Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Nhã Phương

Truyện Sex: Nhã Phương


Phần 8

Sáng Chủ Nhật, Nhất Huy dậy muộn hơn mọi khi. Mãi đến 10h00 sáng anh mới ngồi dậy, vươn người sảng khoái. Nghĩ cũng lạ. Đêm qua anh ân ái với Ý Nhi dưới hồ bơi, mãi đến hơn 2h00 sáng anh mới ngủ. Vậy mà giờ đây khắp cơ thể anh rần rần một cảm giác sung sức dồi dào hơn cả mọi ngày.
Vệ sinh cá nhân xong, Nhất Huy lững thững đi xuống lầu. Vừa đi đến gần phòng khách, anh chợt nghe thanh âm nói chuyện của ông Nhất Hiệp. Anh dừng sững lại vì lời ông nói có liên quan đến mình.

– Haizz… Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện lại đến nỗi như vậy… Cũng nhờ anh giúp, nếu không thằng Huy chắc đã không cứu nổi…

– Không sao… Chẳng qua là sếp trên cho tôi nghỉ hưu sớm thôi mà… Kệ… Còn hai năm cũng chả có gì nuối tiếc.

Nhất Huy nhận ra giọng nói của chú Phước, bạn thâm giao của cha.





– Mà nghĩ cũng lạ… Chết một thằng tử tù thôi… Tôi nghe nói trong đó, đánh nhau chết người như cơm bữa… Làm gì mà họ làm căng vậy?! – Ông Hiệp hỏi tiếp.

– Tôi cũng lạ chứ nói chi đến anh… Cấp trên cứ hỏi tới hỏi lui là mang hắn đi đâu… Chết trong trường hợp nào?! Do truyền máu hay tra khảo chuyện gì mà chết… Haizz… – Ông Phước thở dài. – Họ còn gửi cả Pháp y xuống xem thi thể hắn… Không tìm thấy vết thương nào mới đồng ý với lý do là chết vì suy tim…

– Làm lớn chuyện vậy?!

– Ừ… Quái quỷ… Đừng nói là tử tù sắp tiêm thuốc… Dù là phạm nhân tù giam bình thường bị đánh chết… Chỉ cần có báo cáo của trại giam là họ đồng ý ngay… Chả buồn truy xét làm gì… Vậy mà…

– Tôi thấy anh còn khỏe khoắn như vậy… Nghỉ nhà trông cháu thì buồn chết… Hay là qua bên tôi đi… Tôi đảm bảo…

Ông Hiệp chưa nói xong thì bà quản gia bước vào phòng. Điệu bộ của bà hơi lúng túng như ngại vì sự có mặt của ông Phước.

– Có gì cứ nói… Anh Phước không xa lạ gì… – Ông Hiệp hiểu ý dỏng dạc nói.

– Dạ… Cô Ý Nhi bị cảm nóng…

– Ah… Được rồi…

Ông Hiệp hơi ngượng, xua tay ngăn lại. Dù sao việc có một người tình trẻ măng ngay trong nhà cũng không tiện chia sẻ với bạn. Ông quay qua vỗ vỗ tay ông Phước, nói:

– Tôi đi 5 phút quay lại… Ông đừng về… Chúng ta còn bàn công việc…

– Ok, anh cứ lo việc nhà đi… Sáng Chủ Nhật tôi rảnh rỗi mà…

Nhìn điệu bộ hấp tấp của ông Nhất Hiệp, ông Phước cười tủm tỉm một mình. Ý Nhi là một cô gái đáng thương hiền lành. Vì gia đình nghèo khó mới đi làm thợ gội đầu cho một điểm ăn chơi nổi tiếng Sài Gòn. Vừa vào đó ngày đầu tiên, nhan sắc của cô đã nổi bật như một con thiên nga lạc giữa bầy vịt trời ngơ ngác. Cũng chính ngày hôm đó, ông Hiệp và hai lão chiến hữu đi giải trí sau một bữa nhậu… Vừa gặp mặt ông Hiệp đã say mê nhan sắc của cô. Bên ngoài vẫn giấu giếm bạn bè, nhưng ông đã âm thầm đem cô ta về bên mình. Dù hai người như một đôi đũa lệch, nhưng cũng là phúc phần cho Ý Nhi, tránh xa được nơi bùn lầy nhơ nhớp kia.

– Chú Phước…

Đang nghĩ miên man một mình, chợt nghe tiếng gọi, ông Phước ngẩn đầu lên.

– Thằng Huy… Mày khỏe rồi chứ?! – Ông kéo tay Huy ngồi xuống bên cạnh.

– Dạ, con khỏe rồi… – Nhất Huy mỉm cười, trong đầu đang sắp xếp một số lời cần nói với ông.

– Chú Phước… Con muốn biết khu mộ dành cho tử tù… Con muốn đi viếng người đàn ông đã cứu mạng con…

– Con… Con biết rồi?! – Ông Phước hơi sững người ngạc nhiên.

– Đâu có gì đâu… Nhã Phương nói con nghe mấy hôm rồi… – Nhất Huy nhúng vai.

– À… Ra vậy…

Ông Phước hiểu ra. Chính ông Hiệp đã dặn đi dặn lại ông không được nói với Nhất Huy, sợ nó ám ảnh vì được tiếp máu từ một người chết. Ông không biết rằng, hiện giờ Nhất Huy cũng đang rất hoang mang. Anh nghe lỏm cuộc nói chuyện và hiểu ra được khá nhiều chuyện. Anh cũng đoán rằng khi mình đang cấp cứu, Nhã Phương đã luôn ở đó và chứng kiến mọi chuyện. Anh đã đoán đúng.

– Thật ra hắn được chôn ở miếng đất bên cạnh trường bắn Hóc Môn… Dù hiện giờ không còn hình thức tử hình bắn nữa, nhưng chỗ đó vẫn dành cho chôn tử tù không có thân nhân nhận xác… – Ông Phước thở dài não nề.

– Mộ ở đó ghi tên hay dùng số hiệu ạ?

– Số hiệu thôi… Vì nghĩa trang đó không có người trông, sợ những người có thù hằn với tử tù lén phá thi thể… Nên chỉ ghi trên bia mộ số hiệu…

– Vậy con ra đó tìm số 27183 là được ạ?! – Nhất Huy hờ hững hỏi.

– Ừ… Là 27183.

Nhất Huy nín lặng, cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Câu trả lời của ông Phước đã xác nhận một điều kinh khủng đang diễn ra với anh. Ký ức của một người đã chết đang sống lại trong trí óc của anh.

Ông Phước gật gù, chợt giật mình nhìn Nhất Huy. Số hiệu của gã tử tù đó ông còn chưa nói cho ông Hiệp nghe, chứ đừng nói đến Nhã Phương…

– Con… Con làm sao biết được số tù nhân của hắn?! – Ông khó hiểu hỏi.

– Là chú mới nói con nghe mà… – Nhất Huy tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

– Không có… Là con nói trước… – Ông tròn mắt nhìn anh.

– Chú nói mà… Chú rõ ràng nói số tù của gã đó là… 27183… – Nhất Huy trơ tráo đổi trắng thay đen.

– Ta… Điên mất… Không có… Ta không có nói… – Ông Phước cáu kỉnh gắt lên.

– Haizz… Xem như chú không nói… Vậy có người khác nói thôi… – Nhất Huy nhún vai, dửng dưng.

– Ai?! Là ai nói?! Cái này chỉ có thể là người nội bộ! – Ông Phước sừng cồ, túm vai Nhất Huy.

– Con sẽ nói chú nghe… Với điều kiện… Chú cho con tất cả thông tin của gã đàn ông này. – Nhất Huy ra giá.

– Không được…

– Gã chết rồi… Có gì không được chứ?!

Ông Phước nhíu mày suy nghĩ. Đúng, gã đã chết. Chết là hết. Ông cũng sắp nghỉ hưu sau khi bàn giao xong. Ông lại càng muốn biết đứa nào sau lưng ông tiết lộ thông tin cho Nhất Huy… Nếu ông tìm ra thằng đó… Hừ hừ… Ông sẽ cho nó đẹp mặt.

– Được… Hồ sơ của 27183 lưu kèm trong báo cáo mà chú gửi email nội bộ lên cấp trên. Chú chỉ có thể cho con đọc qua một lần… Không sao chép, không lưu lại gì hết!

Ông Phước rút laptop từ cái cặp da bên cạnh. Ông thao tác một chút, rồi đưa qua cho Nhất Huy.

Nhất Huy thấy tim mình đập thình thịch, chiếc laptop nhỏ nhắn lại trở nên nặng trĩu trong tay anh. Hàng chữ đầu tiên in hoa thật lớn đập vào mắt anh…

‘HỒ SƠ PHẠM NHÂN.

Số hiệu: 27183…’

Bên cột phải là tấm hình của một người đàn ông cầm bảng với con số “27183” viết bút lông nguệch ngoạc. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, hàng lông mày rậm rịt như hai con sâu róm to vắt ngang trên mí mắt… Mắt anh ta trũng sâu, ánh mắt ngạo nghễ ngang ngược bất cần đời. Nhưng không hiểu sao, trong ánh mắt đó… Nhất Huy lại thấy một nét quen thuộc kì lạ. Anh khẳng định mình chưa gặp qua anh ta… Nhưng sự quen thuộc lại hơn hẳn những người anh đã gặp gỡ tiếp xúc nhiều lần. Anh tiếp tục đọc…

“Họ tên: Huỳnh Long…”

Sinh ngày: 27 – 02 – 1983.

Nguyên quán: Hậu Giang.

Tội danh: Hiếp dâm, Giết người, Cướp của.

Tòa án nhân dân Tối cao Thành phố tuyên án: Tử hình. (Theo quyết định số: 136/TATCTP. 2016 ngày…)

Thời gian thi hành án: Ngày 17/01/2017…’

Nhất Huy rùng mình kinh sợ. Gã đàn ông đã truyền vào người anh một dòng máu đen dơ bẩn mang theo những mảnh ký ức vỡ vụn lại là một kẻ hiếp dâm giết người… Nghĩ lại những trải nghiệm của mình trong mấy ngày qua. Sự buông thả mất kiểm soát của mình với phụ nữ, anh thấy sợ hãi lo lắng… Điều gì sẽ xảy ra khi những mảng ký ức đó hoàn toàn ghép lại trọn vẹn?! Anh sẽ trở thành một tên điên cuồng hiếp dâm giết người như gã sao?!

Nhất Huy kềm nén, đọc xuống dưới lại thấy rất nhiều thông tin bỏ trống, như địa chỉ thường trú trước khi hắn phạm tội, số chứng minh nhân dân cũng để trống… Tại sao nhỉ?! Nhưng anh lại lưu ý một con số 177… Mã hồ sơ chuyên án tội ác của hắn. Chợt, nhìn kỹ lại tấm hình của Huỳnh Long, Nhất Huy nhìn ra một tấm gạc trắng băng bên đầu hắn… Khi nảy anh không quanh sát kỹ, suýt bỏ qua chi tiết này. Anh quay sang ông Phước hỏi.

– Tấm hình trong hồ sơ có phải là được chụp lúc hắn mới bị bắt không ạ?!

– Ừ… – Ông Phước gật gù. – Hắn bị thương ở đầu do lúc chạy trốn… bắn nhau với cảnh sát… Nghe nói hắn còn một mảnh đạn ghim trong đầu. Trí nhớ bị đảo lộn… Lúc thì hiền như bụt, lúc thì hung dữ như cọp…

Nhất Huy nhíu mày, gập laptop lại. Một đáp án mới lại hiện lên trong đầu anh… Anh đã tiếp thu vô số những mảng ký ức vỡ vụn từ một người mất trí nhớ.

– Rồi… Nói ta nghe đi… Là ai nói cho con số hiệu của gã này?! – Vừa nhận lại laptop, ông Phước liền hỏi.

– Là một người tên là… Huỳnh Long. – Nhất Huy đứng dậy, mỉm cười nói. – Con vào trong nhà trước nhé…

– Huỳnh Long… Huỳnh Long… Cái tên sao nghe quen vậy nhỉ?!

Ông Phước lẩm bẩm một mình. Hai mắt ông chợt sững lại, gọi với theo:

– Này… Thằng Huy… Mày nói đùa hả?!

– Con không đùa đâu…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng