẫn có độ bám dính rất cao…
Nhất Huy vừa giải thích vừa cúi sát xuống sàn. Anh thổi nhẹ nhẹ cho lớp phấn bay dạt sang một bên. Sàn nhà vẫn không hiện lên thứ gì…
– Phì… Điên khùng… – Cô gái phì cười.
– Soi đèn sát sàn nhà đi…
Nghe lời Nhất Huy, cô gái cầm đèn pin dí sát xuống sàn… Bất ngờ trên nền gạch men trắng, tại vị trí tay phải của Tuấn Kiệt, hiện lên một nét chữ mờ mờ… Cô gái che miệng không thốt nên lời.
– Là… – Nhất Huy không nhìn cô ta, xoay ngược đầu lẩm bẩm đọc.
– 601… Sáu… Không… Một… Là cái quái gì nhỉ?!
Nhất Huy lẩm bẩm đọc đi đọc lại. Anh không để ý khuôn mặt cô gái đã chuyển thành tái nhợt sợ hãi. Bất ngờ, cô vùng người đứng lên, chạy thẳng ra ngoài.
– Này… Đi đâu?! – Nhất Huy cũng đứng dậy chạy theo.
Anh ra đến cửa thì cả căn nhà đã chìm trong bóng tối. Cô gái kia biến mất tăm không biết đi đường nào.
– Súng mà cũng quên sao?! Haizz…