03 – Sóng Nha Trang Dồn Sóng Phú Quốc Và Những Giọt Hạnh Phúc Cuối Cùng.
Việc được đề bạt và kế hoạch đi Hà Nội học của ba, chúng ta biết cách tết hơn nữa năm trời, trong khoảng thời gian đó chúng ta vẫn sống yên ổn như nó vẫn đã từng yên ổn. Gần tết, sau khi tổng kết kết quả kinh doanh với sự mỹ mãn trong việc duy trì và phát triển hệ thống kinh doanh của mẹ, cộng với việc ra tết ba con sẽ ra Hà Nội học, đây là lần đầu tiên ba của con phải xa gia đình hằng tháng trời như vậy, nên vào cuối năm mẹ đề xuất với ba là sẽ thu xếp việc lo tết cho hai bên nội ngoại trước, rồi cả nhà mình sẽ đi du lịch nội địa xuyên tết với hướng đi là hướng mũi Cà Mau, hơn 10 ngày với hai trọng điểm Nha Trang và Phú Quốc.
Sau khi sắp đặt hết công việc và lo tiền tết cho các cô các chú ở công ty, ba cũng bắt đầu vào kỳ nghỉ tết, cả gia đình mình bắt đầu một cái tết đầu tiên không có vướng bận gì tới họ hang hai bên, cả nhà chúng ta hoàn toàn thuộc về nhau ở những địa danh được xem là đẹp nhất đất nước, quả thực theo cảm nhận của mẹ thì đây là cái tết thú vị nhất của cuộc đời mẹ, mẹ được vứt bỏ hết những ràng buộc về lễ nghi trong mấy ngày tết, được thoải mái vui chơi cùng cả gia đình mình. Trong những ngày vui chơi bên nhau chúng ta thật sự là một gia đình hạnh, do mọi chuyện đã đi vào nề nếp, và mẹ cũng đã xóa nhòa hết những thói quen ngu ngốc giữa mẹ và con nên cũng không có gì phải lo nghĩ quá nhiều, con vẫn hồn nhiên vui tươi bên ba mẹ, ba mẹ vẫn đùa vui nói cười bên con, trong những ngày đó mẹ cũng chủ động rất tốt việc riêng tư của ba với mẹ, ba với mẹ chỉ mặn nồng với nhau khi con đi ra ngoài ngắm cảnh hay vui chơi lặt vặt, những lúc như vậy ba với mẹ cũng khóa cửa rất cẩn thận. Chỉ có một vài lần do ba con có đi gặp người quen ở hai địa phương đó rồi uống chút rượu bia hàn huyên tâm sự tới khuya mới về khách sạn, những lúc đó ba con có ngẫu hứng và hành sự thì cũng đợi con đã ngủ say, ba mẹ mới hành sự trong bóng tối, do phòng khách sạn rất lớn lại giường đôi cách xa nhau nên mẹ nghĩ con cũng chả thể biết lúc nào ba mẹ hành sự. Có chăng thì chỉ từ hướng mẹ, mà hướng mẹ cũng không có gì quá nặng nề, mẹ chỉ cảm nhận rằng mỗi đêm ba con say và bước đến với mẹ để hành sự khi con đang ngủ thì suy nghĩ của mẹ chỉ biết là giường bên cạnh có con đang ngủ, mẹ không bệnh hoạn để mong này mong kia, chỉ có điều là những lúc như vậy mẹ cảm nhận là em bé của mẹ nó hứng khởi hơn, cảm giác chủ quan là nó ướt nhanh hơn và nhiều hơn, và mỗi lần như vậy mẹ đạt đỉnh hai lần khác với những lần bình thường là chỉ một lần lên đỉnh với ba con rồi hết. Chuyện của chúng ta chỉ có vậy mà thôi, đây là những điều diễn ra từ hướng mẹ, còn cuộc vui tết của gia đình của chúng ta như thế nào thì chính bản thân con cũng đã cùng trải nghiệm.
Thời gian vui chơi rồi cũng trôi qua rất vội, rồi chúng ta cũng phải trở lại ngồi nhà của chúng ta, sau hai ngày nghỉ ở nhà và đi thăm tết muộn một vài người thân thuộc và cả ông bà hai bên, rồi cũng đến ngày ba con lên đường đi học, con cũng tựu trường, mẹ cũng phải bắt đầu với công việc kinh doanh của mẹ. Mấu chốt vấn đề của gia đình mình là việc ba con sẽ vắng nhà một thời gian không phải là ngắn, nhưng theo suy nghĩ chủ quan của mẹ thì việc đó nó không quá ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ con mình, vì đã từ lâu mẹ với ba không quá liên quan nhau về công việc, việc của ba con thì ba con làm, việc của mẹ thì mẹ làm, còn việc chăm sóc con và chăm sóc cả gia đình đều do một tay mẹ cáng đáng vì thật ra mẹ không quá thiếu thốn về thời gian, công việc điều hành của mẹ đã có từng bộ phận chuyên nghiệp họ phụ trách mẹ chỉ có việc giám sát và đánh giá thôi, không có gì quá khó nhọc, mảng kinh doanh của mẹ cũng không phải quá rắc rối để phải đàm phán rồi tiếp khách, rồi kế hoạch này kia. Đến sát ngày ba con đi học mẹ cũng bình thản vì nghĩ cũng không có gì quá phức tạp, nhưng đến khi ba con đi rồi, đêm đầu tiên ngủ một mình mẹ mới cảm nhận được vấn đề, đó là sự trống trãi và có chút khó ngủ vì sợ mông lung, vì quả thật cả hơn mười năm trời mẹ chưa bao giờ phải ngủ một mình, mẹ không mường tượng được việc phải ngủ một mình nó khó khăn đến vậy, nằm cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ, một tiếng động nhẹ ở đâu đó phía ngoài nhà mình cũng làm mẹ giật mình, cứ thấp thỏm gần như suốt đêm trường, có ngủ được một xí lại cứ giật mình sợ hãi trong vô thức. Hết đêm này qua đêm khác trong khoảng thời gian gần một tuần, không có đêm nào mẹ thật sự được ngủ ngon chỉ vì cái sợ hãi mông lung và sự trống trãi. Riêng con thì con vẫn vậy, vẫn ngoan ngoãn học hành và sinh hoạt ngoại khóa, vẫn sinh hoạt trong gia đình một cách có nề nếp, theo cảm nhận của mẹ thì con không có một hành động hay một cử chỉ gì khác lạ mang tính lệch lề lối, mẹ con mình vẫn cơm nước vẫn trò chuyện với nhau một cách tự nhiên như khi gia đình chúng ta có đầy đủ thành viên. Quả thực việc không ngủ được nhiều trong khoảng thời gian một tuần nó làm cho mẹ cảm thấy sức khỏe không ổn, khi mẹ không ngủ thì sẽ suy nghĩ đủ thứ trên đời, cộng thêm việc cái thời gian mẹ x a ba con càng kéo dài thì cơ thể của mẹ cũng phát sinh một vài điều tế nhị. Đến thời điểm hiện tại, ngay lúc này đây, mẹ cũng không sao giải thích được là tại vì sao mẹ lại tâm sự với con việc mẹ sợ hằng đêm và không ngủ ngon giấc, rồi cũng chính mẹ nói với con là con hãy vào ngủ với mẹ để giúp mẹ bớt sợ vẩn vơ và an tâm để ngủ, có thể hai năm đưa con vào khuôn mẫu nó đã làm cho mẹ quên đi hoặc vô tình quên đi những sự việc mà mẹ đã cố gắng sắp xếp để không cho nó diễn ra, và cũng có thể là mẹ nghĩ thời gian đủ dài và con cũng đủ cảm nhận được là việc gì không nên làm và việc gì nên làm. Sau sự đề nghị của mẹ, thì con cũng chấp nhận vào nằm cùng mẹ, mẹ con mình vẫn trò chuyện thủ thỉ trước lúc đi ngủ, mẹ con mình vẫn ai nằm chỗ nấy, vẫn khoảng cách rất mẫu mực, những hành động ngô nghê ngu dốt lúc trước đã đi vào dĩ vãng. Và quả thực mẹ đã ngủ rất ngon khi có con bên cạnh, mọi chuyện vẫn cứ xảy ra êm xuôi như vậy, mẹ cảm thấy rất yên tâm khi có con bên cạnh mẹ, cảm thấy con như một chỗ dựa đáng tin cậy cho bản thân mẹ. Nhưng rồi, giờ ngồi hồi tưởng lại, không biết tại vì sao mà cái giới hạn đó của mẹ con mình lại bị rút ngắn lại một cách dễ dàng như vậy, những ngày đầu đúng là gần như mẹ con mình không hề đụng chạm vào nhau, con cứ như là một vệ sĩ nằm canh giấc ngủ cho mẹ, nhưng rồi bắt đầu những ngày tiếp theo, khi mình thủ thỉ tâm sự với nhau mẹ lại thường xoa tóc con, con lại hay ôm tay mẹ, từ ôm tay rồi chuyển sang ôm người mẹ lúc nào không hay, mà nói thực nếu ở chính ngay thời điểm đó thì việc con ôm tay mẹ, con ôm người mẹ nó vẫn bình thường như lẽ thường mà thôi, vì thế gian này mẹ con nào chả vậy. Nó không thể là hành động suy đồi được. Chỉ là cái hôn lên trán con trước lúc con đi ngủ, chỉ là cái ôm nhẹ đáp trả của con đối với mẹ, mẹ nghĩ nó không có gì phải đáng nói hết cả, nếu như…….nếu như khoảng thời gian sau đó khoảng cách giữa con và mẹ không thu hẹp thì đúng là không có chuyện gì phải nghĩ, nhưng rồi có những đêm mẹ giật mình tỉnh giấc, mẹ cảm nhận được rằng là con của mẹ đang ôm lấy mẹ khi ngủ, nhưng vì con đang ngủ say và cũng chỉ là cái ôm không mang nhiều ý nghĩa dục vọng nên mẹ chỉ nhẹ nhàng gỡ tay con ra và chỉnh lại thế ngủ cho con rồi mẹ tiếp tục đi vào giấc ngủ. Mẹ thật sự có sự yên bình khi mẹ được ở bên con