Phần 4
Trong phòng cấp cứu, gã đàn ông bị trói chặt trên giường. Ngay bên cạnh hắn là một thanh niên chạc 25 tuổi, đẹp trai, cao lớn nhưng nét mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
– Có thử nhóm máu không?! – Cô y tá hỏi vị bác sĩ.
Ông ta hơi chần chừ quay sang nhìn Ông Phước, Nhã Phương và ông Hiệp đứng quan sát sau khung kính như hỏi ý. Ông Hiệp là mạnh thường quân lớn nhất của bệnh viện này. Lệnh của ông đôi khi còn lớn hơn cả Giám đốc Bệnh viện. Đặc biệt người cần cứu là con trai của ông… Nếu truyền sai nhóm máu, gây sốc phản vệ anh ta có thể chết ngay… Lúc đó mười cái mạng của ông ta cũng không đền nổi. Ông Hiệp gật đầu, nói qua micro:
– Tiến hành đi… Nhanh đi…
Nghe lệnh ông, ngay tức khắc, hai cô y tá bước lại bên giường gã đàn ông… Lau mạch máu cổ ngay nhượng tay ông ta… Chuẩn bị lấy mạch thì âm thanh từ bên ngoài lại vang lên.
– Lấy mạch cổ… Tay truyền quá chậm… Sợ không kịp đâu… – Giọng ông Phước nói.
Hai cô y tá hơi chần chừ lại nhìn sang người bác sĩ, nhận được cái gật đầu của ông ta… Hai cô bước lại. Gã đàn ông trợn trừng ánh mắt hung dữ như đe dọa hai cô y tá… Nhưng đó là điều duy nhất hắn có thể làm khi cả cái đầu bị một vòng da thít chặt cố định.
– Hừ…
Hắn gầm gừ như một con thú hoang, khi chiếc kim luồn sâu vào mạch máu cổ. Một dòng máu đỏ thẫm như màu đen chảy theo ống truyền vào một cái máy… Rồi từ chiếc máy đẩy vào cơ thể bất động của Nhất Huy.
Kim đồng hồ gõ tí tách từng giây từng giây một trôi qua… Ông Bác sĩ nhìn đồng hồ, trán lấm tấm mồ hôi căng thẳng… Đồng hồ vừa qua mười phút, ông thở phào nhẹ nhõm. Qua được quãng thời gian này, tức là sẽ không có sốc phản vệ… Tức là hai người có nhóm máu phù hợp. Nhưng sự yên bình không kéo dài quá lâu… Hai phút sau, nhịp tim của gã đàn ông kia rối loạn… Suy yếu một cách bất ngờ.
– Rút kim nhanh… – Ông bác sĩ nói.
– Khoan đã… Anh đã truyền bao nhiêu đơn vị máu?! – Ông Phước chụp micro hỏi.
– Ba đơn vị hơn một chút…
– Không sao đâu… Hắn to con như vậy… Hơn một lít không thể chết được…
Ông Phước không phải nói bừa. Thời chiến tranh, ông từng công tác trong quân y… Máu me bê bết và vết thương kinh khủng thế nào ông đều đã thấy qua. Một người đàn ông khỏe mạnh chứa từ 4, 3 đến 5 lít máu trong cơ thể. Nếu mất đi một phần tư máu, cùng lắm là suy yếu chóng mặt vài ngày là khỏi. Vả lại, tối khuya hôm nay, gã tử tù này cũng bị xử quyết… Hắn yếu hay mạnh gì cũng có một kết cục mà thôi.
Ông Hiệp và Nhã Phương hồi hộp nhìn qua tấm kính thấy nhịp tim của Nhất Huy tăng dần gần đến mức ổn định. Hai người thở phào may mắn…
Đột nhiên, cơ thể gã đàn ông bên cạnh run lên bần bật… Ông Bác sĩ hoảng sợ bất chất, rút kim từ cổ hắn. Hai cô y tá cố kềm cứng người hắn, nhưng càng kềm hắn càng giãy mạnh hơn. Nhịp tim hắn lại tăng nhanh, thật nhanh… Hơn 200 nhịp trên phút. Màn hình chớp đỏ báo hiệu nguy hiểm…
– Tim thuốc trợ tim nhanh… – Ông bác sĩ gào lên.
Một cô y tá vừa quay người đi, thì đã muộn… Cả gian phòng im phăng phắc chỉ còn một tiếng ‘tút’ kéo dài bất tận… Ông Bác sĩ lao đến máy kích điện tim. Hai cô y tá dùng kéo cắt phanh ngực áo của gã ra…
– Chuẩn bị… Năm mươi…
Ông Bác sĩ chà chà hai điện cực vào nhau… Hô lớn trước khi dí xuống ngực gã đàn ông… Cơ thể hắn giật mạnh… Nhịp tim chỉ nhảy một vạch rồi lại im lìm…
Nhã Phương sợ hãi, mặt tái xanh không dám nhìn nữa. Nàng ngồi xuống ghế, úp mặt vào lòng bàn tay, lòng dâng lên một cổ thương cảm lạ lùng… Người đàn ông có vài phút đồng hồ trước còn mạnh khỏe la hét… Vậy mà giờ đây lại trở thành một cái xác lạnh lẽo không hồn. Dù biết hắn là tử tù, sớm muộn gì cũng chết, nhưng chứng kiến một con người bằng xương bằng thịt chết đi ngay trước mặt mình thật khó chịu đựng…
– Bây giờ thế nào?! – Ông Hiệp lo lắng hỏi.
– Haizz… Thì mang thi thể hắn về thôi… Sự cố ngoài ý muốn. Tôi phải viết báo cáo, còn sếp trên nhìn nhận thế nào là việc của sếp trên… – Ông Phước thở dài thườn thượt.
– Ok, cảm ơn ông… Nếu ông có chuyện gì, bất cứ… từ chuyện nhỏ đến lớn như trời sụp xuống… Cứ báo tôi… Tôi nói là giữ lời… – Ông Hiệp trầm giọng chân thành nói.
– Không sao… Nhất Huy khỏe lại là được rồi…
“Thưa ông…”
Đột nhiên, ông Bác sĩ từ bên trong áp sát micro nói, ánh mắt hơi lo lắng nhìn ông Hiệp.
– Sao?! – Ông Hiệp quay lại hỏi.
“Cậu Huy vì thiếu máu lên não gần mười phút… Tôi sợ cậu sẽ cần thời gian để tỉnh lại khá lâu… cũng khó nói trước được.”
Ông bác sĩ hít sâu một hơi nói tiếp:
“Và gia đình nên chuẩn bị tinh thần… Sau khi cậu tỉnh lại… có thể có một ít di chứng…”
Ông Hiệp nhắm mắt cả người hơi chao đảo. Đứa con trai duy nhất, đứa con trai hoàn hảo của ông có thể chịu di chứng vì thiếu máu não sao?! Lòng ông đau nhói… Còn đau hơn cảm giác lúc vợ ông qua đời vì căn bệnh ung thư hai năm trước.
– Ảnh sẽ hồi phục thôi… Cha đừng lo…
Nhã Phương siết chặt tay ông. Nàng trấn an ông Hiệp nhưng lòng còn lo lắng hơn nhiều.
Bảy ngày sau.
Nắng sáng tháng 2 thật dịu mát dễ chịu… Những tia nắng sớm len lỏi qua rèm cửa, chạy dài một đường thẳng trên sàn, leo lên chiếc giường sắt… lại vắt ngang qua đôi mắt nhắm nghiền của người thanh niên nằm trên đó. Hai mí mắt Nhất Huy hơi máy động qua lại một chút, rồi từ từ hé mở…
Anh chớp chớp mắt mấy lần như chưa xác định được quan cảnh trước mắt. Anh đang ở đâu?! Nơi này nhìn như một bệnh viện, toàn một màu trắng toát… Anh lại không nhớ được gì?! Trong đầu hỗn độn những khuôn mặt, những kí ức vỡ vụn cần được ghép lại… Anh nhớ tên mình là Nhất Huy… nhưng hình như cũng không hẳn… Anh phải còn một cái tên nữa. Nhưng lại quên mất, vì một thời gian dài, người ta gọi anh bằng một dãy số… 27… Là 27… gì đó. Tại sao người ta không gọi anh bằng tên, mà dùng một dãy số?! Cố gắng nhớ lại, nhưng một cơn đau buốt trong đầu làm Nhất Huy toát mồ hôi.
Có tiếng bước chân vang lên bên ngoài. Nhất Huy nhắm mắt im lặng. Cánh cửa bật mở. Tiếng giày cao gót của phụ nữ lộp cộp trong phòng. Tiếng rèm kéo… Ánh sáng tràn vào ngậm tràn cả căn phòng. Chiếc giường điện được chỉnh cao hơn… Nhất Huy chỉ cần hé mắt cũng thấy được một cô y tá khá xinh đẹp đứng sát chân giường của mình. Cô ta bày ra một khay dụng cụ ngay giữa hai chân anh. Rồi một bàn tay nhẹ nhàng giở tấm áo choàng bệnh viện lên…
Một cảm giác mát lạnh dễ chịu bao quanh dương vật làm Nhất Huy rùng mình. Anh biết cô ta đang làm gì… Vì anh cũng là bác sĩ… Nhất Huy hơi ngạc nhiên khi nhận ra mình là bác sĩ. Một dòng kiến thức như thác cuộn chảy ra từ sâu trong não bộ anh… Một bệnh nhân hôn mê có hai lựa chọn để bài tiết chất thải hàng ngày… Một là nối ống thẳng vào bàng quang, chỉ cần có nước thải sẽ tự động chảy ra. Nhưng cách một có rủi ro nhiễm trùng khá cao, nếu cứ giữ ống lâu ngày trong cơ thể. Hai là mỗi ngày vào buổi sáng, khi bàng quang căn cứng, dùng một dụng cụ để thông tiểu cho bệnh nhân.
Cô y tá đang không ngừng vuốt ve dương vật Nhất Huy cho nó cương lên một chút… Nếu mềm quá thì khó đi ống, dễ tổn thương bên trong… Nhưng căng quá lại nghẽn, không được. Nhưng mặt cô y tá chợt hơi đỏ lên phát hiện khúc thịt của Nhất Huy phình to nhanh đến bất ngờ… Gần như trạng thái để quan hệ tình dục, đây là chuyện gì?! Cô nhìn lên bất ngờ thản thốt rụt tay lại, mặt đỏ như gấc chín…
– Anh tỉnh rồi sao?! Sao không lên tiếng để tôi biết chứ?!
– Hắc hắc… Cảm giác dễ chịu như vậy, ai nỡ bỏ qua chứ…
Nhất Huy cũng không hiểu từ khi nào mình có giọng điệu nói chuyện cợt nhã với phụ nữ như vậy.
– Lưu manh… – Cô y tá mặt đỏ ửng quay người đi, chợt bàn tay bị Nhất Huy níu lại.
– Anh muốn làm gì?!
– Anh giúp em… hoàn thành trách nhiệm của mình…
Nhất Huy kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô y tá đặt lên dương vật to lớn dựng ngược của mình.
– Anh muốn thì… em giúp… nhưng thông tiểu khi tỉnh táo rất khó chịu đó…
– Ai nói anh cần thông tiểu chứ?! – Nhất Huy cười khổ.
– Anh… không được… ở đây là bệnh viện đó…
– Không sao?! – Nhất Huy nắm tay cô y tá, cho nó trượt lên trượt xuống trên dương vật căng cứng của anh.
– Em cứ xem như… Anh chưa tỉnh lại đi…
Cô y tá mặt đỏ như sắp chảy nước, nhưng lại không phản khán quá nhiều… Dù sao hai ngày nay, vừa cầm thứ này trong tay vừa nhìn thanh niên đẹp trai này, trái tim cô cũng xao xuyến. Nhưng không nghĩ anh ta vừa tỉnh lại là đòi cô làm như vậy… Cô cắn nhẹ bờ môi nhìn cái đầu dương vật to lớn căng bóng không ngừng thò thụt giữa nắm tay nhỏ bé của cô.
– Ah… Tay em tuyệt quá… Chắc hay làm cho chồng đúng không? – Nhất Huy choàng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo ghì lại.
– Ư… Em làm sao có chồng chứ?.. Bạn trai thôi…
Nhất Huy nhìn gương mặt ngượng ngùng đỏ ửng của cô y tá, như chưa bao giờ thấy một sự quyến rũ hấp dẫn như vậy. Bất ngờ, anh kéo mạnh. Không kịp đề phòng cô nhào cả người lên giường, nằm sấp lên người anh. Dương vật anh lại vô tình chui vào giữa hai cặp đùi non mơn mởn của cô.
– Anh buông em ra… Người ta thấy thì em bị đuổi việc đó… – Cô y tá thản thốt vùng vẫy.
– Em có hay ân ái với bạn trai không?! – Nhất Huy ngậm lấy vành tai cô mút nhẹ.
Cả người cô y tá run lên, hơi thở gấp gáp, lí nhí:
– Thỉnh thoảng thôi…
– Ôi… Em làm anh ghen đấy…
Nhất Huy vuốt ve bờ mông tròn trịa, rồi luồn tay vào chiếc váy trắng của cô… Anh chạm vào một chiếc quần lót ren mỏng tanh. Ngón tay anh vuốt dọc khe mông mềm mại của cô y tá… Cảm giác này thật tuyệt vời… Như lạ lẫm, lại như quen thuộc. Giữa hai chân cô gái là một mảng ấm nóng, anh cảm nhận được sự ẩm ướt qua lớp quần lót mỏng…
– Anh… Đừng mà… ư…
Cảm nhận Nhất Huy đang kéo lệch đáy quần lót sang một bên, cô y tá rít khẽ… Nhưng chưa nói hết câu thì đôi môi đã bị anh trám kín lấy… Bên dưới, tay anh cầm dương vật căng cứng của mình, chèn vào nơi ẩm ướt hé mở của cô y tá… Hạ thể cứ theo bản năng, hẩy ngược lên từ từ…
– Ưmmm… Ôi… Anh…
Cô y tá ôm ghì lấy Nhất Huy, rút mặt vào cổ anh thở dốc. Dương vật căng cứng của anh đang đi vào người cô, từng chút từng chút một… Bao quanh dương vật anh là một cảm giác ấm áp khít khao tuyệt vời… Nhất Huy lại thấy một sự khao khát quen thuộc kì lạ… Anh nâng người cô y tá ra hiệu cho cô ngồi lên.
– Ưmmm…
Cô ta bắt đầu rên rỉ nhúng nhẩy nhẹ nhẹ trên người Nhất Huy, cho dương vật anh ra vào đều đều bên trong. Tay anh mở nút cài, kéo rộng hai vạt áo cô ra hai bên… Lật chiếc áo ngực ren đỏ lên, để hai bầu vú được giải phóng phơi bày trước mắt… Nhất Huy mân me sờ nắn say mê… Thật tuyệt vời… Hai bàn tay anh như được chạm vào một thứ co dãn tuyệt vời nhất thế gian… Ngón tay anh đùa nghịch se se hai đầu vú đỏ hồng của cô gái… Thích thú nhìn cô rên siết mãnh liệt…
– Ưmmm… Ôi…
Đột nhiên cánh cửa bật mở. Ông Hiệp đứng sững người, há hốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhất Huy cũng nhìn thấy ông, còn nháy mắt cười cười… Ông Hiệp vội quay đầu bước ra ngoài, không quên khép cửa lại thật khẽ.
– Sao cha không vào? – Nhã Phương tay xách đủ thứ đồ, vừa lên đến nơi hỏi.
– À… Y tá… đang thông đường tiểu… Con vào cũng không tiện lắm đâu… – Ông nói đại, mà ngẫm nghĩ cũng thấy hợp lý.
– Dạ. – Nhã Phương mặt đỏ ửng ngồi xuống ghế.
Ông Hiệp vẫn chưa hoàn hồn. Ông nhớ lại cảnh tượng mình vừa thấy. Một cô y tá quần áo xộc xệch, váy kéo cao đến eo… Lộ ra cả chiếc quần lót ren đỏ nhỏ xíu bị kéo lệch một bên… Âm hộ cô nhòe nhoẹt ướt đẫm không ngừng nuốt gọn lấy dương vật con trai ông. Thằng Huy đã tỉnh… Không những tỉnh lại, mà còn lợi hại hơn xưa… “Hay… là di chứng nhỉ?!”
– Ahhh…
– Ôi…
Hai âm thanh rên siết thật lớn vang lên trong phòng. Ông Hiệp vội rút khăn tay lau trán.
– Tiếng của anh Huy… Ảnh tỉnh rồi sao?! – Nhã Phương đứng bật dậy, reo lên.
– Không… Chắc do phản ứng tự nhiên thôi… Đau quá mà… – Ông Hiệp đè vai con bé bắt ngồi xuống.
– Hôn mê mà cũng la được sao? – Nhã Phương buồn bã, lầu bầu.
– La chứ… Ra là phải la lên rồi… – Ông Hiệp cũng bần thần nói.
– Cha nói cái gì ra ạ?!
– À… Nước tiểu chứ gì… Nhịn cả đêm mà…