Phần 25
Những tiếng bước chân đến gần, âm thanh sột soạt cởi quần áo… Rồi cả chiếc giường run lên nặng trĩu bên cạnh… Da thịt đàn ông áp sát ấm nóng… Những bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo mịn màng của nàng… Hơi thở Nhã Phương dồn dập mãnh liệt khi những nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng… Cả người nàng mềm nhũng tê dại, một cảm giác ray rứt sương sướng truyền đến từ hai đầy vú… Nhã Phương mở choàng hai mắt, thản thốt:
– Ah… Đừng…
Trước mặt nàng là hai mái tóc lòa xòa, nàng chỉ thấy được nửa khuôn mặt đang đè ép hai bầu vú nàng căng lên, hai cái miệng đang ngậm lấy hai núm vú đỏ hồng của nàng. Nhã Phương đang trần truồng nằm giữa hai người đàn ông trung niên lạ lẫm, còn một người nữa đang quỳ gối giữa hai chân nàng… Tay hắn đặt lên bờ mu mềm mại dưới lớp quần lót nàng không ngừng mân mê khiêu khích.
– Đừng… Ư…
Giờ phút này nàng đã mơ hồ nhận ra nguồn gốc của những tiếng rên rỉ hàng đêm phát ra từ căn phòng bên cạnh. Nhưng trong cơ thể nàng đang có một sự ham muốn điên cuồng thôi thúc nàng nằm yên hưởng thụ những khoái cảm dơ bẩn này. Chỉ nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình bị chèn cứng giữa ba người đàn ông trung niên lạ mặt đã làm âm hộ rỉ nước khao khát… Nhưng tia lý trí cuối cùng trong đầu nàng vẫn ngoan cường giãy giụa…
– Dừng lại… Đừng… Ư…
Nhã Phương oằn người lên phản đối, thì miệng nàng đã bị trám kín bằng một nụ hôn bất ngờ của Trần Minh. Lưỡi hắn ngao du khắp nơi trong miệng nàng, xoa dịu đi sự sợ hãi… Sự sợ hãi chìm xuống, để lại cả khoảng không trống rỗng trong đầu Nhã Phương… Ngọt lửa rạo rực trong cơ thể như đang thiêu cháy nàng. Giọng nói của Trần Minh vang lên bên tai.
– Ngoan đi… Kể từ hôm nay, mỗi buổi tối em sẽ được học một lớp khác… khá thú vị đấy. Nhiều học viên nữ khác xem đây là thời gian thư giãn sau mỗi ngày… Lớp này có tên gọi là… “Kỹ thuật Phòng the Tột đỉnh”.
– Em… Em không… Đừng… ưm…
Nhã Phương không sắp xếp nổi từ ngữ trong đầu mình khi chiếc quần lót nàng đã tuột khỏi chân. Gã đàn ông bên dưới thèm thuồng giở hai chân nàng ra, nhìn thẳng vào mảng da thịt đỏ hồng ướt đẫm… Hắn vụt đầu xuống, ngăn hai chân Nhã Phương khép lại. Từ chút từng chút hôn xuống làm hơi thở nàng tắt nghẽn sợ hãi.
– Đừng… Ư… – Nhã Phương thở dốc há hốc nhìn xuống cái miệng hắn càng gần xuống.
– Không sao đâu… Đừng sợ… Hôm nay là lớp đầu tiên, không có kỹ thuật gì khó… Chủ yếu là cho em trải nghiệm khoái cảm tột cùng sẽ như thế nào…
– Ưmmm… Ôi…
Miệng gã đàn ông thứ ba ngậm kín lấy âm hộ đỏ hồng ướt đẫm của Nhã Phương… Lưỡi hắn như một con rắn vờn lên vờn xuống rồi vét sâu vào trong. Nhã Phương rít lên, hai chân vô thức mềm nhũng mở rộng ra… Ngực nàng ưỡn lên dâng trọng hai bầu vú căng tròn cho hai gã bên trên tha hồ nắn bóp ngậm mút… Gã bên dưới vòng tay bợ lấy cặp mông mềm mại mát rượi của nàng, nâng âm hộ nhòe nhoẹt lên cao… Lưỡi hắn vét sây vào như thèm thuồng chất nước nhờn thơm ngát ồ ạt tiết ra từ sâu trong âm hộ nàng.
– Ưmmm… Ôi…
Trần Minh ngồi xuống ghế bên cạnh giường, mồi điếu thuốc hút. Mắt hắn vẫn không rời bốn thân hình trần truồng chen chút trên chiếc giường trước mặt… Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng rên siết của Nhã Phương, Trần Minh thấy suy nghĩ mình trở nên mâu thuẫn… Người con gái này nói đúng ra chỉ là một nửa đàn bà. Sau đêm đó, dù bị hắn cướp đi sự trinh trắng, nhưng đầu óc nàng vẫn trong sáng chưa vấy bẩn.
– Ưmm…
Trần Minh hơi thất thần nhìn quan cảnh trên giường… Hai người đàn ông trần truồng bên trên quỳ cao trên gối, hai cái dương vật căng cứng đưa sát trước đôi môi há hốc rên rỉ của Nhã Phương. Gã thứ ba quỳ giữa hai chân mở rộng của nàng, cầm dương vật không ngừng cọ dọc hai mép âm hộ ướt đẫm chờ đợi của nàng… Trần Minh nhíu chặt hai hàng lông mày, quay đi.
Đêm nay, lẽ ra Trần Minh không có nhiệm vụ đến đây… Nhưng không hiểu sao, nghĩ đến cảnh một người con gái trong sáng như Nhã Phương vật vờ dày vò dưới bàn tay thô kệch của ba gã đàn ông ngoại quốc… Hắn không nhịn được phải đến. Hắn muốn trấn an nàng. Hay ít ra phải xác định được nàng thật sự thích nghi được thì lòng hắn mới nhẹ nhõm một chút. Nhã Phương một góc độ nào đó mà nói là người phụ nữ của hắn. Nhưng giờ đây, nàng đã thật sự có ham muốn với ba gã đàn ông lạ mặt, Trần Minh lại lấy lòng nao nao khó chịu… Hắn đang ghen sao?! Không, hắn cho là mình ích kỷ thì đúng hơn…
– Ưmmm… Ah…
– 好好吃…
Tiếng nấc ngắt quãng của Nhã Phương và âm thanh gầm gừ “khen ngon” của gã đàn ông bên dưới lọt vào tai Trần Minh thật khó chịu. Như có ai đó đóng đinh vào màn nhĩ của hắn. Không quay lại, nhưng hơi thở ngắt quãng của Nhã Phương như vẽ lên trong đầu Trần Minh cảnh tượng cái dương vật bên dưới đang từng chút lấp kín âm hộ đỏ hồng của nàng… Hai cái dương vật bên trên rà quét lên đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng.
– 停止… 任务完成.
Đột nhiên, Trần Minh đứng bật dậy, gắt lên một câu tiếng Trung… Ba gã đàn ông trung niên dừng sững người, hơi chần chừ nhìn xuống thân thể mơn mởn của Nhã Phương nuối tiếc.
– 任务完成…
Trần Minh lặp lại lời nói, lần này cổ họng hắn gầm khẽ như ra lệnh. Ba gã kia như rất sợ hãi hắn, lồm cồm ngồi dậy, mặc quần áo đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, Trần Minh vừa bước lại gần thì Nhã Phương đã nhào vào lòng hắn. Hai cánh tay nàng mềm nhũng không xương như hai con rắn quấn chặt quanh người Trần Minh không buông…
– Yêu em đi… Em muốn…
Trần Minh không nói một lời, cởi hết quần áo ra. Đè sấp cơ thể lõa lồ của Nhã Phương xuống giường, tay kéo eo nàng cao lên. Hắn cầm dương vật căng cứng chèn vào hai mép âm hộ đỏ mọng hé mở của nàng, thúc mạnh.
– Ah… Ôi…
Nhã Phương há hốc rên siết… Cơn ham muốn cồn cào trong cơ thể làm cơn đau thốn bay biến như không hề tồn tại. Mặt nàng chà sát trên tấm nệm, tay siết chặt tấm drap giường nhàu nhĩ để Trần Minh nhấp sâu vào từng đợt. Trần Minh lại như nổi cơn ghen, hắn nghiến răng bóp nghiến cặp mông tròn trịa co dãn của Nhã Phương, hạ thể hắn liên tục đẩy tới để dương vật căng cứng chèn cứng hai mép âm hộ ướt đẫm nước của nàng. Hắn thấy được cả dòng nước trong veo không ngừng trào ra từng đợt theo khúc thịt hắn lấp kín nàng.
– Ưmmm… Ôi…
Nhã Phương rên rỉ mỗi lúc một lớn… Cơ thể nàng run rẩy tuôn trào liên tục… Chảy dài ướt đẫm cả hai chân. Người nàng nhũng ra, cả người nằm dài trên nệm. Cặp đùi thon dài của nàng rũ rượi xoải rộng hai bên để cơ thể gân guốc của Trần Minh tiếp tục hì hục thúc sâu… Hạ thể Trần Minh dập xuống bờ mông căng tròn, nảy lên phành phạch từng tiếng từng tiếng không ngừng nghỉ… Không biết qua bao lâu, chỉ biết tiếng rên rỉ hổn hển của Nhã Phương lặng đi thành một âm thanh ư ử thật khẽ trong cuống họng.
– Ah… Ah…
Trần Minh gầm lên, rùng mình, trút hết nỗi buồn bực vào trong người Nhã Phương. Hắn ngã xuống giường, nằm bên cạnh nàng thiêm thiếp.
Nhã Phương lật người nằm xoay vào tường, nấc khẽ từng tiếng. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra khi nảy… Lý trí nàng gào thét trong tuyệt vọng, nhưng cơ thể nàng vẫn muốn buông thả hoàn toàn. Nhã Phương không khóc vì nhục nhã, mà vì căm ghét chính bản thân mình… Tại sao nàng lại có thể chấp nhận làm chuyện đó cùng lúc với ba người đàn ông xa lạ… Lại chủ động nhào vào lòng Trần Minh nài nỉ hắn làm tình với mình… Tại sao?! Tiếng khóc rấm rứt dần chuyển thành nức nở.
– Đừng khóc… Qua rồi… – Trần Minh thở dài vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của Nhã Phương.
– Không có gì phải day dứt… Em bị tác động của thuốc kích thích thôi…
Lời nói tiếp theo của Trần Minh làm Nhã Phương bừng tỉnh, nàng quay phắt lại nhìn hắn. Nàng nhớ đến chén chè yến trong buổi tối đêm nay…
– Tại sao họ làm như vậy?! – Nàng nức nở gắt lên.
– Đó là giúp em thôi… Không có một chút hưng phấn phụ trợ thì làm sao em sẵn sàng quan hệ bầy đàn như vậy chứ?! – Trần Minh lau nhẹ nước mắt trên gò má ửng đỏ xinh đẹp của nàng.
– Tại sao… Tại sao em phải học thứ kinh tởm đó chứ?! – Nhã Phương nghẹn ngào.
– Haizz… Không phải riêng em… Mà tất cả phụ nữ ở đây đều được huấn luyện như vậy… – Trần Minh thở dài, kéo đầu nàng nằm gối lên ngực mình. – Đặc nhiệm… cũng có nhiều loại, không thể bỏ ra mười năm huấn luyện võ thuật cho một người con gái chân yếu tay mềm như em được… Trong khi em có thể sử dụng thân thể mình như một loại vũ khí bản năng, còn lợi hại hơn rất nhiều kẻ bao nhiêu năm luyện quyền cước.
– Không…
“Em không muốn…” Nhã Phương lại không nói hết suy nghĩ trong đầu. Khả năng tự trả thù… Không phải đây là điều nàng yêu cầu sao?!
– Em vẫn có thể không tham gia phần huấn luyện này… Trừ khi… Em làm người phụ nữ của anh.
Đôi mắt Nhã Phương đỏ hoe nhìn lên gương mặt Trần Minh. Không hiểu sao lần này, nàng chợt nhận ra nét mặt hắn có gì đó quen thuộc như đã gặp trước đây… Hàng lông mày thật rậm hung dữ, hai mắt hắn nhắm chặt, khóe miệng lại nhếch nhẹ như đang cười. Một nụ cười bình thản và nguy hiểm nhất thế gian.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người muốn nàng trở thành phụ nữ của hắn… Dù người đó không phải là người đàn ông nàng mong muốn. Nhưng ít ra hắn cũng biết bảo vệ nàng… Ít ra hắn cũng thèm muốn nàng… Ít ra hắn cũng để nàng gối lên bộ ngực rắn chắc ấm áp.
– Được… Em là của anh. – Nhã Phương nằm xuống, nhắm mắt lại.
Buổi sáng hôm sau, khi Nhã Phương thức dậy Trần Minh đã rời đi. Hắn như một bóng ma, rời đi không để lại một lời nhắn. Nàng sửa soạn như mọi ngày bước ra khỏi phòng thì bắt gặp cô phiên dịch tiếng Việt đã chờ sẵn trước cửa phòng.
– Nhanh lên, lãnh đạo đang chờ cô đến… – Cô ta lên tiếng.
– Để làm gì?!
– Kết nạp, tuyên thệ trung thành với tổ chức.
Nhã Phương đi theo cô phiên dịch. Nàng không hề biết rằng hành động vô thức của nàng được tổ chức âm thầm ghi lại và gửi đi… Khi Trần Minh biết chuyện muốn ngăn cản thì Nhã Phương đã không còn đường quay đầu.