Phần 53
Cánh cửa phòng chợt bật mở. Mộc Miên giật mình, ngón tay búng nhanh ba tiếng: “Keng… Keng… Keng…”. Giọng nói của Hoàng Thái tử liền im bặt.
Mộc Miên nhíu mày e ngại nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông bước vào. Bắt gặp ánh mắt vô hồn của Mắt Thủy tinh, nàng chợt rùng mình quay đi.
– Hắc hắc… Nghe đủ rồi chứ?! – Mắt Thủy tinh bật cười nhẹ, hỏi.
Mộc Miên lòng trầm xuống, không trả lời hắn. Dĩ nhiên nàng biết Hoàng Thái tử không phải sám hối mà nói ra kế hoạch của Tư lệnh Chu… Đơn giản vì hắn sợ Mắt Thủy tinh sử dụng chính kế hoạch này đảo thành “gậy ông đập lưng ông”… Hại chết cha hắn.
Nhưng giây phút này đây, đối diện với Mắt Thủy tinh, Mộc Miên nhận ra một điều rằng, cả nàng và Hoàng Thái tử đều đánh giá thấp hắn. Một nhân vật đứng đầu bảng chiến tích Hồng Kỳ không thể ngây ngô sơ suất trong một cuộc trò chuyện giận dữ bức xúc lộ ra dã tâm của mình như vậy. Có lẽ Mắt Thủy tinh không hề biết chi tiết kế hoạch hành động của Tư lệnh Chu phân phó cho Hoàng Thái tử. Hắn đã cố tình tạo cho Hoàng Thái tử cảm giác tuyệt vọng không còn đường thoát, để nói ra hết tất cả kế hoạch của Tư lệnh Chu.
– Các ngươi đã nghe hết những lời ta nói… – Mắt Thủy tinh nói tiếp. – Ta đã sử dụng các ngươi như một tia hy vọng cuối cùng cho Hoàng Thái tử… Thật ra… Tất cả những chuyện ta nói… đều là sự thật… Nguồn gốc của ta là người Việt Nam…
– Ta không có thù hận gì với 107, cũng là lần đầu gặp Thiếu tá Trần Minh và cô gái kia… Tuy nhiên, chuyện các ngươi nghe hôm nay không thể lộ ra ngoài… Ta cũng là bất đắc dĩ thôi… Ba người các ngươi phải chết.
Mắt Thủy tinh xoay người bước ra ngoài. Hai gã đàn ông lập tức dương súng nhắm thẳng vào Mộc Miên và hai người trên giường. Trần Minh vùng người dậy che chắn cho Nhã Phương…
– Khoan đã… – Mộc Miên nói gấp. – Ngươi bắn chúng ta, tức là không đi theo kế hoạch của Tư lệnh Chu sao?!
– Hừ… Cái kế hoạch rác rưởi rườm rà đó ta không quan tâm… Ta chỉ cần biết Hoàng Thái tử dùng cách nào để ra vào Sư đoàn 2 mà không bị phát hiện thôi… – Hắn nói.
– Ngươi… Ngươi thật sự sẽ làm như vậy sao?! Phát tán U – 235 hại chết hàng triệu đồng bào cùng dòng máu với ngươi?!
Mắt Thủy tinh dừng sững, không quay lưng lại, trầm giọng nói:
– Ta không lo được nhiều như vậy…
– Chỉ vì một mối thù gia đình ngươi, vì lấy mạng một lão già gần đất xa trời… – Mộc Miên nghiến răng nói. – Mà ngươi sẵn sàng dùng tính mạng hàng triệu người, hàng trăm nghìn gia đình làm vật hy sinh sao?! Cha ngươi ở nơi suối vàng có nhắm mắt được không?!
– CÂM MIỆNG…
Mắt Thủy tinh quay phắt lại, nhanh như một cái chớp mắt một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mặt Mộc Miên. Mộc Miên nhìn thấy khẩu súng của hắn không dùng đầu hãm thanh như hai gã bên cạnh. Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ… Dù nàng bị hắn tức giận bắn chết cũng gây ra được một tiếng súng nổ… Hy vọng phía bên kia sư đoàn 2 sẽ có người nghe được…
– Ha ha… – Mộc Miên cười lớn, ánh mắt tóe lửa quyết liệt. – Hoàng Thái tử nói đúng. Ngươi không nhận nguồn gốc của mình, thì chẳng khác nào một đứa con hoang… Đồ con hoang…
‘Đoàng’.
…
Tầng hầm tối tăm, khói mù mịt… Mùi mỡ người khen khét tràn ngập cả không gian u ám kinh tởm. Hai gã đàn ông mặt mũi lấm lem đang cúi xuống xúc than cho vào lò. Vừa ngẩng người lên, đột nhiên, miệng hai gã bị bịt kín… Chưa kịp ú ớ kêu lên, thì hai lưỡi dao sáng loáng đã cắm ngập vào cuống họng chúng.
Nhẹ nhàng đặt thi thể mềm oặt trong tay xuống, Nhất Huy quay sang nhìn Thiếu tá Phúc… Hai người cùng nhìn về cái lò lớn ngay góc phòng nghi ngút khói… Bên dưới còn đặt một thi thể đàn ông trần truồng, trên trán hắn có một lỗ thủng dài hẹp như bị một lưỡi dao cắm sâu vào đến óc. Bên trong bếp lò lửa bập bùng bám quanh hai bộ xương đen nhẻm khét lẹt… Thiếu tá Phúc lò mò lại gần nhìn vào trong… ‘Bụp’… Bất ngờ, một cái đầu lâu vỡ bung… Chất dịch trắng của não tương bị đun sôi vung vãi, xèo xèo bốc lên một mùi hương kinh tởm đến cùng cực.
“Ọe…” – Thiếu tá Phúc không nhịn nổi, quay người nôn mửa.
Nhất Huy sắc mặt nghiêm trọng nhìn quanh tìm lối lên… Anh và thiếu tá Phúc bò xuyên qua đường hầm dài hơn một trăm mét. Dù không biết bên trên là gì, nhưng anh có thể dùng phương hướng để đoán được… Đây hẳn là tầng hầm của một trong những cái nhà hàng phía sau lưng sư đoàn 2. Nơi đây hẳn là thuộc về một thế lực thù địch nào đó, tám phần là Hồng kỳ.
Chúng đã âm thầm đào một đường hầm vào thẳng phần móng nhà của Nhiệm sở 107 và giữ bí mật đến nay. Ngay cả hai gã đàn ông chịu trách nhiệm đốt xác kia chắc hẳn cũng không biết về nắp đường hầm được giấu sau kho củi. Nếu chúng biết đường hầm có thể thay thế như một cái ống khói lớn hút mùi, thì có gan trời chúng cũng không dám dùng cái lò quay heo này để đốt xác người…
Nhất Huy cẩn thận đi quanh nơi này, anh chú ý đến một khối vuông được phủ bạt che chắn cẩn thận đặt sát góc. Bước đến, mở ra… Nhất Huy mừng rỡ suýt reo lên:
– Đây rồi…
Thiếu tá Phúc bước lại, còn muốn mừng rỡ hơn anh.
– Không ngờ Hồng kỳ dám đặt một căn cứ điểm ngay sát mũi chúng ta…
Nhất Huy mở thùng gỗ nhỏ bên trong, nét mặt anh hơi tái đi sợ hãi. Bên trong là hai bộ kíp nổ TNT dẻo… Một bộ hẹn giờ, một bộ điều khiển từ xa… Nghĩ đến chuyện chúng có thể làm với thứ này, Nhất Huy thấy cả người lạnh lẽo.
– Ơ… Tại sao lại có một cái nữa?!
Thiếu tá Phúc chưng hửng nhìn thùng nhìn vào cái thùng gỗ khác ngay bên cạnh. Một thùng U – 235 y hệt từ màu sơn, đến mã hiệu… Nhất Huy lại không ngạc nhiên lắm, vì có như vậy mọi chuyện mới hợp lý với hai bộ kíp nổ anh tìm thấy.
“Đoàng…”
Đột nhiên một tiếng nổ chát chúa vang lên làm hai người giật mình, nhìn nhau. Nhất Huy thấy lòng chợt nao nao thấp thỏm… Anh nhét vội một kíp nổ vào trong túi quần, nhìn quanh… Phía góc gian phòng là một lối thang lên, nhưng Nhất Huy lại nghĩ đến một lối đi khác. Anh bước về ô cửa vuông nhỏ phía trước… Một thang máy nhỏ loại thường dùng để chuyển thức ăn trong nhà hàng.
– Này… Cậu đi đâu?!
– Đi lên… Thiếu tá mang cả hai thùng U – 235 về đi… Gọi chi viện… – Nhất Huy rút súng kiểm tra lại nòng hãm thanh, ngồi vào trong ô thang máy chỉ vừa đủ một người ngồi.
Thiếu tá Phúc mím môi rồi gật đầu, nói khẽ:
– Cẩn thận đấy…
Chiếc thang nặng nề đi lên thật chậm… Nhất Huy siết chặt khẩu súng, chuẩn bị… Anh nghe văng vẳng một tiếng khóc than tuyệt vọng của phụ nữ… Tiếng khóc này lại khá quen thuộc đối với anh… Lòng anh trùng xuống.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
– Không… Không…
Nhã Phương gục xuống ôm cứng lấy Trần Minh, khóc nức nở. Hắn nằm im trong lòng nàng, hai mắt nhắm nghiền… Sau lưng Trần Minh máu chảy đầm đìa ướt cả tấm nệm giường.
– Tại sao ngươi bắn hắn?! Sao không bắn ta?! – Mộc Miên sau phút thẫn thờ, nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của Mắt Thủy tinh rít lên hỏi.
– Cô nghĩ ta không biết suy nghĩ của cô sao?! Muốn dùng một phát đạn để đánh động sư đoàn 2?! Hắc hắc… Căn nhà này từ lúc ta bước vào đã giam lại hết đám người không liên quan, phong tỏa tất cả lối ra vào, cửa sổ cũng đóng chặt… Đừng nói một phát đạn… ta cho cô ba phát cũng không có người nghe được…
Vừa nói dứt lời, Mắt Thủy tinh liền chĩa thẳng họng súng vào mái tóc rũ rượi cúi thấp của Nhã Phương, siết cò…
– ĐỪNG…
‘Đoàng’.
Mộc Miên chỉ kịp hét lên thì một tiếng nổ chát chúa khác lại vang lên… Nhưng có một người còn nhanh hơn nàng. Trần Minh dùng hết hơi tàn vùng lên dùng tấm lưng che chắn cho Nhã Phương. Phát đạn thứ hai ghim thẳng vào giữa lưng hắn…
– Không… Không… Đừng mà…
Nhã Phương nước mắt nhòe nhoẹt, tay run run cố ngăn dòng máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng Trần Minh. Hắn chậm chậm gục xuống đùi nàng, đôi môi đỏ máu mấp máy khó nhọc từng lời:
– Anh xin lỗi… Xin lỗi…
– Không… Đừng chết… Em không cho anh chết… KHÔNG…
Mộc Miên trầm lặng không nói lời nào. Nàng không có gì để tiếc cho Trần Minh, chỉ thấy thương cảm cho Nhã Phương. Mắt Thủy tinh không dùng mắt để nhìn… Nhưng họng súng của hắn như một sinh mạng sống vẫn di chuyển ngắm theo Nhã Phương không ngừng khóc lóc rũ rượi… Mộc Miên nhắm mắt lại, nàng không thể làm gì nữa… Sau Nhã Phương sẽ đến lượt nàng. Trước sau gần kề, tranh giành cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đột nhiên, Mắt Thủy tinh nhắm mắt như lắng nghe, gằng giọng nói khẽ:
– Kiểm tra thang máy đồ ăn…
Hai gã đàn ông sau lưng gã quay phắt ra cửa, giơ cao súng, vẻ mặt không lộ ra chút cảm xúc nào. Mắt Thủy tinh đứng lên, khẩu súng cầm chặt trong tay bước theo sau. Ba gã bước đến cuối hành lang, nơi có một cái thang chuyển đồ ăn với hai cánh cửa bằng inox đóng chặt.
Trong phòng, Mộc Miên mím môi nín lặng, cái thang chuyển đồ ăn đó lần trước nàng cũng thấy… Nhưng từ phía trên, thang không lắp đặt nút điều khiển… Nên nàng buộc phải bỏ qua nó… Giờ phút này hiểu sao tim nàng đập thật nhanh, linh tính mách bảo nàng rằng Nhất Huy đã đến. Nhưng anh đi bao nhiêu người?! Anh có biết rằng kẻ đón đầu anh không còn là một Hoàng Thái tử ngông nghênh hống hách, mà là một gã máu lạnh không còn chút nhân tính. Ngàn vạn lần đừng đơn độc đối đầu với hắn…
Hai cánh cửa thang máy vẫn đóng kín… Hai gã đàn ông đứng sẵn ngay phía trước, họng súng lăm lăm sẵn sàng… Mười giây… Hai mươi giây… Ba mươi giây trôi qua. Không có chuyện gì xảy ra. Gã đàn ông bên trái chỉ tay vào thang ra hiệu… Gã bên phải gật đầu bước đến, hắn cẩn thận đưa họng súng thẳng ra phía trước, dùng tay còn lại chậm chậm mở hai cánh cửa ra…
“Ầm…”
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn như trời sụp đổ. Cửa kính vỡ nát, cả căn nhà run rẩy… Từ trong lớp bụi mù mịt phủ kín tầng ba, Nhất Huy lặng lẽ bước ra. Trước mắt anh là hai thân hình vỡ nát nhầy nhụa máu. Gã bên trái còn có hình hài rõ ràng, trong khi gã bên phải chỉ còn lại bộ phận từ eo lưng xuống dưới. Anh lia mắt nhìn quanh, chợt nheo lại chú ý đến một dấu chân mờ mờ nổi hiện lên trên sàn nhà đầy bụi… Bên cạnh còn có vài giọt máu… Bất ngờ, Nhất Huy thụp người xuống.
“Đoàng…”
Một viên đạn lao vút qua, để lại cảm giác ran rát trên da đầu. Giây phút vừa rồi Trung tá Trần An đã cứu Nhất Huy một mạng, hay nói đúng hơn là linh cảm nhạy bén của anh ta đã cảnh báo anh. Nằm trên sàn nhà, Nhất Huy túm lấy cái xác, dựng ngang nó lên che chắn trước mặt. Mùi máu tanh nồng sộc vào mũi làm tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết. Hé mắt lên thật chậm, cố nhìn qua lớp bụi, Nhất Huy chỉ thấy một hành lang dài hẹp sâu hun hút… Nhưng không thấy một bóng người.
‘Đoàng’.
Một tiếng súng khác vang lên từ phía cuối hành lang. Nhất Huy giật thót mình cúi thấp. Một cảm giác ươn ướt rát buốt trên mặt làm anh sợ hãi. Viên đạn thứ hai lao qua cái xác, sượt qua trán anh để lại một đường cắt dài… Nhất Huy nghiến răng suy nghĩ. Anh đang đối mặt với một sát thủ kinh khủng nhất từ trước đến nay… Hắn bắn anh hai lần, cả hai lần đều không lộ ra tông tích. Không một tia lửa, không một âm thanh chuẩn bị. Hắn chắc hẳn đã che nòng súng với một lớp vải để tia lửa không bắn ra ngoài… Nhưng dù là như vậy anh vẫn không tin hắn có thể ẩn nấp trong hành lang nhỏ hẹp như vậy?! Nhất Huy thấy mình dường như đang bắn nhau với một kẻ vô hình, một bóng ma…
Nhất Huy núp sát dưới cái xác không dám ngóc đầu lên, chợt nhìn ngược về phía sau… Anh phát hiện cánh cửa inox của thang máy chuyển đồ ăn đã rách bươm bật ra khỏi khung… Nhưng bề mặt bóng loáng còn nguyên vẹn của cánh cửa lại vô tình chiếu thẳng về phía hành lang. Anh nheo mắt nhìn thẳng vào nó… Tập trung… Chợt một bóng đen lướt ngang qua, lại chìm nghỉm vào vách tường… Sau lại lướt đến bằng một góc chéo và chìm vào vách tường… Hắn dường như muốn trở về căn phòng sát lối cầu thang… Bên trong đó, Nhất Huy đã nghe tiếng khóc của Nhã Phương. Hắn muốn làm gì?! Không ổn… Nhất Huy không hiểu ý định của bóng ma kia, nhưng linh cảm cho anh biết… Nếu anh để hắn trở vào căn phòng đó, anh sẽ hối hận suốt đời.
Nhất Huy nắm chặt khẩu súng trong tay, hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại. Anh không muốn mình tiếp tục bị đôi mắt mình lừa gạt. Bất ngờ, Nhất Huy chợt vùng người dậy…
“Xuy… Xuy… Xuy…”
“Đoàng…”
Nhất Huy thụp người nằm thấp xuống, nghiến răng nén đau… Ba phát đạn liên tục của anh đều bắn vào khoảng không, chỉ có một kẻ mù hoặc giả mù như anh mới hành động như vậy… Nhưng Nhất Huy biết ít nhất có một viên đạn đã trúng đích, vì phát đạn trả đòn của hắn không chính xác như ban đầu mà ghim vào vai trái anh. Nhất Huy tiếp tục nhắm mắt lắng nghe… Sự thật, anh không nghe được bất cứ âm thanh nào. Anh chỉ tập trung đi theo linh cảm của mình.
Bên dưới đường chợt vang lên tiến bước chân rầm rập đều đặn mà chỉ những đội quân chính quy chuyên nghiệp mới có. Âm thanh phá cửa, tiếng la hét sợ hãi vang lên văng vẳng.
“Đoàng… Đoàng…”
Hai phát súng chát chúa nổ vang trong căn phòng giữa. Âm thanh gãy đổ vang lên, một tia nắng mặt trời xuyên qua khung cửa phòng chiếu rọi vào làm sáng bừng cả dãy hành lang u ám… Nhất Huy chậm chậm đứng lên, ngón tay siết chặt cò súng từ từ bước đến thật chậm. Khi thấy rõ quan cảnh trống trơn bên trong căn phòng giữa, Nhất Huy nín lặng thở phào. Khung cửa sổ vỡ nát, mở tan hoác. Trên thành cửa sổ còn vài vệt máu tươi đỏ chói mắt… Gã đàn ông kia đã tẩu thoát.
Nhất Huy lau trán lấm tấm mồ hôi… Anh không biết kẻ mình đang đối đầu là ai… Nhưng hắn chắc chắn không phải là Hoàng Thái tử. Với tính cách tác phong huênh hoang khoe tài của Hoàng Thái tử, hắn sẽ không kiên nhẫn chơi trò “trốn tìm”.
Nhất Huy đoán đúng, nhưng anh không biết rằng mình đã may mắn thế nào! Giọt máu bên cạnh dấu chân trên sàn nhà là thuộc về một đặc nhiệm hàng đầu trên thế giới… Mắt Thủy tinh. Nếu hắn không bị thương từ vụ nổ bất ngờ, thì hai phát đạn trước đã thừa sức đưa anh đi hai vòng Quỷ môn quan.