Phần 64
9h00 tối…
Mây đen giăng kín bầu trời, ánh trăng cũng mờ nhạt u ám. Biển đêm tối đen như mực, lại lặn gió một cách kì lạ… Từ dưới dốc đá hai tia sáng nối đuôi nhau lướt đi thật nhanh dưới làn nước. Nếu có người trên đỉnh dốc lúc này nhìn xuống, có lẽ sẽ nghĩ là mình vừa nhìn thấy hai con sứa đại dương khổng lồ tự phát sáng.
Dưới tầng nước 3 mét. Áp suất vừa đủ để không khó thở khi bơi đường dài… Lại vừa đủ để hạn chế tối đa ánh sáng đèn bị trông thấy từ xa… Mộc Miên mặc trên người bộ đồ bơi đen bó sát, đeo trên lưng 2 bình dưỡng khí và súng. Tay nàng điều khiển đầu jet thủy lực lao đi phía trước… Nhất Huy lái một đầu jet khác, cõng theo Nhã Phương bám chặt trên lưng, bám theo sau. Biển đêm nay thật tối, ánh đèn chỉ quét xa hơn mười mét phía trước. Mộc Miên dẫn đường chủ yếu là dựa vào la bàn để đi…
Đảo Đá chữ thập cách đảo Chim Yến 10 hải lý về phía Đông, tương đương với 18 kilomet. Nếu là trên bộ, quãng đường này không quá xa đối với Nhất Huy và Mộc Miên. Nhưng dưới nước là một chuyện hoàn toàn khác… Sức cản của nước rất lớn, dù được đầu jet điện kéo đi cũng chỉ đạt tốc độ 25 km/h. Trong khi đó bình dưỡng khí của mỗi người trong trạng thái không dùng lực nhiều, tối đa sử dụng được một giờ. Tức là ba người họ không có cơ hội quay lại, cũng không thể nhầm lẫn lạc hướng.
Nhưng rồi điều Nhất Huy lo lắng cũng diễn ra, mà theo một chiều hướng còn tồi tệ hơn… Đi được gần ba mươi phút, hơn nửa đoạn đường, chiếc jet điện của anh yếu dần như sắp cạn. Có lẽ do nó phải kéo hai người… Cũng có thể bình điện dự trữ của Trần An để lại qua thời gian đã tự cạn đi. Mộc Miên phải đổi chiếc của nàng cho hai người, chỉ kéo dài hơn mười phút nữa, cả hai chiếc cùng cạn sạch.
Nhất Huy, Mộc Miên và Nhã Phương cùng ngoi lên mặt nước, nhìn nhau không biết nên cười hay nên khóc… Bao nhiêu hùng tâm trán chí trở thành một trong những người VN đầu tiên đặt chân lên mảnh đất quê hương sau ngày bị cướp đi, giờ đều ỉu xìu như mèo nhúng nước. Nhất Huy nhìn vùng biển đen ngòm phía trước, bao nhiêu kiến thức trong đầu ào ào tuôn chảy vẫn không tìm được một kế nào khả thi… Bơi sao?! Quá nửa chặng đường, ít ra cũng còn 8 kilomet phía trước… Anh thì còn miễn cưỡng sống chết có thể bơi được. Còn Mộc Miên và Nhã Phương thì sao?!
Đang vô kế khả thi… Đột nhiên từ xa có tiếng máy tàu đi tới… Ba người vội đeo kính, ngậm ống thở lặn sâu xuống. Phía trước ba người khoảng ba mươi mét hiện ra một vật đen lù lù to lớn, rẽ sóng lướt tới… Ánh đèn pha phía trên rà quét khắp mặt biển. Đáy tàu bằng thép dài khoảng 37 mét, thiết kế hai đường rãnh dài từ đầu đến đuôi. Đây là thiết kế của tàu tuần tra cao tốc… Nhất Huy chợt lấy khẩu súng đang đeo trên lưng, ngắm thẳng đáy tàu siết cò.
“Chíu…” – Viên đạn từ họng súng APS rạch một đường thẳng đâm vào trước mũi tàu.
‘Keng’… Một âm thanh ngân dài của tiếng kim loại va chạm.
Chiếc tàu chậm lại lướt đi vài mét, chân vịt ngừng quay, tắt máy. Ba người Nhất Huy đã kịp bơi thẳng xuống đáy tàu. Đèn pha từ phía trên như những cây trụ ánh sáng soi thẳng xuống tới đáy biển, càn quét qua lại mấy lượt. Nhất Huy dùng chính dây đeo súng choàng qua người Nhã Phương và Mộc Miên, rồi chặn ngang khẩu súng vào rãnh hút nước gần mũi tàu.
Nhìn chiếc chân vịt to lớn phía sau, Nhất Huy nghiến răng kéo dây súng vài lần để đảm bảo an toàn cho hai người. Nhưng khi anh quay sang rãnh sóng bên cạnh, vừa choàng dây qua người mình thì bất ngờ thân tàu rung lướt thẳng đến trước, chân vịt quay điên cuồng sủi bọt trắng xóa như một lưỡi hái tử thần lao đến anh… Nhã Phương hét lên, nhưng miệng đã ngậm kín ống hơi chỉ phát ra âm thanh ùng ục sợ hãi… Mộc Miên nghiến răng nhoài người ra hết mức, đạp mạnh vào ngực Nhất Huy, tống cơ thể anh dạt ra ngoài đáy tàu… vừa thoát cánh chân vịt sùng sục lướt qua.
– Không… KHÔNG… DỪNG LẠI… DỪNG LẠI…
Nhất Huy ngoi lên mặt nước, rút ống thở hét lên. Anh thà chấp nhận cả ba người bị bắt hơn là một lần nữa bị chia cách. Nhưng tiếng máy tàu ù ù vang động cả vùng biển, không ai nghe được tiếng hét của anh. Nhất Huy lo lắng nhìn theo chiếc tàu tuần tra chìm dần vào bóng đêm, mang theo hai người phụ nữ anh yêu thương nhất.
…
Ba mươi phút sau, dưỡng khí trong bình còn rất loãng… Mộc Miên và Nhã Phương đều thấy ngột ngạt khó thở, mắt kính đeo trên mặt cũng mờ đục không nhìn rõ mặt nhau. Chiếc tàu cứ chạy, chạy suốt như tìm kiếm cái gì trên biển… Không biết lúc nào chúng mới trở về đảo… Nếu trễ hơn mười phút nữa, có lẽ hai người sẽ không chịu nổi. Mộc Miên có thể tháo dây đeo súng giải thoát cho hai người, ngoi lên mặt biển để thở. Nhưng chiếc tàu đang đi với tốc độ rất nhanh… Nàng không đảm bảo có thể đẩy Nhã Phương tránh thoát chân vịt phía sau lướt tới, khi ngay cả bản thân nàng cũng không có gì chắc chắn.
Nhã Phương ôm cứng lấy Mộc Miên. Hai người nhắm mắt chịu đựng chấp nhận số phận đưa đẩy. Mười phút sau, Mộc Miên phát hiện chiếc tàu đi chậm lại. Nhìn ra bên ngoài, nàng thấy lác đác những bóng đen yên tĩnh xếp song song như những con tàu đỗ vào bến… Mộc Miên mừng rỡ, lay Nhã Phương, nhưng không có động tĩnh. Nàng hoảng hốt nhận ra Nhã Phương đã ngất đi từ lúc nào, tay chân buông thỏng… Cơ thể hoàn toàn treo trên sợi dây đeo súng.
Mộc Miên lo lắng tột độ, thể trạng của Nhã Phương không phải như nàng và Nhất Huy đã được huấn luyện. Đợi chiếc tàu vừa hãm lại, trôi từ từ vào bến… Mộc Miên nghiến răng dùng hết sức rút ra khẩu súng ra khỏi vị trí cài. Không được… Nàng chợt nhận ra Nhất Huy đã quá lo lắng, nên chặn ngang khẩu súng rất cứng… Sức của nàng cũng không thể xê dịch nó một chút nào. Nếu có thời gian, có lẽ nàng có thể tháo nó ra khỏi đáy tàu. Nhưng thời gian là thứ xa xỉ nhất hiện giờ… Mộc Miên phải cứu Nhã Phương trước.
Mộc Miên tháo khóa chốt của dây đeo súng, để lại nó lại, kẹp ngang người Nhã Phương lặn xuống sâu, rồi trồi lên bên dưới gầm bê tông của bến tàu. Kéo Nhã Phương vào một mỏm đá, Mộc Miên tháo vội ống hơi của nàng, tháo cả cho mình. Không khí biển thật dễ chịu, nhưng nàng không có thời gian để tận hưởng nó… Hít sâu một hơi, mở miệng Nhã Phương, thổi hơi ngạt cho nàng. Lại tiếp tục làm hô hấp nhân tạo…
– Khụ…
Nhã Phương bật ho nhẹ, liền bị Mộc Miên bịt kín miệng lại.
– Đã lên đảo… Im lặng…
Nhã Phương gật gật đầu, há miệng cố hít thở thật nhiều. Nàng chợt hỏi nhỏ:
– Anh Huy… Làm sao bây giờ?! Ảnh có…
– Không sao… Nhất Huy bơi rất tốt… Nhưng trước khi anh Huy đến được đây. Chúng ta phải tự lo liệu thôi.
– Nhưng… la bàn… la bàn còn trên tay chị…
Nghe Nhã Phương nói, Mộc Miên sững người nhìn xuống. Nàng im lặng, nén một tiếng thở dài.