Phần 13
Thì hiện tại…
– Hiền… Hiền… đừng chạy…
Tôi chạy theo nhỏ, hồi ức ngày xưa hiện về. Đây có lẽ là một cơ hội để tôi nhận lỗi với nhỏ. Cho dù nhỏ không tha thứ cho lỗi lầm của tôi đi chăng nữa. Nhưng tôi vẫn muốn… nói lời xin lỗi với nhỏ… và mong níu giữ được tình bạn… thân. Giờ mùa đông nên 7h đã tối om. Đèn điện cao áp đã bật. Ngoài đường lúc này vắng tanh… rét quá mà. Giờ này ít người ra đường lắm, nhất là những ngày thường, người ta chỉ tụ tập trà đá ven đường vào những ngày nghỉ. Vậy nên tôi với nhỏ đuổi nhau, hò hét thoải mái mà không bị ai dòm ngó. Nhỏ đằng trước thì cứ chạy, tôi đằng sau thì cứ đuổi.
Mẹ éo hiểu nhỏ ăn cái gì mà chạy nhanh gê gớm. Một siêu tiền đạo, anh em với Ronaldo như tôi mà chạy muốn tắc thở mới bắt được nhỏ. Tôi thề là lần sau mà có lỡ làm nhỏ giận thì chắc phải trói chân nhỏ lại để cho khỏi chạy nữa. Éo hiểu, đấy là còn do chân nhỏ còn yếu hơn lúc đầu do tai nạn từ nhỏ đấy… chứ không nhỏ phá kỉ lục 9 giây 58 của thằng đen xì người Jamaica là cái chắc… thề luôn.
– Hiền… Hiền… nghe tớ nói cái … cái đã…
Tôi vừa nói vừa cố gắng hít chút không khí để sống… thật, mệt vãi luôn ý. Tôi cầm chặt tay nhỏ, kéo nhỏ lại, ngăn không cho nhỏ bỏ chạy nữa. Giờ mà nhỏ vùng ra được thì tôi mặc kệ nhỏ, muốn chạy đi đâu thì chạy… mệt lắm rồi. Cũng may, sức nhỏ cũng đã kiệt, nhỏ chỉ chống cự yếu ớt rồi ngồi xuống, gục mặt vào chân… khóc ngon ơ.
– Huhu… huhu…
Tôi thì chống tay vào đầu gối, gục đầu xuống thở như chưa bao giờ được thở. Mà cũng lạ, tôi với nhỏ chạy như điên không ngừng nghỉ khoảng gần nửa cây số chứ chẳng đùa. Thế mà tôi thì gần như tắc thở vì mệt, còn nhỏ vẫn còn sức để mà khóc thì… đúng là sức khoẻ hơn người.
– Đứng lên.
Tôi thều thào, vừa chạy xong mà ngồi là rất nguy hiểm.
Nhỏ vẫn khóc, không chịu đứng lên. Tôi cầm tay nhỏ kéo lên.
– Bỏ ra. – Nhỏ giật tay lại.
– Cậu sẽ ngất nếu cứ ngồi như thế đấy.
Một lần nữa tôi kéo nhỏ lên nhưng lần này là kéo mạnh.
“Bụp… ” Hự…
Vừa đứng dậy, nhỏ đã tiện tay thụi vào bụng tôi rất mạnh…
– Ui… da… – Tôi ôm bụng kêu lên.
Chưa kịp nhìn nhỏ thì nhỏ lại ngồi xuống… nản toàn tập. Hết chịu nổi, cũng vì mệt và đau nên tôi cũng ngồi bệt luôn trên vỉa hè cùng nhỏ. Nhìn kĩ người nhỏ, bây giờ tôi mới nhận ra… nhỏ đẹp hơn trước rất nhiều. Nếu như lúc nãy ở trong bóng tối, tôi chỉ thấy tóc nhỏ dài ngang vai thì bây giờ mới thấy rõ… nhỏ nhuộm tóc màu hạt dẻ, cuốn xoăn nhẹ ở chân tóc. Thân hình mảnh mai với những đường cong hoàn hảo. Nhỏ cao lên khá nhiều. Nếu tôi tự hào là mình đã phát triển đến 1 chiều cao phù hợp 1m70 so với 1m58 như trước thì nhỏ cũng có quyền tự hào… nhỏ cao 1m67… một chiều cao có thể nói… tuyệt hảo với con gái Việt Nam. Nhỏ đẹp, đẹp như vẻ đẹp của những cô tiểu thư danh giá. Mà cũng đúng thôi, nhà nhỏ giàu mà… nhỏ lại là con gái rượu chứ bộ.
Ngồi quan sát nhỏ, tôi dám chắc nếu có ai đi qua đây sẽ lắc đầu mà cản thán rằng : “Thằng cu này chắc không thoả mãn được con bồ của nó đây… chắc chắn luôn, nhìn con nhỏ khóc tội chưa kìa. Cái vẻ mặt bất lực của thằng này… haiz gay cũng là một cái tội… mà liệt dương cũng là một thảm hoạ đây mà… “.
Vâng, đúng là tôi bất lực nhưng đù má… tôi là tôi bất lực khoản dỗ cho nhỏ khỏi khóc nữa thôi. Chứ cái khoản kia mà bảo tôi bất lực thì tôi mách cô ngay. Mà đã mách cô thì đảm bảo thằng nào nói ra câu đấy chết chắc luôn… thề đấy…. Khẽ lay nhỏ, không thấy nhỏ phản ứng gì. Lại lay tiếp… vẫn không phản ứng gì. Có khi nhỏ ngủ rồi cũng nên.
– Hiền ơi. – Tôi cúi sát vào mặt nhỏ, gọi nhẹ vào tai nhỏ.
” Cộp… ”
– Á. – Tôi kêu lên
– Úi za… làm cái gì vậy hả. – Nhỏ quát lên.
Hix… lúc tôi gọi thì bất chợt nhỏ ngẩng mặt lên. Thế là đầu nhỏ va vào mũi tôi… xém chảy máu mũi.
– Thì tôi gọi Hiền mà. – Tôi nhăn nhó.
– Gọi tôi làm gì. – Nhỏ lau nước mắt hỏi lại tôi.
– Thì T tưởng… Hiền ngủ gật.
Éo hiểu sao tôi lại nói ra 1 câu ngu cực đại như vậy. Giờ nghĩ lại chỉ muốn tự sướng mấy phát vả cho đỡ quê thôi.
Nhỏ không nói gì chỉ nhìn tôi giận dữ. Định bồi thêm ” nước dãi chãy hết ra mép rồi kìa ” cơ mà may dừng lại kịp. Nói thêm câu ấy thì tôi quy tiên… nhìn gà khoả thân là cái chắc. Lảng chánh cái nhìn trực diện của nhỏ, tôi ấp úng :
– Uh.. hỳ.. uh..
Chả biết nói gì, tôi cứ ậm ừ. Lén lén nhìn nhỏ, quả thực tôi không dám nhìn nhỏ. Tôi sợ, sợ ánh mắt của nhỏ. Nếu như trước, dù nhỏ có giận tôi đến mức nào đi nữa, thì ánh mắt nhỏ dành cho tôi chỉ đôi chút giận dỗi, với tính cách vui vẻ của tôi thì cũng chỉ trêu đùa năn nỉ một lúc là nhỏ lại cười được ngay.
Nhưng… kể từ cái ngày mà thiếu chút nữa tôi đã hại đời nhỏ… cũng từ đó ánh mắt nhỏ dành cho tôi không phải giận dữ, không phải xa lánh hay khinh bỉ. Mà là ánh mắt dè chừng… sợ hại. Những ngày sau ngày đó, nhỏ lảng tránh tôi. Nhỏ sợ khi gặp tôi… đau thật. Thà rằng nhỏ ghét tôi, nhỏ cằm thù khinh bỉ, chửi đánh khi gặp tôi còn hơn… sợ hãi tôi. Một sự sợ hãi đến đáng thương.
Tại sao vậy ? Sao nhỏ lại phải khổ sở như vậy ? Những ngày đó là những ngày tôi căm ghét chính bản thân mình. Bề ngoài tôi và nhỏ cố tạo một vỏ bọc vui vẻ hoà đồng, nhưng nào có ai biết… bên trong chính cái vỏ bọc đấy là 2 tâm hồn bị tổn thương… à không, chỉ có 1 tâm hồn bị tổn thương thôi… tâm hồn còn lại đáng bị khinh bỉ.
Nhỏ đâu có biết, tôi cũng đau lắm chứ. Ba năm qua, danh bạ điện thoại của tôi vẫn lưu số của nhỏ. Cái tên “Hiền… xin lỗi” vẫn được tôi giữ kĩ nhất, dù đã thay sim nhiều lần… đơn giản vì số của nhỏ in hằn trong bộ não của tôi… như nhắc nhở sai phạm to lớn của tôi đối với nhỏ. Nhưng… trong 3 năm qua, chưa 1 lần nào tôi dám nhắn 1 cái tin hay nháy máy dù chỉ 1 lần. Tôi cũng chẳng mong nhỏ tha thứ cho tôi vì… tôi cũng không tha thứ cho mình… 3 năm qua tôi cũng chỉ mong được gặp lại nhỏ 1 lần để nói lời xin lỗi lần thứ 100… 1000… hay không đếm được nữa.
Trớ trêu, những ngày nghỉ, những dịp lễ tết, tôi biết nhỏ về nhưng… chưa 1 lần nào tôi gặp được nhỏ. Có cố gắng tìm kiếm hay chờ đợi đều… vô vọng… “phải chăng… em lẫn trốn tôi… như ngày xưa đã làm… ”
Nhưng giờ, tôi đang ngồi cùng nhỏ. Tôi đã gặp được nhỏ, đã ở bên nhỏ dù… hoàn cảnh để 2 đứa gặp nhau có hơi tối tí. Không sao, tôi biết đây là cơ hội của tôi. Cơ hội để nối lại… tình cảm của 2 đứa. Còn có nối lại đc không?… Cái này tôi không biết. Tôi nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Tôi đã dám nhìn nhỏ trực diện, nhưng khi tôi nhìn thì nhỏ lại lẩn tránh ánh mắt của tôi…
– Mình ra kia ngồi đi.
Tôi lên tiếng, chỉ tay về chỗ khán đài của sân vận động huyện.
Nhỏ mím môi, đưa mắt về phía tôi chỉ rồi lắc đầu :
– Không… tôi phải về.
– Nói truyện lúc thôi, đi.
– Không…
Nói rồi nhỏ đứng lên. Tôi cũng vỗi vã đứng lên cầm tay nhỏ:
– Đừng quá tỏ ra mạnh mẽ, thời gian cũng là quá lâu rồi, nghe tớ 1 lần thôi… – Tôi nắm chặt tay nhỏ, cương quyết.
– Bỏ ra… đã nói không mà. – Nhỏ nhăn mặt gắt lên.
– Nếu Hiền không đi, tui bế Hiền đi đấy. – Tôi lườm nhỏ
– Bỏ ra, thách đấy.
Nhỏ quắc mắt, hành động này của nhỏ không hiểu sao tôi lại vui mừng lạ thường. Đây là tín hiệu tốt dành cho tôi. Nó cho thấy… nhỏ đã bớt giận tôi, đã không còn lẩn tránh tôi như ngày xưa nữa. Vui… nói thật đến cô tôi còn ẵm nổi, huống chi con nhỏ này. Nghĩ là làm, tôi vòng tay nhấc bổng nhỏ lên.
– Ááaaa…
Nhỏ kêu lên thảm thiết. Cơ mà nhỏ nặng vãi đi ý… xém chút nữa tôi vứt nhỏ xuống đất luôn.
– Thả ra, làm cái gì vậy hả… bỏ tôi xuống… bỏ xuống.
Nhỏ vùng vẫy, la hét, cấu xé đánh đập tôi đủ kiểu. Cũng sợ, giờ đang ở ngoài đường, nhỏ mà làm căng hô hiếp dâm hay bắt cóc thì tôi chớt.
– Thế có đi không? – Tôi nói.
– Bỏ xuống, tôi tự đi. – Nhỏ nói.
Tôi thả nhỏ xuống nhưng vẫn cầm cổ tay nhỏ. Đuổi 1 lần là xoắn rồi, giờ mà nhỏ chạy nữa là sẵn có đống gạch ở đây… tôi ném cho vỡ đầu. Thế là tôi đi trước, kéo theo nhỏ. Ra đến khán đài, tôi phủi đất rồi ẩn nhỏ ngồi xuống. Thành công trong việc ép nhỏ nhưng khi thành công rồi thì tôi chả biết làm gì, chả biết bắt đầu từ đâu.
Cứ thế, 10 phút trôi qua. Tôi im lặng, nhỏ cũng im lặng. Nhỏ thở dài, tôi… ngừng thở. Quay sang nhìn lén nhỏ nhưng vẫn chả biết nói gì… nản toàn tập.
– Hiền vẫn khoẻ chứ ? – Tôi hỏi bừa.
– Khoẻ. – Mãi nhỏ mới trả lời tôi…
– Uh… Hiền sống tốt chứ.
– Tốt.
– Học hành thế nào rồi ?
– Vẫn thế.
– Vẫn học sinh giỏi à. *Cười.*
– Không… khá
– Uh… khá là giỏi rồi.
Tôi cười gượng. Gãi muốn chảy máu đầu ra mà không biết nên hỏi gì nữa. Mà tôi hỏi thì nhỏ trả lời, tôi không hỏi thì nhỏ im… nản gê gớm.
– Ừh… sao.. mấy lần họp lớp Hiền không tới, T biết Hiền vẫn hay về mà.
– Không thích.
– Không thích hay có lý do ?
– Ừh… có lý do.
– Lý do là gì vậy ?
– Không cần biết. – Nhỏ vẫn trả lời trống không.
– Vì tránh mặt T đúng không? – Cuối cùng thì tôi cũng vào chủ đề chính.
– Tự khắc hiểu. – Nhỏ quay sang nhếch môi khinh bỉ tôi rồi lại nhìn xa xăm.
– Uh.. lần đó tại…
– Quá khứ rồi, cho qua đi. – Nhỏ cắt ngang lời tôi.
– Nhưng… tại…
– Đã bảo đừng nhắc lại… điếc à.
Đù má, muốn đập nát cái mỏ con nhỏ này rồi đấy. Tôi thì cố gắng nhẹ nhàng mềm mỏng mà nó cứ cáu gắt thế này thì làm sao mà nói chuyện nổi.
– Thay đổi nhiều quá đấy. – Tôi thở dài.
– Còn tuỳ vào đối tượng giao tiếp, ngôn ngữ và cách cư xử khác nhau. – Nhỏ mỉa mai.
– Haiz… không cần nói cánh đâu, chửi luôn đi, nghe nhẹ nhõm hơn nhiều.
– Tôi không quen chửi kẻ mà tôi không quen.
Trừng mắt lên nhìn nhỏ, nhỏ cũng nhìn tôi giận dữ. Không quen sao ? Tôi bắt đầu nóng mắt…
– Xa lạ đến vậy sao ? – Cố gắng kiềm chế, tôi nói nhỏ nhẹ nhất có thể.
– Đúng, tôi căm thù anh… tôi… quá khứ anh mang lại cho tôi… tôi sẽ không bao giờ… không… bao giờ quên… tôi sẽ… xem anh như… chưa từng quen… vì.. vậy…
– Im đi… – Tôi ngắt lời nhỏ. Nhỏ đang nghẹn ngào, nước mắt chực trào ra…
– Anh có quyền gì quát tôi.. hư.. hư… đồ độc ác… hưhư…
Nhỏ khóc thật rồi. Không hiểu con gái là loại động vật gì mà lắm nước thế không biết… Nhưng lần này tôi lau nước mắt cho nhỏ. Dù nhỏ gạt tay tôi ra nhưng tôi vẫn kiên quyết lau cho nhỏ. Tội cho nhỏ quá, không biết bao nhiêu lần nhỏ khóc vì tôi rồi. Tôi biết… tôi biết tình cảm nhỏ dành cho tôi là trên mức bạn bè… tôi biết chứ, tôi đâu có ngốc. Nếu chỉ là bạn bè thì nhỏ đâu cần khóc nhiều đến như vậy. Muốn ôm nhỏ vào lòng vỗ về nhưng tôi đâu có tư cách… đành ngồi nhìn nhỏ… để nhỏ khóc nốt lần này thôi, sẽ không có lần sau đâu…
– Xin lỗi… vì tất cả.
Tôi nói thật lòng, lời xin lỗi tôi luôn muốn nói.
– Hức… hức.
Nhỏ ngước lên nhìn tôi rồi gạt tay tôi ra :
– Quá… khứ… rồi.. cho.. qua đi, tôi… quên… rồi.
– Không quên được đâu. – Tôi nghẹn giọng chua xót.
– Anh tôi còn quên được thì… chuyện kia có là gì. – Giọng nhỏ trở lên lạnh lùng.
Vậy là rõ rồi, đúng là nhỏ có tình cảm với tôi. Ngỡ ngàng vì câu nói của nhỏ, tôi ấp úng :
– Ừ… xin… lỗi.
– Bỏ đi, T dạo này thế nào rồi.
Nhỏ thay đổi cảm xúc đến chóng mặt, giờ nhỏ lại trở về hình ảnh của Hiền trước đây mà tôi quen… với nụ cười hiền và giọng nói dịu êm.
– Vẫn làm bạn… được không? – Tôi hỏi lại nhỏ.
– Chẳng lẽ giờ tôi không xứng làm bạn với T.
– Không phải… là… là… T không xứng thì đúng hơn.
– Vậy thì vẫn là bạn…
Mối quan hệ của chúng tôi trở lại bình thường. Tôi phải cảm ơn nhỏ rất nhiều. Dù không nói nhưng tôi thấy nhẹ nhõm lắm. Nhỏ đã tha thứ cho tôi… đó chính là thứ mà tôi coi trọng nhất. Những câu truyện, những lời hỏi thăm và cả dự định trong tương lai… chúng tôi đều chia sẻ cho nhau. Một buổi tối nhiều ý nghĩa, nhiều niềm vui. Tôi đã tìm lại được tình bạn của mình… Tôi với nhỏ nói truyện đến tận 10h rồi mới chịu về. Tôi đi bộ cùng nhỏ đến tận nhà nhỏ. Những tiếng vui đùa, những lời trêu chọc nhau đã xuất hiện trên đường về. Tôi rất vui, thật sự rất vui, tài chém gió và trêu chọc người khác được toả sáng. Và tôi biết, tôi và nhỏ đã tìm lại được thứ quý giá nhất trong cuộc đời học sinh… hạnh phúc đơn giản khi 2 trái tim hướng về 1 phía…
– T về nha. – Tôi chào tạm biệt nhỏ.
– Uh, hẹn gặp lại. – Nhỏ mỉm cười.
– Thế mai về ngoài kia luôn à.
– Uh, được nghỉ có 1 ngày thôi à.
– Trường quái gì mà tự dưng cho nghỉ, mà cho nghỉ có 1 ngày thì cho nghỉ làm gì ?
– Thì ai bít, cho thì nghỉ thôi hihi. – Nhỏ cười vì suy luận cuả tôi.
– Haiz, thế tết về nha, tết về tôi với bà đi chơi thoải mái… ha. – Tôi hào hứng.
– Rồi, tết về, thôi vào đây, T về đi.
– Uh bibi nha.
– Bibi.
Nhỏ vẫy tay tạm biệt, tôi quay đầu bước đi. Thoảng trong gió… tiếng một người con gái nhẹ nhàng vang lên… “Quên một người không dễ đâu… ngốc ạ”
Quay lại, bóng nhỏ khuất sau cánh cửa. Lắc đầu… “Chắc nghe nhầm… “.