Phần 23
Những ngày sau đó là chuỗi ngày bình yên nhất kể từ khi tôi quay lại học bên cô. Những pha cãi vã nảy lửa giữa tôi và con bé Chíp kia cũng dần ít đi. Giờ ít nhiều thì tôi với nó không như lúc đầu cứ gặp nhau là gây sự nữa. Mặc dù vẫn cãi nhau, nhưng tần suất và khả năng sát thương đã giảm rõ rệt.
Ví như hôm thứ 7 vừa rồi, tối đó tôi sang phòng cô hơi sớm vì nhà đi ăn cỗ mà tôi không đi cùng. Thế là qua phòng cô ăn chực. Thì sang thì thấy cô với con bé đang nấu. Tôi mới rón rén vào hù 2 chị em…
– Áaaaaa
– Im cái điếc tai.
– Làm cái gì vậy hảaa??
– Hỳ… so gi…
Tiếng con bé Chíp lúc nào cũng là số 1. Quả thực thì tôi cũng không hiểu tại sao giọng nói nó nhẹ nhàng ấm áp vậy mà khi hét lên lại… kinh hoàng đến như vậy? Cái này thì có chúa mới biết. Còn cô thì như đã quen với trò trẻ trâu của tôi rồi nên dửng dưng coi như điếc. Nếu như thường ngày thì chắc lại đinh tai nhức óc với con bé kia roài, cơ mà may mắn sao nó chỉ lườm rồi ra vẻ tức giận thôi chứ không còn sừng cồ lên như trước nữa. Đột nhiên cảm thấy yêu nó dần đều roài. Cô thì biết tôi sang đây giờ này với cái mục đích duy nhất là… ăn chực. Cơ mà con bé không biết. Nó thấy tôi ngồi trên giường nghịch lap của cô, liền lấy cái muôi cach đập vào chân tôi đau điếng…
– Au.. ui. – Tôi ôm chân nhăn nhó.
– Sang đây làm gì mà sớm thế hả thằng này.
Cái kiểu ăn nói vẫn không thay đổi, thường thì ‘anh, tôi’. Hâm lên thì may ra gọi tên. Còn lúc lên cơn hoặc tức giận thì “Mày ; Tao…. Con chó kia”. Cô nhắc nó thì nó cười hì hì, cơ mà chưa một lần nào nó gọi tôi = anh kể từ khi quen biết đến nay. À ý tôi nói là “anh” trong anh em ý. Chứ “anh” trong anh tôi thì… nản vờ lờ.
– Lại lên cơn hả con này?
Tôi đóng lap, thường thì tôi cũng hay gọi nó “cô” hay ”con này. con kia” cũng tại nó gọi tôi thằng nên tôi mới gọi lại thôi. Chứ tôi thích gọi tên hoặc anh em hơn…nghe nó còn có chút tình cảm.
– Đừng bảo qua đây ăn chực nhá. Nó nguýt.
– Ai ăn chực, tôi qua đây ăn… ké nha.
– Xì… biến đi, nhà không có cơm thừa.
– Ơ cái con này.
– Dậy dọn đi còn ngồi đấy chờ người ta hầu à? – Nó định phang cho tôi muôi nữa.
– Thì từ từ.
Tôi lồm cồm bò dậy, gì chứ cứ ngồi đấy là con này nó phang thiệt đấy. Con gái con lứa gì đâu… Cô thì từ ngày ở cùng con bé Chíp lại càng ít nói hơn. Càng ngày tôi càng thấy cô hiền hơn. Tôi bị nó bắt nạt như vầy mà cô cứ đứng ngoài cười… nản không còn gì để nói. Đi qua chỗ cô đứng tiện tay vỗ bốp phát vào mông cho bõ ghét. Tí nữa thì ăn bát mắm vào mặt… gì chứ cũng hổ báo cáo trồn dữ lắm. Hành động của cô và tôi vô tình lọt vào mắt con bé. Tôi cảm tưởng như nó đã nhìn thấy vì nó vào đúng lúc tôi đang… hành động. Nhưng nó lại giả vờ không như không biết.
Thấy nó không nói gì, tôi cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng quả thực trong thâm tâm, tôi đang lo lắng hết sức. Lỡ như mà nó phát hiện quan hệ mờ ám giữa tôi và cô thì… chớt. Sự thấp thỏm lo âu tăng lên cường độ khi tôi ngồi ăn, nó nhìn tôi chằm chằm. Cả bữa ăn, nó nhìn và chau mày… rồi lại nhìn. Quả thực chưa bao giờ tôi lại cảm thấy sợ như lúc đó. Cảm giác như mình bị tình nghi là ăn trộm một món đồ của người khác và người ta đang điều tra mình qua sắc thái cảm súc. Cô thì vẫn vậy, vẫn vô tư trò chuyện. Cô rất hay gắp thức ăn cho tôi, sự quan cô dành cho tôi trong mỗi bữa ăn. Nhưng lần này thì tôi thấy sợ… sợ cô quan tâm đến tôi. Mỗi lần cô gắp thức ăn là một lần tôi thót tim. Cái ánh mắt của con bé nhìn tôi càng săm soi ghê gớm. Phải đến khi kết thúc bữa ăn thì tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
– T làm sao mà trán đầy mồ hôi thế?
Cô hỏi khi tôi đang ngồi học cùng cô, con bé thì đang rửa bát.
– À… không… tại nóng quá hỳ. – Tôi lau mồ hôi trên tràn cười xòa.
– Nóng… trời lạnh thế mà nóng. – Cô nhăn mặt khó hiểu.
– Thì… phòng chị kìn quá chả nóng con gì, với lại vừa ăn xong nên nóng… hề.
Tôi nói bừa, cô cũng chả bảo gì thêm. Cô ngồi soạn bài tiếp, còn tôi thì lo quá trời. Đảm bảo con bé Chíp nghe thấy. Lại làm tăng thêm mối nghi ngờ cho nó rồi. Ngồi học mà đầu óc căng thẳng đúng là cực hình. Nhất là khi con bé lên, nó leo lên giường lấy sách vở ra học. Học cùng nó lâu rồi, thấy nó cũng chăm chỉ lắm. Mà chắc cũng học được, bài tập cô giao nó làm được hết. Có hôm làm bài xong nó nằm ườn ra giường làm tôi tí nữa phọt tiết. Căn bản nó chẳng ý tứ gì cả, nằm ngửa ềnh ềnh ra… cái gì cần nhô thì nó cho nhô ra hết, cứ đập vào tầm mắt của tôi… làm tôi được một bữa khốn đốn.
Nhưng hôm nay thì khác, tôi không còn tâm trí nào ngồi mà thưởng thức cái gọi là… cái đẹp nữa. Dù rằng hôm nay con bé ăn mặc khá là sexy… áo thun hồng… quần thun cùng bộ mỏng. Có vẻ như hôm nay nó ít bài nên ngồi một tí là nó lôi lap ra nghịch. Cô cũng làm xong nên 2 chị em ngồi xem mấy thứ quần áo linh tinh trên mạng.
– T, máy bị sao rồi này. – Cô gọi khi tôi đang suy nghĩ vẩn vơ.
– Hả… bị sao?
– Tự nhiên tối thui rồi. – Con bé gõ gõ bàn phím, màn hình thì đen xì.
– Sao vậy trời, lại ấn lung tung hả. – Tôi kiểm tra.
– Ai ấn gì đâu, tự nhiên đang dùng thì bị chị nhỉ. – Con bé lên tiếng phản bác.
– Um… nó tự thế mà. – Cô gật gù.
– Hay vào mấy trang bậy bạ bị virut rồi. – Tôi bật máy nhưng không được.
– Có anh hay vào ý. – Con bé làm tôi nhớ lại cái hôm cho nó xem ảnh… và bị quay clip.
– Vớ vẩn, chắc hỏng win rồi. – Tôi thoáng đỏ mặt
– Thế sửa đi. – Con bé ra vẻ hào hứng lắm không bằng ấy.
– Thì từ từ.
Tôi cố gắng thử bật đi bật lại 2, 3 lần nhưng vẫn không bật được. Khó hiểu thật, hai chị em kia thì cứ ngồi ngó nghiêng. Hết nhìn cái lap rồi lại nhìn tôi. Làm tôi mất tập trung vờ lờ. Cơ mà nguyên nhân thì…
– Sax… em lạy mấy chị, xem hộ em cái ổ cắm cái.
– Hả…ơ… ai tắt ổ điện đấy. – Cô chỉ tay vào cái ổ lioa.
– Hết pin thì bật bằng mắt hả 2 người. – Lắp vào điện thì lại khởi động ngon lành.
– Ừ ha… thế mà mình không biết hihi. – Con bé cười rồi vồ lại cái lap.
– Bó chân với các bà. – Tôi chép miệng.
– Đưa chân đây bà bó cho. – Con bé lại xỏ đểu tôi.
– Này… bó đi.
Tôi giơ cái chân lên thì bị nó lấy cái thước ra định đâp… sợ quá rụt chân lại…
– Thử lại lần nữa xem, chân bẩn mà do lên mặt người khác thế à?
– Thì ai bảo đưa chân ra bó cho. – Tôi cười nham nhở.
– Đập cho phát giờ, nham nhở.
– Xùy… đập được không mà đòi.
– Thử xem… – Con bé xắn tay áo tỏ vẻ nguy hiểm…
– Hahahahahaha… sợ thế ạ. – Tôi cười to.
– Anh….
– Thôi… hai cái đứa này, yên nào. – Cô kéo con bé ngồi lại phía cô.
– Hứ… thằng đàn bà.
– Phương… xem này… đẹp chưa.
Để mặc cái thằng tôi đang tức xì khói, cô với con bé lại chúi đầu vào cái lap xem quần áo tiếp. Con bé dứ dứ nắm đấm về phía tôi rồi cười đểu. Tức lắm nhưng không làm gì được. Thò tay vào trong chăn… cấu nhẹ vào chân cô.
– Ái… làm gì vậy thằng kia??
– Ơ??
– Ai cho mày cấu chân taooooooooo?
Cái đkm tôi cấu nhầm chân con bé… chết mịa roài làm sao giờ.
– Đâu… hì.
Cố gắng nặn ra nụ cười, mặt bắt đầu đỏ như… đít gà chọi rồi.
– Thằng dê xồm… hừ. – Con bé chửi không thương tiếc.
Đúng là oan thị mầu mà, éo dám bật lại luôn, nhục như con trùng trục. Nhìn sang cô thì cô lườm cho cháy mặt. Đành chịu trận ngồi im không dám nhúc nhích. Mà đéo hiểu, cô nằm ngoài con bé nằm trong… thế mà chân nó lại để ra ngoài…. nhầm lẫn tai hại. Bị mang tiếng là thằng dê xồm… nản vờ lờ. Thế đéo nào đã ngại thì chớ, tôi ngồi im nhận lỗi mà con bé vẫn không tha cho. Lườm chán, nó thò chân ra đá tôi một cái…
– Ngồi im không tôi đập chết đấy biến thái này.
– Dạ…à…ừ… – Tôi nói dịu.
– Hừ… ừ…
Kết thúc pha nhục nhã thần thánh bằng một biệt danh mới… ”thằng biến thái”. K còn ngôn từ nào có thể miêu tả được tâm trạng tôi lúc đó. Nhục…. nhục….. quá nhục…. nhục không chịu được…
Cái mà tôi phải chịu đựng duy nhất trong mấy ngày gần đây… đó là ánh mắt “cú vọ” của con bé Chíp. Những cử chỉ dù là nhỏ nhất cũng không qua được cặp mắt ấy. Dường như một mối nghi ngờ lớn đang hiện diện trong não bộ của con bé. Tôi đã hạn chế tối đa hành động của mình với cô. Giảm mối quan hệ tới mức xa nhất có thể… bạn bè. Nào đã được, trong khi tôi đang đau đầu che giấu thì cô lại vô tư bộc lộ. Cô càng lúc càng thể hiện sự quan tâm lớn đối với tôi. Nếu như lúc đầu chỉ những cử chỉ săn sóc như gắp thức ăn liên tục hoặc coi sát việc học hành. Thì giờ cô bạo gan đến mức… vuốt tóc tôi khi tôi đang làm bài tập…
Hành động tưởng chừng vô cùng hạnh phúc lại đó như một đòn chí mạng vào mối quan hệ mập mờ của tôi và cô. Đỉnh điểm cho sự phát hiện của người thứ ba… lại đến từ một sơ suất chết người của tôi…