Phần 52
Trong gian phòng nhỏ của Hoàng Thái tử, vật dụng đơn sơ chỉ có một chiếc giường nhỏ. Mộc Miên vẫn quấn quanh người chiếc khăn tắm, hai tay bị trói chặt vào song sắt cửa sổ. Hai cánh cửa sổ khóa chặt, muốn mở cũng không với tới. Trên giường, Nhã Phương và Trần Minh bị trói tay vào đầu giường. Nhã Phương lo lắng nhìn nét mặt tái nhợt của Trần Minh, hai mắt hắn nhắm nghiền thiêm thiếp.
“Ta biết cuộc nói chuyện vừa rồi giữa ta và Mắt Thủy tinh, các ngươi đã nghe hết… Gõ một tiếng là có, hai tiếng là không…”
Giọng nói của Hoàng Thái tử vang lên thật khẽ từ lối thông gió trên trần nhà. Mộc Miên dùng ngón tay búng vào song sắt cửa.
“Keng…” một âm thanh ngân vang.
“Ha ha… Mắt Thủy tinh cũng không ngờ rằng hắn nghĩ già hóa non… Hắn nhốt các ngươi vào phòng ngủ của ta, cách một gian phòng để các ngươi không nghe lén được… Nhưng chính căn phòng đó lại có một lỗ thông gió, hút tất cả âm thanh trong căn phòng kín mít này còn khuếch đại lên… Ta chỉ tình cờ phát hiện ra điều này sau khi cho xây bít các cửa sổ của gian phòng này để làm phòng giam. Cũng vì thế mà ta luôn ngủ trong gian phòng nhỏ sát cầu thang mà các ngươi đang bị nhốt…”
“Khi các ngươi thỏa thuận kế hoạch hợp tác, ta lại không ở trong phòng… Nếu không ta cũng không mắc bẫy đau đớn như vậy…”
Hoàng Thái tử ngưng một chút như cảm thán số phận của mình. Một lúc sau hắn nói tiếp:
“Chúng ta ban đầu muốn dùng U – 235 để đưa về Tân Cương… Kế hoạch này có lẽ các ngươi đã đoán ra được… Nếu không đã không lập chốt chặn ở phía Bắc…”
“Điều đó làm cha ta tức giận… Ông đã đổi kế hoạch. Ban đầu chỉ là dùng Nhã Phương để uy hiếp Trần Minh đột nhập vào nhiệm sở 107 để đặt một quả bom gắn liền với thùng U – 235…”
“Đừng nghi ngờ khả năng Trần Minh có thể đột nhập qua rào bảo vệ của sư đoàn 2 hay không?! Chắc Trần Minh đã nói cho Mộc Miên nghe về vị trí của nơi này… Không phải vô ý mà Hồng Kỳ đặt căn cứ trạm ở đây… Nhà hàng này tồn tại vì hai lý do… Một là trạm tiếp sóng thiết bị nghe lén các hoạt động của 107… Hai là bên dưới tầng hầm có một hầm đào dài 150 mét, xuyên dưới mặt đường, xuyên qua tường rào sư đoàn 2… Hầm đào này mất hơn một năm trời để hoàn thành… Ban đầu mục đích là… để ám sát Tư lệnh Nhân, sau kế hoạch hoãn lại nên đến lần này mới sử dụng…”
Trần Minh mở mắt nhìn lên Nhã Phương, lại nhìn qua Mộc Miên. Nàng đang tập trung hoàn toàn lắng nghe, ánh mắt lóe lên những tia lo lắng sợ hãi. Giọng Hoàng Thái tử vang lên đều đều như một lời sám hối trước khi chết…
“Nhưng tình cờ ta bắt được Mộc Miên đem về… Thế là kế hoạch thay đổi… Mộc Miên là con gái ruột của Tư lệnh Nhân… Dĩ nhiên, 107 sẽ tập trung cao độ để giải cứu…”
Trần Minh và Nhã Phương hơi sững người nhìn Mộc Miên. Cả gian phòng im phăng phắt.
“Ta cho làm một thùng U – 235 giả… nhưng quả bom gắn liền với nó là thật… Dùng Mộc Miên để làm mồi nhử, giam vào một chiếc xe đưa lên Thủ Đức… Còn cố tình tạo cho Mộc Miên một cơ hội báo về cho đồng đội… Không có gì đáng tin hơn, khi chính Mộc Miên cũng bị lừa gạt, khẳng định rằng cô đang ngồi lên một thùng phóng xạ cực kỳ nguy hiểm… Tất cả đặc nhiệm rải rác trong thành phố sẽ được triệu hồi khẩn cấp để giải cứu… Nhưng ngay cả cô cũng không biết rằng, chốt nổ của quả bom không nằm trong xe hay trên quả bom nằm dưới chân cô… mà nằm ngay sau cánh cửa thùng xe… Chỉ cần có người mở cửa… Nơi đó sẽ là mồ chôn của cô và đám đặc nhiệm ngu ngốc…”
“Haizz… Mộc Miên à Mộc Miên… Tôi còn nghĩ cô trách tôi tàn nhẫn… Giờ xem ra cô còn tàn nhẫn hơn tôi… Ha ha… Mà không sao… hai chúng ta cũng có một đêm sung sướng bên nhau… Phải không?! Ha ha…”
Mộc Miên nghiến răng im lặng mặc kệ lời lảm nhảm của hắn. Nàng tập trung nghĩ đến kế hoạch của Tư lệnh Chu… Đặc nhiệm 107 không thường xuyên túc trực tại nhiệm sở mà rải rác khắp nơi trong thành phố… Dù chất phóng xạ có phát tán tại sư đoàn 2, thì lực lượng 107 vẫn không tổn hại nhiều… Nắm được vấn đề này, Hoàng Thái tử mới lợi dụng tính mạng và thân thế của Mộc Miên để làm mồi nhử… Khi Tư lệnh Nhân, cha nàng ban bố lệnh triệu tập khẩn để ứng cứu, đồng nghĩa với việc vô tình đẩy hơn nửa số người của mình vào tử địa. Cùng lúc đó, Trần Minh đem một quả bom hẹn giờ và thùng U – 235 thật vào 107… Với thân thủ của hắn thì nhiệm sở 107 như một nơi trống trải không người.
“Quả bom của Trần Minh không lớn… 200 gram TNT chỉ vừa đủ để phá hủy chiếc thùng và căn phòng chứa nó… nhưng chất phóng xạ sẽ mất kiểm soát phán tán khắp khu vực… Bao phủ cả sư đoàn 2… Lan ra cộng đồng người nước ngoài sinh sống xung quanh… Ha ha…”
Lòng Mộc Miên trầm xuống, môi mím chặt. Nàng đã hiểu nguyên nhân âm độc phía sau… Không phải là phá hủy nhiệm sở 107, không phải là tiêu diệt sư đoàn 2… Họ chỉ là những kẻ đến chết cũng không hết trách nhiệm.
“Một vụ rò rỉ chất phóng xạ xảy ra từ quân khu sư đoàn 2 làm 200 ngàn người nước ngoài sinh sống trong khu vực ngộ độc mất mạng… Các ngươi có biết là hầu hết các nhân viên, tham tán, thậm chí đại sứ của các lãnh sự quán các nước đang sinh sống ở đây không hả?! Ha ha… Các ngươi sẽ hứng chịu đòn trừng phạt của Liên Hiệp Quốc, cấm vận, cô lập một mình… với lựa chọn một duy nhất… chấp nhận phụ thuộc hoàn toàn vào nước ta hoặc là tự sinh tự diệt…”
Cả căn phòng im thin thít, chỉ có tiếng hít thở nặng nề lo lắng của cả ba người. Âm mưu của Tư lệnh Chu lần sau càng âm độc hơn lần trước. Đây không những là một âm mưu diệt chủng, một nửa dân số Sài Gòn sẽ nhiễm chất độc phóng xạ, mà còn triệt hạ đường sinh tồn của một quốc gia…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Bước đến cửa sổ, mở toang hai cánh cửa ra…
Nhất Huy đứng trầm ngâm nhìn ra ngoài… Ánh mắt anh nhìn lên cao, xuyên qua tán cây xoài đung đưa xào xạc, lại nheo mắt nhìn về khung cửa sổ kính xa xa của dãy nhà hàng bên ngoài bức tường rào thép gai cao 6 mét. Lại qua một ngày… Anh vẫn đắn đo suy nghĩ về tia nắng lấp lóe xuyên qua khung cửa mình đã nhìn thấy. Đấy rõ ràng là tín hiệu morse ‘SOS’… Có khi nào vì anh quá lo lắng nên nhìn lầm hoặc thiên nhiên lại cố ý chơi đùa với anh.
Đột nhiên, Nhất Huy hơi nhíu mày nhìn ra ngoài… Anh vừa ngửi được một mùi khen khét đặc trưng làm dạ dày cồn lên muốn nôn mửa… Nhất Huy nhìn quanh, nhíu mày suy nghĩ… Anh quay lại, bắt gặp vẻ mặt nghi ngờ của Tư lệnh Nhân và Thiếu tá Phúc. Anh hỏi:
– Thiếu tá Phúc và Tư lệnh Nhân không ngửi được mùi gì sao?!
– Ta… Hình như có mùi đốt vỏ xe… Hắc hắc… Ta bị viêm xoang không ngửi tốt lắm… – Tư lệnh Nhân trầm ngâm.
– Mùi dầu hỏa… củi khô… và như thịt chó nướng… – Thiếu tá Phúc nói.
– Gần đúng… Nhưng thịt đây là thịt người…
Lời nói của Nhất Huy vừa thốt ra làm Tư lệnh Nhân và thiếu tá Phúc hơi giật mình nhìn anh khó hiểu:
– Mùi hương này tôi đã được ngửi một lần. Khi đó tôi còn là một sinh viên y khoa… Trường tổ chức đưa tiễn một thi thể của người hiến xác đã được sử dụng cho sinh viên thực hành phẫu thuật nhiều năm. Cả khóa sinh viên năm đó đưa thi thể lên đến Bình Hưng Hòa để thiêu… Tôi là một trong ba người được phân công nhặt tro cốt đưa lên chùa. Mùi khen khét của da thịt con người cháy thật kinh khủng, ám ảnh không bao giờ quên. – Nhất Huy nói.
– Điều khó hiểu là… Không khí nóng sẽ bay lên cao… Chúng ta lại đang nằm trong khuôn viên của Sư đoàn 2 bao quanh bằng bờ rào kẽm gai cao 6 mét… – Nhất Huy suy ngẫm, vừa nói. – Theo lý, dù có người đốt thi thể ngay ngoài vách tường kia, chúng ta cũng không thể ngửi thấy…
– Ý anh là?! – Tư lệnh Nhân sững người hỏi.
– Mùi này đến từ bên trong… Không xa… Hay nói đúng hơn là từ bên dưới chúng ta…
Nhất Huy vẻ mặt nghiêm trọng quay người đi ra khỏi phòng… Thiếu tá Phúc và Tư lệnh Nhân cũng đi theo… Bước lại càng gần bậc thang, cái mùi khó chịu kia càng nồng hơn. Xuống một tầng là tầng Trệt, Nhất Huy rẽ ngay vào góc tối ngay chân cầu thang. Nơi đây có một cái kho nhỏ tận dụng không gian thừa bên dưới cầu thang. Nhìn cánh cửa gỗ thấp bằng nửa người, Nhất Huy chợt thấy tim mình đập nhanh. Dù không có cơ sở nào, nhưng không hiểu sao anh có cảm giác mình sắp tìm lại được Mộc Miên… Nàng như đang ẩn náu bên trong đó… Nhất Huy rút súng, nghiến răng kéo mạnh cánh cửa…