Phần 56
Sáng hôm sau.
Trước cổng quân khu Sư đoàn 2, Nhất Huy cầm điếu thuốc rít vào thật sâu rồi thả khói ra chậm chậm. Anh chỉ làm như thế khi tinh thần căng thẳng. Nhất Huy sắp phải đối diện với cha mẹ Nhã Phương, đón ông bà vào thăm nàng. Từ ngày Nhã Phương bỏ đi theo Trần Minh, thời gian đã 8 tháng, anh không gặp mặt cha mẹ nàng. Hôm qua khi tìm lại được Nhã Phương, Nhất Huy đã gọi cho cha mẹ nàng, kể hết mọi chuyện. Dù gì, Nhã Phương cũng đã biết tất cả, anh không có lý do gì che giấu những chuyện đã xảy ra nữa. Giờ đây, dù mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng anh vẫn thấy lúng túng khi đối diện với hai người họ.
Một chiếc Mercedes màu bạc chậm chậm trờ đến dừng trước mặt Nhất Huy. Anh vội dụi điếu thuốc, hít sâu một hơi bước tới. Cửa kính trước chậm chậm trượt xuống, cha Nhã Phương vẫy tay với Nhất Huy.
– Con chào cô chú…
Nhìn nét mặt của ông có vẻ già hơn nhiều tuổi, anh thở dài cúi đầu chào. Mẹ Nhã Phương chỉ gật đầu với anh, vẻ mặt không mấy tự nhiên. Cha Nhã Phương cũng hơi lúng túng, nhìn cánh tay trái treo bằng gạt trắng quấn quanh cổ của anh, ông hỏi:
– Con bị thương à?! Có sao không?
– Dạ không sao… Vài hôm là khỏi…
– Ừ… Con nên cẩn thận hơn… – Ông siết chặt tay Nhất Huy dặn dò. – Bây giờ, phiền con dẫn cô chú vào gặp nó…
– Vâng, không sao… cô chú lái xe chạy theo con…
Nhất Huy bước lại cổng chào, nói nhỏ với người lính gác cổng. Thường thì người ra vào phải để lại chứng minh nhân dân, nhưng anh không muốn hai người họ phiền lòng liền đứng ra bảo lãnh. Nhất Huy bước lên chiếc xe Jeep quân đội, chậm chậm lái sâu vào quân khu dẫn đường cho xe cha mẹ Nhã Phương đi phía sau. Nhã Phương bị giam giữ tạm thời trong phòng giam đặc biệt của 107.
Cái chết của Trần Minh làm nàng như người mất hồn… Suốt cả ngày hôm qua không ăn không uống, chỉ nhìn đăm đăm vào bức tường trắng. Nhất Huy đã đến thăm nàng. Nhã Phương không nói gì, chỉ ngồi im lặng rất lâu. Đến lúc anh đứng lên, nàng mới nói một câu.
“Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh…”
Đó là câu nói duy nhất Nhất Huy nghe được từ miệng Nhã Phương kể từ ngày nàng bỏ đi… Nhìn vẻ chán chường của nàng, Nhất Huy quyết định anh phải tìm lại cho nàng động lực sống. Vì Nhã Phương rồi cũng bị phạt tù vài năm, khi đó anh sẽ không thể trông chừng nàng, nàng có thể làm điều dại dột. Anh tìm đến cha mẹ nàng.
Đỗ xe lại trước khu nhà hình ống dài. Nhất Huy chờ cha mẹ Nhã Phương bước xuống xe rồi cùng đi vào. Hồng Yến, mẹ Nhã Phương vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước đây… Mái tóc đen nhánh như phụ nữ ngoài ba mươi. Chỉ có khóe mắt bà là in rõ những dấu chân chim sầu muộn.
Nhất Huy đi trước, gật đầu chào người lính gác đứng trước cửa, đi thẳng vào trong. Qua hai dãy hành lang, với những cánh cửa sắt đóng kín. Nhất Huy dừng lại trước một buồng giam, chào người sĩ quan đứng gác phía trước. Anh ta tên Hùng, cấp bậc Trung sĩ, khá quen thuộc với Nhất Huy.
– Tôi muốn để cha mẹ Nhã Phương vào thăm. – Nhất Huy nói.
– Nhất Huy à… Không có lệnh của Tư lệnh, tôi không dám đâu… – Trung sĩ Hùng nhăn nhó khổ sở.
– Có gì tôi chịu trách nhiệm… Anh cứ mở cửa…
Trung sĩ Hùng lo lắng nhìn hai người sau lưng Nhất Huy, thấy họ có vẻ hiền lành. Anh ta đành gật gật đầu, mở cửa.
– Nhã Phương…
Cánh cửa vừa mở. Hồng Yến mẹ Nhã Phương đã lao nhanh vào. Nhã Phương cũng sững sờ đứng bật dậy. Hai mẹ con lao vào ôm chặt lấy nhau, nước mắt trào ra. Cha Nhã Phương thì kềm nén hơn, mắt ông đỏ hoe vuốt tóc con gái… Nhất Huy đứng bên cạnh nhìn hai người phụ nữ khóc sướt mướt mà lòng nao nao khó chịu.
– Nhất Huy… Cô chú có thể… có thể nói chuyện riêng với con gái một chút không?! – Cha Nhã Phương chợt quay lại hỏi.
– Chuyện này…
Trung sĩ Hùng nhìn qua Nhất Huy, nhíu mày vẻ không đồng ý. Nhã Phương thuộc diện giam giữ đặc biệt, chờ điều tra. Thân nhân không được thăm nuôi dưới mọi hình thức. Nhất Huy cũng hiểu điều này, nhưng anh không thể từ chối.
– Dạ được… Nhưng chỉ có năm phút… và cô phải đưa cái túi xách kia cho con…
Cha Nhã Phương gật đầu đồng ý ngay. Ông biết Nhất Huy sợ trong đó có chứa gì đó có thể gây nguy hiểm cho phạm nhân hoặc người canh gác. Nhất Huy cầm chiếc túi xách của Hồng Yến, lầm lũi đi ra ngoài.
– Sao như vậy được… Anh thật là… – Trung sĩ Hùng càu nhàu.
– Không sao đâu… Gia đình họ hiền lành lắm… Suýt nữa tôi cũng thành rể của họ đấy… – Nhất Huy rút điếu thuốc đưa cậu ta, nói nửa đùa nửa thật.
– Hả?! Cô gái đó… Đúng là rất đẹp nha… Nhưng Đại úy xứng đôi với anh hơn… Hắc hắc…
– Ha ha… – Nhất Huy bật cười, mồi thuốc cho Hùng.
Hai người nói chuyện tầm phào được vài phút thì bên trong có tiếng la hét lớn.
“Ba mẹ đi về đi… Cứ coi con như chết rồi…”
“Nhã Phương… Con…”
“Đi điiiiii…”
Nhất Huy nhíu mày, bước đến. Cáng cửa vừa hé mở, Hồng Yến bưng kính mặt nức nở chạy ào ra… Cha Nhã Phương áy náy nhìn Nhất Huy, nhận túi xách của vợ từ tay anh, ông liền chạy vội theo réo gọi…
“Hồng Yến… Từ từ…”
Nhất Huy nhìn Nhã Phương nằm xoay mặt vào tường, bờ vai nàng run rẩy kềm nén, anh thở dài. Đóng cửa lại…