Phần 40
Trong căn phòng y tế của trường giờ chỉ còn mình tôi với chị Nhung.
Chị cẩn thận lấy ống nghe tim phổi và máy đo huyết áp đo đi đo lại cho tôi… Cơ mà các thông số vẫn thấy bình thường.
Có vẻ chị lúng túng nên đi lấy khăn ấm đắp lên trán tôi… chị ngồi ngay bên cạnh. Chăm chú quan sát theo dõi tôi.
Bỗng tôi mở mắt ra… nhìn chị… cười… làm chị giật mình.
– Suỵt… Em có tin vui báo cho chị đây!
– Thế không phải là em ngất sao???
– Em giả vờ đấy! Tại em muốn xuống đây nằm… với chị…
– Liên thiên… không lo học hành đi lại xuống đây nằm… thế có tin gì vui???
– Thực ra là 1 tin buồn và 1 tin vui, chị muốn nghe tin gì trước!
– Tin buồn trước đi…
– Tin buồn là… khả năng 1 – 2 hôm nữa chị sẽ bị chấm dứt hợp đồng lao động ngắn hạn.
– Thế còn tin vui??
– Tin vui là chị sẽ ký hợp đồng lao động không xác định thời hạn, sẽ thành giáo viên biên chế chính thức!
– Điêuuuuu… không thể như thế được… làm sao em biết???
– Thì thế em mới là em của chị… Chị cứ chờ đấy… chắc chắn… chính xác luôn. Mà chị lo nghĩ cách trả nợ em đi nha…
– Vãi… chị đi uống cafe với em rồi còn gì?? Còn nợ gì nữa đâu???
– Chị còn nợ em 10 cái thơm… và nếu em giúp chị thành biên chế chính thức thì em muốn gì chị cũng cho đấy!
– Ế ề… cơ mà chị đã có quyết định biên chế chính thức đâu… chỉ là em báo tin thế thôi đấy chứ!
Đúng ngay lúc ấy thì có tiếng gọi.
– Nhung ơi!!! Em lên phòng hiệu trưởng. Chị Tuyết có chuyện cần gặp kìa!
Chị Nhung giật mình ngạc nhiên… bảo tôi nằm nghỉ ngoan… rồi tất tưởi chạy lên phòng hiệu trưởng…
15 phút sau:
– Lâm ơi… lâmmmmm… ha ha ha… sao em tài thế??? Chị được thông báo chuyển biên chế rồi… ngày kia có văn bản quyết định chính thức…
– He he… chị thấy em giỏi không???
– Giỏi… em làm cách nào thế???
– Thì em lôi chuyện cũ ra… uy hiếp tí ti ấy mà…
– Oa… Lâm giỏi thế!!! Chị yêu lâm nhất trên đời…
Chị Nhung vui sướng tột độ ôm chầm lấy tôi. Mắt tôi nhắm nghiền lại tận hưởng cảm giác được vùi mình vào lòng mỹ nhân…
Mặc dù còn mấy lớp áo nhưng tôi vẫn cảm nhận được đủ đầy hơi ấm, hương thơm và cái mịn màng của da thịt chị… dễ chịu thật sự!
– Tèn tén ten… thế là mình được vào biên chế rồi… thế là mình được ở lại Việt Nam rồi… Tèn tén tennnnn vui quá!
– Mu… oa… Moa… moa… chụt chụt…
Chị nhung ôm lấy thơm chùn chụt vào má tôi… cười tít mắt!
– Ê ê… đây là chị thơm em chứ em vẫn chưa được thơm chị đâu đấy… nên không tính đâu nhá!!!
– Ha ha… em có thơm chị trăm cái cũng được… Yêu lâm thế chứ lị!
– Nhớ nhá… vậy thì em sẽ được thơm chị 100 cái vì có công giúp chị đúng không??
– Nhất trí luôn… Moa… moa… Moa…
Chị lại thơm tôi chùn chụt vào má… vào trán… vào mắt… vào mũi tôi…
Đúng lúc đó thì tiếng trống báo hết tiết vang lên. Một lúc sau thầy chủ nhiệm và mấy đứa trong lớp xuống hỏi han tình hình của tôi.
Chị Nhung hiểu ý… nên nghiêm mặt lại báo cáo:
– Lâm nó bị ngộ độc thực phẩm… nên bị tiêu chảy cấp… Mất nước nên huyết áp tụt thầy ạ.
– Thế có nguy hiểm không??? Có cần đi viện không???
– Dạ cũng ổn rồi… em đã cho uống orezon và tiêm thuốc trợ lực nên giờ Lâm cũng ổn định rồi thầy ạ!
– Ừ thôi cố gắng chăm sóc Lâm nhé! Cảm ơn cô Nhung!
Mọi người đi rồi tôi lại thở phào nhẹ nhõm cười tươi với chị.
– Gớm… thôi sắp vào tiết rồi… dậy vào lớp đi… nằm ăn vạ ở đây mãi à?
– Em muốn được ở cạnh chị cơ…
– Hâm… thôi đi học đi… lúc khác đền…
– Chị nhớ nha!!!
– Ừ nhớ… thôi đi đi!
Tôi vui vẻ tung tăng bật ngay dậy… vào lớp để chuẩn bị cho tiết Văn.
2 ngày sau:
– Lâm ơi… Lâm… chị có quyết định rồi nè… dấu đỏ, hiệu trưởng ký đàng hoàng nè…
– Ha ha… chúc mừng cô giáo Nhung nha… thế là cô chính thức rồi nhá!!! Giờ cô tính ăn mừng thế nào nào?
– Mai cô mời cả trường đi ăn tối ở nhà hàng Trống đồng… em đi không?
– Đương nhiên là không rồi. Đấy là chị mời các thầy cô… còn em là học sinh đi chung sao được!
– À ừ nhỉ… em là nhân vật đặc biệt… nên… chị phải cảm ơn theo cách đặc biệt nhất!
– Ôi… em không cần cầu kỳ bày vẽ gì đâu… em nói thực là vì em yêu quý chị nên em giúp thôi… hi hi… chỉ cần được ở cạnh chị, thấy chị cười là em hạnh phúc lắm rồi!
Chị Nhung không cười nữa mà nhìn tôi… chị nhìn tôi rất lâu.
– Ề… Nhung xinh… chị nhung ơi… hú hú…
– Ơi! Chị đây…
– Chị làm sao thế??
– À không! Chị không sao, à Lâm… hôm nào qua nhà chị ăn cơm đi… chị nấu cho em ăn…
– Oa!!! Thật á??? Eo ôi thích thế!!! Em thích nhất là được ăn cơm người khác nấu.
– Ủa thế trước nay em ăn cơm ai nấu?
– Thì em tự nấu chứ sao, bố mẹ em đi làm, em phải ở nhà nấu cơm chứ còn gì nữa… Nên em luôn ao ước có ngày có người nào đó nấu cơm cho mình ăn… Thích lắm lắm lắm…
– Hi hi… thế hôm nào rảnh chị nấu cho lâm ăn thử nha!!!
… Tùng tùng tùng…
– Thôi trống vào tiết rồi. Em vào học đi.
– Tạm biệt chị nhá!! Byeeee!
Sau giờ ra chơi hôm đó… tôi lại mò lên phòng cô Hiệu trưởng.
Nhưng khác với lần trước… lần này cô vui vẻ hẳn lên… chào đón tôi.
– Lâm đấy à? Vào đây!
– Dạ em chào cô. Giữ đúng lời hứa… em tới gửi lại cô chiếc USB tất cả các bản sao em đã xoá sạch… cảm ơn cô đã giúp em 2 nguyện vọng ạ!
– Cô phải cảm ơn Lâm mới là đúng ấy! Sau chuyện hôm đó cô đã suy nghĩ rất nhiều… Đúng là cô đã sai… Đáng lẽ cô không nên để chuyện đó xảy ra… còn việc cô Nhung… trước nay cô luôn lo ngại giáo viên trẻ sẽ thiếu kinh nghiệm… Tuy nhiên với năng lực và kết quả giảng dạy trong thời gian qua đủ chứng minh… cô Nhung sẽ trở thành 1 giáo viên xuất sắc!
– Dạ vâng ạ! Em nghĩ cô không cần cảm ơn em đâu… bởi cô là người tốt… và có những cơ duyên đưa đẩy cô tới những chuyện tưởng là không hay nhưng trải qua nó… mới khiến cô thực sự tỉnh táo để biết… cuối cùng… thì việc gì nên làm… việc gì nên buông bỏ!!!
– Cô càng ngày càng có cách nhìn khác về Lâm đấy!!! Cô thấy em trưởng thành hơn nhiều so với bạn cùng lứa… thậm chí còn có phần hơn cả những người lớn như cô.
– Ôi… không có đâu ạ… em vẫn còn là học sinh, còn phải học hỏi nhiều. Chỉ là chút may mắn thôi ạ!!! Dạ đây. Em gửi cô ạ!
– Ừ… Cô cảm ơn!!!
Cô hiệu trưởng nhận lấy USB từ tay tôi… cô nhìn tôi mỉm cười rất thân thiện… khẽ gật đầu!
– Thôi… em xin phép cô em về lớp ạ!
– Cô có thể ôm Lâm 1 cái không?
– Dạ… đương nhiên… lúc nào em cũng sẵn sàng ạ!
Thế là tôi bước lại gần… chúng tôi ôm chặt lấy nhau… rất trong sáng!
Và đó là mối quan hệ với người phụ nữ nhiều tuổi nhất cuộc đời tôi… lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất… Đúng là thử cho biết thôi chứ chả có gì thú vị cả… vú lồn thì lỏng lẻo, lạnh nhạt khô khan… Nước nôi thì nhớt đặc… nặng mùi… da dẻ không còn láng mịn và thơm ngọt nữa rồi…
Suy cho cùng… đối với tôi phụ nữ tuyệt nhất để địt…
– 1 Là gái mới lớn tươi non mơn mởn, lồn non khít chặt, da thơm thịt mát, nhưng địt phải đeo bao cao su, bắn ra ngoài, hoặc phải canh kỳ rụng trứng… rất lằng nhằng… Mất sướng.
– 2 Là gái 30 – 40 cơ thể đầy đặn, mặn mà, đằm thắm… vú to lồn rộng, vừa khoẻ lại vừa dâm… và nhất là đa phần đều đã đặt vòng tránh thai… nên địt bọp rất thoải mái… hơn nữa gái tuổi đấy… mình không phải chiều… không mè nheo… mà ngược lại… mình sẽ là người được chăm sóc… được nâng niu và chiều chuộng.
Vậy nên khẩu vị của tôi thường thích tỉ lệ 7 – 3… 7 phần thích địt gái chín và chỉ 3 phần thích địt gái non… Là vì vậy.
Vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng thì tôi gặp Hạnh.
– Ơ… Lâm vào đây có việc gì thế???
– À tớ có việc muốn xin phép cô Hiệu trưởng.
– Ồ thế à??? Ừ… thế vào đi…
– Ơ… sao cậu không hỏi tớ có việc gì?
– Ha ha… thì giờ mới hỏi… cậu muốn xin gì cô hiệu trưởng vậy?
– À… bí mật.
– Vãi… Cái đồ đồ… (tôi nhảy lên vì bị gài)
– Hì hì… tớ xin cô… cho tớ được chuyển sang học lớp cậu… để được ngồi cạnh Lâm đẹp trai đấy!
– Ồ… Thật à… (tôi sướng cười phớ lớ) ấy con vịt giời này! Lớp 11 sao chuyển xuống học cùng lớp 10 được??? Trêu ông hả… Hả hả hả…
Tôi nhảy dựng lên… đá cho 2 phát vào mông con vịt giời. Dm hot girl ông cũng đá…
Đã thế con vịt lại còn chổng mông, ngoáy ngoáy rồi lè lưỡi… Lêu lêu cả mình chứ…
Điên không???
Thế tôi đuổi theo đập cho con vịt 1 trận… con vị vừa chạy… vừa cười sằng sặc… lè lưỡi lêu lêu trêu tức tôi…
… Oạch… Bụp… Bịch…
Đéo hiểu con vịt giời chạy kiểu đéo gì, mắt mũi tớn cmn lên vấp vào cái mép gạch ngã sấp mặt lồn… Tôi đuổi theo cũng bị bất ngờ nên cũng… Ngã… úp nguyên cái mặt thớt vào mông con vịt giời…
Nhưng mà tôi lại sướng… tôi nhắm mắt… nằm im hít hà và cảm nhận cái mềm mại ấm áp của bờ mông thiếu nữ…
… pẹt…
Vãi lồn… địt mẹ con chó vịt… vô duyên đéo thể chấp nhận được… Hot girl củ lồn gì mà đéo chút ý tứ nào… nó lại nhè lúc tôi úp mặt vào mông nó mà… đánh cmn rắm cơ chứ???
Đm… Thối đéo thể tả được… đm con chó vịt…
Tôi nhăn mặt… bịt mũi… xong lấy tay vả… Đét… 1 cái vào mông con chó vịt…
Con chó vịt đứng dậy… 1 tay ôm đít… 1 tay bịt miệng vừa cười rũ rượi như con điên… vừa nhảy tưng tưng như con thần kinh…
Điên cả tiết… Đm bố mày dỗi… Đéo hỏi, đéo nói nữa… bố về…
Tôi hậm hực quay đít bỏ đi… mồm lẩm bẩm:
– Đm cái loại… con gái con lứa củ lồn gì… vô duyên đéo chịu được… hot với chả gơn. Có mà hót cứt ấy!!! Đm con mặt lồn…
Thấy tôi quay đít bỏ đi… con mặt lồn chạy đuổi theo… túm áo tôi kéo lại…
Nhưng bố mày dỗi… đéo thích quay lại đấy… được chưa???
Con mặt lồn kéo áo tôi đéo được… Thì lại ôm lấy cánh tay tôi… xong kiễng lên… thơm… đánh chụt 1 cái vào má… Miệng lẩm bẩm:
– Xin lỗi nha!
Rồi chạy biến cmn đi mất!
Tổ sư… Đéo hiểu kiểu gì luôn…
Tôi về lớp thì Yến Nhi… lớp trưởng chạy lại hỏi:
– Lâm ơi… tuần tới, đến lượt lớp mình trực tuần! Mỗi lớp phải có 1 tiết mục văn nghệ hôm chào cờ đấy! Mà nghe nói Lâm hát hay lắm… Lâm đăng ký giúp lớp nha!
– Bậy nào??? Tớ có biết hát hò gì đâu?? Đứa nào đồn vớ vẩn ấy chứ… tớ chỉ biết đọc thơ thôi!
– Ều… đọc thơ á??? Đâu đọc thử 1 đoạn xem nào?
‘Hôm nay gió mát trăng thanh…
Em thì mặc váy còn anh quần đùi…
Hai đứa tâm trạng bùi ngùi…
Anh ngồi đực mặt… em ngồi im re…
Hai đứa ngồi cạnh bụi tre…
Ngồi được một lúc… Buồn tè em ơi’
…
… Bọp… đấy mà là thơ à… Ha ha ha…
Lại con mặt lồn này gõ vào đầu tôi… đau điếng. Đã thế lại còn cười sặc sụa như con dở người… Nay ngày đéo gì ấy nhở??? Thôi đéo chấp… bố mày tha…
– Há há há… thôi không đùa nữa… Lâm nhận giúp nha… à… đúng rồi… bố tớ có bộ karaoke… Lâm sang nhà tớ tập văn nghệ nha!!!
Ơ… thế túm lại là nhờ hát văn nghệ hay rủ sang nhà… để âm mưu gì đây???
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
… Tùng tùng tùng…
Tiếng trống báo hiệu hết tiết 5. Tan học… cả lớp ùa ra như ong vỡ tổ… còn tôi cứ đút tay vào túi quần lững thững bước ra…
Căn bản tôi cũng chả có gì phải vội cả!
– Ê Lâm… về nhà tớ không??? Tập văn nghệ.
Là giọng của lớp trưởng Yến Nhi… Tôi quay lại thì thấy con bé khăn áo chống nắng kín mít từ đầu đến chân trông như quả xác ướp ai cập biết tắm nắng ấy…
– Ờ… Thì… tập luôn hôm nay á??? Máu thế???
– Thì hôm nay có bận gì không?
– Không!
– Thế thì đi… đèo tớ!
– À… ừ… Ừm… ok…
Tôi gật đầu cái rụp… lấy xe đèo Yến Nhi về nhà…
Nhà Nhi cách trường không xa… đại khái chỉ tầm 2 – 3 km… chỗ mạn Cầu Giấy!
Vãi cả lồn… nhà lớp trưởng cũng không phải dạng vừa tí nào… căn nhà 4 tầng to đùng lại còn có cả gara oto nằm ngay mặt 1 con ngõ to đường cầu giấy…
Nhi bấm chuông… ting… ting…
– Ồ ai đây Nhi?
– Dạ đây là bạn con sang tập văn nghệ ạ!
– Dạ cháu chào bác ạ!
– Ừ 2 đứa vào đi kẻo nắng!
Ôi… vãi… bố Nhi vừa mở cửa cho chúng tôi vào nhà các ông ạ!
Tôi đi theo Nhi vào nhà…
– Thế 2 đứa ăn gì chưa? Vào ăn cơm nhé!
– Dạ… có lẽ là cho cháu xin phép… cháu tập nhanh rồi về luôn ạ… tại nhà cháu cũng hơi xa!
– Gớm đến bữa vào ngồi, ăn nhiều ăn ít cũng được rồi ra tập… Nhi… vào dọn cơm.
Chà… chà… bố Nhi khá là thân thiện đấy chứ… đúng không các ông???
Ngồi vào bàn ăn cơm… Nhi giới thiệu:
– Đây là Lâm… bạn cùng lớp mà con từng kể cho bố nghe đấy!
– Ái chà chà… có phải cái cậu 1 mình dẹp nạn đầu gấu bắt nạt ở trường rồi dám đứng dậy chống lại cả ban giám hiệu nhà trường đấy không??? Chà chà…
– Dạ hình như có chút nói quá bác ạ… cháu chỉ may mắn được thầy cô thông cảm tạo điều kiện cho học tập thôi chứ có làm gì to tát đâu!
– Khà khà… Thằng này khá!!! Thế nhà cháu ở đâu?
– Dạ nhà cháu ở Xuân Đỉnh bác ạ!
– Ồ… gần cơ quan bác.
– Thế bố mẹ cháu làm gì??
– Dạ bố mẹ cháu là công nhân… nhà máy Cơ Giới 6…
– Ồ… Thật không??? Ha ha… trùng hợp thật!
– Sao lại trùng hợp ạ???
– Bác là tổng Giám đốc nhà máy!!! Thế bố mẹ cháu làm phân xưởng nào?
– Uây! Vậy cháu đang được ngồi ăn cơm với sếp của bố mẹ cháu??? Đó là 1 vinh dự không hề nhẹ đối với cháu đấy!
– Ha ha ha… thằng này khá! Thế bố mẹ cháu làm phân xưởng nào thế?
– Dạ mẹ cháu làm ở xưởng sơn còn bố cháu làm xưởng hàn ạ! Hì hì… nếu mà được bác chiếu cô cho bố mẹ cháu với nha!
– À à… được được… để mai bác nói với Giám đốc sản xuất!
– Dạ ơ… mà bác làm tổng giám đốc thì bác biết chú Hải với cô Hoa không ạ?
– Hải nào???
– Dạ Nguyễn Hoàng Hải ấy ạ?
– Sao cháu biết chú Hải?
– Dạ chú Hải từng là sếp cháu ạ… cháu từng làm trợ lý của chú ấy bác ạ!
– Ha ha ha… quá trùng hợp luôn! Bố chú Hải là chủ tịch hội đồng quản trị. Còn vợ chồng chú Hải là cổ đông lớn thứ 2 của công ty chú đấy!
– Uây… đúng là trùng hợp thật… vậy là có duyên đấy bác nhỉ?
– Ha ha ha… đúng là… trái đất tròn!
Bữa cơm vui vẻ xoay quanh những câu chuyện về mọi chủ đề nào là giá thép tăng, giá dầu giảm, rồi kết cấu thép chịu lực, nhà thép tiền chế, sức bền vật liệu, công nghệ tự động… CNC…
Nhờ có cái điện thoại GPRS, lúc rảnh rỗi tìm hiểu trên google, youtube nên cũng có chút kiến thức để đàm luận với bác một cách trơn tru.
– Chà chà… đúng là không ngờ… bác nghe cái Nhi kể chỉ tin phần nào… nay ngồi nói chuyện với cháu mới thấy… cháu bằng tuổi Nhi mà cái gì cũng biết. Ăn nói trôi chảy… mà kiến thức lĩnh vực nào cũng hay… ha ha ha… khá thật!
– Dạ… thì cháu nghĩ giờ học cấp 3 rồi thì tìm hiểu kiến thức văn hoá xã hội kỹ thuật rồi… để còn định hướng cho sự nghiệp tương lai của mình chứ! Phải biết rõ mình là ai? Mình thích hợp với ngành nghề nào để sau còn thi đại học đúng ngành… đỡ phải hoang mang bác ạ!
– Ha ha ha… khá… thằng này khá! Thôi lên nhà uống nước với bác… Nhi dọn dẹp rửa bát nhé!
– Cháu không muốn mình là khách đâu… để cháu phụ Nhi dọn dẹp bác lên trước đi!
– Ha ha ha… Khá… thằng này khá!!
Thế là tôi và lớp trưởng Yến Nhi cùng nhau dọn bàn… Nhi rửa bát… tôi tráng… nhưng thấy có vẻ chậm chạp vụng về… tôi bảo để tôi rửa cho… (cho đỡ ngứa mắt… con gái đéo gì rửa cái bát mân như mân lồn chốc)
Tôi rửa và dọn thoăn thoắt nên 1 loáng đã xong… nhanh… gọn… sạch… đẹp… đâu ra đấy… và điều đó không thoát khỏi sự để ý quan sát của cả 2 bố con Nhi.
Xong xuôi. Tôi lên phòng khách… cùng Nhi.
Đúng là nhà điều kiện có khác…
Giữa phòng là cái ti vi Plasma siêu to khổng lồ 2 bên là cặp loa Denon to đùng… bên dưới là 1 tủ toàn những amply, cục đẩy bộ thu sóng micro không dây… xếp chồng lên nhau…
Tôi dán mắt vào… mồm há hốc ra… chưa bao giờ nhìn thấy dàn âm thanh khủng như thế!
Nhi bảo:
– Thứ 2 tuần tới lớp phải có 1 tiết mục văn nghệ cho buổi chào cờ… nên con bảo Lâm đến nhà mình tập… văn nghệ bố ạ… bố bật karaoke lên đi bố!
– Lâm biết hát cơ à??? Bác cũng thích hát karaoke lắm!
– Dạ cháu hát sơ sơ thôi… chứ cũng chưa có được học nghiêm chỉnh bao giờ ạ!
– Nào Lâm định hát bài gì nào???
– Cháu cũng chưa biết nữa… thực sự là cháu vẫn đang chưa hết choáng ngợp bởi dàn âm thanh chuyên nghiệp như này… toàn là những đồ đắt tiền… thậm chí là hàng hiếm… có tiền chưa chắc đã mua được.
– Ha ha ha… thằng này khá… có con mắt tinh đời đấy… đây toàn là loa nhật… amply đức… micro anh… tivi hàn quốc đấy! Thế chọn bài đi… để bác khởi động trước!
Bố Nhi bật bài: “Nắng ấm quê hương” hát nghêu ngao… ừ thì nghe cũng được… cũng khá hay…
Tôi nghĩ một hồi chọn bài “chảy đi sông ơi” của Ngọc Tân…
Đm tôi cầm mic lên alo alo… trông quê quê hiểu không… nhưng khi cất tiếng hát lên… đcm tất cả nằm xuống…
Cả 2 bố con há hốc miệng… chăm chú lắng nghe tôi hát. Đây là 1 bài hát khúc đầu êm ả như lời tự sự kể về câu chuyện đời của chính dòng sông… nhưng đến đoạn điệp khúc thì nó ào ào… nhưng sóng cuộn… hừng hực đầy hào khí!
Tôi hát xong… cả 2 bố con vỗ tay đèn đẹt… Khen rối rít tít mù… Nào là hay như ca sĩ… nào là giọng hát rất truyền cảm… nào là giọng thằng này dày và ấm thế không biết…
Rồi tôi chọn thêm bài nữa… thể loại nhạc tiền chiến, rồi làm bài bolero, bài nhạc trẻ, trữ tình… Đơn ca, song ca với Nhi với bố Nhi… Loạn xị hết cả lên…
Chả mấy mà đã đến 4h chiều.
– Ôi… đã 4h chiều rồi nhanh thế!
– Đã 4h rồi cơ à? Nhanh thật! (Bố nhi đáp)
– Thôi… có lẽ cháu phải xin phép bác… cháu đến giờ phải về rồi…
– Vẫn sớm mà về làm gì vội. Ở đây hát cùng với bác… lâu lắm rồi bác mới có cạ hát cùng ăn ý như thế!!!
– Dạ cháu còn về đi chợ nấu cơm dọn dẹp nhà cửa không bố mẹ cháu đi làm về không có cơm ăn lại mệt bác ạ?
– Con trai mà vẫn phải đi chợ nấu cơm sao?
– Dạ con nào mà chả là con… bác! Ai cũng phải nấu cơm dọn dẹp nhà cửa hết… bố mẹ đi làm cả ngày đã vô cùng vất vả rồi… về đến nhà xứng đáng được ăn bữa cơm tươm tất đúng không bác?
– Ha ha ha… thằng này khá… được. Thế về đi… lúc nào rảnh sang đây hát cùng bác nhá… à mà cuối tuần thôi… chứ bình thường bác đi làm… hôm nay có việc nên mới ở nhà đấy!
– Dạ vâng!!! Đó là 1 vinh dự của cháu!! Được hát karaoke, được ăn cơm cùng sếp của bố mẹ… ha ha… còn gì bằng!
Bố Nhi cười phớ lớ… Vỗ đùi đèn đẹt.
Nhi tiễn tôi ra cổng… ánh mắt và thái độ của Nhi dành cho tôi bây giờ có chút gì đó… khang khác… thuỳ mị hơn… nhẹ nhàng hơn các ông ạ!!!
Lại bắt xe ôm về nhà… Từ hôm đi học đến giờ hết mấy trăm nghìn tiền xe ôm rồi… may có… Lương chứ không chắc là tôi móm…
Bảo xe ôm chở ra Xuân Thuỷ… chỗ gần HITC có mấy hàng xe đạp rất to… tôi nhảy xuống mua 1 con xe địa hình có giảm xóc, có đề, có líp đa tầng màu đen giá 3 triệu… rồi đạp về nhà. Từ mai đi học = xe đạp cho tiết kiệm các ông ạ!
Thời gian trôi đi… chả mấy đã đến cuối tuần… dạo này không thấy cô Quỳnh, cô Hoa, chú Hải gọi điện… chắc sắp cuối năm nên bận công việc…
… Ting ting…
– Alo… đồng chí Lâm có rảnh không??? Sang nhà giúp việc cho tôi… tôi mời ăn cơm trưa nào!!!
A… Là tiếng chị Nhung các ông êi. Ha ha… tôi mừng rỡ nhảy cẫng lên… đạp xe như bay đến ciputra… vừa đến cổng khu đô thị thì…
Chiếc mec đỏ đi ngược chiều đâm uỳnh vào khiến tôi ngã lăn quay ra đất!
– Ơ Lâm… sao lại ở đây…
Đm các ông ơi… là cô Quỳnh… vãi lồn rồi… Giờ làm sao bây giờ??? Nói cái gì bây giờ???