Phần 39
Tại một quán cafe ven Quốc lộ 1A, gần thành phố Quy Nhơn, 20h30.
Trần Minh ngửa đầu uống cạn ly cafe đen, rít một hơi thuốc rồi dụi xuống đất… Hắn đứng lên, ném tờ bạc lẻ xuống bàn rồi bước về xe… Vừa chạm tay vào chìa khóa chuẩn bị đề máy, thì điện thoại trong túi hắn rung lên.
Trần Minh rút điện thoại ra, hơi ngẩng người ngạc nhiên khi thấy một cuộc gọi Viber từ một cái tên ‘Huáng’. ‘Huáng’ tiếng Việt có nghĩa là Hoàng… Một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng Trần Minh. Hoàng Thái tử gọi cho hắn lại dùng viber… Để truy dấu một cuộc gọi từ dịch vụ truyền thông trực tuyến nước ngoài như Viber sẽ khó hơn trăm lần so với một cuộc gọi trực tiếp. Dù là như thế, với tính cách cẩn thận như Hoàng Thái tử, hắn sẽ không gọi Trần Minh, nhưng một khi hắn ta đã gọi tức là có chuyện chẳng lành… Ngón tay Trần Minh chợt lạnh toát, run run chạm vào nút nhận cuộc gọi.
“Đừng… Đừng quay… Ư…”
Âm thanh đầu tiên lọt vào tai Trần Minh làm cả người hắn như chìm vào hầm băng… Màn hình hiện lên một màu trắng xóa. Vài giây sau Trần Minh mới nhận ra đó là màu da thịt trắng nõn của một người phụ nữ trần truồng. Người phụ nữ đó không ai khác chính là Nhã Phương… Nàng đang nằm ngữa trên giường, tay che kín mặt nài nỉ… Hai bầu vú tròn trịa của nàng nảy tưng tưng lên từng đợt… Hai chân mở rộng sang hai bên, lộ ra vùng âm hộ nhẵn thín đỏ hồng chèn cứng bởi một cái dương vật to lớn không ngừng ra vào hì hục…
“Anh Minh ơi… Đừng… Ư…”
– HOÀNG THÁI TỬ… TAO SẼ GIẾT MÀY! – Trần Minh gầm lên, tay siết chặt cái điện thoại như muốn ép nó vỡ nát ra.
“Hắc hắc… Mày phải tự trách bản thân mày trước… Mày muốn phản bội tổ chức sao?! Mày còn non lắm… U – 235 không cần mày, tao vẫn có thể tự lấy lại… Còn Nhã Phương xem như một phần lãi ứng trước mà Hồng kỳ tính trên đầu mày đi… Chơi nàng sướng như vậy… Mày yên tâm… Mỗi ngày bọn tao ba người sẽ thay phiên chăm sóc nàng thay cho mày… Hắc hắc…” – Giọng Hoàng Thái tử vang lên đều đều, không chút ngắt quãng.
– KHÔNG… KHÔNG…
Trần Minh gào lên, bấm điện thoại gọi lại nhưng đầu dây bên kia đã chuyển qua flight mode, không thể kết nối. Hắn giận dữ ném chiếc điện thoại xuống sàn xe, gục đầu lên tay lái. Bờ vai vạm vỡ mạnh mẽ của Trần Minh lần đầu tiên run lên, nức nở. Hắn khóc, hắn thật sự khóc vì cảm giác bất lực bảo vệ người phụ nữ hắn yêu.
‘Không…
Quả báo. Đây là quả báo… Trần Minh chợt nhớ đến ngày nào chính hắn là kẻ đã làm ra hành động khốn nạn tương tự… Nạn nhân vẫn là Nhã Phương, nhưng mục tiêu công kích đã chuyển từ Nhất Huy sang hắn. “Trần Minh ơi, mày là thằng khốn nạn… Mày đã làm gì để bây giờ mọi khổ nhục đều để nàng hứng chịu?!”
– Không… Phương ơi… Phương ơi…
So sánh với nỗi đau của Nhất Huy trước đây, Trần Minh còn chịu đựng sự dày vò đau đớn hơn gấp ngàn lần… Nhất Huy dù có trân trọng yêu quý Nhã Phương bao nhiêu, nhưng đó không phải là tình yêu thật sự. Còn quan hệ giữa Trần Minh và Nhã Phương hoàn toàn khác… Thời gian trên đất khách, tình cảm của hai người được xây dựng trên sự nương tựa về tinh thần lẫn thể xác… Nhã Phương đối với Trần Minh còn hơn cả người yêu, hơn cả một người vợ… Nàng là hơi thở, là mạng sống của hắn.
Trần Minh ôm ngực nước mắt tràn ra… Trái tim hắn như có ngàn lưỡi dao cắt xé tan nát. Cơn đau và nỗi uất hận quá lớn làm hai mắt hắn đỏ ửng, hằn lên những tia máu ngoằn ngoèo… Sự cô lãnh sắc bén ngày nào những tưởng đã mất đi lại một lần nữa gom tụ, càng quyết liệt hơn… Trong không khí một mùi máu tanh thoang thoảng từ hàm răng sắc nhọn ngậm chặt lấy bờ môi bê bết máu của Trần Minh.
– Cậu giấu thùng U – 235 ở đâu?! – Trần Minh nói điện thoại, giọng khàn đặc.
“Để làm gì?!” – Nhất Huy ngạc nhiên hỏi.
– Hoàng Thái tử đang quay ngược lại lấy nó… Hắn đã biết tôi không có mang nó nên mình… Chắc hắn đã lén cài một thiết bị định vị riêng cho nó…
“Vậy… Vậy Nhã Phương có làm sao không?!” – Nhất Huy lo lắng hỏi.
– Nhã Phương là người phụ nữ của tôi… Cậu không cần biết…
Trần Minh gằng giọng, chợt hét lên:
– CẬU GIẤU U – 235 Ở ĐÂU?!
“Ở nhà tôi, dưới gầm giường phòng ngủ của tôi… Không ổn…”
Trần Minh tắt điện thoại. Hắn ngã người qua ghế phụ bên cạnh, tay lần mò vào sâu bên dưới… Rút ra một cái hộp đen, rút dây… Ném qua cửa sổ. Đó là thiết bị định vị của chiếc xe. Trần Minh đã phát hiện ra nó từ hôm qua, do không muốn Hoàng Thái tử nghi ngờ nên giữ nguyên nó ở đó. Nhưng giờ đây hai bên đã ngửa bài, hắn không e dè chuyện đó nữa… Trần Minh nghiến răng thúc chân ga, chiếc xe gầm lên quay ngược lại…
“Hoàng Thái tử, tao sẽ cho mày hối hận vì được sinh ra trên đời…”