Phần 21
Không biết con nào đây nữa, gọi lại 1 cuộc xem nào:
– Alo …
– Xin hỏi ai…
– Linh… tút tút……
Éo mẹ con này, cáu gắt cái gì không biết nữa. Nó vừa bảo Linh, Linh nào ý nhỉ. Đù má chưa hỏi xong đã cúp máy, bực cả mình. Đã thế gọi lai lần nữa cho bõ ghét :
– Gì nữa đây??
– Cho hỏi ai vậy, đừng cúp nha, cúp là không xong đâu. – Tôi dọa trước.
– Cái thằng hâm này, tao Linh đây.
– Linh… Linh nào??
– Thằng chóoo…
– Ơ bình tĩnh… từ từ đừng nóng.
– Hừ…. hừ…. Linh a3 đây, nhận ra chưa.
Bùm… Một tiếng nổ truyền từ tai nọ sang tai kia. Tôi có nghe nhầm không? Linh hot girl a3 gọi nhắn tin cho mình. Sao dạo này số hên quá vậy trời, quen toàn gái xinh là sao??.
– Thế có việc gì mà sáng sớm đã nhắn tin vậy.
Cố gắng lấy giọng bình tĩnh và lạnh lùng nhất có thể, tôi phải chứng minh cho nó thấy mình không phải tên máu gái. Chứ thực ra sướng bỏ mẹ đi ý…
– À gọi ông dậy có chút việc.
– Việc gì??
– Ông có số anh Quang không cho tôi.
– Quang nào?
– Quang sửa điện thoại ý.
– Um có, mà làm gì ?
– À.. xin.. cho con bạn..
– Um tí gửi cho.
– Ui thank nha, đang định tí nữa lên trường nói, gửi nhanh nha, thank.
– Um.
Éo mẹ, làm bố mừng hụt. Hóa ra nịnh nọt xin số lão Quang bọ, nản vờ lờ. May mà mình lạnh lùng. Nếu không để nó nhận ra mình đang sung sướng thì nhục mặt.
Phải nói con này xinh nhất khối 12 trường tôi đấy. Lại ngoan ngoãn học giỏi nữa nên thằng nào thằng đấy mê như điếu đổ. Mà không biết nó xin số ông Quang làm gì không biết. Đừng có bảo mê ông này rồi nha, đừng thế mà…. lão này không tốt bằng tôi đâu à. Kệ mẹ nó chứ, nói thế thôi chứ thật ra tôi cũng đâu có thích con này đâu. Chỉ là ấn tượng thôi, chả có gì sất. Thật đấy, cơ mà đợt trước chết mê chết mệt nó hỳ.
Chào ngày mới và tiết học mới bằng 1 phát ghi sổ đầu bài. Thật éo thể hiểu nổi, con mụ dạy địa hôm nay làm sao nữa. Tự nhiên bắt mình lên làm bài tập, ấy thế làm xong vẫn bị 1… sai mới đau. Sai có nhiều đâu, có mỗi tính sai số liệu, ít ra đúng cách trình bày. Thế mà ăn ngay con 1, nản vờ lờ. Chắc mụ già này hôm nay đến ngày đèn đỏ, mặt mày cau có khó chịu. Quả này ông chồng ăn hành nhiều đây.
Ngồi học mà tư tưởng cứ như trên mây, mà hôm nay lại toàn môn xã hội mới đau chứ. Dạo này có thói quen chán học là lôi điện thoại ra vào Tuoi69.Net đọc truyện. Không biết có ai như ta không nhỉ, ảo vãi. Học kiểu này có ngày ăn cám mất. Thôi bỏ qua ngày hôm nay đi, chả có gì đáng nói cả. Cả ngày học, tối đi học thêm nên chả muốn nói nhiều.
…
Hôm sau…
Sáng lại giờ hoàng đạo. Thiên thần choàng tỉnh giấc, chàng ta cố gắng giương đôi mắt mệt mỏi vì tối qua làm cú đêm. Tự nhiên tối qua thiên thần lại có một quyết định không biết là có sáng suốt không?. Đó là viết một chút gì đó về cuộc đời mình. Ngẫm lại thời thơ ấu, thiên thần quả thực là một thiên thần đích thực. Với một tuổi thơ khá dữ dội, mà nói chung là đú theo phong trào viết hồi kí của mọi người nên mới quyết định như vậy.
Biết là văn mình cao lắm cũng chỉ 6, nhưng thiên thần vẫn đú, dù sao có tí gọi là… truyện để kể. Bước lên sân thượng với đôi mắt thâm quầng, thiên thân giật mình khi những cơn gió thổi tốc đến tận chân tóc của chàng. Rút kinh nghiệm hôm qua, hôm nay chàng khoác trên mình chiếc áo len cao cổ cùng chiếc quần ngủ adidas ấm áp. Phải ấm thì mới mong có thể tập tành được, chứ như trước thì đứng run cũng đã mệt rồi, chưa nói đến tập. Quay sang xem cô bé Hồ ly kia hôm nay có mê hoặc chàng nữa không. Nhưng khá thất vọng khi Hồ ly không xuất hiện. Chắc giờ này cô bé vẫn đang rúc trong hang sâu ấm áp rồi. Trống đẩy, lên xà vãi cái cho nóng người. Cảm thấy sinh lực khá dồi dào, đầu óc tự nhiên sáng ra… mấy hôm nay không quay tay, thể nào thấy khỏe khỏe…
Thiên thần đến trường với tâm trạng sảng khoái. Cơ mà có vẻ mệt đây, hôm nay toàn tiết nặng. Lại phải căng sức ra ma nhồi nhét đống kiến thức khô khan vào đầu. Đã không nghĩ đến thì thôi, cứ nghĩ đến là bao nhiêu cái sảng khoái tự nhiên ba đây mất tiêu. Hụt hết cả hẫng…. nản éo tả được.
Đi qua phòng chờ, thấy cô đang ngồi sổ sách gì đó. Tự nhiên thấy hài lòng một cái gì đó. À mà phai thôi, cả ngày hôm qua có gặp cô đâu, giờ gặp thì chả thỏa niềm mong nhớ. Lại thấy sảng khoái…thế mới đểu. Cố gắng lắm mới trụ vững qua 5 tiết học. May mắn sao chiều nay được nghỉ học đá bóng giải. Cơ mà lớp tôi không có trận, tại chưa đến lượt. Chả sao hết, được nghỉ là hạnh phúc rồi. Đang định chiều nay trốn học đây, may quá không phải lo sợ khi bà giáo gọi điện về nhà roài.
Ngủ một mạch đến 5h chiều, éo hiểu sao khỏe ngủ thế. Chắc tại mệt nên vậy nhỉ. Trưa nay đang định sang cô ăn cơm thì ông già về. Thế là lại lỗi hẹn, chả hiểu sao dạo này thèm ăn cơm cô nấu thế. K biết cô có bỏ gì vào cơm không mà sao ăn ngon hơn cơm nhà…đếch hiểu. Đời nhiều ca khó đẻ mấy lão ạ. Vừa bước chân đến cửa nhà cô, cô đã xồng xộc lôi vào nhà:
– T.. T…bận gì không? – Cô nói gấp.
– Không… sao ạ. – Tôi ngơ ngác.
– T chở bé Phương đi hộ chị được không ?.
– Gì? Đi đâu.
– Bạn chị đang gọi gấp quá mà giờ phải chở bé Phương ra nhận ít đồ người nhà gửi lên.
– Thế thì sao phải chở chứ? Mà chị đi ra lấy 1 tí rồi qua chỗ bạn luôn cũng được chứ sao?
– Không được, ông lái xe bảo đúng bé Phương ra lấy mới được, mà bạn chị đến đón ngay giờ, thôi đi dùm chị tí đi.
“Hương ơi, xong chưa nhanh lên…Bíp…Bíp”, con mụ nào ý éo gọi cô ngoài cửa. Còi xe inh ỏi điếc cả tai.
– Vậy nha, chìa khóa xe đây, chở bé ra tí rồi về nhaaaaaa.
Cô đưa vội chùm chìa khóa bao gồm cả chìa khóa nhà rồi tót lên xe con bạn phóng đi. Thế đéo nào mình đến đây học hay đến đây làm culi không biết nữa. Éo hiểu làm cái gì mà như cha chết, vội đến mức đấy cơ à. Hay là đi xem mặt anh nào đây… nghi lắm. Còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì con điên kia lù lù đi ra đá bốp phát vào chân tôi…..
– Nhanh lên còn đứng đấy mà nhìn à?
– Ơ… đau.
– Ơ Ơ cái gì, nhanh lên không k lấy được đồ bây giờ.
– Từ từ đã nào, làm gì mà cứ nhắng lên thế.
– Nhanh lên, con trai gì mà lề mề. – Nó trề môi ra.
– Gì… đang nhờ vả tôi đấy.
– Ừ thì nhờ vả, nhanh dùm tôi cái.
– Biết rồi lắm mồm, khóa cửa đi.
Con bé khóa cửa rồi leo lên xe. Thế đéo nào mà đề mãi mà quả LEES éo nổ. Bực mình ghê gớm, chống chân chống xuống. Tôi bước xuống định dậm nổ mà cái con kia vẫn ngồi trơ ta nhìn…..
– Ơ.. xuống đi còn ngồi nhìn cái gì. – Tôi cáu.
– Ưm… làm gì.
– Trời ơi bà nội xuống đi cho con dậm nổ cái, xe có nổ được đâu, nhìn cái b… gì. – Tí nữa chửi tục hì.
– Xí…
Hì hục dậm lòi phở ra, mãi cái xe mới nổ cho. Mệt vãi ra, tự nhiên thấy ngu khi sang đây. Chở con điên ngồi đằng sau thấy cũng khiếp khiếp. Tự nhiên nó lên cơn ngoạm phát vào cổ mình thì… tèo. Cơ mà có cái sướng, mặc dù bó không ôm nhưng do trời lạnh nên nó ngồi khá sát. Cặp nhũ hoa thi thoảng cọ cọ vào lưng phê phê. Nhất là lúc phanh gấp, cứ ép chặt vào lưng… bố ai chịu được hihi.
– Này tính lợi dụng hả thằng dê xồm.
Con nhỏ bực bội khi tôi cố tình phanh gấp kiếm lời.
– Lợi dụng gì? Đấy là tự nhiên thôi.
– Thằng dê cụ.
Con bé ngồi xích ra xa tránh gặp tình huống bất ngờ.
– Mà sao không tự đi được sao phải nhờ tôi, kêu cái gì.
– Không thích, thì làm sao??
– Thì thì cái l… đùi.
– Nói láo này, thích văng tục ở đây không?
Con điên ấy véo tai tôi đau điếng người.
– AAA…. đau…ối…. ối.
Loạng choạng tay lái, tí nữa 2 đứa phi vào thùng rác.
– Thấy chưa tí chết đấy.
Tôi sừng cồ mắng con nhỏ.
– Im đi, lắm mồm.
Con bé có vẻ sợ, cũng phải, tí nữa ăn rác mà…
– Ai lắm mồm, mà thôi im hết.
– Con trai gì mà…
– Giống con gái được chưa. – Tôi cắt ngang.
– Hahahaha…. tự nhận đó nha haahahah.
– Đéo thèm chấp. – Tôi lầm bầm.
– Hả, gì cơ.
– Không … mà làm ơn im cái mỏ quạ đi, con gái gì mà cười như đười ươi sóc… à đười ươi.
– Thì sao, thích thế đấy hahahaaaaaa.
– Gọi cho ông lái xe xem ông ở chỗ nào đi, đến bến rồi.
– Um, kia kìa.
Chạy ra chỗ ông lái xe khách cầm một hộp to to nhỏ nhỏ. Không biết đựng cái gì bên trong nữa, nhìn cũng đẹp phết. Như kiểu hộp quà sinh nhật ý. Lấy được hộp quà cũng nhức cả đầu, mẹ bố cái lão lái xe. Hỏi này hỏi nọ, mệt hết cả màng nhĩ. Mãi lão mới đưa cho, đúng lão già, cẩn thận quá mức.
Con bé xem chừng phấn khởi lắm, cứ hít hà ôm ôm cái hộp như đúng rồi. Nhìn cũng trẻ con phết, đứa nà nhận quà cũng vui vẻ mà. Bảo để chỗ để chân của xe nó nhất quyết không nghe, cứ ôm khư khư cái hộp làm bức tường ngăn cách cái lưng tôi với… cái ấy. Đưa con bé về mà nó ngồi sau hết cười hý hý một mình rồi lẩm nhẩm hát hát hò hò. Nản toàn tập với con này. Lắm lúc thấy ghét ghét, giờ lại thấy yêu yêu. Nếu nó cứ đáng yêu thế này có phải tốt không …
– Này im đi cho tôi nhờ, đi đường người ta tưởng con hâm đấy.
– Kệ chứ.
Ồ men, lần đầu tiên tôi xỉa đểu nó mà nó kệ chứ, con này được nhận quà sướng quá nên não có vấn đề rồi.
– Lần sau thì tự đi nhá, tôi không rảnh làm culi cho mấy người đâu nha.
– Kệ thích thế.
– “Thích thích cái mả cha mày”
– Này ăn nói thế hả ?
– Rồi rồi… lắm mồm.
– Hừ…. Chả qua là bận ôm đồ thôi, không tôi đi 1 mình còn sướng hơn đi với loại anh.
– Thế sao không đi 1 mình đi.
Tự dưng tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục.
– Không đi được thì mới nhờ, không tự dưng nhờ làm gì.
– Thế mà ăn nói nhờ vả thế hả. – Tôi quát.
– Quen rồi, thì sao, mà này anh quát ai đấy.
– Cái loại cô thì…
– Thì sao??… anh tưởng tôi muốn đi cùng anh chắc.
– Thế sao còn đi, đi thì phải ăn nói cho tử tế, tôi không phải người giúp việc của cô.
– Tôi nói anh là người giúp việc khi nào ? Sao tự dưng anh cáu với tôi.
– Cái thái độ của cô thử hỏi xem ai chả tức, cô nghĩ mình là bà chúa muốn gì là được à ?
– Không muốn đi thì thôi đừng có… tôi bắt anh đi chắc, quát tháo gì với tôi, anh đi hay không đấy là việc của anh, tôi nhờ mà anh không muốn đi thì tôi bắt anh đi được chắc.
– Cô nhờ tôi à, chị cô nhờ chứ cô nhờ à, lần sau đừng có nhờ vả gì thằng này hết, có nhờ tao cũng đéo thèm.
– Tao cũng đéo thèm nhờ cái loại mày.
– Tao cũng đéo thèm giúp cái loại mày
– Thằng điên.
– Con rồ.
Cãi nhau suốt từ lúc lên xe, bực mình quá, tôi dồ ga phóng nhanh bạt mạng. Đến khúc cua, giảm phanh đột ngột làm con điên đập bốp đầu vào lưng tôi.
– Anh đi cái kiểu gì đấy. – Nó nhăn mặt hét.
– Đi kiểu lồ….n.
– Đi chậm thôi, hỏng hết đồ của tôi bây giờ.
Mặc kệ, coi như điếc. Tôi vẫn phóng nhanh, có lẽ làm con bé sợ thật sự. Nó im miệng nhắm mắt, cố gắng ôm chặt cái hộp. Nhìn qua gương chiếu hậu thấy mặt nó tái đi, tôi cũng từ từ giảm tốc tộ. Dù sao an toàn vẫn là bạn. Về đến phòng cô, con bé nhảy xuống chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Có thể nó đang choáng váng. Kệ mịa nó, dắt xe bỏ vào phòng. Tôi đóng cửa cầm sách vở đi về. Tâm trạng tức giận, có lẽ tôi phải nghỉ học cùng cô thôi… chứ đến đây chỉ tăng thêm stress. Con điên kia đúng là… con điên…