Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Nhật Ký Của Mẹ

Truyện Sex: Nhật Ký Của Mẹ


10 – Lan Man Và Sự Đoạn Tuyệt Hay Là Sự Trốn Chạy?

Chuyện đến tháng của phụ nữ thì ai cũng phải kiêng cữ, có thể sự thay đổi chu kỳ nó làm bất ngờ người trong cuộc nên khi lên đỉnh điểm của sự thèm khát thì nhắm mắt cho qua để mà hành sự nhằm thỏa mãn cơn khát của bản thân mình, chứ kiêng cữ việc quan hệ là việc bắt buộc phải làm nhằm đảm bảo sức khỏe sinh sản cho mình, và cả vấn đề vệ sinh này nọ. Mẹ treo những cơn thèm khát của mẹ lại, và cũng là để thực hiện những gì mẹ mong muốn với ý nghĩ là có lợi cho bản thân con. Treo “tiểu lỗ đen của vũ trụ” và kỹ lưỡng chọn cho con một bác sỹ chuyên khoa Nam Khoa ở một bệnh viện cỡ lớn, bác sỹ Nam Khoa ngoài việc có tay nghề cao trong vấn đề sức khỏe của nam giới họ còn có nhiều am hiểu về tâm sinh lý của nam giới, đặc biệt là nam giới lứa tuổi như con. Trong tâm trí mẹ nghĩ là như vậy, còn có như vậy hay không thì cũng khó mà khẳng định, chỉ khi nào có kết quả từ chính con thì mẹ mới biết được là mình lựa chọn như vậy có đúng hay không? Một cuộc hẹn trước với bác sỹ tại phòng khám tại gia của bác ấy, gọi là bác nhưng thật ra cũng là một người rất trẻ, rất trẻ so với mẹ, cuộc trao đổi thì cũng xoay quanh việc đầu rùa của con khó thoát khỏi lớp da bao bọc ở phía ngoài và vấn đề kiến thức về sức khỏe sinh sản cho những người lứa tuổi như con. Rồi một lần khám sơ bộ để xác định là có nên can thiệp dao kéo đối với của quý của con hay không? Và quyết định là sẽ can thiệp dao kéo, đồng thời hằng ngày con sẽ đến phòng khám để vệ sinh thay băng và bác sỹ sẽ nói chuyện này nọ với con, mỗi ngày sẽ là một tiếng đồng hồ vào buổi tối. Mẹ giữ gìn cho mẹ, con thì vừa hoàn thiện vũ khí của con, vừa hấp thu thêm nhiều kiến thức về chuyện của người sắp lớn, thời gian đâu đó phải trên 3 tuần kể từ ngày can thiệp bằng dao kéo. Thời gian 3 tuần là thời gian kiêng cữ sau tiểu phẫu, chứ thật ra việc chăm sóc vệ sinh để tránh phù nề và nhiễm trùng thì đâu đó chỉ hơn một tuần mà thôi, một tuần để mẹ thải ra cái nhụy hoa không được thụ phấn khỏi em bé của mẹ và một tuần để da liền da thịt liền thịt của con. Và cái thời gian gần một tháng đó cũng là cách kiểm chứng xem chúng ta sẽ có thể kiềm tỏa được bản năng của mình nếu cần phải kiềm chế hay không? Xem khả năng chúng ta sẽ có thể dừng lại điều nên dừng hay không? Và quả thực thời gian tuy là ngắn, tuy là có nhiều điều kiện để chúng ta không lao vào nhau trong cuộc chơi mang đầy bản năng nhưng kết quả theo mẹ nghĩ là chúng ta sẽ dừng lại được nếu thật sự cuộc sống nó đòi hỏi chúng ta phải làm vậy. Gần một tháng chúng ta ở cạnh nhau nhưng thật sự không có cái gì gọi là dục vọng hết cả, ngoài những cái ôm tay, những cái vuốt mặt và những nụ hôn vào trán. Tất nhiên sự việc tốt lành như vậy không phải tự nhiên mà có, mà mẹ phải nói rõ cho con những gì chúng ta phải thử nghiệm sau cái đêm Ba Hòa Làm Một Và Nước Mắt Của Đàn Bà đó. Một tuần của mẹ và một tuần của con cũng trôi qua rất nhanh với bao việc phải làm vì cơm áo gạo tiền, với việc mỗi tối chở con đi thay băng và chở con đi hấp thu những kiến thức mà vị bác sỹ Nam Khoa kia truyền đạt. Cái công đoạn chở con đi rồi chờ con xong việc với bác sỹ nó chấm dứt bằng một lần bác sỹ gặp riêng với mẹ sau khi vệ sinh cho con và nói chuyện với con. Bác sỹ thông báo là mọi việc của con đã ổn định, không cần phải đi tới đi lui làm gì nữa, sau khi trao đổi xong xuôi, bác sỹ có nói với mẹ một điều mà làm mẹ lạnh cả xương sống.

Bác sỹ: Chị ạ, người lớn chúng ta đôi khi quá chủ quan, chứ trẻ em lên 7, lên 8 đã tò mò và hiểu được đôi chút chuyện thuộc về người lớn rồi. Nhất là những em trai, chúng ta nghĩ ở cái tuổi đó chúng chưa biết gì thì quả thực chúng ta đã rất sai lầm. Đến độ tuổi đó các em nên được ngủ phòng riêng, mà ở độ tuổi đó mới cho ngủ riêng thì cũng quá trễ so với những gì người phương Tây làm, nhưng muộn còn hơn không….

Có thể câu chuyện mà bác sỹ đề cập tới nó chỉ là việc bác sỹ nói một cách tự nhiên, nhưng với hoàn cảnh mẹ con mình thì mẹ lại không thấy tự nhiên một chút nào, có tật giật mình, nên nghe bác sỹ nói vậy tự nhiên trong người mẹ có một sự sợ hãi, có khi nào con lại kể chuyện của chúng ta với bác sỹ hay không? Mẹ quá chủ quan nên quên mất việc dặn con giấu kỹ cái chuyện “động trời” kia. Xong cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó mẹ đi với con từ phòng khám ra chỗ đậu xe với tâm trí bao trùm nổi sợ hãi.

Mẹ: Con có tâm sự với bác sỹ chuyện mấy đêm kia giữa mẹ con mình không con?





Con: Dạ không, bác sỹ chỉ nói với con chuyện gọi là sức khỏe sinh sản, rồi cách bảo vệ mình, rồi chuyện sinh em bé, chuyện người yêu, lấy vợ sau này…

Mẹ: Bác sỹ có hỏi gì con nhiều không? Có hỏi gì về hoàn cảnh của gia đình mình không?

Con: Dạ bác sỹ có hỏi là con có phòng riêng hay không? Có thích bạn gái nào chưa???

Mẹ: Chỉ những câu hỏi như vậy thôi hả con?

Con: Dạ, mẹ.

Mẹ thở phào nhẹ nhõm và đưa con về trong những suy nghĩ mông lung. Bác sỹ đã thực hiện quá tốt nhiều điều cho con, nhưng có lẽ mẹ cũng nương vào đó để mẹ con mình tâm sự với nhau nhiều hơn, chứ thực sự việc liên quan tới câu chuyện người lớn thì giữa hai chúng ta chỉ có những tiếng thở hổn hển gấp gáp và những cơn co giật của cơ thể chứ chúng ta chưa hề trao đổi với nhau một lần nào.

Một tuần cho khe nứt của mẹ hoàn toàn sạch sẽ và một tuần cho cơ thể của con lành lặn sau tiểu phẫu chứ chưa hoàn toàn bình phục để thực hiện những thao tác mang tính cọ xát mạnh. Theo mẹ tìm hiểu thì đâu đó phải thêm hai tuần nữa, con mới có thể thực hiện được những gì trời giao cho giống đực.

Một đêm, sau khi hai thân thể chúng ta không ở quá xa nhau trên giường, mẹ nắm lấy tay con và bắt đầu mở miệng thay vì hổn hển thở và co giật cơ thể.

Mẹ: Bác sỹ đã nói cho con hiểu hết những gì mà con cần hiểu về tuổi mới lớn chưa con?

Con: Dạ bác sỹ nói nhiều lắm mẹ ạ, nhưng con thấy bác sỹ nói chưa đủ

Mẹ: Có gì mà chưa đủ nữa, nguyên một tuần hai bác cháu trao đổi mà.

Con: Dạ…nhưng…nhưng con thấy có nhiều cái bác sỹ không nói, có nhiều cái con biết mà bác sỹ không có hề đề cập với con, con lại sợ không dám hỏi

Mẹ: Con biết mà bác sỹ không biết, không nói? Con biết những gì và biết từ đâu???

Con: dạ……….!

Mẹ: Con nói cho mẹ xem nào, đừng sợ, có nhiều chuyện khó làm, mà mẹ con mình đã làm, giờ có gì con cứ nói với mẹ, đừng sợ gì cả, mẹ con mình chia sẻ với nhau mà.

Con:……..!

Me: Mạnh dạn lên nào, nói đi con, có gì thắc mắc cứ nói đi.

Con: Con với mấy bạn biết được nhờ mấy anh ở lớp trên khi đi chơi bóng đá.

Mẹ: là sao con?

Con: dạ…những lúc trước lúc đá bóng hoặc sau khi đá bóng, chúng con có ngồi chơi với nhau, có đọc truyện và xem phim về “ấy ấy”, mấy anh có ipad, có Samsung Galaxy…

Mẹ: Sao bọn con lại hư vậy, mẹ đã không cho con dùng điện thoại với máy tính riêng, để con không dính vào mấy chuyện như thế này. Thế đọc truyện và xem phim lâu chưa???

Con: dạ…………..!

Mẹ: Con xem lâu chưa Hưng, nói mẹ nghe đi nào? Lâu chưa?

Con: dạ, hơn một năm rồi…con xin lỗi, con thấy mấy bạn với mấy anh xem, con cũng tò mò xem theo..con…con…

Mẹ: được rồi, chuyện như thế này là lỗi ở mẹ, đáng lẽ phải chỉ bảo cho con sớm hơn, phải cho con gặp bác sỹ sớm hơn, nhưng giờ con biết quá những gì con phải biết rồi, giờ con phải nghe theo lời bác sỹ đã dạy bảo cho con nghe chưa con, còn mấy truyện và phim kia nó sẽ hợp với con khi con thêm vài tuổi nữa.

Con: Dạ…..ạ …ạ! Con xin lỗi.

Mẹ: Có phải những hành động “Tò mò kia” đối với mẹ, là do con đọc truyện và xem phim đúng không?

Con:…..!

Mẹ: Chuyện mẹ con mình làm là sai trái đó con, nếu người ta biết người ta sẽ lên án và nguyền rủa mẹ đó, vì xã hội không cho phép việc quan hệ giữa người thân, việc quan hệ chỉ là đúng đắn khi là vợ chồng với nhau mà thôi. Mẹ sai lầm con ạ, mẹ sai vì bị cuốn theo sự “tò mò kia” của con. Con hiểu không?

Con:…!

Mẹ:… Chuyện giữa mẹ con mình phải dừng lại vì mẹ con mình làm vậy là không đúng, đồng ý là việc quan hệ nam nữ nó cũng như nhu cầu ăn uống, hít thở này kia. Nhưng xã hội không cho phép việc quan hệ giữa những người thân thích của nhau, vì nó phá vỡ hết tất cả mối quan hệ trong gia đình, gây ra nhiều khổ đau vô cùng tận, con nên nhớ là việc quan hệ với nhau nó mang tính nhu cầu của xác thịt, chứ không phải là tình yêu này kia đâu con nhé. Nó cũng như việc nhịn ăn nhịn uống vậy, khi thấy món ăn gì, thức uống gì nó gây hại cho mình và cho những người xung quanh mình thì mình phải bắt buộc dừng lại. Sau này con lớn lên con sẽ có người yêu, có vợ, lúc đó con sẽ quan hệ một cách thật sự với người yêu với vợ. Chứ việc quan hệ giữa hai mẹ con mình nó sẽ là thảm họa khi người khác biết được….vv… Con hiểu ý mẹ nói không Hưng?

Con: Dạ…Con hiểu ạ.

Mẹ: Vậy nếu mẹ con mình dừng lại con thấy đúng hay sai nào?

Con: Dạ…đúng mẹ ạ!

Mẹ: ừ, con hiểu biết nhiều rồi đó, dừng lại là đúng nhất, để mẹ con mình không bị hậu quả, không bị thiên hạ người ta chê cười, bị người thân lên án và xa lánh. Dừng lại và đừng nghĩ gì nhiều, đừng ghen ghét với ai hết, thêm vài năm nữa con sẽ có người yêu, rồi lấy vợ. Còn sau này có người yêu, có vợ thì nên nghe theo những kiến thức mà bác sỹ đã chỉ bảo cho con. Con nghe?

Con: Dạ.

Mẹ: Nhớ nghe con, mẹ con mình sẽ dừng lại trong thời gian tới, con cứ giữ nó như là bí mật của mẹ con mình, xem như đó là việc mẹ không thể kiềm chế được trước những gì con gây ra với cơ thể mẹ và mẹ đã sai lầm khi đi theo cảm xúc của mình, mẹ đã vô tình đưa mẹ con mình vào con đường sai trái. Lúc nào dừng lại thì con hãy cứ xem như đó là sai lầm của mẹ con mình và mẹ con mình đang sửa sai. Đừng luyến tiếc hay đừng ghen tị gì với ai khi họ ở bên cạnh mẹ. Mẹ cũng sẽ làm như vậy, sẽ vui hơn khi có có người yêu, có vợ.

Con: Dạ con biết rồi mẹ ạ.

Mẹ: ừ, mà con đã đọc những truyện gì để phát hiện là bác sỹ nói chưa đầy đủ vậy, mạnh dạn nói cho mẹ nghe xem nào.

Con: Da…dạ, tụi con đọc truyện Cô Giáo T, Nốt Ruồi….

Mẹ: Vậy con thấy có gì khác với những gì bác sỹ nói với con???

Con: Dạ…Bác sỹ nói không kỹ như trong truyện, không có hướng dẫn như trong truyện mẹ ạ.

Mẹ: Trời ơi…sao bác sỹ nói những chuyện quá tỉ mỉ như mấy truyện viết cho người lớn được hả con? Tuổi các con chưa thể được tư vấn tỉ mỉ đến mức độ như vậy được. Con biết những điều quá tỉ mỉ đến mức như vậy là quá sớm, mà con nghĩ lại mà xem, chính vì con biết quá sớm, và quá tò mò nên giờ cả hai mẹ con mình đều đi vào con đường mà xã hội không cho phép.

Con:…

Mẹ: Mà con đọc truyện như vậy lâu rồi, và cũng đã có trải nghiệm rồi, giờ ngừng lại nhé, để sau này thành người, có người yêu, có vợ rồi sẽ ấy tiếp nhé?

Con:…

Mẹ: Con có nghe không?

Con: Dạ

Mẹ: Con có tò mò chuyện gì nữa không? Trong mấy cái truyện mà con đọc đó con có tò mò gì nữa không? Hôm nay con nói thật với mẹ đi, sau hôm nay mẹ không có nói gì với con nữa đâu đấy, mẹ muốn hiểu rõ tâm tư và suy nghĩ của con.

Con:…

Mẹ: Sao con? Nói mẹ nghe nào, con đang nghĩ cái gì và muốn làm gì khi nghĩ về những điều con đã đọc được, những điều mà đáng lẽ con chưa nên biết???

Con:.. dạ……trong truyện có nói về hôn “chỗ ấy”……………………..

Mẹ: “chỗ ấy” là chỗ nào?

Con: là hôn “phía dưới” đó.

Mẹ: À, Mẹ không biết quá nhiều về cái đó, nhưng…nhưng mẹ đọc báo có nghe nói là sẽ bị ung thư lưỡi, ung thư họng gì đó nếu “chỗ ấy” nó có bệnh tật đó con, không phải cứ tò mò rồi hôn lung tung vào những người đang bị bệnh ở “chỗ ấy” đâu. Truyện là truyện, chứ ra đời nóc có nhiều cái phức tạp lắm, nó lại là truyện dành cho người lớn, không phù hợp với lứa tuổi như con. Con nên cẩn thận chuyện này kể cả với bạn gái hay vợ sau này. Muốn làm gì cũng phải tìm hiểu về sự sạch sẽ của cái đó.

Con:…

Mẹ: Có vẻ như con vẫn còn tò mò rất nhiều điều mà con chưa được thỏa mãn, cứ nói ra những thắc mắc của con về chuyện đó với mẹ đi, những gì con trãi qua có gì khác với những gì con biết và con mường tượng??? Con mạnh dạn nói, còn mẹ sẽ lắng nghe.

Con:…

Mẹ: Nói đi nào, có gì đâu nữa mà con phải sợ, nói đi mẹ nghe.

Con: Con…con…con muốn hôn “chỗ ấy” xem nó có đúng như vậy không? Mà sao con thấy khác nhiều cái như trong phim lắm.

Mẹ: Phim??? Phim gì???

Con: dạ con không biết, bọn con chỉ xem mấy phim do mấy anh mở ra thôi, chỉ thấy ghi là Em Yêu 1, Em Yêu 2,….Em Yêu 10…

Mẹ: Mẹ đã nói với con rồi, mọi thứ trong truyện hay trong phim nó khác với đời thực, không phải cái gì cũng giống như nhau đâu con ạ, đừng có sa vào những điều như thế để rồi bỡ ngỡ trong thực tại.

Con: Dạ, con thấy khác lắm, trong phim đó, cái chú kia chú làm nhiều cách lắm, lại làm mạnh lắm lắm luôn, còn cái cô kia thì rên lớn lắm, la lớn lắm, chứ không phải…chứ không phải…

Mẹ: Chứ không phải ……sao…….???????

Con: Chứ…chứ không nằm im như… như…

Mẹ: ơ..ơ, à mẹ hiểu rồi. Thôi kệ đi con, mỗi người mỗi kiểu, mỗi hoàn cảnh khác nhau nó sẽ có nhiều điều diễn ra khác nhau.

Con: Dạ…ạ…ạ!

Mẹ: Thôi, khuya rồi, mẹ con mình nói chuyện với nhau như thế mẹ thấy cũng đủ rồi, lớn lên có người yêu có vợ, con sẽ trải nghiệm nhiều hơn, giờ mẹ con mình ngủ, con nhớ đừng đụng chạm gì mẹ và cũng đừng có làm gì “cái ấy” của con nghe, nó cần thời gian để lành hẳn đó.

Con: Dạ.

Mẹ: Ngủ ngon đi con, mẹ sẽ cân nhắc vài chuyện, đừng nghĩ gì nhiều, quan trọng là con hiểu được là chuyện của chúng ta không thể kéo dài mãi, vì nó hoàn toàn là sai trái.

Một khoảng thời gian không quá dài mẹ không chìm trong sự điên dại, không chìm trong sự điên cuồng mang tính thú vật trong con người mẹ, nhưng không có nghĩa mẹ đã trở thành một con người đúng khuôn mẫu, vẫn còn đó sự tò mò của mẹ về vấn đề mà mẹ chưa từng biết trong hơn một nửa đời người của mẹ, đó là sự không giới hạn trong vấn đề tình dục, có quá nhiều điều về tình dục mà trước đó mẹ không hề biết, không hề mường tượng được về nó. Có lẽ cái ý trẻ không chơi bời đến già mới đổ đốn, nó phù hợp với hoàn cảnh của mẹ. Nếu không có hoàn cảnh ngày hôm nay thì mẹ không hề biết tình dục nó có rất nhiều cung bực để biến tấu, từ các tư thế đến các ngôn từ khi ái ân, từ màn khởi đầu cho đến màn kết thúc, nó có nhiều khâu nhiều hành vi để con người đi đến trạng thái đạt cực khoái làm co quắp cả cơ thể của con người. Từ trước đến giờ mẹ chỉ trải qua những hành động không có gì gọi là sáng tạo hay đổi mới trong hành vi mang tính dục, chỉ đâu đó những hành động mang tính cổ điển để tìm đến cực khoái mà thôi. Vẫn cứ loanh quanh mấy cái tư thế mang tính bản năng nguyên thủy, cũng những nụ hôn, những cái sờ mó, những màn cởi áo cởi quần mà thôi. Chỉ có chừng vậy, và cũng chính chỉ có chừng vậy nên nó có cái gì đó không thể nói là “nhàm chán”, nhưng nói chung là có cái gì đó nó lặp đi lặp lại, không có yếu tố mang tính “khởi sắc” hay mang tính “mới mẻ” cho dù “cực khoái” mẹ vẫn vươn tới được. Trong vấn đề này có vẻ như mẹ đã lạc hậu so với “cái biết” của con, “cái biết” chưa phù hợp với độ của của con, “cái biết” chỉ mang tính lý thuyết trong mấy câu chuyện, trong mấy clip mà con xem, chứ chưa phải là “cái biết” mà con đã có cơ hội “thực nghiệm”. Nhưng dù sao thì con cũng “biết” hơn rất nhiều so với mẹ.

Đúng là mẹ có tham gia diễn đàn này kia, nhưng không biết sao mấy cái như Cô Giáo T, Nốt Ruồi K…Em Yêu 1….Em Yêu 10… mẹ không hề thấy, nó gây cho mẹ sự tò mò là trong những cái đó nó có gì? Con đã biết những cái gì ở trong đó. Tò mò thì tất yếu sẽ tiếp cận và tìm hiểu. Nhưng với một người không quá mức hiện đại về công nghệ như mẹ, thì việc tìm kiếm trên internet không hẳn là dễ tìm. Google Cô Giáo T, Nốt Ruồi K…thì mẹ đọc được từ kết quả Google trả về, nhưng tìm “em yêu 1, em yêu 2…” thì lại không có. Lại phải nhờ đến cậu họ của con, lấy lý do là theo dõi xem con có dùng máy tính để truy cập những thứ của người lớn hay không, mẹ hỏi cậu của con là muốn tìm bài viết hoặc phim ảnh liên quan đến chuyện người lớn, đặc biệt là phim người lớn thì phải tìm kiếm như thế nào?

Cậu con tư vấn: để tìm những cái đó ngoài việc gõ tên cần tìm, còn cộng thêm những từ như “xvideo, xxx, sex, video sex…”, mà chị không theo dõi được đâu, vì người ta có cách để xóa lịch sử tìm kiếm, lịch sử truy cập…chỉ có cách là không cho dùng máy tính, hoặc cho dùng thì phải có công cụ chặn web…

Với lý do vu vơ đó, cộng với những gì cậu con nói, mẹ yêu cầu cậu con giảng giải và hỗ trợ mẹ về thủ thuật cơ bản về internet, về xử lý ảnh đơn giản trong vòng 2 ngày.

Kết quả học hỏi trong hai ngày, cuối cùng mẹ cũng tìm về được “Em yêu 1, em yêu 2…”

Quả thực mẹ đã bỏ phí rất nhiều thời gian của cuộc đời mẹ trong cái được gọi là “nghệ thuật ân ái”, mẹ đã bỏ phí thời gian của mình để rồi không được khám phá những cái tuyệt vời trong nghệ thuật ân ái. Đọc truyện Cô Giáo T, Nốt Ruồi K… mẹ nhận ra quả thực ân ái là một nghệ thuật, những gì được đề cập trong những truyện đó nó rất phù hợp cho những người như mẹ, thậm chí nó còn phù hợp cho mẹ ở cái thời điểm lên xe hoa theo chồng, chứ đừng nói là ở cái tuổi sắp xế chiều này, giờ mẹ mới biết thì thật sự đã rất muộn, muộn với mẹ nhưng nó thật sự quá sớm với con, sớm đến mức sẽ gây họa cho những người thuộc lứa tuổi như con. Đọc, tìm hiểu trong những truyện đó và mẹ có ao ước được trải nghiệm những gì người ta viết, muốn được hưởng những cảm giác “sung sướng” mà người ta miêu tả. Rồi lại mấy cái video “Em yêu 1, Em Yêu 2…”…sao người ta lại tự do lại thoải mái trong ân ái như vậy cơ chứ? Tiếng rên rất tự nhiên của cô gái, những thế sáng tạo của người đàn ông, những cú tấn công dồn dập của người đàn ông. Quả thực cả hai con người đó họ có được một sự sáng tạo và tự nhiên mà mẹ chưa từng có và mẹ mong ước có được sự sáng tạo tự nhiên đó. Đọc truyện, xem clip làm mẹ thích thú, làm mẹ ước ao, làm mẹ nóng cả người, làm mẹ thấy mẹ bị thiệt thòi….

Quả thực khi con người ta không quá thiếu thốn một cái gì đó, thì người ta sẽ không bị chi phối quá nhiều bởi “cái gì đó”, có thể cơ thể mẹ được no đủ bởi hai đêm “thảm họa” kia, nên sự bức thiết nó không chi phối bản thân mẹ, tính người nó cao hơn hẳn tính vật trong con người mẹ, mọi thứ đi vào “quy cũ” một cách nhẹ nhàng mà không cần phải có cái gì đó phải lời to hành động mạnh, riêng bản thân con, do con biết những gì con đã lén lút làm với mẹ, mẹ đều biết nên giờ con sợ hay sao đó nên con cũng chẳng dám “làm gì” như trước nữa. Tất nhiên việc no rồi thì thời gian nó sẽ sao chúng ta đói lại, giờ ngồi suy tưởng lại thì quả thực là không hề sai, thời gian càng kéo dài ra tính từ cái đêm cuối cùng “em bé” của mẹ được thỏa mãn được no nê bởi “em trai” của con thì cơ thể mẹ lại bắt đầu có hiện tượng “đói” lại, mẹ cảm nhận được sự lớn dần lên của việc thèm muốn được giao hợp, cảm nhận được cái sức nặng ham muốn nó dần dần lớn lên trong mẹ. Nhưng cái sức nặng ham muốn đó nó không phải đạt cực đại một cách tức thì, mà nó tích lũy dần dần theo giờ theo ngày, rồi lại theo tuần…chưa đến mức phải là theo tháng vì tính từ ngày can thiệp vào “em trai” của con đến lúc “em trai” của con hồi phục hoàn toàn nó chưa vượt qua đủ số ngày để gọi là tháng.

Một đêm trong cái thời gian dài vô tận đó, chúng ta có cuộc trò chuyện mang tính người lớn tiếp theo, sau thời gian không quá ngắn chúng ta không đề cập gì.

Con: Mẹ, của con lành hẳn rồi mẹ ạ, bình thường lại rồi và dễ chịu hơn trước.

Mẹ: ừ, chúc mừng con nghe, nhớ vệ sinh sạch sẽ và bảo vệ thật tốt nhé, bảo vệ để sau này lấy vợ sinh con, sinh cháu cho mẹ đó nghe.

Con: Dạ, Mẹ… Con…Con…

Mẹ: Sao?

Con: Con…con lành rồi đó mẹ.

Mẹ: ừ, thì lành rồi, mẹ biết rồi, vậy là quá tốt.

Con: Giờ …giờ sao đây mẹ?

Mẹ: Sao là sao con??? Lành là xong rồi đó, mọi thứ mẹ lo như vậy là ổn rồi đó.

Con im lặng.

Đúng là con đã biết sợ, biết sợ vì mẹ hiểu con đề cập như vậy là con muốn gì, con muốn gì nhưng giờ con không dám làm bất kỳ điều gì. Vì so với lúc trước khi con chưa biết mẹ biết hết những gì con lén lút làm với mẹ thì giờ con không hề dám chủ động làm bất cứ một hành động gì. Khi con người ta còn ở trạng thái 50/50 việc người khác có biết hành động xấu xa của mình hay không thì người ta còn có cớ để làm liều, chứ khi người ta đã biết là hành động của mình luôn bị phát giác thì với sự non gan của người ta, người ta sẽ không dám làm liều nữa.

Ở thời điểm đó mẹ không quá “đói khát” đến mức điên rồ, đến mức lệch lạc hết mọi thứ, thì mẹ không hề muốn chiều theo suy nghĩ của con. Nhưng chúng ta vẫn phải cứ nói chuyện.

Mẹ: Mẹ đọc hết những cái truyện con nói rồi đó, mẹ cũng đã xem mấy cái clip kia..nữa.

Con: Sao mẹ có được mà đọc, có được mà xem vậy?

Mẹ: Mẹ có cách để tìm ra, mẹ đọc mẹ xem để xem con biết được những gì? Con biết như vậy là quá nhiều so với tuổi của con đó. Sau này nếu con có con thì đừng để con của con tiếp cận những điều như vậy quá sớm.

Con: dạ mẹ, mẹ…con…con… thích đôi chân của mẹ, chân của mẹ đẹp lắm.

Mẹ: Con đừng như vậy, như vậy không phải quá sai, nhưng hãy thích những gì tương tự mà không thuộc về người thân của mình con ạ, mẹ đề cập ở đây là vẫn đề thích về giới tính, thích mang tính được như mấy đêm vừa rồi giữa hai mẹ con mình. Mà tốt nhất để khi nào con hành học thành người lúc đó mới để ý những chuyện như vậy với người khác giới ở xã hội.

Con:…

Mẹ: Mà sao con lại thích đôi chân của mẹ?

Con: Con thích nhìn đôi chân của mẹ, vì nó rất đẹp, con không biết sao nữa, vì thấy nó đẹp, nó trắng, đặc biệt là chỗ này…(con lấy tay đặt nơi bẹn(háng) của mẹ rồi vẽ tròn ra sau mông của mẹ)..con thích ngắm.

Mẹ: Bữa nay con đừng như thế nữa, như vậy là không đúng. Những gì con làm, mẹ và con làm đều sai trái con ạ.

Con:…

Mẹ: Con biết được rất nhiều thứ thuộc về người lớn, theo những gì mẹ đọc và mẹ xem thì những điều con biết đó nó không hề sai khi sau này con có vợ, con làm những điều đó với vợ con, để con mang lại hạnh phúc cho vợ của con. Nếu con chỉ áp dụng với vợ của con thì đó cũng là cách để con xây dựng hạnh phúc gia đình của con sau này.

Con: Dạ…con biết rồi, nhưng cứ sợ sợ là sai, nhưng giờ mẹ nói như vậy là con hiểu rõ rồi. mà…mà… mẹ đọc vậy, thấy vậy, mẹ có muốn như vậy không?

Mẹ: Cái đó mẹ không biết, mẹ chưa hề từng trãi qua, mẹ cũng không rõ, nhưng mẹ biết nó không hề sai nếu làm đúng với đối tượng mà con muốn làm. Con thích như vậy lắm hở?

Con: Dạ…con thích lắm, muốn được như vậy.

Mẹ: Ừ, mẹ biết rồi, nhớ những gì mẹ nói và những gì bác sỹ nói con nhé.

Con: Dạ.

Mẹ: Thứ năm này mẹ đi Hà Nội có việc, mẹ kêu bà ngoại lên chăm con, con nhớ nghe lời ngoại và tự chăm sóc bản thân mình, học hành nghiêm túc con nhé.

Con: Dạ, thế mẹ đi có lâu không mẹ?

Mẹ: Mẹ đi vài ngày, xong việc mẹ về, mà ở nhà, con ra ngủ riêng ở phòng của con con nhé, còn ngoại ngủ ở phòng của mẹ

Con: Dạ.

Mẹ: Mà mẹ dự định là nhờ ngoại ở lại với mẹ con mình một thời gian, vừa để ngoại đi chơi thành phố, vừa tranh thủ ngoại giúp gì được mẹ thì giúp.

Con: Mẹ…

Mẹ: Thôi, ngủ đi con, khuya rồi…!

Sau đêm đó, mẹ lạnh lùng trở lại với thời trang của một góa phụ đen, mọi thứ kín đáo đến mức có thể, ít nhất là những lúc mẹ xuất hiện trước mặt con. Rồi ngoại cũng lên theo yêu cầu của mẹ, ngoại sẽ thay mẹ chăm sóc cho con trong những ngày mẹ phải đi Hà Nội vì cái kế hoạc điên rồ của mẹ.

Sáng thứ năm, mẹ bay cao thẳng tiến Hà Nội, nơi mẹ muốn mẹ điên loạn nhưng điên loạn không đến mức bị xã hội lên án một cách gay gắt như cái chuyện mà mẹ đã điên loạn cùng con. Một phượt thủ, một chủ quán café đang mong được gặp mẹ nhưng phượt thủ đó lại không hề biết mẹ đang mang thân xác của mẹ ra Hà Nội chỉ vì cậu ta. Mẹ chỉ đưa ra một cái hẹn mơ hồ với phượt thủ đó trong những lúc tâm sự đêm khuya cùng cậu ta, một sự thỏa thuận mơ hồ rằng: Người phượt thủ đó sẽ đi khám sức khỏe ở một phòng khám do mẹ chỉ định và mẹ chịu hết toàn bộ chi phí khám sức khỏe đó, rồi tiếp theo cậu ấy sẽ một mình đến khách sạn mẹ đặt sẵn với không điện thoại thông minh, không thiết bị điện tử trong mình. Người đó sẽ làm tất cả cho mẹ những gì mà mẹ thu lượm được từ những câu chuyện từ những clip mà con đã từng nêu tên. Máy bay mang mẹ đi với dự kiến trong đầu là người đó sẽ khám sức khỏe theo yêu cầu của mẹ, rồi cơ thể mẹ sẽ được thăng hoa trong một khách sạn hạng sang ở đường Lý Thường Kiệt – Hà Nội. Ra tới nơi tùy tình hình mẹ sẽ liên lạc với người phượt thủ ấy và thực hiện cái cuộc hẹn mơ hồ không định rõ thời gian ấy, đồng thời mẹ cũng sẽ đoạn tuyệt với con ở vai trò giao phối đực cái. Mẹ đang trốn chạy, đúng, mẹ đang thật sự trốn chạy, nhưng sự trốn chạy đó vẫn có một cái gì đó không dứt khoát, vẫn có một cái gì đó nó níu kéo. Trốn chạy hay đoạn tuyệt? Hay là trốn chạy để rồi đoạn tuyệt? Sẽ là đoạn tuyệt nếu mẹ thắng được cái tâm lý yêu bản thân thái quá và mẹ một mình đủ bản lĩnh để phiêu lưu trong trò chơi ân ái với một người xa lạ.

Máy bay đáp sân bay Nội Bài, mẹ mở laptop, online facebook, chỉ cần một vài tin nhắn, một số điện thoại cho chàng trai kia, nhưng mẹ không làm được, tắt laptop, ngồi lên xe taxi, rồi cũng đặt được thân lên chiếc giường của khách sạn, laptop bật lên rồi tắt đi với vô số lần, cả hàng sa số suy nghĩ lan man trong mẹ. Nguyên ngày thứ năm, đến cả gần ngày thứ sáu, mẹ giam mình trong khách sạn chỉ để bật và tắt laptop. Ham muốn mẹ cũng gần như có thừa nhưng không có ai để đồng mình với mẹ trong cái muốn sa ngã này, tâm lý yêu bản thân, sĩ diện và nhiều cái sợ có lý do, nó không cho mẹ đủ can đảm để nhắn cho con người đó số điện thoại của mẹ. Đến gần cuối chiều thứ sáu, mẹ đi ra đường với ăn uống, shopping và ngắm Hồ Gươm về đêm. Sáng mai mẹ sẽ về với một túi đồ với nào là áo không quần, váy không nội y…Mẹ muốn vậy. Mạnh dạn mở laptop lên, online rồi nói chuyện một cách vô thưởng vô phạt với người đó, rồi tắt máy nằm mường tượng về những gì mẹ con mình đã cùng có với nhau, và nghĩ về nhiều điều gì có thể xảy ra tiếp theo, còn với người con trai ấy xem như là không hề có duyen, xem như chưa hề liên lạc với ai trên cái diễn đàn ấy.

Mẹ không Đoạn Tuyệt và cũng không muốn Trốn Chạy. Còn đó nhiều điều con chưa được làm và mẹ cũng chưa được “bị làm”, sao phải trốn chạy hay đoạn tuyệt cơ chứ?! Mẹ điên, và đây là khoảng thời gian điên khủng khiếp nhất trong quãng đời được làm người của mẹ.

Gần trưa thứ bảy mẹ xuất hiện ở nhà với sự bất ngờ của ngoại.

Ngoại: Sao về sớm vậy con?

Mẹ: Dạ, con về sớm vì có chuyện cần “giải quyết nhanh” mẹ ạ!

Có lẽ vậy, phải “nhanh” vì ở đâu đó phía dưới của mẹ nó lại như núi lửa cần phải phun trào.

P/s: Chị xin lỗi em vì chị chỉ thực hiện được một nửa cái hẹn nửa vời của chị, chị cũng xin lỗi em vì những câu chuyện ngu ngơ chị nói với em khi chị đang bị điên loạn vì dục vọng. Giá như lúc đó chị mạnh mẽ để gặp em thì có lẽ câu chuyện của cuộc đời chị đã đi theo hướng khác. chị tiếc nuối

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng