Phần 21
Hai tháng sau.
Căn cứ vào thông tin được giải mã từ chiếc USB của Trần An, tất cả hang ổ của tổ chức Hồng Kỳ bị quét sạch trên toàn quốc. Hai trăm ba mươi tám đối tượng bị bắt hoặc tiêu diệt một cách âm thầm… Tạm thời chấm dứt một mối đe dọa an ninh cho đất nước. Nhưng cuộc chiến âm mưu phá hoại của nước láng giềng còn chưa kết thúc khi một số đầu não quan trọng của Hồng Kỳ vẫn lẩn trốn một cách tài tình. Đặc biệt là Trần Minh, hắn như tan vào không khí không để lại chút dấu vết…
Trong căn nhà chung cư nhỏ sơn một màu trắng tinh khiết, Nhất Huy cúi người cẩn thận như nâng niu vật quý báu nhất. Anh dùng ngón tay thoa một lớp kem mỡ lên vết sẹo tròn nhỏ hồng hồng nổi bật trên làn da bụng mịn màng trắng muốt của Mộc Miên. Nàng mỉm cười nhìn theo ngón tay anh, lại nhìn lên khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc của anh.
– Hồng Kỳ… Hồng Kỳ… Là cờ đỏ sao?! Là… – Nhất Huy lẩm bẩm một mình chợt ngẩng đầu nhìn Mộc Miên.
– Ừ… Vì thế quả thật trước đây em có muốn cũng khó nói với anh… – Nàng gật đầu mỉm cười.
– Vì sao anh có dòng máu Hoa chảy trong người sao?! – Nhất Huy nhếch mép cười, vẫn tiếp tục thoa thuốc.
– Suy luận thông thường là như thế…
– Ha ha… Nghĩ cũng buồn cười… Nửa chữ tiếng Hoa anh cũng không biết đó… – Nhất Huy lắc đầu cho qua.
– Hi hi… Có sao đâu… Không phải em vẫn…
Mộc Miên vừa cười nói, chợt bắt gặp ánh mắt phức tạp của Nhất Huy, nàng im lặng.
– Em phải dùng cái này bôi thường xuyên mới làm mờ sẹo đi được…
Trầm ngâm một lúc, Nhất Huy đưa cho Mộc Miên tuýp thuốc. Nàng cầm lấy, kéo hộc tủ đầu giường rồi bỏ vào… Bên trong tủ đầy các tuýp thuốc dùng dở có cùng thương hiệu với thứ anh vừa đưa.
– Hi hi… Contratubex… Không phải chỉ có bác sĩ như anh mới biết đâu… Phụ nữ ăn đạn thường xuyên như em còn rành hơn anh đấy… Hi hi… – Mộc Miên cười trêu chọc.
– Ha ha… – Nhất Huy cười khổ, gật gật đầu. – Thôi anh đi về đây…
– Vâng…
Mộc Miên trả lời, giọng hơi ảm đạm buồn bã. Hai tháng nay nàng được nghỉ ngơi dưỡng thương ở nhà. Hầu như ngày nào Nhất Huy cũng đến chăm sóc Mộc Miên, nhưng không lần nào anh ở lại… Tháng đầu tiên có thể là anh sợ động vết thương của nàng. Nhưng bây giờ đã gần hết tháng thứ hai, anh vẫn cứ đến rồi về như vậy. Vết thương trên bụng của Mộc Miên đã lành, nhưng lòng nàng lại rướm máu vì một vết thương khác… Mộc Miên đã biết chuyện của Nhã Phương từ miệng của anh. Trần Minh đã hãm hại Nhã Phương xuất phát từ sự ghen tuông chuyện giữa nàng và anh. Nhất Huy không hề trách Mộc Miên, nhưng sự xa cách của anh càng làm tim nàng đau đớn hơn những lời trách mắng.
Buổi trưa khi Nhất Huy về đến nhà, chào đón anh là một tin cực kỳ khó chấp nhận. Nhã Phương có thai… Tin tức này làm ông Nhất Hiệp vui sướng như lên mây, cả ba mẹ Nhã Phương cũng vui vẻ chấp nhận… Ba người họ đang hăng say bàn luận về một cái đám cưới rực rỡ hoành tráng nhất của hai đứa.
Lòng Nhất Huy nặng trĩu một nỗi chán chường, không biết nên giải bày thế nào! Anh không muốn nuôi con của Trần Minh… Phải, anh ích kỷ. Lòng ích kỷ như một bản tính cài đặt sẵn trong mỗi con người từ lúc sinh ra. Nhã Phương thất tiết với người khác, anh sẵn sàng nhận trách nhiệm về mình. Nhưng trăm ngàn lần anh không muốn ôm ấp một đứa bé mà bản thân anh còn căm thù cha ruột của nó.
Nhất Huy bước vào phòng thì Nhã Phương đã ngồi đó từ lúc nào. Mặt nàng đỏ ửng có vẻ nôn nao sợ hãi chờ xem thái độ của anh. Nhất Huy không nói gì với nàng, chỉ mở cửa ban công bước ra ngoài hút thuốc.
– Anh… Em xin lỗi… – Nhã Phương ôm ghì lấy tấm lưng rắn chắc của anh, thút thít.
Nhất Huy nhíu mày, im lặng, tay run run kềm nén. Đầu điếu thuốc đỏ ửng, cháy sâu vào.
– Anh trách em sao?! Em đã không uống viên thuốc kia… Vì… Vì em muốn sinh con cho anh… – Giọng Nhã Phương nghẹn ngào run rẩy.
Lòng Nhất Huy dâng lên một nỗi chua xót thương cảm tột cùng. Anh hiểu Nhã Phương làm tất cả vì tình yêu của nàng dành cho anh. Nhưng anh thì sao?! Đôi lúc anh tự hỏi mình yêu ai?! Nhã Phương hay Mộc Miên?! Nhã Phương như một bình pha lê mỏng manh cần được nâng niu chăm sóc… Nhất Huy chỉ cần buông tay nó sẽ rơi xuống vỡ vụn ra từng mảnh. Còn Mộc Miên, nàng mạnh mẽ, lại rất trưởng thành hiểu chuyện… Sự cảm thông thấu hiểu của nàng càng làm trái tim Nhất Huy day dứt không yên.
– Đừng khóc…
Nhất Huy thở dài, ném điếu thuốc đi, quay lại, nhẹ nhàng ôm Nhã Phương vào lòng vỗ về.
Nhưng khoảnh khắc này, Nhất Huy không hề biết anh và Nhã Phương đang lọt vào tầm ngắm của hai kẻ núp trong ô cửa sổ tối từ căn nhà cách đó không xa. Một kẻ là tội phạm cực kỳ nguy hiểm với báo động truy nã cấp cao nhất trên toàn quốc – Trần Minh. Kẻ còn lại là một thanh niên mà Nhất Huy không bao giờ ngờ đến… Mẫn, học sinh 11A6 trường PTTH Hồng Nguyên.
Mẫn tò mò nhìn Trần Minh cân chỉnh một thiết bị nhìn như khẩu súng, nhưng phần đầu có một cái chảo và anten nhỏ… Hắn chĩa khẩu súng khuyếch đại âm thanh về hướng Nhất Huy và Nhã Phương trên ban công phía xa… Âm thanh truyền về tai nghe hắn đang đeo.
“Anh chỉ là… Không muốn em còn trẻ như vậy mà đã sinh em bé thôi… Hai đứa mình còn nhiều thời gian… Còn có thể có nhiều đứa con khác…” Giọng Nhất Huy khàn đục kềm nén.
“Không… Em muốn sinh đứa con này…” – Nhã Phương lùi người lại, ánh mắt rưng rưng nhìn lên Nhất Huy.
“Nhã Phương… Em…”
– Sao rồi sư phụ?! – Mẫn kế bên tò mò hỏi.
Trần Minh kéo tai nghe xuống, nhếch mép cười:
– Có thằng đang phải đổ vỏ ốc do tao ăn… Hắc hắc…
– Là sao?! – Thằng Mẫn chưa hiểu.
Mẫn chẳng qua là một thanh niên điên cuồng với võ thuật, từng đại diện thành phố đi thi Teakwondo toàn quốc. Nó gặp Trần Minh cũng khá tình cờ phía sau trường Hồng Nguyên. Nó bị đánh hạ bằng một chiêu đơn giản, dù ông ta đang bị thương chưa khỏi hẳn. Mẫn liền bái sư… Nó còn mời Trần Minh về trú ngụ tại võ quán nhỏ mà nó đang làm hướng dẫn trong khu phố.
Hôm qua, sư phụ cho nó ít tiền đi tìm mua thiết bị khuyến đại âm thanh ở chợ Kim Biên. Hôm nay, nó mới biết ông ta dùng để nghe lén gã bác sĩ thực tập Nhất Huy kia. Mẫn cũng không ngu như vẻ bề ngoài thô kệch, nó ý thức được rằng người sư phụ này không đơn giản và đang che giấu một bí mật gì đó… Ngay cả cuộc gặp gỡ phía sau trường Hồng Nguyên của nó và ông ta có khi cũng không tình cờ như nó vẫn nghĩ… Nhưng nó không quan tâm nhiều, sư phụ võ thuật siêu quần là thật… và nó sớm cũng không thấy gã bác sĩ thực tập kia thuận mắt.
– Mở ba lô ra… – Trần Minh ra lệnh.
Mẫn theo lệnh răm rắp, chợt nó tròn mắt nhìn vật đen sì dưới đáy ba lô. Nó lắp bắp:
– Sư phụ… muốn… bắn hắn sao?!
Trần Minh với tay cầm khẩu súng lên, bật đầu ruồi laser bên dưới… Hắn nhếch mép cười:
– Không bắn ai hết… SPS súng đặc vụ Nga tầm bắn quá 150 mét không chính xác nữa…
– Vậy, súng để làm gì?! – Giọng Mẫn run run.
– Hắc hắc… Tao chỉ giúp thằng Huy thoát nợ thôi… Mày không thấy nó đang rất tội nghiệp sao?!
Trần Minh cầm súng bằng hai tay, tì lên ô cửa sổ… Với khoảng cách này muốn đầu ruồi laser ổn định như đang chiếu ra từ một khẩu bắn tỉa M110 cũng không dễ dàng gì.
“Nhã Phương… Em không hiểu. Bữa đó hai đứa đều uống rượu đến say mèm… Đứa trẻ rất có thể sinh ra trí tuệ bị ảnh hưởng…” – Nhất Huy khổ sở phân bua.
“Em không tin… Anh muốn…” – Nhã Phương dàn dụa nước mắt lùi lại.
Đột nhiên, Nhất Huy giật bắn mình khi thấy một chấm đầu ruồi laser đỏ trên ngực Nhã Phương, từ từ di chuyển lên cổ nàng… Khoảnh khắc này, trong đầu anh ký ức của Huỳnh Long tuôn trào như nước lũ… Súng bắn tỉa tầm xa… Khoảng cách từ 200 đến 300 mét… Đầu ruồi di chuyển từ từ như vẽ một đường thẳng hướng lên đầu đối tượng, khẩu súng phải nằm trong tay một sát thủ chuyên nghiệp… Một khi đến vị trí giữa trán, một phát xuyên táo… Suy luận của Huỳnh Long lướt qua đầu như một cơn lũ quét… Quét sạch tất cả những suy nghĩ đắn đo của Nhất Huy. Anh gầm lên, lao thẳng vào Nhã Phương.
– CẨN THẬN…
Nhã Phương còn ngơ ngác thì cả người đã bị nhấc bổng chới với… Nhất Huy nhào đến hất tung cả người nàng ngữa ra sau… Hai người ngã sõng soài trên sàn ban công. Một cơn đau đớn ê ẩm khắp cơ thể làm Nhã Phương muốn ngất đi…
– Nhã Phương… Em có sao không?! – Nhất Huy chống tay che trên người Nhã Phương, hổn hển hỏi dồn.
– Em… Em…
Nhã Phương thấy bụng dưới đau đớn kì lạ, nàng run run mò tay vào dưới váy. Một cảm giác ươn ướt… Nàng rút tay lên nhìn… Nửa bàn tay ướt đẫm máu.
– Á… KHÔNG… KHÔNG… CON ƠI… – Nhã Phương hét lên ngất lịm.