Phần 35
– Anh Minh… Anh…
Từ trong mơ màng tỉnh lại, Nhã Phương khẽ rên một tiếng vì cơn đau ê ẩm sau đầu. Nàng chợt vùng người ngồi phắt dậy nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng ngăn nắp gọn gàng như một căn phòng hotel… Cảm giác mát lạnh trên cơ thể làm Nhã Phương hoảng hốt nhận ra dưới lớp chăn đắp, cơ thể nàng hoàn toàn trần truồng. Nhưng cơ thể nàng hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu bị xâm phạm… Nàng mò dưới lớp chăn ấm áp tơi xốp, kéo ra một góc của miếng vải khá quen thuộc… Là chiếc chăn nàng đã dùng để quấn chặt cơ thể mình trước khi ngất đi.
“Nhưng đây là đâu?! Trần Minh đang ở đâu?! Chuyện gì đã xảy ra.”
Chợt Nhã Phương nhận ra dưới chân giường của mình có một chiếc túi du lịch nhỏ. Chiếc túi mà nàng đã đựng quần áo khi xuôi Nam… Nàng chộp lấy nó mở ra… Đúng như dự đoán, bên trong là toàn bộ là quần áo của nàng… Bên dưới đáy túi vẫn y nguyên mấy bộ đồ lót sạch chưa sử dụng. Nhã Phương lại tìm đến ngăn kéo nhỏ bên trong, thoáng hụt hẫng… Ngăn kéo nàng chứa những loại giấy tờ chứng minh thân phận giả hiện nay, toàn bộ đã biến mất… Nhã Phương thở dài. Nàng hiểu ra Hoàng Thái tử đã thành công cướp nàng từ tay Trần Minh.
Nhã Phương bước xuống giường, cả cơ thể trần truồng tuyệt đẹp làm cả gian phòng như có thêm một ngọn đèn mờ ảo. Hơn nửa năm ở xứ người, bao nhiêu đổi thay và trải nghiệm, Nhã Phương lại càng đẹp hơn ngày đó. Cơ thể nàng không còn mỏng manh tinh khiết như ngày đó, mà thay thế bằng một sự thành thục gợi cảm đến mê người. Nhã Phương mặc quần áo vào, nhưng chỉ mới mặc được chiếc quần lót thì cánh cửa phòng liền bật mở.
Nàng chỉ hơi mím môi kềm nén, hơi xoay người đi mặc áo lót… Nhưng hai bầu vú căng tròn của nàng không thể che giấu được trước ánh mắt của người đàn ông cao lớn vừa bước vào.
– Người cô đẹp lắm… – Hoàng Thái tử khẽ cười, ngồi xuống ghế bắt chéo chân thoải mái.
– Cảm ơn… Không phải lúc tôi bất tỉnh ông cũng xem qua rồi sao?! – Nhã Phương lạnh lùng, thong thả mặc chiếc váy lên người, không quay lại nhìn hắn.
– Cô sai rồi… Tôi thừa nhận cô rất đẹp… Nhưng tôi không thích ép buộc, càng không thích thừa cơ khi người khác không có ý thức.
– Ông chờ tôi tự nguyện sao?! Ha ha… Sợ ông phải chờ lâu đó…
Nhã Phương chọn một chiếc váy trắng kín đáo mặc lên người, giờ nàng đã quay lại một người phụ nữ đầy tự tin và nguy hiểm.
– Ha ha… Cũng không lâu lắm đâu… – Hoàng Thái tử nhìn đồng hồ, nói. – Giờ này là 8h00 sáng, cảnh sát có lẽ đã bố ráp quanh tổ ấm uyên ương của cô và Trần Minh được hơn một tiếng… Nếu Trần Minh mà còn ở đó thì… chắc không cần đi nữa…
– Ông… Làm sao ông biết?! – Nhã Phương lo lắng hỏi.
– Haizz… Nhã Phương, cô gia nhập mà không biết gì về quyền lực của tổ chức sao?! Hồng Kỳ ở khắp mọi nơi…
– Vậy tại sao ông không nói cho Trần Minh biết?! Ông không muốn anh ta hoàn thành nhiệm vụ sao?! – Nhã Phương nhíu mày nhìn sâu vào mắt Hoàng Thái tử hỏi.
– Cô trách oan cho tôi rồi… Tất cả là lợi ích của Hồng Kỳ, làm sao tôi lại có tư tâm chứ?! Trong kế hoạch này, tính mạng của Trần Minh cũng quan trọng tương đương với kiện hàng kia… Tôi cũng mới nhận thông tin đây thôi… Nhưng không sao, Trần Minh là đặc nhiệm bài danh thứ 2 của 107… Đám cảnh sát bình thường muốn thấy được cái bóng của anh ta còn khó hơn lên trời…
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông cao lớn bước vào, nói với Hoàng Thái tử:
– &#^%^*! ^^! @#*%@#%(*@
Nhã Phương tuy không học tiếng Hoa, nhưng ở Hàn Châu hơn 6 tháng cũng đủ cho nàng hiểu một số thứ đơn giản. Người đàn ông đó nói gì đó như “Đi thôi… Lão già vừa gọi… Trần Minh đã thoát”. Nhã Phương thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn ngơ ngơ như không hiểu gì. Tính mạng của nàng đã hoàn toàn nằm trong tay Hoàng Thái tử, nàng muốn giấu giếm cho mình thật nhiều ưu thế… dù ưu thế đó có nhỏ bé đến mức nào đi nữa.
– Trần Minh thoát rồi… – Hoàng Thái tử nói với Nhã Phương, ánh mắt như quan sát thật kỹ biểu hiện của nàng.
– Thật sao?! Vậy thì tốt rồi… – Nhã Phương vui vẻ reo lên, không hề có chút giả dối.
Hoàng Thái tử gật gật đầu trầm ngâm, thở dài nói:
– Phải thừa nhận là chúng ta khinh địch… Những tưởng không còn Trần An, 107 sẽ yếu nhược vô dụng… Vậy mà vẫn nhảy ra một thằng Nhất Huy, thậm chí năng lực truy tung còn giỏi hơn…
– Nhất Huy… – Nhã Phương không ngăn được buột miệng kêu lên.
– Cô quen hắn?! – Hoàng thái tử ánh mắt lập lòe hỏi lại.
– Không… Chắc trùng tên thôi… Trước đây tôi cũng có biết một người tên như vậy…
Nhã Phương không thể hình dung và cũng không ngờ được đó chính là một người. Nhất Huy mà nàng từng biết rất yếu ớt, công tử… không có điểm nào giống một đặc nhiệm mạnh mẽ lạnh lùng. Nhất Huy mà nàng biết đã làm trái tim nàng tan nát và đẩy nàng bước lên một con đường không lối về… Trả thù sao?! Nhã Phương thậm chí không tưởng tượng ra được mùi vị được trả thù sẽ ra sao?! Liệu nàng sẽ hả hê sung sướng khi thấy Nhất Huy và người con gái kia hấp hối trong vũng máu?! Không… Cảm giác đó chỉ phù hợp với một người quanh năm sống trong cô đơn lạnh lẽo nung nấu nỗi căm thù của mình. Mà Nhã Phương thì không… Trái tim nàng vẫn ấm áp vẫn khao khát được yêu… Chỉ là nó đã hướng đến một người đàn ông khác.
‘Tít’… Điện thoại cầm tay của gã đàn ông kia chợt kêu lên một tiếng ngắn. Gã rút máy ra, nhíu mày nhìn, vẻ mặt chợt cứng đờ mất tự nhiên. Khi gã đưa máy cho Hoàng Thái tử, Nhã Phương chỉ kịp nhìn lướt qua thấy một dãy chữ số… Tin nhắn đã được mã hóa, không thể đọc được nội dung nếu không biết quy cách mật mã. Nhã Phương chợt nhận ra Hồng Kỳ có quá nhiều bí mật mà bản thân nàng chỉ hời hợt chạm đến bên ngoài.
Hoàng Thái tử vẻ mặt đăm chiêu quay qua bàn luận với gã đàn ông kia… Lần này họ vừa nói nhỏ, vừa nói nhanh, vốn tiếng Hoa của Nhã Phương vô phương nắm bắt. Nàng chỉ thản nhiên thu dọn chiếc túi du lịch của mình, như không buồn chú ý.
– Nhã Phương… Chúng ta thay đổi kế hoạch, đi đường bộ… – Hoàng Thái tử quay lại nói.
– Nhưng… – Nhã Phương hơi ngạc nhiên.
– Bằng cách nào đó, họ đã biết thân phận của cô… Và 107 đã cử một nhóm đón đầu chúng ta ở cửa ngỏ phía Bắc… – Hoàng Thái tử nhếch mép cười. – Thông minh lắm… Không ngờ cũng để chúng đoán ra kế hoạch của chúng ta…
– Chúng tôi chờ cô nửa tiếng… Cô thay đổi kiểu tóc đi…
Ba mươi phút sau, một chiếc Lexus GS370 xám bạc lướt nhanh trên đường. Phía trước hai người đàn ông cao lớn nét mặt lạnh lẽo… Phía sau Hoàng Thái tử điềm nhiên nhắm mắt như đã ngủ. Nhã Phương ngồi bên cạnh, mái tóc nàng cắt ngắn qua vai tôn lên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú. Ánh mắt nàng hơi đỏ, nhìn những con phố quen thuộc ngày nào, giờ lại như xa cách hai thế giới.