04 – Bình Yên Thì Có Một, Nhưng Bất Ổn Lại Có Mười. Nhưng Đó Mới Là Cuộc Đời!
Quả thực với sự hiện diện của con bên mẹ đã mang lại cho mẹ những giấc ngủ bình yên hơn, sinh lực của mẹ được hồi phục sau những đêm đầu không được đêm nào ngủ yên giấc, thật sự mẹ cảm thấy rất phấn chấn và yêu đời, không biết sao trong khoảng thời gian đầu đó mẹ rất hứng khởi và vui tươi. Có lẽ là do khi con người ta rơi vào trạng thái bất ổn và lo sợ mông lung nhưng rồi có một điểm tựa nào đó hoặc có một lý do nào đó làm cho con người ta tan biết sự lo âu bất ổn thì con người ta cảm thấy an yên, cảm thấy hạnh phúc, chứ mẹ không nghĩ rằng sự hứng khởi và vui tươi đó nó bắt nguồn từ vấn đề tâm sinh lý mang tính tiềm ẩn ở trong mỗi con người, vì với con mẹ vẫn không hề có một suy nghĩ gì mang tính xác thịt, chính bản thân mẹ mẹ cũng rất cẩn trọng trong việc phô diễn da thịt, thông thường ở nhà mẹ thường hay mang váy mỏng cho thoải mái, nhưng giờ chỉ có mình con với mẹ, nên mẹ không dám ăn mang như vậy, mẹ phải ăn mang kín đáo, áo quần đầy đủ, phụ kiện cho phần trên và phần dưới cũng chu toàn, chỉ có một thói quen mà mẹ phải duy trì đó là thói quen mỗi khi mẹ đi ngủ mẹ không bao giờ mang phụ kiện cho phần ngực, đó là thói quen từ thủa thiếu nữ của mẹ, nói thực nó không chỉ là thói quen, mà nó phải bắt buộc như vậy, vì với thể trạng phồn thực của mẹ với việc hai núi đôi không phải là nhỏ thì việc mang áo ngực khi ngủ là điều rất khó chịu, mà mẹ có tháo bỏ áo ngực trước khi đi ngủ thì cũng là khi con đã lên giường và mẹ đã tắt điện, mẹ tháo áo ngực trong nhà tắm rồi mới leo lên giường, sáng sớm thì mẹ luôn là người dậy trước con nên khi con tỉnh giấc để gặp mẹ thì mọi thứ của mẹ đã được che đậy kỹ lưỡng dưới tầm mắt của con
Nhưng rồi ngày vui cũng ngắn tày gang, sóng ngầm không thấy không có nghĩa là không có sự hiện diện của sóng ngầm, việc con nằm gần sát mẹ hơn, đôi lúc con ôm mẹ khi ngủ nó không phải là sự bất biến cho những ngày tháng còn lại đến khi ba con quay trở về, mà đó chỉ là một sự ngụy tạo để giấu nhẹm đi một cơn sóng ngầm đang âm ỉ chảy giữa lằn ranh giới của con và mẹ. Sự yên giấc nồng của mẹ hằng đêm, theo trí nhớ của mẹ thì nó chỉ kéo dài đâu đó loanh quanh 10 ngày là hết cỡ, một lần mẹ chuyển đồ giặt từ giỏ đựng áo quần bẩn vào máy giặt, mẹ vô tình nhìn thấy quần nhỏ của có cái gì đó như nhiều vết khô đọng ở phía dưới đáy quần, thường thì sáng sớm mẹ thay quần nhỏ mẹ chỉ cởi ra nhanh rồi vứt vào giở đựng áo quần, chứ không bao giờ nhìn kỹ nó thế này hay thế kia, chỉ họa chăng những lúc đến tháng của mẹ, mẹ mới để ý kỹ đến quần nhỏ vì yếu tố vệ sinh, thật ra là một người phụ nữ thì việc đáy quần nhỏ của mình có chất dịch như vậy là điều rất phải cẩn trọng, vì nó là yếu tố không phải là biểu hiện chính, nhưng nó là một yếu tố để hoài nghi về tình trạng sức khỏe của “em bé”, nhưng mẹ nghĩ kỹ lại thì tiền sử “em bé” của mẹ không bao giờ có hiện tượng nhiễm khuẩn hay ra khí hư gì hết, kiểm tra kỹ “em bé” thì mẹ vẫn thấy rất ổn, từ sắc thái cho đến mùi hương của nó vẫn không có gì sai khác so với ban đầu của nó. Mẹ tỉ mỉ kiểm tra cả hai loại quần nhỏ, một loại mẹ thay ra buổi sáng sau khi ngủ dậy, một loại mẹ thay ra buổi chập tối sau khi đi làm về, thì mẹ thấy có sự khác biệt, quần nhỏ thay ra buổi sáng nó có quá nhiều vết nhờn so với quần nhỏ thay ra vào buổi chập tối, vì thật ra “em bé” của phụ nữ nó vẫn phải có ít nhiều dấu tích để lại trên quần nhỏ, đó là quan điểm của mẹ dựa trên thể trạng “em bé” của mẹ. Từ sự vô tình phát hiện ra sự khác biệt mang tín thầm kín đó, mẹ mới suy nghĩ tại vì sao nó lại như vậy, và chính tự trong suy nghĩ nó như vậy, nên đêm về trong đầu mẹ nó có một cái ý thức là phải làm sao trả lời được sự khác biệt đó, khi trong đầu con người ta đã có ý thức về một cái gì đó phải tỉnh táo trong lúc ngủ thì tự cơ thể nó sẽ đáp ứng lại những yêu cầu của trí não, và tất nhiên giấc ngủ của mẹ sẽ không thể sâu và ngon hơn như những ngày yên ấm trước đó, và cơ thể nó đã ngầm có sự phòng vệ thì tự thân nó sẽ phản ứng lại đúng như cơ chế phòng vệ mà nó đặt ra. Và cuối cùng câu trả lời cho mẹ, nó nằm ở chỗ là khi mẹ chìm vào giấc ngủ say, con không chỉ ôm lấy mẹ, mà những gì mẹ đã ngu dại tập cho con trước đây đã được con tô vẽ lên chính cơ thể mẹ khi mẹ chìm trong giấc ngủ say. Mà thật ra, mẹ không biết cũng đúng thôi, vì lần đầu tiên cơ thể mẹ đủ phòng vệ để tỉnh dậy khi con sờ vào núi đôi của mẹ thì mẹ cũng chỉ phát hiện là con ôm mẹ, rồi tay con chỉ đặt lên vú của mẹ, lâu thay tay con nhúc nhích một xí phía trên đầu vú mẹ, tuy mẹ không mang áo ngực nhưng vú của mẹ vẫn còn cách tay con bởi một lớp áo ngủ, nên nếu mẹ ngủ say thì hành động đó của con cũng khó mà phát hiện, trải qua hai đêm mẹ im lặng để xem con hành xử như thế nào, thì mẹ thấy con cũng chỉ dừng lại ở mức như vậy, nếu mẹ không cảnh giác mà ngủ say như bản tính của mẹ thì rất khó phát hiện, chỉ có sự nhạy cảm của cơ thể mẹ và phần bầu vú mẹ mới cảnh báo được cho mẹ về hành động của con qua việc “em bé” của mẹ nhả “nước miếng” của nó vào đáy của những chiếc quần nhỏ của mẹ