Phần 5
Trong khu dân cư sang trọng bậc nhất tại Quận 5, một dãy biệt thự nối liền nhau nổi bật với màu sơn trắng sang trọng. Toàn bộ bảy căn biệt thự nối liền nhau chiếm hết một block nhà đều là tài sản của ông Hồng Nhất Hiệp. Tiền nhiều, ông mua đất để đó… Chính quyền ngăn chặn đầu cơ nhà đất, bắt xây nhà… Ông xây luôn 7 căn biệt thự nối liền nhau… Một căn dùng để ở, sáu căn còn lại để trống.
Cả khu biệt thự đêm nay thắp đèn sáng lung linh… Khách mời ra vào liên tục không dứt. Hôm nay Thần tài Chợ lớn mời khách, chiêu đãi mừng con trai tai qua nạn khỏi.
– Chúc mừng… Chúc mừng… Cháu Huy đâu rồi?!
– Nó đang dưỡng bệnh… Còn hơi mệt… Kệ nó đi… Vào trong… vào trong nha…
Nhất Huy đúng là còn hơi mệt lúc mới từ bệnh viện về… còn bây giờ anh lại mệt vì chuyện khác. Nhất Huy nằm im, nín lặng trên giường. Trên người là một thân hình mềm mại thơm ngát… Mấy ngày nay, Nhã Phương đã lo lắng cho anh quá nhiều, mất ăn mất ngủ… Chỉ hơi nằm xuống là ngủ say mê. Nhã Phương nằm áp mặt lên ngực anh, ngủ ngon lành. Mái tóc nàng thật dầy xõa rộng xuống ngực anh, từng sợi đen óng như được đánh bóng. Trên bụng anh, hai khối thịt mềm mại mê người đè ép căng tròn… Bàn tay nàng lại vô thức huơ ngang đặt lên khối u to lớn dưới quần anh… Đã mấy lần Nhất Huy muốn bật dậy đè ngửa vưu vật này ra mà dày vò.
Nhưng trong anh có gì đó luôn giữ anh lại… Trong kí ức của anh Nhã Phương là một cô gái hiền lành, trong sáng… Thân phận gia đình lại tương xứng với anh, vì thế cha anh và mẹ khi còn sống luôn xem nàng như con dâu của gia đình. Nhất Huy biết nàng yêu anh rất nhiều… Nhưng trước đây anh luôn né tránh vì không tìm được tình yêu nam nữ với Nhã Phương. Tình cảm anh dành cho nàng rất nhiều, nhưng lại như một người anh đối với em gái… Cũng chính vì thế, không muốn tổn thương Nhã Phương, Nhất Huy liền nhiều năm không kết hợp với người con gái khác.
Nhưng sau khi hôn mê tỉnh dậy, trong đầu Nhất Huy lại có thêm một đoạn ký ức ngắn ngủi với Nhã Phương. Đoạn ký ức này rất hồi hộp, xen chút kích thích… Nằm trong một không gian chật hẹp chỉ có hai người… Mà anh hoàn toàn không xác định được nó đã xảy ra khi nào. Trong đoạn ký ức đó, Nhã Phương trong mắt anh hoàn toàn khác… Xinh đẹp, mỏng manh, lại có càng gợi cảm làm cả người anh khao khát thèm muốn. Cũng chính vì cảm xúc đó… Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Nhã Phương, Nhất Huy lại thấy khối u giữa hai chân mình không ngừng nhô cao, cứng rắn.
Để phân tâm tư tưởng, bớt chú ý đến mùi hương xử nữ thơm ngát gần kề, Nhất Huy lại nghĩ đến chuyện hoang dại xảy ra sáng nay tại bệnh viện… Cảm giác rất tuyệt vời, khoái cảm sung sướng nhất mà trước giờ anh được biết… Nhất Huy không thủ dâm như bạn đồng lứa hay làm. Chỉ đôi lúc sáng tỉnh dậy có hiện tượng mộng tinh, biểu hiện của sự dư thừa tinh lực… Nhất Huy lại nhíu mày suy nghĩ, anh cảm thấy mình dường rất khác so với trước đây… Từ khi nào anh biết trêu chọc, biết gạ tình phụ nữ… Thậm chí đánh giá một cách chủ quan, anh làm tình cũng tạm chấp nhận được. Dù đó là lần đầu tiên. Trong đầu Nhất Huy chỉ cần nghĩ đến phụ nữ, lại cuồn cuộn chảy vào vô số trải nghiệm cảm giác thật sự như của chính anh. Chuyện gì đã xảy ra?!
– Ư…
Nhã Phương chợt cựa người, chớp chớp mắt ngồi dậy. Bắt gặp ánh mắt ấm áp của Nhất Huy đang nhìn mình, nàng đỏ ửng mặt, lí nhí:
– Em ngủ quên sao?! Sao anh không kêu em dậy?!
– Em ngủ đẹp lắm… Không nỡ kêu…
Vừa buột miệng nói, Nhất Huy liền muốn tự vả vào mặt mình một cái. Anh lại dùng cái giọng điệu trêu đùa trăng gió kia.
– Anh…
Nhã Phương cúi gằm khuôn mặt xinh đẹp, hai gò má đỏ ửng làm anh muốn cắn vào nó. Nàng cắn môi lí nhí:
– Đây là lần đầu tiên… anh nói em đẹp đó…
– Em là người con gái đẹp nhất mà anh biết đó… Anh nói thật mà…
Nhất Huy thấy tim mình cũng đập thật nhanh, khi tay anh không nhịn được đưa lên vuốt nhẹ gò má nàng, làn da mịn màng êm ái như nhung…
Nhã Phương cúi mặt để yên cho anh chạm vào mặt, lòng lâng lâng vui sướng không bút mực nào tả hết. Chợt, nàng hơi sững lại, lén nhìn Nhất Huy… Câu anh vừa nói lại mang cho nàng một cảm giác quen thuộc lạ lùng… Một câu ái tình ong bướm như vậy, nghĩ lại thật khó tin được phát ra từ miệng anh. Nhất Huy là một con người cứng nhắc, ương bướng và rất khô khan… Nhưng không phải nàng yêu anh vì những điều đó sao?! Tại sao bây giờ nàng lại sung sướng mê ly khi anh dùng lời lẽ mật ngọt rót vào tai nàng?! Chợt Nhã Phương thấy có chuyển động gì đó dưới bàn tay, làm nàng chú ý. Nàng nhìn qua vị trí đặt bàn tay của mình còn giữ nguyên từ lúc say ngủ trên người anh…
– Á…
Nhã Phương rụt tay lại khỏi khối u cứng ngắc giữa hai chân Nhất Huy. Hai tay che kín gương mặt đỏ bừng như gấc chín.
– Hắc hắc… Không sao…
Nhã Phương lắc lắc đầu, thiếu chút muốn chui xuống giường mà trốn. Nhưng từ bàn tay đang úp trên mặt nàng, một mùi hương đàn ông nồng nàn càng làm cả cơ thể nàng nóng rang lên. Nhã Phương vùng đứng dậy, cúi gằm mặt chạy vội ra khỏi phòng.
– Này… Này… Lúc nào em buồn tay, cứ nói anh… Anh không ngại đâu…
“Mẹ mày… Có thôi đi không?!” Nhất Huy tự tát vào mặt một cái đau điếng. Anh không hiểu nổi mình… Những câu nói cợt nhã thiếu đứng đắn đó cứ như được người khác mượn miệng anh để nói ra.
Sáng nay, sau cuộc truy hoang với cô nữ y tá, Nhất Huy đã hỏi cha về người hiến máu cứu sống anh. Dĩ nhiên, anh biết nhóm máu đặc biệt của mình hiếm gặp như thế nào… Anh muốn gặp mặt và kết bạn với người đó. Nếu có thể, khi người ta bị tai nạn tương tự, anh sẽ có cơ hội trả lại ân tình lần này. Nhưng ông Nhất Hiệp, cha anh, cứ xua đi… Nói rằng người đàn ông đó không cho biết danh tính, đã bỏ đi sau đó. Nhất Huy đành nuối tiếc… Nhưng giờ đây, đứng trước hàng loạt các biểu hiện bất thường của bản thân mình, Nhất Huy thấy rất nghi ngờ… “Thay máu đổi tính” người ta hay nói như vậy. Nhưng cái anh thay đổi không những là tính nết, mà cứ như có thêm một người khác tồn tại bên trong mình.