Phần 23
Rồi ngày thi cũng tới. Lúc đó tao thi cả 2 khối A, B. Kết quả là tao đỗ cả 2 trường Bách Khoa và KHTN – Khoa môi trường. Lúc nhận được kết quả trên mạng bố mẹ tao mừng gọi điện khoe từ hết bạn bè bà con thân thuộc…
Tao lấy SBD của mấy đứa bạn lên tra kết quả thì thấy N. N Thiện đỗ KTQD, P. V. Linh đúng như mong ước đỗ Y Hà Nội để sau này làm Bác sĩ khoa Sản.
Tự dưng lúc đó thấy con Na online, nên tao vào hỏi, thật ra đêm đó rất nhiều đứa online để xem kết quả và hỏi thăm nhau…
– Na ơi, có kết quả chưa – Tao nhắn nó trên Yahoo…
– Na đỗ rồi – Con Na nhắn tao, nó đỗ HV Ngoại Giao…
– Chúc mừng cả 2 đứa mình – Nó nhắn…
– Ơ, tớ rớt mà – Tao nói…
– Thôi ông đừng có điêu haha…
Rồi tao cũng cười lại với nó. Lúc này tao thấy khâm phục con Na ghê gớm, vừa chơi vừa học vừa diễn văn nghệ đủ thứ nhưng vẫn đỗ một cách dễ dàng.
Việc tao đỗ BK lúc này khác hẳn với việc tao đỗ LQĐ Đà Nẵng lúc trước, bố mẹ tao mừng mà gọi điện từ Bắc vào Nam để báo tin, còn nói là sẽ tổ chức tiệc để ăn mừng nữa. Tao nghe cũng vui vì ít ra cũng được bù đắp phần nào so với trước đó. Bố mẹ tao cũng hứa sẽ mua cho tao một chiếc xe máy để tao đi học và bảo tao đi thi bằng lái xe.
– Nhân ơi, khi nào rảnh đi ăn không? Ăn mừng tụi mình đỗ đại học – Con Na lại nhắn…
– Ok, ăn gì đây?
– Ăn gì nhỉ, à hay là mình đi công viên nước đi…
– Ý hay đấy, lâu rồi tớ cũng chưa đi…
– Vậy để mai tớ sang chở Nhân nhé…
– Hic, có phiền Na không – thật ra lúc này tao cũng thích vậy, tự dưng tao muốn được ngồi sau ngắm con Na và ngửi mùi hương của nó từng đằng sau xem sao.
– Phiền gì đâu, vậy mai tầm 9h tới ghé nhé…
– Ok Na…
Tối đó tao soạn bồ đồ bơi tự dưng nhớ tới dì Si, nhớ lại cảnh làm tình với dì Si làm con cu tao có chút nứng lên, rồi tự dưng trong đầu tao vụt qua cái ý nghĩ tương tự khi đi bơi với con Na.
– Hi Nhân, có kết quả chưa? – Bỗng thấy Hải Anh nhắn tao trên Yahoo…
– Tớ có rồi, đỗ rồi hehe, Hải Anh thì sao? – Thật ra tối hôm đó có kết quả nên rất nhiều người nhắn tin hỏi, nhưng tự dưng Hải Anh nhắn tin nên tao lại thấy bồi hồi, bỏ hết việc để reply liền…
– Tớ cũng đỗ rồi (HA đỗ KTQD)
– Chúc mừng nhé, nhưng đỗ mà không học tiếc quá nhỉ – Tao nói…
– Ừ, còn nhiều thứ tớ thấy tiếc hơn…
– Tiếc gì vậy? – Tao hỏi…
– Tiếc những buổi đi dạo ở hồ Gươm và buổi chiều hôm đó trên hồ Tây…
– Hehe – lúc đó tao không biết nói gì nên cười cho qua chuyện, bỗng dưng thấy xao xuyến…
– Cho tớ cơ hội bù lại được không? Ngày kia là nhà tớ bay rồi…
Tao nghe nói vậy tự dưng thấy có cảm giác sung sướng, kiểu cô Trang sắp về quê cũng để lại cho tao một kỷ niệm đẹp, giờ không lẽ Hải Anh cũng để lại cho tao kỷ niệm chăng?
– Bù sao tớ không hiểu – Đầu óc tao lúc này vừa hưng phấn vừa suy nghĩ đến nhiều thứ…
– Sáng mai Nhân rảnh không, đợi tới ở nhà lúc 9h nhé…
– Có chứ, tớ sẽ đợi – Tao trả lời ngay mà quên luôn cuộc hẹn với con Na.
Tao vẫn không hiểu sao tao lại xiêu lòng với Hải Anh như trước, vẫn rất khó để từ chối yêu cầu của Hải Anh. Cô gái tóc xoăn xinh đẹp dịu dàng đầu tiên tao gặp và làm tao xao xuyến ở Hà Nội. Rất nhiều những kỷ niệm về những lần gặp gỡ, những lần hẹn hò ở hồ gươm, những lần đạp xe dưới mưa trên đường Kim Mã… bất chợt ùa về…
…
Đến sáng mai thì tầm 9h tao xuống dưới nhà đơi Hải Anh sang. Hải Anh vẫn dịu dàng như ngày nào, khuôn mặt trắng sáng bầu bĩnh cùng mái tóc xoăn đen nhánh trên chiếc xe đạp thân thuộc của nàng. Tao cũng chuẩn bị xe sẵn để đi với nàng rồi.
– Ủa Nhân định đi đâu hả? – Hải Anh hỏi…
– Không phải mình đi chơi à…
– Đâu có, tớ chỉ muốn đến để nói lời tạm biệt Nhân thôi rồi về còn chuẩn bị đồ đạc nữa…
Nghe câu đó tao khá thất vọng, tao tưởng tượng đến một kịch bản sẽ hay hơn nhiều…
– À, mai mấy giờ Hải Anh bay vậy?
– Nhà tớ bay 5h sáng. Nên tầm 3h sáng phải ra sân bay rồi…
– Hic, bay giờ vậy cũng khó đi tiễn quá…
– Ừ, nhà tớ cũng không muốn ai đi tiễn đâu…
Tao đứng nói chuyện với Hải Anh khá lâu, rồi Hải Anh lấy trong xách ra một món quà tặng tao…
– Quà tớ tặng Nhân, để bù lại những gì tớ đã không làm được cho Nhân…
– Quà gì vậy? – Tao mở ra thì thấy một cái ví, trong ví có để một cái ảnh cực kỳ xinh đẹp của nàng. Tao cầm nó lên ngắm nghía, cái ví rất đẹp…
– Đẹp quá, tớ cảm ơn!
– Tớ cứ suy nghĩ về cái ngày ở hồ Tây suốt, bây giờ nếu được thì cho tớ rút lại những gì đã nói không, tớ muốn làm bạn gái của Nhân – Hải Anh nói…
– Nhưng mà Hải Anh sẽ đi Mỹ mà…
– Thì mình sẽ yêu xa, nếu Nhân chấp nhận chờ tớ, tớ đâu có đi thẳng luôn đâu…
– Vậy cho tớ suy nghĩ rồi trả lời sau được không – Tao nữa muốn nữa không, vẫn còn lấn cấn một số thứ…
– Ừ Nhân cứ suy nghĩ đi, tớ về đây, luôn luôn nhớ về tớ nhé…
Rồi Hải Anh đạp xe về, tao cầm cái ví ngắm một lúc rồi đi lên nhà. Tao cứ ngắm tấm ảnh trong ví mãi không thôi. Chợt sực nhớ ra cuộc hẹn với con Na, tao nhắn nó trên Yahoo mà không thấy trả lời.
– Hic, sáng nay Na không sang hả? – Tao hỏi dò trên Yahoo…
– Theo Nhân là tớ có sang không? – Tầm tối thì con Na nhắn…
– Tớ không biết, tớ không thấy Na sang…
– À, tớ sang nhưng mà có người có hẹn rồi nên tớ về ấy chứ…
Thôi tiêu rồi, vậy là con Na thấy tao với Hải Anh nên đi về, tao thật là xấu xa…
– Giờ tớ phải làm gì để bù lại lỗi lần đây, hay ngày mai tớ mời Na đi công viên nước? – Tao nói vậy chứ tao nghĩ con Na giận nên sẽ không đi…
– Cũng được thôi, nhưng nếu lần này thất hứa thì từ nay về sau đừng hẹn tớ nữa nhé kaka…
– Đa tạ đã tha thứ lỗi lầm của tớ, đa tạ!
– Hâm, nhớ giữ lời là được, không cần đa tạ kaka – Con Na vẫn giữ nét vui vẻ hồn nhiên dù bị tao thất hứa, nên tao quyết tâm dù có sao thì sáng mai cũng phải giữ lời với nó.
Nó vẫn như cũ phóng chiếc xe máy tới. Vẫn style áo trắng tinh khôi bó vào người để lộ ra đường cong trên cơ thể. Tất nhiên là tao lại auto nứng khi nhìn nó. Nó cười rất tươi khi nhìn thấy tao.
– Đi thôi – Nó nói…
Tao lên ngồi sau lưng con Na, xe Mio nhỏ nên tao ngồi rất sát với nó, đây là lần đầu tiên tao ngồi sau lưng một người phụ nữ như sát như vậy trừ mẹ tao…
Nó chạy xe nên mùi hương cơ thể và hương từ tóc nó cứ tỏa vào mũi tao khiến tao nứng càng thêm nứng. Thân hình mảnh khảnh của nó phía trước, cái gáy trắng mịn và cái áo trắng tinh khôi làm tao cứ muốn ôm chầm lấy…
– Na chưa có bằng mà đi xe máy vậy không sợ công an hả? – Tao hỏi để xua đi ý niệm bậy bạ…
– Sợ gì, Na quen nhiều công an lắm – Nó nói…
– Ý là nếu bị bắt thì xin được hả?
– Ừ, hơi phiền tí nhưng xin cũng được…
Rồi tao và nó tới công viên nước hồ tây. Tao đi thay đồ bơi để đi bơi và chơi 1 số trò chơi. Con Na cũng vậy…
Lúc nó xuất hiện thì tao ngạc nhiên vl, hoàn hảo, nó làm tao nhớ lại kỷ niệm với dì Si. Nó mặc bộ đồ bơi kín đáo hơn dì Si, nhưng lộ ra một nét quyến rũ khó tả, cái áo trắng bó chặt vào người làm cho đôi vú nhỏ của nó cũng trở nên sexy, cái váy bơi đen không quá ngắn cũng không quá dài, da thịt nó trắng mịn dưới nắng làm những thằng khác trong công viên phải ngước nhìn. Không chỉ vì sự quyến rũ mà còn vì sự tự tin và cá tính nữa. Thần thái và trí tuệ thì giống con Hiền, body thì gần gần giống dì Si nhưng trắng và múp hơn một tí, tính cách thì vui tươi lém lỉnh giống như cô Trang, mặt thì xinh và luôn gợi cho tao một cảm giác hưng phấn khi nhìn vào.
Tao để ý thấy mấy thằng khác trong công viên ngước nhìn nó thì tự dưng lúc đó tao có cảm giác hơi ghen, nên tao đi đâu cũng kè kè nó không rời, một phần là để bảo vệ nó trước những ánh nhìn, một phần là tận dụng cơ hội để ngắm nhìn body của nó.
Công viên lúc đó cũng không đông lắm, tao và nó cùng chơi trượt thác, nhìn nó vui vẻ cười rạng rỡ nên tao thấy cũng vui lây, ở bên con Na tao thấy có rất nhiều năng lượng tích cực từ nụ cười cho đến hành động của nó…
– “Ầm” – úi trời, đau quá – Chân tao va trúng miếng bê tông cạnh hồ bơi…
– Nhân có sao không? – Con Na hỏi…
– Không sao đâu – Tao nói…
Lúc đó mới va chạm tao thấy không sao, cũng không đau, nhưng sau tự dưng máu chảy ra lênh láng ở đầu gối, rách một đường dài ngoằng và sâu hỏm. Lòi luôn cả thịt ra nhìn thấy xương bên trong. Tao nhìn thấy vết thương kinh khủng đó mà mặt tái xanh…
Con Na lúc đó cũng tái xanh mặt mày. Tự dưng nó ngay lập tức xé một miếng từ cái váy nó đang mặc ra rồi quấn vào chân tao…
– Không sao đâu, Nhân bình tĩnh, quấn cái này tạm cầm máu trước – Nó từ tốn nói…
Lúc đó tao thấy cái xương lòi ra nên mất mẹ nó bình tĩnh. Nhưng tự dưng con Na làm vậy tao cảm động vô bờ bến. Nó quấn miếng vải từ cái váy vào cái chân tao xong thì dìu tao vào thay đồ. Tao thay xong ra ngồi đợi nó một lúc thì nó ra liền. Nó dìu tao ra nhà xe lấy xe rồi cấp tốc chở tao vào bệnh viện…
Ngồi trên xe của con Na mà tao cảm động hết sức. Nhưng lúc này cái chân tao đau và máu chảy rất nhiều nên tao không nghĩ gì hơn, chỉ biết rất là cảm kích nó…
Tới bệnh viện thì tao vào phòng cấp cứu. Tao nhờ con Na liên lạc cho mẹ tao, còn tao thì vào trong phòng mổ để bác sĩ may cái chân lại…
Lúc đó con Na cũng theo bác sĩ đẩy tao vào phòng mổ, nó cuốn quá nên từ trong túi xách rơi ra một cái móc khóa. Tao thấy cái móc khóa rất quen hình như đã thấy đâu đó rồi. Nhưng đau quá nên tao cũng không quan tâm lắm chỉ chờ được mổ khâu cái vết thương kinh khủng kia lại.
Phẫu thuật xong thì bác sĩ dặn tao là phải nằm viện 4 – 5 ngày mới xuất viện. Lần đầu tiên tao cảm thấy vô dụng vậy, không đi đâu được…
Lúc nằm viện thì một số bạn bè cũng đến thăm nhưng không nhiều, mẹ tao thì túc trực ở bệnh viện. Nhưng riêng con Na tới thăm tao nhiều nhất, mang đồ ăn tới cho tao rất nhiều.
– Bạn nào vậy boy – Tối đó đang ngồi với mẹ và bố ở bệnh viện thì mẹ tao hỏi…
– Bạn con, tên Na, mới vừa đỗ HVNG đó…
– Có phải bạn này đưa con đến bệnh viện không…
– Đúng rồi mẹ…
– Con bé dễ thương ghê, mặt mày vui vẻ hòa đồng – Mẹ tao nói…
– Mẹ mày chấm rồi đó haha – Bố tao nói…
– Bạn bè bình thường thôi mà bố – Lúc đó tao cũng không biết nói gì, nhưng nghe mẹ tao khen tao cũng thích, tự dưng tao cũng có ý niệm làm bạn trai của con Na…
Từ đó mẹ tao và con Na thân nhau hơn, lúc tao xuất viện về nhà thì thỉnh thoảng con Na cứ đến thăm tao suốt, tầm 3, 4 ngày sau thì tao bình phục và khỏe trở lại. Tao chưa bao giờ được một cô gái nào chăm sóc tận tình và quan tâm đến vậy. Trước giờ tao chỉ theo những thứ phù du không thuộc về mình như Hải Anh mà quên mất bên cạnh tao là một người rất chu đáo quan tâm chăm sóc tao.
Tao cân nhắc rất kỹ lại về Na. Na vừa thông minh, vui vẻ, xinh đẹp và còn hợp với mẹ tao. Nên tao định nếu có cơ hội sẽ tỏ tình với Na, tao quyết định vậy rồi dù có xảy ra chuyện gì đi nữa. Tao biết là Na cũng rất thích tao. Tao tự trách mình là tại sao một người tốt với tao như vậy ở ngay trước mặt tao bao lâu nay mà tao lại mù quáng không nhận ra.
Ngày tao xuất viện thì Na cũng tới. Lúc đó tao gom hết đồ đạc từ bệnh viện về nhà, Na cũng phụ tao dọn, tự dưng đang dọn thấy cái ví của tao, cái ví đang mở ra có cái hình Hải Anh trong đó, mặt Na hơi thay đổi sắc thái, nàng không nói gì rồi đưa cái ví cho tao. Tao cũng không biết giải thích thế nào, với lại lúc đó có bố mẹ tao nên tao cũng gấp để về nhà.
Rồi đến cuối tuần thì bố mẹ tao đãi tiệc ăn mừng, tao được cho rất nhiều tiền. Lần đầu tiên tao được nhiều tiền như vậy nên tao xin bố mẹ tao cho tao mua vé về Đà Nẵng chơi, tiện thể thăm bạn bè và đi du lịch trước khi vào nhập học. Bố mẹ tao đồng ý, tao cũng thi lấy bằng lái rồi, định đi Đà Nẵng về rồi mua xe luôn…
– Boy thích xe gì, bố thưởng – Đang ngồi ăn cơm thì bố tao nói…
– Thật hả bố…
– Ừ, hứa rồi mà…
– Xe Exciter được không bố? – Lúc đó xe Exciter mới ra tao nhìn ngầu nên thích lắm…
– Thôi, mẹ thấy chiếc xe đó không lịch sự lắm…
– Vậy xe Nouvo được không, có chiếc Nouvo Limited mới ra đẹp lắm mẹ…
Vậy là tao đồng ý mua chiếc Nouvo 3. Con xe máy đầu tiên của tao. Cũng may là mẹ tao ngăn chứ không tao thành thằng đi ăn trộm chó rồi. Tao định nếu đi du lịch về mà dư tiền thì sẽ mua thêm một cái điện thoại nữa. Hồi đó tao cực kỳ thích cái điện thoại Blackberry Storm nhưng không đủ tiền mua.
Kể từ đợt thấy cái ví thì Na không nhắn gì cho tao hết, tao không muốn Na hiểu nhầm nên tao nhắn trên Yahoo…
– Cái ví hôm đó do tớ quên thôi, chứ thật ra tớ không có xài, cái hình là do Hải Anh để trong đó chứ không phải tớ để đâu.
– Tớ có nói gì đâu nhỉ? Thấy có lỗi hả haha – Na nhắn tao…
– Hic, tớ thật sự không muốn Na hiểu nhầm – Tao cũng không biết nói gì…
– Uầy, có người quan tâm đến cảm giác của tôi cơ đây? – Na nhắn…
– Có chứ, rất quan tâm là đằng khác – Tao nhắn liều luôn…
– Hihi. Vậy Nhân còn thích Hải Anh không?
– Không – Tao trả lời dứt khoát với nàng…
– Điêu – Nàng nói…
– Vậy làm sao cho Na tin đây huhu…
– Vậy tuần sau mời tớ đi ăn đi – Na nhắn…
– Tuần sau tớ đi Đà Nẵng chơi rồi hic…
– Ủa vậy hả, tớ cũng có bà con ở Đà Nẵng, cho tớ đi cùng luôn được không?
– Được chứ, nhưng bố mẹ Na có cho đi không…
– Sao không, tớ vào nhà người thân mà…
– Vậy ok…
Tao nghe mà mừng khôn xiết, tự dưng tao lại sắp được đi Đà Nẵng với Na, người mà tao chuẩn bị tỏ tình. Cảm giác vừa mừng vừa hồi hộp. Tao nhờ đại lý book vé rồi nhắn lại cho Na.
Tầm vài ngày sau thì thu xếp ổn thỏa rồi, cuối tuần thì tự dưng thằng Linh nhắn…
– Ê ku, chân lành chưa, đi làm vài trận bóng rổ…
– Thôi, dưỡng sức tuần sau còn đi Đà Nẵng…
– Ủa, mày cũng đi Đà Nẵng hả? – Thằng Linh hỏi…
– Ừ, mày cũng đi à, sao hỏi?
– Không, con em sinh đôi tao cũng đi, hay mày rủ nó đi vậy?
– Tao đâu biết nó là ai mà rủ…
– Không phải nó nói chuyện với mày rồi sao? Lâu lắm rồi từ cái đợt mày tới nhà tao chơi là nó xin nick Yahoo của mày mà, rồi nó cũng hỏi về mày nữa.
– Ê, vậy em mày tên gì? – Tao bất ngờ vô cùng và lúc này cũng hơi ngờ ngợ…
– Tao P. V Linh, nó tên Khánh Vy, P. V Khánh Vy – Thằng Linh nói…
…
Tao một hồi bình tĩnh lại rồi xâu chuỗi câu chuyện:
– Tại sao tao thấy được cái móc khóa của Na trông rất quen khi vào phòng mổ => vì nó giống với móc khóa Khánh Vy tặng tao…
– Tại sao lần đầu tiên gặp Na ở nhà Hải Anh thì tao thấy khá quen, hình như đã gặp đâu đó rồi => Vì mặt Na có nét giống với thằng Linh, và dáng Na giống với dáng dì Si…
– Tại sao Na đi xe không sợ Công An => Tại vì nhà Na có người là công An, và bố thằng Linh cũng là công An (trước đây tao đã có nhắc đến)
– Tại sao Na hiểu khá rõ về tao => Tại vì Na là em thằng Linh, hơn nữa thằng Linh cũng đã từng nói nó có đứa em sinh đôi học VĐ…
Vậy nên tao kết luận 90% Khánh Vy chính là Na. Nếu tao quan tâm Na hơn và hỏi tên thật của Na thì tao đã biết từ sớm rồi. Chỉ tiếc là trước đó trong mắt tao chỉ xem Na là bạn nên không quan tâm lắm. Tao cẩn thận trả lời tin thằng Linh…
– À, vậy hả, tao mới nói chuyện có vài lần thôi – Tao cũng không muốn thằng Linh biết là tao và Na đi chơi Đà Nẵng chung với nhau nên tao giả vờ như không thân lắm…
– Uh, nó hâm hâm ấy mà – Thằng Linh nói…
– Sao hâm?
– À thì nó đi chơi nhiều, ít khi nghe lời bố mẹ tao, kiểu nó bất cần ấy…
– Tao thấy chắc do mày nghiêm túc quá thôi, anh em mày có vẻ không hợp nhau nhỉ? – Tao nói…
– Đâu, cũng hợp lắm, tính khí hơi khác thôi, mà bố mẹ tao cưng chiều nó quá nó sinh hư – Thằng Linh nói…
– Tao thấy cũng đâu có hư, em mày cũng đỗ HVNG mà?
– Tao không biết, tao vùi đầu học mới đỗ Y, tao thấy nó đi chơi hoài mà cũng đỗ, bó tay…
– Haha, vậy do mày hâm chứ sao nói nó hâm…
Vậy là dĩ nhiên tao đã trả lời được cho câu hỏi Khánh Vy là ai. Nhưng lần này tao cân nhắc thật kỹ chứ không nóng nảy và làm ầm lên như đợt dì Si nữa. Thật sự thì tao cũng đã yêu Na rồi nên tao không bực mình chút nào. Tao cũng không muốn làm to chuyện như lần trước với dì Si rồi để mất dì mãi mãi. Với lại 90% thì chưa phải là sự thật. Tao vẫn cần một sự xác định từ Na.
Tao suy nghĩ tích cực hơn, tao nghĩ với tính tình và sự thông minh của Na thì làm vậy cũng hợp lý, cũng do Na thích và yêu tao thôi, với lại những lần tao làm Na đau khổ cũng đã khiến nàng phải trả giá rồi. Hơn nữa những lần Na chăm sóc và quan tâm tao còn dư sức để bù đắp cái việc nàng đã làm với tao. Nên tao chỉ chờ thời điểm thích hợp để nói rõ ràng với Na và công khai tình cảm với Na thôi. Chỉ cần ra sân bay lúc check – in tao lấy Chứng Minh Nhân Dân của Na hay xem vé của Na là biết ngay tên thật liền.
Rồi ngày bay cũng đến, tao mượn cái điện thoại của mẹ tao để đi cho tiện liên lạc, lúc này thì Na có điện thoại rồi nên tao và Na hẹn nhau ở Sân bay, tao dấu bố mẹ tao là đi chơi với Na, tất nhiên Na cũng dấu bố mẹ nàng là đi chơi với tao, chỉ lấy lý do là vào thăm người thân thôi. Dĩ nhiên là sau vài cuộc làm tình rồi thì tao không quên mang theo bao cao su phòng trường hợp bất ngờ. Tao cũng nhờ thằng Tân đặt khách sạn ở trung tâm quận Hải Châu cho tiện đi lại.
– Hey, tớ đây này! – Tao thấy Na tới quầy check in thì vẫy tay…
Na đưa tay chào lại, vẽ mặt nàng hớn hở, lúc này tao không bực tức một chút nào mà còn thấy nưng nứng trong người khi biết được Na chính là Khánh Vy, nếu vậy thì tao đâu cần mất thời gian tỏ tình nữa, tụi tao cũng đã tự hiểu rồi.
Nàng vẫn chuộng đồ trắng với cái quần Jean và đôi giày thể thao, mang cái kính râm nhìn rất sành điệu, mũi nàng cao và da nàng trắng nên mang kính rất hợp. Tao như mặc định trong đầu nàng hiện tại là người yêu tao rồi, nên đi cạnh nàng tao thấy rất tự hào…
– Na vào trong Đà Nẵng ở với ai…
– Dĩ nhiên là ở với dì trong đó rồi…
Cũng đúng, vì nếu Na ở khách sạn thì bố mẹ nàng chắc chắn sẽ không cho đi, tao thì khác, con trai thích ở đâu thì ở.
– Đưa Chứng minh nhân dân đây tớ check – in một lần cho luôn – Tao nói…
– Thôi, Nhân check – in trước đi, từng người cũng được – Vẻ mặt nàng lo lắng nói…
– Thôi, đưa đây đi Khánh Vy của tôi – Tao nói rồi cười…
Lúc này vẻ mặt nàng ngạc nhiên tột độ, tao đoán trước là nàng sẽ bị shock nên tỏ ra bình tĩnh và vui vẻ. Mặt nàng chuyển từ trạng thái ngạc nhiên, xấu hổ rồi từ từ bình tĩnh trở lại. Vậy là chắc chắn 100% rồi.
– Biết rồi hả – Nàng e thẹn nói…
– Ừ, giờ người yêu tôi muốn tôi gọi là Na hay Khánh Vy đây – Tao nói…
– Cái gì mà người yêu – Nàng trợn mắt rồi cười nói trong e thẹn…
– Thôi đưa chứng minh đây cho tôi, không người yêu thì bạn gái được chưa – Tao nói…
– Đây hihi – Nàng đưa chứng minh cho tao rồi cười một nụ cười lém lỉnh, nụ cười làm tao xua tan đi những gì nàng đã làm trong quá khứ.
Nàng đứng ngoài cho tao check – in. Check – in xong ra thì tao và nàng đi vào khu soi chiếu. Nàng đi trước nhảy chân sáo nhìn rất hồn nhiên và vui tươi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tao nhìn theo sau thấy vậy nên chạy lên quàng tay vào cổ nàng. Vậy là Na đã trở thành người yêu của tao, tao chính thức có người yêu.
– Giờ tiểu thư thích tôi gọi là Na hay Khánh Vy đây…
– Tùy công tử, còn công tử muốn gọi là boy hay Nhân? – Nàng lém lỉnh nói…
– Vy cũng hay mà Na cũng không tệ, thôi gọi tên ở nhà đi. À mà Na lấy trộm xe của Boy ở quán café thật hả?
– Là sao, trộm cướp gì ở đây?
– À, vậy chắc là mất thật…
– Tôi đâu có xấu xa vậy…
– Biết đâu được, mà không hiểu sao người thì xấu mà tên đẹp vậy nhỉ – Tao nói đùa nàng rồi cười…
– “Bốp” – Nàng đưa tay đánh vào lưng tao cái – Tao cũng cười chọc lại nàng rồi như quên đi mọi chuyện quá khứ, tao vừa đi vừa quàng cổ nàng trong vòng tay thấy thật là hạnh phúc…
Lên máy bay thì tao tìm chỗ của mình, lúc đó ghế tao và Na gần nhau gần cửa sổ. Tới ghế thì có hai ông bà cỡ trung niên đang ngồi chỗ đó…
– Cô ơi, chỗ này của cháu…
– Máy bay rộng thênh thang, mày ngồi chỗ nào chả được, bày đặt…
Địt mẹ con mẹ bần nông (tao nghĩ trong đầu), tao bực trong người nhưng tính tao không muốn gây gổ nên vẫn bình tĩnh nói…
– Nhưng trên vé đã có ghi số ghế rồi cô ơi…
– Mày ngồi bên kia cũng được mà – Thằng chồng của bả cũng hùa vào…
– Bà sai rồi bà còn nói cái giọng đó nữa hả. Trên vé rõ rành rành số ghế đây rồi, đi máy bay chứ có phải đi xe khách liên tỉnh đâu mà thích ngồi đâu là ngồi – Tự dưng Na hét toáng lên, kiểu như để bảo vệ tao…
Hai ông bà bần nông kia thấy Na hét toáng lên cả máy bay và nổi nóng nên quê quá đi ra. Tiếp viên phải tới hướng dẫn cho ông bà chỗ ngồi. Tự dưng lúc đó tao thấy thương Na kinh khủng, nàng ra sức bảo vệ tao dù phải hét toáng lên trên máy bay mà không ngại ngùng gì. Vậy mà trước đây tao cứ một Hải Anh, hai Hải Anh.
Đáp xuống sân bay thì tao và nàng tạm biệt vì dì của nàng đến đón, thằng Tân với con Nhi cũng đến đón tao. Tự dưng tao thấy có con Phượng và một thằng nữa cũng đến.
Thằng Tân tao chat nhiều nên không có gì lạ. Con Phượng thì không thay đổi gì. Nhưng riêng con Nhi nó dậy thì xinh đẹp hẳn ra làm tao nhận không ra luôn, dáng nó thon gọn và cao, mặt tròn như trái xoan nhìn rất đẹp, hình như sau này tao gặp con nào tên Nhi nó cũng đẹp. Con Ni nó cũng không đi đâu xa mà học ở Kinh Tế Đà Nẵng.
Tụi tao lâu ngày gặp nhau nên mừng rỡ. Tao và con Phượng nhìn nhau cũng hơi ngại vì nhớ lại chuyện xưa…
– Mày dạo này lạ quá, đẹp trai hẳn ra nhỉ – Thằng Tân nhìn sang con Phượng rồi nói, con Phượng cũng cười gật đầu…
– Mày cũng vậy đó, mày định học BK Đà Nẵng hả?
– Ừ, ba mẹ tao không thích tao đi xa…
– Còn thằng Minh thì sao?
– Nó học Kiến trúc Sài Gòn, Hiền thì đi du học rồi mày biết rồi phải không?
– Ừ tao biết, ủa Phượng thì sao? – Tao nhìn sang con Phượng hỏi…
– À Phượng học Sư phạm Sử…
– Hả, Sư phạm à, không tin được luôn đó, tao vừa nói vừa cười to hahaha…
– Thôi ông bớt đi, tui đâu phải quậy phá như xưa đâu haha, ông làm vậy tui quê với bạn trai chứ – Rồi nó chỉ qua thằng bên cạnh, hóa ra là bạn trai con Phượng. Nhìn thằng này cũng đẹp trai phết, rất là hiện đại.
– À, giới thiệu luôn đây là anh Tùng bạn trai Phượng, đang du học ở Mỹ thỉnh thoảng mới về Việt Nam…
Tao cũng chào hỏi qua loa, tao nhìn con Phượng rồi thầm nghĩ quá khứ của tao và nó chỉ có tao và nó biết, rồi tao nghĩ con Phượng có một cái kết vậy cũng viên mãn, thằng kia thì nhìn cũng khá cool ngầu nhưng cũng không quá là ăn chơi mất dạy. Rồi tụi tao đi ăn tám chuyện đủ thứ.
Xong thì tao nhờ thằng Tân chở về khách sạn, rồi nhờ nó thuê giúp tao chiếc xe để tiện đi đây đi đó. Khách sạn ở trung tâm nên cũng sạch sẽ, không sang trọng lắm như khách sạn đầu tiên tao đã vào với dì Si nhưng cũng tạm được. Vào khách sạn nhìn cái nệm và cái ga giường trắng làm kỷ niệm giữa tao với dì Si ùa về. Tao gọi điện cho Na hỏi thăm tình hình:
– Alo, có phải bạn Khánh Vy bạn gái của tôi đó không nhỉ?
– Hâm quá ông ơi…
– Hehe, Na đang làm gì đó…
– Na đang đi với nhà dì thôi…
– Vậy ngày mai Na xin dì đi chơi với bạn đi, rồi Boy sang chở Na đi chơi…
– Ừ, mà đi đâu?
– Đi đâu còn lâu mới nói…
– Xí, bớt đùa đi ông…
– Nói chứ Đà Nẵng thì Boy nắm trong lòng bàn tay rồi, đi đâu cũng được. Na thích đi đâu boy chở đi chỗ đó…
– Hay mình đi Hội An đi, Đà Nẵng thì còn ở lâu từ từ mình đi…
– Ok, vậy mai mình gặp nhé…